Một tuần sau đó, lúc Allegra đang ngủ thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ. Cô chớp mắt, băn khoăn. Có tiếng lạo xạo và tiếng thì thào bên ngoài. Tiếng những viên đá cuội. Tiếp theo đó là những tiếng cười rúc rích, cô đi tới cứa sổ, mở cửa ra.
- Có chuyện gì thế? - Cô hỏi với vẻ hơi khó chịu.
Một nhóm người lạ mặt đội mũ trùm đầu đang đứng bên dưới bệ cửa sổ của cô.
Người cao nhất trong nhóm lên tiếng một cách mờ ám với chất giọng như của thần chết.
- Allegra Van Alen, tương lai đang chờ đợi cô.
À, đúng rồi. Cô quên béng đi mất dù Birdie đã cảnh báo cho cô từ hôm nọ rồi. Hôm nay là Đêm Gõ Cửa. Vào những đêm như thế này hội bí ẩn và có uy tín nhất Endicott - hội Peithologian sẽ làm lễ kết nạp hội viên mới. Cô nhận thấy chiếc giường của cô bạn cùng phòng mình cùng đã trống không - thế có nghĩa là Birdie đã gia nhập vào lễ hội đêm bởi vì cô ấy cũng là một thành viên của hội.
Allegra gọi với ra.
- Tớ sẽ xuống ngay.
Cô vừa nói xong thì một nhóm trùm đầu lạ mặt khác đã vào phòng cô và trùm chiếc mũ lên đầu cô. Giờ thì cô chính thức bị bắt cóc.
Lúc chiếc mũ trùm đầu được bỏ ra, Allegra thấy mình đang ở một khoảng đất trống giữa rừng. Có một đống lửa và cô đang quỳ cùng với một nhóm những thành viên mới đang chờ được kết nạp khác.
Vị thủ lĩnh trùm đầu đưa cô một chiếc cốc vàng đựng đầy thứ rượu màu đỏ nhạt rồi bảo.
- Hãy uống ly rượu tri thức này.
Allegra cố nhịn cười khi uống một ngụm rượu trong chiếc cốc. Vodka pha lẫn với 7 Up. Cũng không tệ lắm.
- Trông cậu thật ngố khi mặc cái áo choàng đó dấy - Cô thì thào vì cô đã nhận ra giọng của cậu ta ngay lúc nghe tiếng cậu gọi dưới khung cửa sổ của mình.
- Suỵt! - Bendix nhắc và cũng cố để không cười phá lên.
Cô chuyển cốc rượu cho người tiếp theo và băn khoăn không biết có còn ai khác cũng đã được chọn. Khi tất cả các thành viên mới đã uống thứ rượu trong cốc, Bendix liền giơ cao chiếc cốc và bảo:
- Họ đã uống hết ngọn lửa khai sáng! Xin chào mừng tới hội Peithologian - những Nhà Thơ và Những Người Thích Phiêu lưu mới! Hãy nhảy múa quanh đống lửa như những vị thần Bacchus !
- Những vị thần Bacchus ư? - Cô hoài nghi hỏi.
- Đó là thần của Hy Lạp ấy mà... - cậu ta nhún vai. Các thành viên trong hội đều đã bỏ mũ trùm, nhưng vẫn còn mặc áo choàng. Lại có thêm nhiều những chiếc cốc bằng nhựa có chứa vodka và 7 Up được chuyền tay quanh nhóm.
- Đây là điều xảy ra khi cậu trở thành một người trong hội Peithologian hả? - Allegra hỏi và nhìn quanh nhóm người đang say xỉn và cười đùa với nhau - Các cậu trốn giờ giới nghiêm và nhảy quanh đống lửa sao?
- Đừng có quên loại cocktail giá rẻ kia chứ. Nó rất quan trọng đấy - Bendix vừa gật đầu vừa nói.
- Thật sao? Đó là tất cả những gì về hội à?
Cô cười phá lên. Thế mà cái hội Peithologian lại vẫn được xem là hội những người ưu tú và có danh tiếng đáng phải ghen tị ở trường đấy.
- Có thêm một số thứ khác nữa. Mười lăm phút nữa chúng ta lại có một buổi lễ trang trọng và tất nhiên lúc đó được tùy ý chọn trang phục.
- Tất nhiên.
- Rồi chúng ta sẽ có Cuộc Thi Thơ Dở hàng năm nữa.
- Vậy chủ yếu đều là những thứ... gàn dở hả? - Allegra hỏi dù cô đã biết tỏng câu trả lời.
- Tại sao không chứ? Thế trong Ủy Ban của các cậu thì các cậu làm gì mà quan trọng nào?
Cậu ta đã biết là cô nằm trong Ủy Ban. Tất nhiên là họ cũng có một Ủy Ban như thế tại Endicott vì trường học có số lượng học sinh Máu Xanh khá lớn. Cô nhìn quanh đám tân binh và thấy thất vọng vì không thấy anh trai mình giữa những gương mặt đang đỏ bừng ấy. Cô cũng biết là Charlie sẽ không bao giờ được chọn, nhưng vẫn cảm thấy không vui. Hội Peithologian là một trong số những lý do khiến anh trai cô ghét cay đắng trường học. Ở Endicott, chẳng ai suy nghĩ nhiều về Ủy Ban cả. Tất cả mọi người đều muốn là một phần của hội Peithologian.
- Chúng tớ cũng làm những thứ như thế... - Allegra nhún vai.
- Đấy mà. Tớ cũng nghĩ thế. Ai đó nên mang đến những thứ kiểu trường học xưa chứ. Cậu biết đấy, ví như quan tài này, giết người này, bán rong này - Cậu làm trò với cặp lông mày và uống một ngụm to rượu trong cái cốc ngoại cỡ của mình.
- A, anh chàng Texas đây rồi, Porsyth. Nói chuyện chút nào. Xin lỗi cậu nhé - Bendix bảo cô rồi đi tới nói chuyện với Porsyth Llewellyn - người lúc này đang là cố vấn tài năng của hội.
Allegra nâng cốc rượu chào Porsyth - người đã gật đầu chào cô một cách nhã nhặn. Anh ta dạy tiếng Anh cho các học sinh mới và cô cũng đã từng gặp anh quanh khu trường học. Tất nhiên là cô nhớ anh ta rồi. Cô không bao giờ quên những người đã từng sống trong chu kỳ hồi ở Florence.
Bữa tiệc vẫn tiếp diễn hàng giờ sau đó, cho tới tận khi Bendix lên tiếng.
- Xin lỗi, xin lỗi, e...hèm...
Đám đông im lặng và cậu chờ cho tất cả mọi người đều tập trung chú ý.
- Giờ là lúc chúng ta thể hiện lòng kính trọng cũng như cám ơn tới người sáng lập hội.
Những thành viên kỳ cựu trong hội liền nâng cao cốc về phía bầu trời cùng lúc và đọc thuộc lòng bài thơ “Chú Chim” của Killington Jones.
Tôi nghĩ tôi chưa từng nghe được/ Bài hát nào hay như hài hát của chú chim/ Với lông mềm và chiếc mỏ hồng xinh/ Chú xây những chiếc tổ để ngơi nghỉ/ Chỉ có Thượng đế mới tạo ra được một chú chim/ Nhưng tôi có thể viết ra được một cục phân.
- Đúng thế! - Bendix ngoác miệng cười - Nào chúng ta hãy bắt đầu cuộc thi Thơ Dở nào!
Allegra chú ý lắng nghe, thấy kinh ngạc vì đám nhà thơ đang cố tranh nhau đọc thuộc lòng những câu thơ thật kinh khủng trong tiếng hò hét của đám người còn lại. Bendix đánh bại đám đông bằng quyến rũ của mình: “Bài ca cuối cùng của ngư dân sống trên băng ở Na Uy cổ”. Thật kỳ lạ và hài hước, và cậu ấy đã giành vị trí đầu bảng.
Khi hội thi kết thúc cậu liền đi về phía cô.
- Chúc mừng. Cậu thật hài quá đi mất - Cô nói và hích vào ngực cậu.
Cậu liền nắm lấy tay cô và nhìn cô chăm chăm.
- Ben... thôi đi nào - Cô mỉm cười - Bỏ ra đi - cô bảo cậu, dù cô thấy thích cái cảm giác được bàn tay mạnh mẽ của cậu cầm lấy tay mình. Cô thích Ben - và Ben lúc này - Bendix rất nghiêm túc - không như mấy vai ngốc nghếch của cậu ấy - và cô cũng chẳng bận tâm chuyện cậu gọi mình là Sếu - Cô thích như thế. Nhưng chuyện này không hề nghiêm túc. Nó không giống cô. Cậu ấy nhìn thấy cô ở một khía cạnh khác mà không ai thực sự nhận thấy. Đối với Máu Xanh cô sẽ luôn là Gabrielle - Người Đoan Chính, Người có Trách Nhiệm, Nữ Hoàng của họ, Mẹ của họ, Người Cứu Rỗi họ. Nhưng với Bendix Chase, cô thậm chí còn chẳng phải là Allegra Van Alen nữa. Cô, chỉ là Sếu. Điều đó làm cô thấy mình non trẻ, nguy hiểm và bất cẩn nữa - Đó là những phẩm chất không phù hợp chút nào với Gabrielle.
Thêm nữa cậu ấy lại rất, rất dễ thương.
- Lại dây nào - Cô thì thầm và kéo cậu lại gần mình bằng cách kéo cái áo choàng ngớ ngẩn mà cậu đang mặc trên người.
- Hử?
Cô kéo cậu lại gần hơn và khi cậu nhận thấy điều mà cô muốn, ánh mắt cậu liền trở nên thật dịu dàng. Cậu có đôi mắt xanh đằm thắm nhất mà cô từng thấy. Cậu ấy thật đẹp - anh chàng ấy là anh chàng đẹp nhất trên thế giói - và khi cô ngửa mặt lên nhìn cậu, cậu liền cúi xuống, vòng tay ôm lấy eo cô rồi ôm chặt lấy cô.
Lúc đó mới chỉ là một nụ hôn, nhưng cô đã biết là sẽ còn nhiều hơn thế nữa.
Ben thì thầm.
- Bắt cậu chờ đợi đủ lâu rồi Sếu à.
- Ừm...- cô tán thành. Cô đã muốn nó phải đến thật chậm. Nhưng nguy hiểm thì thế nào đây? Cậu ấy chỉ là một con người. Đây chỉ là tán tỉnh nhau mà thôi, cùng lắm thì cậu ấy sẽ có kết cục là trở thành thân cận của cô. Cô đã có quá nhiều những người như thế trong suốt cuộc đời bất tử của mình.
Lúc quay lại ký túc xá, Allegra đang thấy hạnh phúc, vui sướng vì nụ hôn của Ben thì đột ngột giáp mặt với anh trai.
- Em đã ở dâu thế? - Charles hỏi - Anh đi tìm em suốt. Tối nay em đã không tới cuộc họp của Ủy Ban.
- Hả? Tối nay sao? Em quên mất. Em bận.
- Bận làm gì chứ? Đừng có nói với anh là em đã trở thành thành viên của cái hội ngu xuẩn kia dấy - anh ta chế nhạo.
- Đó không phải chuyện ngu xuẩn, Charlie. Ý em là tất nhiên là nó có hơi ngốc nghếch, nhưng không ngu xuẩn. Hai cái đó khác nhau - cô bắt bẻ.
- Đó chỉ là một bản sao Ủy Ban của con người. Chúng ta là những người đầu tiên ở đây cơ mà.
- Có thể - cô nhún vai - Nhưng họ có những bữa tiệc vui nhộn hơn chúng ta nhiều.
- Chuyện gì xảy ra với em vậy? - Charles nói như nài xin.
Trong giây lát Allegra thấy thương hại cho anh.
- Không có gì đâu Charlie. Thôi mà. Đừng có tranh cãi ở đây nữa - Cô lại lắc đầu.
- Allegra, chúng ta cần nói chuyện.
- Chẳng có gì để nói cả. Mà có gì để nói cơ chứ?
- Cordelia... bà ấy sẽ tới vào ngày hội Cha Mẹ, chủ nhật này.
- Vậy thì bảo mẹ là em gửi lời chào nhé.
Nói xong Allegra liền biến vào trong phòng ký túc mà không nói thêm lời nào khác. Đêm nay đã có bao điều hứa hẹn. Chỉ một lát đùa giỡn với những người trong hội Peithologian ở ngoài kia và được hôn Bendix đã khiến cô thấy mình đúng là một cô gái mười sáu trẻ trung, bình thường như bao người khác. Nhưng rồi chỉ vài câu nói chuyện với Charles đã làm tiêu tan hết mọi ảo tưởng còn lại của cô – những ảo tưởng giúp cô thực sự thấy có được chút vui vẻ trong cuộc đời này.