Ngày hôm sau, toàn bộ khối lớp lớn trong trường lại bị gọi đến nhà thờ vì một lí do ít ảm đạm hơn - Một Cuộc Nói Chuyện Nghề Nghiệp. Vậy là cái chết bất hạnh của một học sinh nào đó cũng không thể làm thay đổi chương trình làm việc cứng nhắc mà nhà trường đã lên kế hoạch. Một phần rất Duchesne là giới thiệu với học sinh trong trường về nhiều cơ hội việc làm và con đường sẵn có cho họ. Học sinh sẽ được nói chuyện với một bác sĩ phẫu thuật tim nổi tiếng, nhà biên tập một tạp chí uy tín, CEO của một công ty nắm giữ vận mệnh 500 người, một đạo diễn phim nổi tiếng. Hầu hết những vị khách được mời tới đây đều là cựu học sinh hay là phụ huynh của học sinh trong trường Duchesne. Gần như toàn bộ các học sinh đều chào đón cuộc nói chuyện dài một giờ ba mươi phút này vì họ có thể ngủ gật trên những cái ghế dài trong nhà thờ, chuyện này thoải mái hơn nhiều việc nhủ gật trong lớp.
- Nhà trường có một điều đặc biệt thú vị cho các em hôm nay - Chủ nhiệm khoa thông báo- Ngày hôm nay, trường ta rất vinh hạnh mời được bà Linda Farnsworth đến từ Farnsworth Models - Một làn sóng tiếng rì rầm và thích thú nổi lên trong đám đông.
Farnsworth Models là một cái tên lớn nhất trong ngành công nghiệp người mẫu cực kì tàn khốc. Cuộc nói chuyện nghề nghiệp được tổ chức hai lần một năm ở trường Duchesne chỉ là cái cớ để tìm ra những gương mặt mới trong giới người mẫu còn chưa được thể hiện ra ngoài. Tuy hơi phi lí một chút nhưng không sai khi nói rằng trường Duchesne là nơi sản sinh ra những tài năng người mẫu của thành phố. Các học sinh uốn éo hông trong các video ca nhạc, trượt trên các sân băng tại công viên Bryant và xuất hiện trên quảng cáo của các chương trình tivi và áp phích. Một số còn được xuất hiện trong các catalog của J.Crew và Abercrombie and Fitch. Những cô gái cao mảnh khảnh, tóc vàng, quyến rũ và có phong thái quý tộc lại rất Mĩ ở trường Duchesne, luôn đáp ứng được các đòi hỏi hơn cả.
Linda Farnsworth là một phụ nữ béo lùn với mái tóc xoăn cùng sự xuất hiện chẳng lấy gì làm tao nhã cho lắm. Bà ta đeo cặp kính nửa vầng trăng, giọng nói run run qua micro giải thích về những chi tiết và tính phức tạp của ngành công nghiệp người mẫu. Bà hào hứng nói về sự hấp dẫn của nó: những bức ảnh đầy hấp dẫn, được tới những nơi tuyệt đẹp, các bữa tiệc vui nhộn; và cũng với cái giọng đó khi nhấn mạnh chuyện phải làm việc vất vả như thế nào để có thể tạo ra những bức ảnh hoàn hảo. Linda kết thúc bài phát biểu trong tiếng vỗ tay rời rạc và ít ỏi.
Khi cuộc nói chuyện kết thúc, Linda lập ngay một cuộc phỏng vấn ở đầu cầu thang tầng ba và mời những học sinh có hứng thú tới thử. Gần như toàn bộ nữ sinh và thậm chí còn có một vài nam sinh trong trường Duchesne đứng thành hàng để chờ xem có tới lượt mình hay không.
Sau khi những học sinh năm thứ nhất đã thử xong, Mimi bước vào. Mimi đã chuẩn bị đặc biệt chu đáo cho sự kiện này, cô mặc một chiếc áo thun hiệu C&&C California và một chiếc quần jean lửng hiệu Paige có quai đeo ở hông. Mimi nghe đồn rằng những người mẫu thường ăn mặc đơn giản nhất có thể khi đi phỏng vấn, một tấm vải trắng sẽ giúp cho người quảng cáo và các nhà thiết kế thể hiện ý tưởng của họ dễ hơn. Tối hôm trước cô bỏ lại anh chàng người Ý đã kiệt sức trên cái gác xép trên căn hộ của anh ta, giờ cô cảm thấy hăng hái và phấn khích hơn!
- Hãy đi đến đoạn cuối cầu thang gác và quay lại – Linda hướng dẫn.
Linda phát ra tiếng cục cục tỏ vẻ hài lòng khi quan sát Mimi di chuyển lên xuống trên hành lang và xoay người ở đoạn cuối cầu thang.
- Cô có một thân hình cân đối lý tưởng, một khả năng thiên phú. Những bước đi huyền thoại, đây là những từ ngữ duy nhất có thể diễn tả được nó, cô biết đấy. Hãy nói cho tôi biết cô có hứng thú trở thành người mẫu không?
- Dĩ nhiên rồi – Mimi kêu ré lên và vỗ tay, sung sướng khi mình được chọn. Đây chính là lúc cô gia nhập vào hàng ngũ những người mẫu chuyên nghiệp!
Bliss là người tiếp theo. Cô đi lên và xuống trên hành lang một cách nhanh chóng, đồng thời vung vẩy hai cánh tay. Bliss vẫn có cảm giác nôn nao khi nghĩ về chỗ thịt làm hămbơgơ mà cô đã ăn ngấu nghiến đêm qua, cho dù việc ăn nó làm cô cảm thấy dễ chịu hơn. Bliss vẫn cho rằng việc BobiAnne dường như chấp nhận những việc xảy ra một cách dễ dàng là không bình thường.
- Các bước di chuyển có hơi thô một chút, nhưng có thể dạy dỗ được. Đúng vậy, Farnsworth cần có cô – Linda quyết định.
Mimi và Bliss ôm chặt lấy nhau trong sự vui mừng. Bliss thấy Dylan đang quan sát hai người họ trong một góc của đại sảnh. Cô ngập ngừng mỉm cười với cậu. Cậu cũng cười đáp lại cô. Bliss hy vọng là Dylan sẽ không thấy được bất kì sự bất thường nào ở cô khi cô ở bảo tàng Metropolitan. Tiến sĩ Pat đã giải thích rằng trong suốt "Hội Chứng Tái Phục Hồi Kí Ức", một phần của cô là hiện tại, nhưng phần còn lại là quá khứ. Sự thoáng choáng ngất này sẽ không kéo dài lâu – dài nhất cũng chỉ bốn hay năm phút là cùng. Điều khiến cô bận tâm nhất là không biết hai người có hôn nhau thật không, rất có thể nụ hôn đó chỉ là những gì cô nhìn thấy trong quá khứ thôi. Bây giờ cô không biết được chính xác mối quan hệ giữa cô và Dylan là như thế nào...Hai người đang hẹn hò? Đang yêu nhau? Hay chỉ là bạn bè? Còn một chuyện nữa làm cô phát điên không kém. Cô không biết nơi nào cô có thể thoải mái đứng bên cạnh người con trai mình thích. Đúng, chính xác là từ này. Cô "thích"Dylan. Bliss thích Dylan đến mức cô bắt đầu không quan tâm tới những gì Mimi sẽ nghĩ về họ.
Bliss nhìn Mimi với chút khó chịu. Dù cho Bliss vẫn còn làm chủ cuộc sống của mình và kháng cự một cách thụ động với Mimi thì cô vẫn do dự khi phải trả lời cô ấy về mọi chuyện.
Chuông tiết học tiếp theo vang lên, một cô gái vội vàng lao về phía của nơi tuyển người mẫu mà không buồn liếc một cái về phía đám đông đang tụ tập ở đó. Schuyler đã ngủ suốt trong bài phát biểu vửa rồi, vì tối qua cô gần như chẳng ngủ được chút nào.
Linda Farnsworth ngăn cô lại khi cô đang trên đà lao tới.
- Xin chào! Cô là ai nhỉ?
- Schuyler Van Alen? – Schuyler trả lời. Tại sao cô lại hành động như thế này? Tại sao cô không thể tự tin hơn nhỉ? – Ý tôi muốn nói tôi là Schuyler – Cô bối rối sửa lại phần tóc mái đang rủ xuống má.
- Cô hứng thú với nghề người mẫu chứ?
- Cô ta... một người mẫu? – Mimi cất cao giọng khi ngồi ở hàng ghế, nơi cô đang điền vào bản hợp đồng dành cho khách hàng của Farnsworth. Cô nhìn Schuyler với cái nhìn không mấy thân thiện.
- Suỵt – Bliss ra hiệu, cô thấy xấu hổ thay cho cách xử sự của Mimi. Bliss huých cô nàng một cái tỏ ý nhắc nhở.
Schuyler đã nghe những lời nói của Mimi. Cô cúi xuống nhìn bộ đồ mình đang mặc – đôi tất dài bị rách với những kẽ hở ở hai đầu gối (làm cho đôi tất đã xấu nay còn xấu hơn), một cái váy có loại hoa văn chỉ dành cho các bà già, không vừa người vì phần eo bị hạ thấp xuống tới tận phần hông; đôi tất ngắn màu xám làm Schuyler trông lùn và mập, cô đeo nó vì không tìm thấy đôi màu đen đâu cả, một đôi giày đế mềm với dải dây buộc ướt sũng, thêm một cặp kính nửa vầng trăng. Đã thế, đến vài tuần nay Schuyler còn không gội đầu. Dáng vẻ này không thể trở thành một người mẫu được. Vì vậy Mimi chẳng cần lo lắng nữa. Mimi rất thích được người khác khen, tuy nhiên cô nàng luôn cố gắng tỏ ra mình không hề coi trọng những lời khen ấy hay tự phụ về vẻ đẹp của mình.
- Không, tôi không nghĩ vậy- Schuyler trả lời và cười hối lỗi.
- Nhưng cô có dáng vẻ của một Kate Moss trẻ - Linda Farnsworth cố thuyết phục – tôi có thể chụp một kiểu chứ?
Linda chụp ngay một tấm ảnh với cái camera của bà trước khi Schuyler kịp phản đối.
Schuyler che mắt.
- Thôi được rồi...
- Hãy ghi số điện thoại của cô xuống đây. Cô không cần phải kí kết gì cả, nhưng nếu chúng tôi tìm được một nhà thiết kế muốn dùng cô. Tôi sẽ gọi cho cô, được chứ?
- Chắc vậy – Schuyler đồng ý, cô viết vội vàng số điện thoại của mình xuống mà không suy nghĩ lấy một giây – Xong rồi. Tôi phải đi đây.
Mimi nhìn Schuyler trừng trừng rồi cố tình vênh váo đi ngang qua trước mặt cô, mũi của cô nàng hất lên tận trời. Bliss ngần ngừ quay lại, nhìn Schuyler.
- Mình xin chúc mừng cậu – Bliss nói một cách chân thành – Mình cũng được chọn.
- Ừm...chà...cảm ơn, mình cũng đoán vậy – Schuyler thấy ngạc nhiên khi được một người nào đó hay quanh quẩn bên Mimi bắt chuyện.
- Cậu dẫn đầu bên khoa nghệ thuật, đúng không? – Bliss thân thiện hỏi.
- A...- Schuyler ngập ngừng, cô không chắc cô gái Texas này muốn gì? May thay sự cứu trợ của cô đã tới, cô để ý thấy Oliver đang ở chỗ vòi phun nước, liền rời khỏi Bliss mà không suy nghĩ lấy một giây.
- Hây, tớ đi đây – Cô nói.
- Ồ, hây, Sky – Oliver chào đón Schuyler và vòng tay quàng lên đôi vai nhỏ bé của cô. Họ đi lên các bậc thang ẩn trong hành lang quản lí để tới phòng gác xép của lớp nghệ thuật. Dylan đã có mặt sẵn ở đó và cười toe toét với họ, đằng sau cậu chàng là những cái bánh xe bằng đồ gốm mà cậu ta đã làm. Cậu ta đeo một chiếc tạp dề quanh thắt lưng, hai tay thì dính đầy bùn cho tới tận khủy.
- Đừng có nói là các cậu không thích làm bẩn đấy nhé?
Họ cười khúc khích và chọn chỗ ngồi bên cạnh Dylan. Schuyler dựng giá vẽ lên còn Oliver lấy bản khắc gỗ của cậu ta. Tất cả bọn họ đều không chú ý thấy Bliss Llewellyn đi ngang qua căn phòng và nhìn ba người họ một cách thèm thuồng.
Giữa giờ ra chơi, Schuyler vô tình tìm kiếm và thấy Jack Force đang ngả người về phía bàn Kitty Mulline, tỏ ra ngưỡng mộ bức tranh điêu khắc con mèo xứ Siamese của cô nàng. Cô để ý thấy có một vết nhỏ trên cổ cô ta.
Schuyler không phải là người duy nhất nhìn họ. Oliver khẽ nhướng mày nhưng không đưa ra bất kì một lời bình luận nào, Schuyler thấy rất hài lòng về hành động đó. Cô đoán Jack Force đã tìm được bạn gái. Cô thắc mắc giả sử anh chàng đang chuyền cho cô một ghi chú gián tiếp trong lớp thì sao nhỉ. Hừ. Cô cảm thấy một làn sóng phấn khích dậy lên trong tâm trí, nhưng phải rũ sạch suy nghĩ này ra khỏi đầu mới được.
Oliver diễn kịch câm với hành động đang bổ củi sau lưng Jack với một cái rìu tưởng tượng. Schuyler nghẹn thở vì cười và chuyện này đã ném Jack Force ra khỏi tâm trí của cô lúc này và cả về sau nữa.