Hắn nhớ rất rõ khung cảnh ấy.
Trăm lần, ngàn lần cứ không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn đi vào một tòa nhà bỏ hoang, bước đi trên cầu thang lượn vòng, tiếng bước chân vang vọng giữa không gian trống trải.
Hắn nhớ rất rõ khuôn mặt ấy.
Đôi mắt nhỏ hẹp với ánh nhìn độc ác, trên hai má là vết sẹo ghê tởm, cùng với cánh tay vừa mới quấn băng nhờ vào kiệt tác của hắn.
Hắn chỉ còn một bước nữa là đã bắt được người này, chỉ còn một bước thôi.
Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể đứng tại đây, nhìn đối phương giữ vợ của mình, không thể làm được gì.
“Tao đã tới, thả cô ấy ra, giết phụ nữ không phải phong cách của mày.”
Người kia mỉm cười, thả tay ra, để cô ấy chạy về phía mình.
Ôm chặt cô ấy vào lòng, chỉ hy vọng cô ấy mau rời khỏi chỗ này.
Hắn biết cô đủ dũng cảm và thông minh, cô sờ tìm cây súng đặt bên hông hắn, làm như vậy cô sẽ tự bảo vệ mình được.
Lúc đó, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mất đi cô ấy.
“Chạy mau!”
Hắn hôn nhẹ lên trán cô, nhìn vào đôi mắt ôn nhu ấy.
Cô buông tay, đi về hướng ngược lại không hề xoay đầu.
Người kia giơ súng lên, vợ hắn rút cây súng bên hông, quay trở lại.
Không được –!!
Hắn muốn bảo vệ vợ của hắn, hắn chưa từng nghĩ cô sẽ bảo vệ ngược lại mình.
Vũ khí của đối phương tốc độ nhanh hơn súng của hắn rất nhiều, hắn biết ý đồ của cô ấy, trong đầu nghĩ phải lập tức đẩy cô ra xa.
Cô giơ súng lên bắn qua vai hắn, hướng về phía người kia.
Tiếng súng vang lên giữa tầng trệt trống trải, hắn biết người kia đã ngã xuống.
Mà khi hắn ngã xuống, hắn cũng ôm lấy vợ mình.
Viên đạn xuyên qua cơ thể, bây giờ đang nằm thật sâu trong thân thể đối phương.
Hắn cảm giác máu trào lên cổ họng, gần như không thể mở miệng.
“… Xin lỗi…”
Cô nở nụ cười.
“… Nói yêu em đi…”
“Anh yêu em…”
“Nếu muốn chuộc lỗi… từ nay về sau… không được nói với ai khác câu này… ngoài em…”
Hắn mỉm cười.
“Ngoại trừ em… Anh sẽ không yêu bất kì ai khác… Ngoại trừ em… cho nên… đừng bỏ anh đi… Jully…”
Cô cười, nước mắt chảy xuống.
“… Anh có thể yêu người khác… nhưng mà… anh phải nhớ… chỉ có em mới có quyền nghe câu này…”
Hắn không thể trả lời, há miệng ra máu sẽ chảy không ngừng, hắn chỉ có thể gật đầu, nhắm mắt lại, cảm giác máu của cả hai như hòa quyện.
Thân thể của hắn vẫn còn ấm áp, tim của cô vẫn còn đập.
Nhưng thời gian trôi dần, hình như… sẽ giống như ngủ.
Hắn dần dần không còn nghe thấy tiếng tim của cô đập nữa, tất cả mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, hắn đột nhiên có cảm giác mình đang rơi vào hố sâu không đáy, cơn đau ở bụng không ngừng quặn lên.
Sau đó hắn bừng tỉnh sau giấc mộng.
Hắn ngồi dậy thở phì phò, bên ngực ẩn ẩn cơn đau.
Vươn tay xoa vết sẹo trên ngực trái, cho dù đã qua mười năm, vết thương vẫn cứ đau đớn, chưa bao giờ hết.
Hình ảnh trong mơ không biết đã lặp lại bao nhiêu lần, hắn vẫn cứ tan nát như thế.
Chỉ là sau khi tỉnh giấc, so với khóc rống giữa đêm, rồi bi thương thậm chí là tức giận ngày xưa, bây giờ chỉ còn lại cảm giác chết lặng.
Hắn vươn tay bật đèn ngủ, chiếc đèn thân bằng gỗ đặt trên bàn, đầu hướng xuống giống như muốn tránh né, lẳng lặng nằm đó, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, vô cùng ôn nhu.
Hắn không có ý muốn quên đi nỗi đau đó, nhưng hắn vẫn hy vọng trong trí nhớ chỉ là những hình ảnh đẹp đẽ nhất của vợ mình.
Cảm giác người bên cạnh nhúc nhích, hắn lập tức tắt đèn.
Trong bóng đêm chỉ có ánh đèn đồng hồ sáng đỏ, bây giờ là 3 giờ 15 phút sáng.
Hắn im lặng không lên tiếng cũng không nhúc nhích, mãi cho đến khi có ngón tay vẽ lên lưng hắn, lướt xuống vết thương cũ bên sườn, vỗ nhẹ một cái.
Ngoài cảm giác ngưa ngứa, thì đương nhiên cũng có cảm giác khác.
“… Vết thường này do đâu mà có?”
Hắn trầm mặc một lát mới đáp, “Bị một con bé mười hai tuổi nghiện ma túy chém.”
“Nghe… có vẻ rất đau…”
“Đó là chuyện của bảy tám năm trước rồi, đã sớm không còn cảm giác gì nữa.” Hắn cảm thấy có chút khó chịu, vươn tay tìm bao thuốc lá.
“Tôi có thể sờ không?”
Tuy là hỏi nhưng tay người kia đã chạm vào vết sẹo đó.
Hắn hơi mỉm cười, không tìm bao thuốc lá nữa, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, “Dậy rồi à?”
“Ừ… dậy rồi.” Lam Mộc Ân dụi mắt, xem ra vẫn còn chưa tỉnh táo.
Trước khi Lam Mộc Ân hoàn toàn tỉnh lại, hắn xoay người đè lên thân thể ấm áp ấy, có chút ép buộc hôn lên đôi môi ấy, Lam Mộc Ân chưa bao giờ giãy dụa vượt quá ba mươi giây.
Lam Mộc Ân luôn tạo ấn tượng ôn hòa cho người đối diện, sức quan sát tỉ mỉ, cẩn thận còn rất thận trọng, rất ít khi tức giận, cũng kiên nhẫn, Lam Mộc Ân là người đầu tiên làm việc chung với hắn mà không bị hắn bức cho điên.
Chỉ trong ba tuần ngắn ngủi, hắn đã xác định mình có thể làm việc chung với người này.
Hắn nhìn thấy trong ánh mắt của Lam Mộc Ân có sự quý mến đối với mình, theo lý luận hắn phải tránh đi mới phải, nhưng hắn lại không ngăn được suy nghĩ muốn kéo người này vào.
Lam Mộc Ân ôn hòa, có lễ độ, kiên nhẫn tạo thành một áp lực rất lớn, ở bên ngoài thì trông có vẻ tốt lắm, nhưng trên thực tế thì chưa từng thật sự mở lòng với bất kì ai.
Hắn đã xem qua hồ sơ của Lam Mộc Ân, biết tất cả những gì người này từng trải qua, nhưng đây chỉ là văn kiện, không có nghĩa là tất cả mọi chuyện.
Tuy rằng hắn muốn biết lý do Lam Mộc Ân tự nhốt mình lại, nhưng hắn chưa từng mở miệng hỏi, hắn biết nếu không đúng lúc, Lam Mộc Ân sẽ không bao giờ trả lời.
Cho dù bây giờ hắn đang dùng sức nắm chặt cánh tay đối phương, sau nụ hôn dài liền mạnh mẽ đẩy hạ thân vào cơ thể ấy, đối phương cũng chỉ nhẫn nại cắn môi, nhíu mày không cho miệng phát ra tiếng kêu, nhưng nếu làm nhẹ nhàng, thong thả, động tác ôn nhu, đối phương sẽ giãy dụa đặt chân lên bả vai hắn để hắn đâm vào sâu hơn.
Lam Mộc Ân đang cảm nhận sự đau đớn.
Lúc mới bắt đầu, Haier nghĩ như vậy.
Lam Mộc Ân chờ đợi cảm giác đau đớn để quên đi sự đau khổ, hắn cảm nhận được người kia muốn vậy, cho nên lần đầu tiên ôm lấy cơ thể đó, hắn hoàn toàn không hề kiềm chế.
Haier không dùng gel bôi trơn lẫn bao cao su, hắn chỉ nhìn Lam Mộc Ân không ngừng kiếm chế, cuối cùng không nhịn được nữa mà bật khóc mới thôi.
Tuy rằng phải kéo cả người không còn sức vào phòng tắm tắm rửa, nhưng Haier phát hiện hắn lại hưởng thụ quá trình này.
Ở trên giường, Lam Mộc Ân có thể xem là dễ bảo.
Mặc kệ hắn yêu cầu cái gì cũng sẽ phối hợp, cho dù đối phương tỏ vẻ hờn giận giãy dụa một chút, sau đó liền bỏ cuộc rất nhanh.
Haier thừa nhận nắm người này trong tay là một chuyện tương đối vui sướng, nhưng hắn nghĩ có lẽ trước đây cũng có người đã từng làm như vậy.
Hắn nhìn thấy một vài vết thương ở những chỗ riêng tư trên cơ thể Lam Mộc Ân, có lẽ đã vài năm, nhưng nói thế nào thì những vết thương này không thể do công việc tạo thành, cho nên Haier khẳng định Lam Mộc Ân đã từng có một người bạn trai thích lấy thuốc lá làm bỏng hắn.
Hắn mặc kệ bác sĩ tâm lý nói gì, hắn biết Lam Mộc Ân sẽ không bao giờ làm bản thân bị thương. Có lẽ đối phương đã bất giác hấp dẫn người khác muốn làm tổn thương hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không để ai cố tình để lại vết thương trên cơ thể mình.
Haier có chút tò mò, người bạn trai đã từng làm Lam Mộc Ân bị thương bây giờ thế nào, Lam Mộc Ân cuối cùng đã làm gì để từ chối đối phương, rồi rời khỏi vòng tay của người đó?
Nhưng khát vọng lớn nhất hiện giờ của Haier chính là kéo người này ra khỏi vỏ sò đang bọc lấy hắn, những chuyện khác, Haier cũng không muốn biết vội.
Tới lúc đó, Lam Mộc Ân không cần tìm kiếm sự bình an trong sự kiểm soát của người khác nữa, cũng không cần dùng sự đau khổ để gây tê cảm giác của chính mình, nhưng có lẽ đến lúc đó cũng chính là lúc quan hệ giữa bọn họ kết thúc.
Haier hơi mỉm cười, lại một lần thúc mạnh vào cơ thể Lam Mộc Ân, nhìn đối phương đau đớn, nhưng hắn lại càng kỳ vọng muốn nhìn thấy nhiều vẻ mặt khác nữa.
Tuy rằng, lúc này chỉ mới là bắt đầu.