Cô đang gào thét, gào thét rất to, cứ như thể không có ai nghe được tiếng cô thét. Lại là một cơn ác mộng... ai đó đã bóp cổ cô... ép hơi thở ra khỏi người cô... còn cô thì chẳng thể làm gì để ngăn nó lại cả... cô bị nghẹt thở... bị dìm xuống... và sau đó... chống lại cái sức mạnh đang dìm cô xuống, cô vùng vẫy, cố gắng tỉnh dậy, buộc mình phải ra khỏi cơn ác mộng... cô phải mở mắt... cô phải nhìn... cô nhìn.
Cô thấy hai người đang nhìn cô. Bố và bà mẹ kế. Bố cô mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng vải flanel bên ngoài bộ pyjama, còn bà mẹ kế của cô thì khoác một cái áo choàng tắm bên ngoài bộ đồ ngủ.
- Bliss, con yêu, con ổn chứ? – Bố cô hỏi. Ông vừa về nhà sau một tuần ở quận Colombia.
- Con bị ác mộng – Bliss nói, ngồi thẳng dậy và quẳng cái chăn sang bên cạnh. Cô đưa một tay lên trán, cảm thấy sức nóng tỏa ra từ da cô. Cô đang cháy, đang sốt.
- Cái khác à? – Bà mẹ kế hỏi cô.
- Vẫn thứ tồi tệ đó.
- Tất cả đều do nó cả, Bliss à. Chẳng có gì phải lo lắng đâu con – Bố cô vui vẻ nói – Ta nhớ khi ta ở tuổi của con, ta cũng từng có những giấc mơ khủng khiếp. Cũng bị ngất... khi ta mười lăm tuổi, nhiều lần ta tỉnh dậy tại một nơi mà ta không biết làm thế nào mình tới được đó, và cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra – Ông nhún vai – Một phần của sự biến đổi ấy mà.
Bliss gật đầu, nhận một ly nước lạnh từ bà mẹ kế. Cô uống một hơi hết sạch. Trước đây bố cô cũng giải thích khi lần đầu tiên cô lướt qua thời gian, bị ngất.
- Con ổn rồi – Cô nói với hai người, mặc dù cô cảm thấy rất mệt, như thể toàn bộ các bắp thịt của cô đều nhức nhối, bị đánh, bị đập túi bụi khắp người. Cô rên rỉ.
Hai người vẫn lảng vảng quanh cô lo lắng.
- Con ổn mà. Thật đấy – Bliss cố nở nụ cười và uống một ngụm nước lớn nữa – Bố mẹ cứ về giường đi. Con khỏe mà.
Bố cô hôn nhẹ lên trán cô, còn mẹ kế thì vỗ nhè nhẹ lên cánh tay cô, sau đó hai người rời khỏi phòng.
Cô đặt ly nước lên bàn. Sau đó cô nhớ... Dylan.
Sau khi chào tạm biệt Oliver và Schuyler ở Carlyle, cô tới gặp gia đình để ăn tối ở quán DB Bistro. Khi trở về nhà, cô mở cánh cửa tới phòng cô, Dylan đang nằm trên giường cô, cứ như thể đây là việc bình thường nhất trên thế giới vậy. Cậu đã dùng chiếc chìa khóa mà cô đưa để vào đây.
- Dylan!
Trông cậu có vẻ sốt và nhợt nhạt. Cậu cởi chiếc áo khoác ra, cô nhìn thấy quần và cái áo thun của cậu bị rách. Mái tóc rối bù, tinh thần hoảng loạn. Đôi mắt như bị ám ảnh điều gì đó. Cậu kể cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra: bị hỏi cung, bị giam giữ nhưng không chính thức bị buộc tội, về việc Charles Force đưa cậu tới một phòng trong khách sạn và gần như toàn bộ thời gian ấy cậu chỉ thấy nhớ cô vô cùng.
- Nhưng... mình nghĩ mình đã làm gì đó – Cậu nói. Hai bàn tay vung vẩy – Mình nghĩ là họ đúng. Mình nghĩ mình đã giết Aggie. Mình không chắc, nhưng mình nghĩ có điều gì đó không ổn đối với mình.
- Dylan... không... không thể như thế. Cậu không thể... - Bliss chưa tìm ra đúng từ để an ủi Dylan.
- Cậu không hiểu đâu – Dylan khóc – Mình là một Ma Cà Rồng... giống như cậu, một Ma Cà Rồng.
Bliss chỉ chăm chú nhìn Dylan. Tất nhiên là thế rồi. Cậu là một trong số họ, dù thế nào cô cũng biết điều đó, đó là lý do tại sao cô bị họ thu hút ngay từ đầu. Bởi vì cậu cũng giống như cô.
- Nhưng có cái gì đó đang xảy ra với mình... Mình không chắc, nhưng mình nghĩ là mình đã cố thử giết Schuyler... Mình đã nhìn thấy cậu ấy rời khỏi khách sạn, mình đã đi theo cậu ấy. Mình không biết tại sao, như có ai đó dẫn dắt mình. Mình đã nhìn thấy cậu ấy ở trên đường và mình... mình cũng không nghĩ đây là lần đầu tiên.
- Không – Bliss gạt đi, không chịu nghe những gì cậu nói – Dừng lại. Cậu đừng giải thích – Tại sao cậu ấy tấn công Schuyler? Trừ khi cậu ấy là... trừ khi cậu ấy trở thành... trừ khi cậu ấy biến đổi thành... Cô nhớ lại buổi tối hôm sau khi chụp ảnh bìa. Schuyler, loạng choạng trên vỉa hè, ôm chặt lấy cổ...
- Nghe này – Dylan nói, đứng lên khỏi giường và với lấy cái áo khoác – Cậu cần ra khỏi đây. Chúng đã tóm mình, và chúng cũng sẽ tóm cậu. Chúng muốn tất cả chúng ta. Mình chỉ quay lại để cảnh báo cho cậu, nhưng mình không thể ở lại. Mình không nghĩ sẽ an toàn nếu cậu ở bên mình. Dẫu vậy mình muốn nói cậu phải cẩn thận. Mình không muốn chúng tóm cậu. Cậu phải tự bảo vệ nhé. Cậu phải tin mình. Chúng đang đến...
Sau đó mọi thứ trống rỗng. Đó là tất cả những gì cô nhớ được.
Bliss với tay tắt đèn. Cô đang ở trong vỏ bọc của mình mà dường như cũng không phải. Cô lướt qua thời gian và đến một nơi nào đó. Khi tỉnh dậy, cô đang la hét... và bố mẹ cô đang đứng ở đầu giường.
Dylan đến để cảnh báo cho cô... giờ cậu ấy đi rồi.
Bliss cảm thấy một cảm giác trống rỗng, ngốc nghếch, một cơn đau, sâu bên trong xương tủy, như thể cô vừa sống sót sau một trận đánh. Cô bước tới nhà vệ sinh và bật đèn. Bliss há hốc mồm khi nhìn thấy mình trong gương. Có một vết trên cổ chiếc áo thun. Bố mẹ cô đã không chú ý? Cô kéo lớp vải ra để nhìn rõ hơn. Nó là một vết bầm xấu xí. Nó sưng lên, căng ra và thâm tím, giống như ai đó đã bóp cổ cô. Chỗ da đó đau đớn khi cô chạm vào. Chuyện gì đã xảy ra? Dylan đâu?
Bliss mở vòi nước để rửa mặt thì cô thấy những mảnh vụn của tấm kính bị vỡ tan tành trên sàn nhà vệ sinh. Căn phòng rất lạnh. Cô quay về phía cửa sổ. Các tấm rèm cửa bị thổi bay phơ phất. Đỉnh ô kính cửa sổ thì vỡ tan... nhưng nó là loại kính chống đạn cơ mà... bố cô đã cho lắp đặt khi chuyển đến đây, thậm chí nó còn nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà – tầng ba mươi.
Bliss nhón chân cẩn thận đi qua đám vụn kính, rồi cô thấy một cái gì đó là lạ. Bên cạnh lò sưởi, một vật gì đó đen đúa, nhăn nhúm. Cô với lấy rồi kéo cái áo khoác xe máy của Dylan ra. Dylan sẽ không đi bất cứ đâu mà không có cái áo khoác này. Nó giống như lớp da thứ hai của cậu ấy vậy. Cái áo còn vương mùi của cậu ấy – một chút chua chua giống như mùi thuốc lá và nước thơm cạo râu.
Dẫu vậy nó vẫn có cái gì đó khang khác. Cô xoay chiếc áo khoác về phía ánh đèn, và đó là khi cô nhìn thấy nó. Những đường nét của chiếc áo bị nhăn nhúm vì máu. Đậm và ướt át. Nặng. Quá nhiều máu. Ôi Lạy Chúa...
Cô vẫn đang cầm chiếc áo khoác thì thấy Jordan đứng ở trước cửa phòng tắm. Một dáng người nhỏ nhắn lặng lẽ trong bộ pyjama.
- Em làm chị sợ đấy. Em chưa từng nghĩ đến việc gõ cửa à? Em biết là em không được phép vào phòng của chị mà! – Bliss quát.
Cô em gái nhìn cô cứ như thể đang nhìn một bóng ma.
- Chị ổn chứ?
- Tất nhiên chị ổn rồi – Bliss gắt gỏng.
- Em đã nghe thấy cái gì đó... Em đã nghe... một giọng nói bí ẩn...
- Dylan ấy mà. Bạn trai của chị. Anh ấy vừa ở đây.
- Không, không phải con trai... một người khác – Jordan nói. Cô bé rung lắc dữ dội, Bliss ngạc nhiên vô cùng khi thấy em gái mình sắp khóc. Trước đây cô chưa bao giờ nhìn thấy Jordan như thế này.
Bliss, tay vẫn cầm cái áo, đi về phía cô em gái và kéo nó vào lòng.
- Em đã nghe thấy gì? – Cô hỏi, cố gắng dỗ dành đứa em đang run rẩy.
- Có một cú đánh... giống như... cái gì đó rơi phịch xuống... sau đó là các bước chân, bên ngoài phòng chị... kéo lê một cái gì đó... sau đó thì chị hét lên... Em, em không biết phải làm gì, vì vậy em đã gọi bố và mẹ...
Điều đó giải thích cho tất cả.
Cửa sổ bị vỡ.
Ai đó đã ở đây.
Ai đó.
Hoặc cái gì đó thì đúng hơn.
Và nó... ôi Chúa ơi, Dylan... tất cả máu – có quá nhiều máu trên chiếc áo khoác – ai có thể sống sót khi mất từng này máu cơ chứ? Bliss thấy đau đớn cùng cực. Dylan đã chết. Sinh vật đó đã mang cậu ấy đi.
Nó đã quay lại, để hoàn thành công việc... để tóm lấy cô , vết sưng trên cổ cô... cô đã cố gắng chống lại nó, nếu Jordan không nghe thấy, nếu bố mẹ cô không đến... Cô cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể.
Những sợi tóc sinh đẹp trên cánh tay cô lạnh giá.
Đó không phải là một cơn ác mộng... cô đã chiến đấu với nó... nó đã ở đây, đó là sự thật. Nó đã thử giết cô. Đó là những gì Dylan cố gắng cảnh báo cho cô, là cái mà cô, Oliver và Schuyler đã khám phá ra ở Kho Lưu Trữ. Croatan. Một sinh vật săn lùng Ma Cà Rồng.
Một Máu Bạc.