Giả Yêu Làm Thật

Chương 104: Thu lưới, cho cuộc hôn nhân mà Vưu Ứng Nhụy mong muốn

Trong vườn, từng thảm cỏ dày đan xen vào nhau, lúc này ánh mặt trời đã hoàn toàn buông xuống, đôi tay Phó Nhiễm ôm lấy đầu gối, đầu khẽ nghiêng xuống tựa vào đầu gối, Minh Thành Hữu đứng ở trong sân cách đó không xa chuẩn bị đồ nướng, cô đưa mắt nhìn lại, Minh Thành Hữu cúi đầu, ánh đèn trên mái hiên chiếu sáng trải đầy toàn bộ phần lưng người đàn ông, nét mặt nghiêm nghị, động tác cẩn thận thành thạo.

Phó Nhiễm nở nụ cười, Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dáng của cô, có chút ngây ngô.

Hương vị hoa cỏ đặc biệt thấm vào chóp mũi, làm người ta thấy trong lòng vui vẻ thoải mái, Phó Nhiễm đứng dậy đi về phía Minh Thành Hữu, cầm lấy chiếc chổi lông gà nhỏ phết mật ong lên cánh gà nướng thay cho hắn, sau khi nướng được một lúc, màu sắc hiện ra màu vàng giòn, làm người ta muốn cử động mười ngón tay.

Lần lượt bày thức ăn vào trong bàn, Minh Thành Hữu lấy áo choàng bên cạnh trùm lên cho cô.

"Ban đêm lạnh, sao em không tự lấy mà choàng vào?"

Phó Nhiễm khép áo choàng lại chặt hơn.

"Tối nay không tính là lạnh chứ sao."

Trên bàn còn có một chai rượu đỏ, đêm say lòng người, cảnh sắc cũng như hòa cùng bầu không khí mê người.

Ban đêm trên đảo càng thêm yên tĩnh, giống như không nghe được những chiếc xe qua lại ồn ào náo nhiệt, vả lại không có kiến trú nhà cao tầng, sẽ không là có cảm giác đơn độc giống như trong phố xá sầm uất vậy.

Phó Nhiễm dựa trong ngực Minh Thành Hữu, tiếng trái tim hắn đập xuyên qua sau lưng Phó Nhiễm từng đợt đụng vào trong cơ thể cô, một tay Minh Thành Hữu ôm hông của cô, tay kia buông thõng bên người mình.

"Thành Hữu?"

"Ừ." Minh Thành Hữu đáp một tiếng, mãi không thấy Phó Nhiễm mở miệng nữa, hắn như suy nghĩ điều gì đó nhìn chăm chú về phía mặt trăng tròn lơ lửng giữa không trung.

"Có gì không?"

"Không có gì." Phó Nhiễm cười yếu ớt, khẽ đưa tay lần tìm gò má hắn.

"Gọi anh một tiếng, xem anh có ở đó hay không?"

Minh Thành Hữu nhân tiện cầm bàn tay Phó Nhiễm duỗi ra.

"Nếu một ngày nào đó anh muốn rời đi, nhất định anh sẽ trở lại nơi này."

"Rời đi làm gì vậy?"

Phó Nhiễm ngửa mặt lên, ánh mắt vẫn ngừng ở nơi xa như trước.

Minh Thành Hữu khẽ dụi dụi cằm vào cô, lời nói ẩn giấu trong miệng không có nói ra, Phó Nhiễm cũng không suy nghĩ sâu xa, ban đêm có chút lạnh, cô khẽ rúc vào trong ngực Minh Thành Hữu.

Tâm tình Phó Nhiễm chưa bao giờ buông lỏng, nhắm mắt, vô thức lại ngủ rất say. Trong lúc đang mộng đẹp sợ nhất là người khác sẽ quấy rầy, mặc dù cô buồn ngủ mắt lim dim, nhưng lại cảm giác rõ ràng có lòng bàn tay thô ráp lướt qua phần lưng cô, áo ngực đang ràng buộc buông ra, Phó Nhiễm thấy hơi thoải mái, không nghĩ là có người nào đó ở bên cạnh.

Bàn tay Minh Thành Hữu lướt qua bên cạnh, cầm vật tròn trịa đầy tay.

Phó Nhiễm lầm bầm một câu, cũng không phải là say rượu, cô là người rất tỉnh ngủ, cô mở mắt thấy thần sắc Minh Thành Hữu đắm chìm trong dục vọng, càng làm gương mặt hắn thêm mê hồn quyến rũ, đột nhiên hắn mở mắt, động tác mong muốn vùi sâu vào trước ngực cô hơi ngưng lại, bốn mắt đụng vào nhau, Phó Nhiễm cúi đầu nhìn, vừa thấy áo đã bị đẩy tới dưới nách. Bởi vì hơi thở dồn dập nóng như thiêu đốt, phả vào bộ ngực trần lưu luyến mãi không thôi, Phó Nhiễm không khỏi lúng túng, lấy tay kéo chiếc chăn mỏng bên người che lên trên người.

Minh Thành Hữu cười lật người nằm ở bên cạnh cô, hai người dần điều chỉnh của mình, cũng không ai mở miệng.

Nếu là Minh Thành Hữu trước kia, hắn sẽ bất chấp tất cả đè ép cô muốn nói gì thì nói sau, lần này lại ngoan ngoãn nằm bất động ở bên cạnh.

Phó Nhiễm đem cái mền kéo qua bả vai, cả người rúc vào về phía sau, xoay người hướng sang bên kia.

Bên tai chỉ có tiếng hít thở lần lượt thay đổi của hai người, một hồi lâu sau mới nghe được tiếng động, Minh Thành Hữu điều chỉnh tư thế, đưa tay muốn vén chiếc chăn trên người Phó Nhiễm, bàn tay lôi ra, mới phát hiện đã bị cô cuốn hết chèn phía dưới người, bất đắc dĩ, hắn đành tới gần hơn, cánh tay phải vòng qua ôm eo cô.

"Phó Nhiễm, anh vốn là muốn cởi quần áo giúp em, thấy em ngủ thiếp đi."

Xem lý do này...

Hắn cũng đàng hoàng, sau khi ôm cô lại không có cử động không đứng đắn nữa.

Hôm sau tỉnh lại, Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm đi ra ngoài ăn điểm tâm trước, thu dọn hành lý qua loa xong, ngồi du thuyền trở lại Nghênh An.

Nhịp sống bận rộn trong thành thị thiếu chút nữa làm người ta không theo kịp, Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về phòng công tác trước, gần tới giờ tan việc gọi điện thoại cho cô.

"Anh gọi báo cá

Phó Nhiễm cười, hẹn địa điểm cùng ăn cơm tối với hắn. Ở cổng nhà hàng không nghĩ tới là sẽ đụng phải Tần Mộ Mộ cùng Cố Lỗi, Cố Lỗi niềm nở tiến lên chào hỏi, cũng cố ý lôi kéo Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu cùng nhau dùng cơm với hắn trong phòng bao hắn đã đặt sẵn.

Tần Mộ Mộ đứng ở một bên, tóc rũ xuống hai bên gương mặt, thấy Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu không có vẻ mặt gì khác thường, Phó Nhiễm sau khi thấy chuyện lần trước thì cũng có chút lạnh nhạt với Cố Lỗi.

Thấy Cố Lỗi mời không ngớt, Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đi vào phòng bao.

Cô cố ý ngồi vào chỗ gần Tần Mộ Mộ, Cố Lỗi cầm thực đơn để Minh Thành Hữu gọi thức ăn, trong bữa tiệc, Cố Lỗi không ngừng rót rượu cho Minh Thành Hữu cũng như là hi vọng sẽ tiếp tục hợp tác, Tần Mộ Mộ vùi đầu vào ăn, thái độ Minh Thành Hữu cũng lạnh nhạt, chú ý gắp món ăn cho Phó Nhiễm.

"Tam Thiếu thật là tốt đối với Phó Nhiễm."

Cố Lỗi cầm chiếc đũa lên gắp tôm cho Tần Mộ Mộ.

Không ngờ là Tần Mộ Mộ lại hơi ngẩng đầu, không chút do dự cầm chiếc đũa đem tôm từ trong chén ra.

"Em không thích tôm."

Sắc mặt Cố Lỗi cứng đờ, bàn tay chậm rãi hu hồi từ giữa không trung, hành động quái dị này của Tần Mộ Mộ làm cho Phó Nhiễm không khỏi thấy lo lắng trong lòng, Cố Lỗi gượng cười kêu bọn họ tiếp tục ăn.

"Không có việc gì, không có việc gì, Mộ Mộ nói giỡn cùng tôi đấy mà."

Phó Nhiễm ở dưới đáy bàn đưa tay tới đặt lên trên đùi Tần Mộ Mộ, cô khẽ lay lay, lấy mắt ra hiệu.

Tay phải Tần Mộ Mộ nắm chặt chiếc đũa, tầm mắt chậm rãi lướt qua Phó Nhiễm sau đó

"Tiểu Nhiễm, hai mươi ngày qua Tam Thiếu đi đâu?"

Phó Nhiễm rụt tay lại.

"Công ty có việc gấp, anh ấy ra nước ngoài."

Khóe miệng Tần Mộ Mộ khẽ nở một nụ cười.

"Tam Thiếu thật là một ngày kiếm bạc tỷ, có thể đi mà không thể gọi điện thoại cho cậu à? Để cho một mình cậu lo lắng thành ra như vậy."

Phó Nhiễm thấy Tần Mộ Mộ không bình thường, cũng không giải thích thêm nữa, nhìn ra được Tần Mộ Mộ đang tức giận trong lòng không có chỗ phát tiết, động tác Minh Thành Hữu tao nhã bỏ chiếc bao tay duy nhất ra, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía Tần Mộ Mộ.

"Tần tiểu thư nói đúng lắm, cũng cảm ơn cô đã nhắc nhở, xem như tôi là người luôn mơ hồ, không giống cô Tần đây, lúc nào cũng biết mình đang làm gì."

Cố Lỗi vội vàng kéo cánh tay Tần Mộ Mộ, hạ thấp giọng nói với vẻ không hài lòng.

"Em nói cái gì thế? Thật vất vả mới ra ngoài ăn bữa cơm, vậy mà em cũng muốn nháo lên!"

Phó Nhiễm đưa tay tới cầm tay Tần Mộ Mộ đang nắm chặt chiếc đũa .

"Mộ Mộ, đi toilet cùng tớ."

Đúng lúc đó Cố Lỗi lại đưa tay giữ chặt bàn tay kia của Tần Mộ Mộ, kín đáo siết thật chặt, nhưng mà nụ cười trên mặt vẫn không giảm, hắn tới gần Tần Mộ Mộ.

"Đừng nóng giận, chờ khi nào hết bận, thời gian tới anh sẽ đi hưởng tuần trăng mật cùng em, anh mỗi ngày đều chạy chỗ nọ chỗ kia ở bên ngoài cũng là để tốt cho chúng ta sau này.Tần Mộ Mộ không để lại dấu vết rụt tay lại, khóe miệng cô nâng lên ý cười, quay sang Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, tớ không sao, lúc ra ngoài có tranh cãi mấy câu với Cố Lỗi mà thôi."

Trong lúc ăn cơm có cảm giác áp lực rất lớn, mặc dù có Cố Lỗi ở giữa điều chỉnh không khí, nhưng Phó Nhiễm cảm giác được giữa hai người đó có chuyện.

Sau khi tan cuộc trở lại trên xe, Minh Thành Hữu thấy cô ngồi bất động ở bên trong vị trí cạnh tài xế, hắn tiến tới thắt dây an toàn cho cô.

"Nhà người ta có chuyện gì mà quan tâm hay sao?"

"Mộ Mộ cùng Cố Lỗi mới kết hôn có một tháng mà thôi."

Phó Nhiễm không ngăn được cảm xúc.

"Có một lần, em còn thấy Cố Lỗi đưa phụ nữ đi khách sạn."

Minh Thành Hữu chuẩn bị phát động đông cơ, hắn ‘oh’ một tiếng, âm điệu kéo dài giống như cũng cảm thấy khó có thể tin nổi.

"Bạn của em biết không?"

Phó Nhiễm thấy máy điều hòa bên trong xe tắt, đêm lạnh như nước, nhưng cũng không bật lên.

"Biết, em có nói cho Mộ Mộ."

Minh Thành Hữu mở cửa sổ ra, mới vừa nãy có uống một chút rượu, lúc này trán đã rịn ra mồ hôi, hắn đưa tay trái lên lau, khuôn mặt anh tuấn hướng sang Phó Nhiễm, khóe miệng khẽ nhếch lên châm biếm.

"Phụ nữ bọn em gặp phải chuyện như vậy không phải đều sẽ giấu giếm sao?"

Phó Nhiễm lơ đễnh.

"Em cảm thấy nếu Mộ Mộ biết sẽ tốt hơn, em không hy vọng cô ấy là người cuối cùng biết được sự thật."

Ánh mắt Minh Thành Hữu tràn đầy vẻ phức tạp.

"Nhưng chính là không thể bảo đảm, tất cả mọi người có thể có suy nghĩ này giống như em hay không?"

Phó Nhiễm trượt tay phải xuống thắt lưng, lúc này mới phát hiện ra Minh Thành Hữu đã giúp cô thắt dây an toàn.

"Mộ Mộ là bạn em, em hi vọng dù cho cô ấy có bị tổn thương, cũng có thể nhanh chóng tỉnh táo lại."

Bàn tay Minh Thành Hữu gõ gõ ở trên tay lái, nét mặt Phó Nhiễm suy tư.

"Anh cũng thấy không được bình thường chứ?"

"Cô ấy là bạn em, lại nói có một số việc chúng ta cũng không cần biết, Cố Lỗi cũng là người như vậy, tóm lại. . . . . ."

Minh Thành Hữu không nói tiếp nửa câu sau nữa, Phó Nhiễm cũng đoán được ý tứ trong lời của hắn.

Sau khi trở về, lên net, thấy Tần Mộ Mộ online, Phó Nhiễm gửi một tin nhắn, nhưng đợi mãi muộn vẫn không thấy trả lời.

Buổi tối ngủ cũng không được sâu giấc, Phó Nhiễm thuộc về kiểu người trong lòng có chuyện thì nhủ sẽ không yên giấc, giống như tất cả đều là cơn ác mộng cuốn lấy, đột nhiên một hồi chuông điện thoại di động vang lên làm cô thức tỉnh, Phó Nhiễm chợt mở mắt ra, bên gối lại ướt sũng.

Cô đưa tay với di động, mở máy đưa lên bên tai.

"Alo."

"Sao lại khóc?"

Minh Thành Hữu lo lắng hỏi.

Phó Nhiễm hít mũi một cái, đúng thật, nước mắt còn vương ở trên mặt chưa khô.

"Gặp cơn ác mộng."

Minh Thành Hữu vẫn không rời giường, hắn lười biếng lật người.

"Sao lại gặp ác mộng?"

"Tóm lại là không tốt chút nào."

Trong lòng Phó Nhiễm vẫn còn sợ hãi, rút khăn giấy lau khóe mắt.

"Em nằm mơ thấy Mộ Mộ bị Cố Lỗi đẩy xuống lầu, em cùng Xèo Xèo đứng ở dưới ban công, hai người làm thế nào cũng không đỡ được cô ấy."

Minh Thành Hữu cười cô suy nghĩ lung tung.

"Thì nói là em không nhớ anh, muốn anh ở đây, anh đưa một tay là có thể tiếp được."

Đầu điện thoại bên kia lại như phảng phất truyền đến tiếng khóc lóc, trái tim Minh Thành Hữu trầm xuống, giống như dây đàn đang gảy thì đột nhiên có một bàn tay ghìm chặt, dây đàn sắc bén cứa vào tay cảm thấy vô cùng đau đớn.

"Em tìm anh rồi, nhưng là tất cả mọi người nói cho em biết, anh, anh. . . . . ."

Mặc dù là nằm mơ, nhưng Phó Nhiễm lại có cảm giác chân thật đến tàn nhẫn.

Bên đầu điện thoại kia cũng không có động tĩnh, một hồi lâu sau mới nghe được tiếng Minh Thành Hữu nói.

"Có phải nằm mơ thấy anh chết

Trái tim Phó Nhiễm đột nhiên như bị xé nứt thành vết thương đau đớn, từ bên tai lan tràn tới toàn thân, giọng Minh Thành Hữu mang theo nụ cười.

"Những thứ này đều là giấc mơ trái ngược, lúc anh còn nhỏ thường nằm mơ thấy cha mẹ anh chết rồi, đầu tiên cũng sẽ khóc, nhưng mẹ nói với anh, đổi lại bọn họ sẽ rất tốt, em ngay cả đứa bé cũng không bằng đấy."

Phó Nhiễm bĩu môi.

"Không ai nói với em những lời này."

Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân không giống như Lý Vận Linh, sẽ nhẫn nại dỗ dành đứa con bé bỏng.

"Được, bây giờ anh đã nói với em rồi, xem người này lớn như thế nào rồi còn khóc thành ra như vậy, không biết xấu hổ."

Phó Nhiễm vén tóc ra sau tai.

"Hôm nay là Chủ nhật, cái người này chứ, sao gọi điện thoại tới sớm như vậy làm gì?"

"Không phải em nói anh mỗi ngày lúc sớm lúc muộn đều phải gọi điện thoại báo cáo cho em sao?"

Lúc ấy Phó Nhiễm thuận miệng nói vậy, không nghĩ tới Minh Thành Hữu lại cho là thật, cô lau sạch nước mắt, vén chăn mỏng lên đứng dậy.

"Mẹ anh không sao chứ?"

"Không có việc gì, lo lắng nên có chút tức giận."

"Đều là tại anh."

Phó Nhiễm lầm bầm, đeo dép đi về phía tủ treo quần áo.

[ Edit: MiKa

Beta: Ying ]

Bên trong phòng làm việc không rộng lắm, nhưng đôi lúc lại thấy trống trải, dần dần, Phó Nhiễm lại thấy Minh Thành Hữu mang từng món đồ đặt ở trong phòng, đầu tiên là lắp thêm máy vi tính trong phòng làm việc của cô, lại chê ghế sa lon không thoải mái, rồi còn dứt khoát cho người đưa bàn làm việc đến. Giá sách của Phó Nhiễm bị hắn mạnh mẽ chiếm một nửa, thậm chí Minh Thành Hữu nói tới đây làm việc cùng cô mấy ngày.

Các vũ sư của phòng làm việc thường đem Phó Nhiễm ra nói giỡn, nói cô có khả năng điều khiển được chồng, có thể thu phục hắn đường đường là một Minh Tam Thiếu trở nên ngoan ngoãn.

Nếu như mỗi ngày đều ‘thuận gió xuôi nước’ trôi qua, chính là vui mừng lớn nhất của Phó Nhiễm.

Minh Thành Hữu nhíu chặt mày nhìn về phía máy tính, Phó Nhiễm hết bận công việc thu thập xong đồ chuẩn bị về. Thời tiết tháng 6 không có cảm giác lạnh, Phó Nhiễm rón rén đi tới trước bàn làm việc của Minh Thành Hữu, đồ hắn mang tới nhiều, lại toàn là đồ lớn, ban đầu chỗ này đặt ghế sa lon cùng khay trà cũng bị mang đi.

Hai tay Phó Nhiễm chống trên mép bàn, lòng bàn tay nâng lên, nở nụ cười.

"Tan việc chưa?"

Minh Thành Hữu cũng không ngẩng đầu lên.

"Đợi lát nữa."

"Oh."

Phó Nhiễm xoay người chuẩn bị trở lại trước bàn của mình, ánh mắt liếc về Minh Thành Hữu đang vẫy vẫy tay với cô.

"Tới đây."

Phó Nhiễm vòng qua mép bàn đi tới bên cạnh Minh Thành Hữu, cánh tay hắn ôm chặt hông cô để cô ngồi trên chân mình. Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn tới tính, từng chuỗi con số cô xem không hiểu. Một tay Minh Thành Hữu chống cằm, ngón tay thỉnh thoảng gõ gõ mấy cái thật nhanh ở bàn phím, Phó Nhiễm chỉ sợ quấy rầy đến hắn, giữ nguyên tư thế ở trong lồng ngực hắn không nhúc nhích.

"Buổi tối muốn ăn gì?"

Bên tai đột nhiên truyền đến câu hỏi, Phó Nhiễm nghiêng đầu thấy Minh Thành Hữu hết sức chăm chú nhìn vào máy tính chằm chằm, giống như người vừa mở miệng không phải là hắn.

"Tùy thôi."

Cô đáp lại. Minh Thành Hữu tiến tới hôn lên mặt cô.

"Chờ anh, xong ngay thôi."

Ước chừng nửa giờ sau, Minh Thành Hữu tắt máy tính, hắn mệt mỏi gục mặt dựa trên vai Phó Nhiễm. Ngón tay cô hơi lạnh khẽ xoa xoa huyệt Thái Dương của hắn, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Minh Thành Hữu nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ sớm đã tối lại, đèn rực rỡ mới bật lên, trong lòng yên lặng không hiểu tại sao có cảm giác rất buồn bã.

Mi mắt Minh Thành Hữu khẽ run run, hắn mở to mắt.

" Mấy giờ rồi?"

"Gần 8h thôi."

Ngón tay Minh Thành Hữu xoa giữa hai đầu lông mày.

"Tại sao không gọi anh?"

"Mệt lắm phải không? Em thấy gần đây tinh thần anh không được tốt."

Bàn tay Phó Nhiễm phủ lên mặt của hắn, tựa hồ rất gầy.

"Đi thôi, em cũng đói bụng."

Minh Thành Hữu rất nhanh đưa tayPhó Nhiễm đi tắt đèn. Hai người đan chặt mười ngón tay đi xuống lầu, thời tiết này, đặc biệt là ban đêm mà đi bộ trên đường thì cực kỳ thoải mái.

Cũng không ai mở miệng trước, Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm đi tới trước xe, suy nghĩ một chút, hắn lấy chìa khóa xe nói.

"Chúng ta đi qua kia đi."

"Được."

Chỗ ăn cơm cách FU không xa, sau khi hai người quay lại, Minh Thành Hữu muốn đưa Phó Phiễm về. Cô lấy chìa khóa xe từ trong túi xách ra.

"Anh bận rộn cả ngày làm việc lo về đi, về đến nhà báo cáo cho em biết là được."

Hắn ghé sát tới hôn lên trán cô, Phó Nhiễm mở cửa xe ngồi vào. Cô khởi động xe rời đi, ở trong kính chiếu hậu thấy xe Minh Thành Hữu chậm rãi chạy ra khỏi bãi đậu xe. Phó Nhiễm mở nhạc lên, cảm giác bả vai ê ẩm, bàn tay đập nhẹ mấy cái liền lái xe. Ánh mắt vô thức nhìn về phía kính chiếu hậu, vừa thu hồi tầm mắt, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen tăng tốc rất nhanh như con ngựa bất kham.

Phó Nhiễm sợ tới mức toát ra mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, cô vội vàng đánh tay lái, ánh mắt nhìn qua, xe của Minh Thành Hữu đã lướt qua làn đường giảm tốc, mất khống chế vọt tới đâm vào cây xanh.

Phanh ——

m thanh vô cùng chói tai truyền đến như đâm thủng màng nhĩ, Minh Thành Hữu dường như không kịp phanh xe. Trong nháy mắt, Phó Nhiễm cảm thấy chân tay lạnh như băng, cô nhanh chóng tăng tốc độ lái xe chạy tới, không đợi xe dừng hẳn liền đẩy cửa xe ra bị té xuống.

Phó Nhiễm cố nén đau bò dậy, rất nhanh bàn tay liền như bay đến bên ghế lái.

"Thành Hữu!"

Minh Thành Hữu còn chưa tỉnh lại, mặt gục lên túi khí an toàn phồng lên, màu đỏ của máu chảy từ trên tránPhó Nhiễm chưa hết hoảng hốt, hai tay đưa vào cửa sổ xe túm lấy cánh tay của hắn.

"Thành Hữu, anh đừng làm em sợ."

Minh Thành Hữu ngước mặt lên, khẽ rên lên vì đau, bàn tay phủ lên trán. Phó Nhiễm vội vàng mở cửa xe, cởi dây an toàn ra thay hắn, sau đó đỡ hắn ra khỏi ghế lái.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Máu đỏ thẫm chảy xuống mắt và khuôn mặt, chảy xuống đến cổ và trước ngực, Minh Thành Hữu ý bảo Phó Nhiễm cầm chai nước suối, tiện tay muốn lau vết thương.

"Không được."

Phó Nhiễm vội đè tay Minh Thành Hữu lại, cũng kéo hắn vào bên trong xe của mình.

"Em đưa anh đi bệnh viện."

Minh Thành Hữu lui người về phía sau nằm, mắt nhắm lại.

"Làm sao anh lái xe như vậy?"

Ánh đèn bên trong xe phản chiếu ánh mắt tăm tối của Minh Thành Hữu.

"Công ty có nhiều việc quá, nên lúc nãy có chút lơ đãng."

Phó Nhiễm không hỏi nhiều nữa, cô chuyên tâm lái xe tới bệnh viện. Trên đường đi Minh Thành Hữu mở mắt ra.

"Đưa anh trở về Trung Cảnh Hào Đình thôi."

"Không được, anh cần phải đi bệnh viện kiểm tra."

Minh Thành Hữu rút khăn ướt lau tay.

"Tự anh biết rõ, đi bệnh viện còn phải đến t mới có thể về nhà. Trên trán không có gì to tát, chỉ là không cẩn thận va vào tay lái thôi."

Hắn kiên trì muốn Phó Nhiễm lái xe trở về Trung Cảnh Hào Đình, Phó Nhiễm cẩn thận kiểm tra, thấy vết thương trông như không còn chảy máu nữa, cũng không đi bệnh viện theo ý của Minh Thành Hữu.

Sau khi đến Trung Cảnh Hào Đình, Phó Nhiễm tìm hòm thuốc nhỏ sơ cứu qua loa cho hắn. Dù là một vết thương thật nhỏ, người mà mình quan tâm bị thương, nhìn qua cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Minh Thành Hữu cầm bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Phó Nhiễm, đem băng gạc dùng xong bỏ trên bàn.

"Em run cái gì mà run?"

"Em sợ."

"Không có việc gì."

Minh Thành Hữu sờ đầu mình giống như băng bó thành cái bánh chưng.

"Đây không có xảy ra chuyện gì chứ?"

Phó Nhiễm đứng dậy dọn dẹp, đi vào phòng tắm rửa tay.

Nước chảy xuống mu bàn tay, trong tức khắc có thể nhìn thấy nước chảy thành từng dòng màu đỏ nhạt thuận theo kẽ tay chảy vào bên trong bồn rửa tay hạng sang, trong cánh mũi vãn còn lưu mùi tanh, hai mắt Phó Nhiễm dần dần đỏ hoe, rửa mặt xong trở lại phòng.

Minh Thành Hữu ngửa mặt nằm ở trên giường, cô đi tới, tắt chiếc đèn bằng thủy tinh, chỉ để lại chiếc đèn ngủ trên tường sáng.

Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm để cô ngồi ở mép giường, gối đầu lên chân của cô.

"Trở về đi, ngày mai còn phải đi làm."

"Em ngồi lại cùng anh."

Ngón cái hắn vuốt ve lòng bàn tay Phó Nhiễm, mang theo sự trêu chọc thấy ngứa. Bàn tay Phó Nhiễm xuyên qua sợi tóc màu đen của Minh Thành Hữu, khoé mắt hắn nâng lên ý cười, vỗ vỗ mặt cô.

"Đã doạ em rất sợ sao?"

Phó Nhiễm cầm tay hắn, đem lòng bàn tay Minh Thành Hữu áp lên khuôn mặt của mình. Cô hé miệng cắn ngón tay hắn.

"Về nhà đi, trầy da một chút thôi mà."

Phó Nhiễm thấy bộ mặt hắn mệt mỏi, dặn dò hắn mau đi nghỉ ngơi xong, lúc này mới cầm túi xách lên rời đi.

Lầu dưới rất nhanh truyền đến tiếng xe hơi khởi động máy, Minh Thành Hữu cố nén sự mệt mỏi lấy di động ra.

Đầu điện thoại bên kia không để hắn đợi lâu như thường lệ.

"Alo, Thành Hữu!"

Minh Thành Hữu chỉ nói một câu.

"Ứng Nhụy, em trở về đi."

Sáng sớm hôm sau Phó Nhiễm gọi điện thoại, Minh Thành Hữu cũng tới FU, chính mắt thấy hắn không có việc gì cô mới yên tâm.

Ngày thứ hai băng gạc trên đầu liền bị hắn lấy ra, sai bác sĩ gia đình tới Trung Cảnh Hào Đình xử lý xong. Sau đó Minh Thành Hữu ra cửa, trên đường nhận được điện thoại, Minh Thành Hữu tiến vào gara xe.

"Em đến khách sạn chờ anh, không được về nhà."

Thần sắc hắn lạnh lùng lái xe đi ra ngoài, tới khách sạn trước cả Vưu Ứng Nhuỵ. Vưu Ứng Nhuỵ tìm đến số phòng Minh Thành Hữu cho, cô đi lại mệt mỏi nên khó nén kích động, thấy trên trán Minh Thành Hữu bị thương, cô bỏ lại hành lý

"Thành Hữu, anh làm sao vậy?"

Minh Thành Hữu lướt qua bên cạnh cô, ngồi vào chỗ của mình trên ghế sa lon.

"Ứng Nhụy, không phải là em muốn kết hôn cùng anh sao?"

Vưu Ứng Nhuỵ ngẩn ra, ánh mắt mang theo vẻ do dự.

"Thành Hữu?"

"Em sẽ không hối hận chứ?"

Vưu Ứng Nhuỵ lắc đầu không chút do dự.

" Em không hối hận."

Minh Thành Hữu móc điếu thuốc thơm ra kẹp ở trong tay, bàn tay bên kia cầm cái bật lửa bạch kim đóng đóng mở mở phát ra tiếng lạch cạch, hắn đưa tay chỉ lên bàn trà.

"Ký hết những văn kiện kia đi."

Vưu Ứng Nhuỵ đặt túi xách xuống, ngồi xổm người trước bàn trà, tiện tay cầm phần tài liệu lên xem.

"Những thứ này là gì vậy?"

"Em ký hết những văn kiện này đi, anh sẽ bảo luật sư làm thủ tục kết hôn cho chúng ta."

Minh Thành Hữu đưa điếu thuốc lên khóe miệng, muốn đốt, nhưng nghĩ tới điều gì đó lại thu tay lại. Nhưng trong lòng cảm thấy thật sự rất phiền não, vẫn châm thuốc hút.

Vưu Ứng Nhuỵ vui vẻ cầm bút ký tên, lấy con dấu từ trong túi xách của mình ra. Minh Thành Hữu tiện tay lấy ra một cái hộp ném qua.

"Dùng cái này đi, về sau chuyện của công ty em cũng nên xử lý."

"Được."

Cô vui sướng lên tiếng, ánh mắt nhanh chóng nhìn văn kiện rồi ký tên. Văn kiện chồng chất trên bàn cao cỡ nửa người, Minh Thành Hữu bảo cô ký tên vào.

"Thành Hữu, còn đây là gì vậy?"

"Một ít thủ tục sang tên bất động sản, còn có anh một chút tài sản ở dưới."

"Cái này không được."

Vưu Ứng Nhuỵ cuống quít xua tay.

"Em không muốn tài sản của anh."

Minh Thành Hữu bị sặc khói trong miệng, hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt khẽ nâng lên sau đó nhìn thẳng vào mắt cô.

" Ứng Nhụy, hai năm gian khổ nhất của anh là em giúp anh vượt qua. Sau khi chúng ta kết hôn, anh muốn tặng cho em nhiều thứ giá trị hơn. Những thứ này bảo đảm là sẽ đưa cho em, mau ký tên đi."

Vưu Ứng Nhuỵ do dự nắm cây bút, Minh Thành Hữu cầm văn kiện phía trên lên đưa cho cô.

"Thành Hữu, cảm ơn anh."

Minh Thành Hữu dùng sức hút điếu thuốc, cảm giác trong tim co quắp rất đau đớn. Ban đầu Vưu Ứng Nhuỵ còn có thể lật xem, bất đắc dĩ thật sự là văn kiện quá nhiều.

Lúc đấu cô còn cầm lật xem, về sau do văn kiện quá nhiều, nên cuối cùng chỉ nhìn đến chỗ mình cần phải ký, trực tiếp viết tên lên.

"Thành Hữu." Bàn tay cô đang ký tên bỗng dừng lại, ngẩng mặt lên nói. "Anh cùng cô ta, muốn kết thúc rồi sao?"

người đứng dậy, đem tàn thuốc trong tay còn dư lại hung hăng dập tắt trong gạt tàn thuốc.

Ánh mắt nhìn qua chống lại Vưu Ứng Nhuỵ, sương trắng lượn lờ giữa không gian, khiến người khác không thể nhìn thấu hắn đang giấu vẻ lạnh lùng trong đáy mắt.

"Đúng, trò chơi kết thúc rồi, anh không muốn tiếp tục nữa, quá mệt mỏi."

Hắn tỉ mỉ bày ra một tấm lưới, rốt cuộc, hôm nay đã muốn thu về.