Già Thiên

Chương 909: Độc Chiến Quần Hùng

Cung điện xây bằng ngọc thạch ngũ sắc, từng tòa từng tòa tản mát ra thanh huy âm u, nối tiếp thành phiến cùng một chỗ, lơ lửng trên vòm trời.

Lúc này, huyết khí như một cây cột trụ chống trời, to lớn mà hùng hồn, phá vỡ tầng mây, nối liền trời đất, có cảm trăm vị đại cao thủ như hổ rình mồi.

Diệp Phàm cũng rõ ràng, không nói gì thêm nữa, muốn đánh vỡ vực môn mà vượt qua nhưng không ngờ hư không bị khóa, không thể chạy thoát.

Nhiều đạo văn sắp xếp như một tổ xà uốn lượn, dày đặc mỗi tấc không gian, chính là thần văn do tên Tề La hình thành trong tiếng khóc lớn lúc trước.

Diệp Phàm kinh hãi. Lão nhân này quá cường đại, tiếng khóc như đao, khắc thần văn vào hư không, hình thành lực lượng pháp tắc đan vào nhau.

Hắn xoay người bước đi, phá vỡ cửa sổ, nhảy ra ngoài nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến trong lòng hắn trở nên nghiêm nghị. Dù ngoại giới cũng có các loại đạo văn thật nhỏ như một con tiểu xà, lại như một tiểu Thần Hoàng đang múa may, phong tòa thiên địa.

Cả vòm trời đều bị phong tòa, muốn mở ra vực môn căn bản là điều không thể, chi bằng vào thực lực mới có thể phá vây. Hắn cắn răng nói:

- Lão hóa ngươi khóc cũng thật có năng lực.

Tề La cười tủm tìm, con mắt duy nhất híp lại mà Lão Đao Bả Tử đã thạch hóa, không nói một lời.

Diệp Phàm cũng không quay đầu lại, nhằm về phía xa xa. Nơi này không thể ở lâu, phải nhanh chóng phá vây đi ra, nếu không tất phải có một hồi huyết chiến kinh thế.

- Thánh thể Nhân tộc ngươi chạy đi đâu?! Lục Đông Pháp của Đọa Vũ tộc ở đây!

Phía trước, một cường giả trẻ tuổi anh tuấn xuất hiện, từ trong một tòa cổ điện lao ra, sau lưng có năm mươi bốn vũ dực tối đen như mực, như một phiến mây đen, lượn lờ điện mang màu máu.

- Nghe nói ngươi hồ đồ không đặt một thế hệ trẻ tuổi thái cổ chúng ta vào trong mắt, hôm nay ta sẽ đánh một trận với ngươi!

Diệp Phàm kinh dị. Bất kể xem thế nào, cổ tộc trẻ tuổi này khẳng định là Thiên Sứ Đọa Lạc trong truyền thuyết ở một tinh không khác.

Hắn tuyệt đối là bị Đoạn Đức chiệu hận, mắng to Thiên Hoàng tử không chút kiêng kị, coi Nguyên Cổ là đưa hấu, khiến những cổ tộc khác đều cảm thấy quá mức cuồng vọng.

Keng!

Năm mươi tư vũ sực phía sau Lục Đông Pháp tề chấn như tiếng kiếm minh, lập tức ma khí ngập trời, những tia chớp màu đen như những dòng sông chen nhau đánh tới, gào rít xé rách bầu trời, vô cùng khủng bố.

Tay phải Diệp Phàm huơ lên, một cái Hồn Viên Thái Cực hiện ra, khẽ chuyển giữa hư không, khiến những tia chớp do thần tắc diễn biến thành chệch hướng.

- Ngao hống...

Đột nhiên một tiếng hống lớn truyền tới, như mãng ngưu trên Thiên giới gào rít, khiến cả Thần Thành lay động, truyền đi mấy trăm dặm.

Một nhân vật như Ngưu Ma Vương cầm trong tay Thác Thiên Xoa, cả người bao phủ bởi hắc mao, thân người đầu trâu, cái miệng rộng có một cặp răng nanh, một chiếc sừng lớn chắc chắn, hóa thành một đạo ô quang lao tới.

Ông!

Hư không rung chuyển! Tốc độ của hắn quá nhanh, nhoáng lên đã tới gần, mạnh mẽ giao phong với Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Đại Lực Ngưu Ma tộc Ngưu Nghĩa ở đây, lãnh giáo bản lính của Thánh thể Nhân tộc!

Hắn rống lớn một tiếng, huyết khí ngập trời, ma vân tế nhật, sóng âm đánh nát vòm trời. Từ đó cho thấy sự dũng mãnh của hắn.

Ầm!

Thân ảnh màu đen khôi ngô như một ngọn núi này còn nặng hơn cả núi cao, trực tiếp ẩu đả gần người Diệp Phàm, tranh phong thân thể.


Cả vòm trời như bị dánh nát, như hai viên cổ tinh va chạm mạnh mẽ, dư ba truyền xa, thập phương rung chuyển, âm thanh ầm ầm không dứt.

Thác Thiên Xoa vỡ thành mảnh nhỏ, như ô vũ bay ra ngoài, trực tiếp bị Diệp Phàm đánh nát. Thân thể hắn cũng áp sát Ngưu Nghĩa.

- Ngao hống...

Thân thể lớn như núi này lập tức tứ phân ngũ liệt bay đi, phát ra một tiếng rống lớn, như một ngọn núi lớn đổ xuống.

Ngưu Nghĩa phun ra một búng máu lớn, một cánh tay bị chấn đoạn, trong ngực xuất hiện một chưởng ấn đáng sợ, xương cốt gày vỡ không dứt, đám lông mao dày đặc dựng thẳng hết lên.

- Không hổ là Thánh thể Nhân tộc, lực lớn vô cùng, dùng thân thể chấn nhiếp thái cổ. Dù là Đại Lực Ngưu Ma tộc cũng không thể địch lại được!

Đọa Vũ tộc Lục Đông Pháp nói.

Diệp Phàm không dừng lại, chân đạp bí quyết chữ Hành đuổi theo, giết gà dọa khi, quyết định kết liễu Ngưu Nghĩa.

- Hống!

Đột nhiên một tiếng ma khiếu đáng sợ truyền ra, Ngưu Nghĩa hét lớn, chấn động vòm trời, phía trước là một mảnh trắng xóa, nhìn không rõ điều gì. Tất cả chỉ còn là chân không dập nát do âm thanh ngưu màng tạo ra.

Diệp Phàm kinh dị, chiêu này tương tự như tọa kỵ của Lão Tử ở Tử Vi Tinh Vực, nhất rống băng sơn hà, rất dọa người, chặn đường tiến của hắn.

Một đạo thân ảnh nhanh như điện giật xẹt qua bầu trời, há mồm phun ra một mảnh pháp tắc đại đạo, giống như thùy thiên chi mạc trút xuống.

Trong tiếng ngưu măng đáng sợ bất ngờ, che dấu hết thảy khí tức, nháy mắt vọt đi, lưu lại thần tắc tuyệt sát.

Hừ!

Diệp Phàm hừ lạnh, lao lên thật cao, phát sau mà tới trước, chặn đường đi của đối phương, đánh ra một chiêu Lục Đạo Luân Hồi Quyền.

Hắn vừa rời khỏi cổ điện liên tục bị chặn giết, đích xác cần triển lộ thủ đoạn cường ngạnh để chấn nhiếp. Một quyền này của hắn dồn hết một thân chiến khí, phách tuyệt thiên địa.

Pháp tắc đầy trời băng toái, thân ảnh lao xuống như ánh sáng không kịp quay đầu bị huyết khí hoàng kim đầy trời bao phủ, nổ tung một tiếng, trực tiếp tử vong.

Trong lúc này còn có ba thân ảnh như quỷ mị phun ra nuốt vào thần tắc, hợp lực vây sát Diệp Phàm.

Diệp Phàm quay đầu, như thiên lang khiếu nguyệt, toàn thân phát sáng, hừng hực như ánh mặt trời, như hỗn độn bao phủ càn khôn, thần năng vô lượng sôi trào.

Thân thể hắn hóa thành đường cong hình rồng, bắn nhanh ra ngoài, cắt xé hư không.

Phốc phốc phốc!

Huyết hoa nở rộ, nhiễm đỏ cả một khoảng không, ba đại cao thủ đều bị cắt đứt thành hai nửa, thi thể rơi xuống mặt đất.

Tất cả những điều này phát sinh chỉ trong một cái chớp mắt! Ngăn cản Lục Đông Pháp, đánh bại Ngưu Nghĩa, sau đó nhanh chóng diệt sát bốn đại cao thủ.

Diệp Phàm áo không dính máu đứng giữa hư không, độc đối cao thủ các tộc, trấn tĩnh tự nhiên, khóe miệng mang theo nụ cười lành khốc.

- Thánh thể Nhân tộc danh bất hư truyền, chiến lực không ngờ mạnh mẽ tới bực này, dù là một thế hệ trẻ tuổi các tộc thái cổ cũng không có mấy người đủ tranh phong.

Lục Đông Pháp nói.

Ở một vị trí khác, Ngưu Nghĩa toàn thân rung động, hơn trăm căn xương cốt lần nữa được nối liền, trong cơ thể phát ra một đoàn quang mang chói mắt, hắc mao nồng đậm bên ngoài cũng trở nên lấp lánh.


- Đáng sợ, thật sự có thể luận bàn được với các vị có huyết mạch Cổ Hoàng sao?! Cường độ thân thể vượt xa tộc ta!

Khắp nơi, lần lượt nhiều thân ảnh xuất hiện, rậm rạp, dày đặc, bao vây Diệp Phàm vào giữa. Trong số này không có ai là kẻ yếu, tất cả đều là đại cao thủ.

- Khó trách dám làm nhục Thiên Hoàng tử, khiêu chiến Nguyên Cổ, đích xác rất mạnh!

Một nữ nhân cả người bốc lên liệt hỏa lên tiếng. Đây là một cường giả trẻ tuổi của Hỏa Vân tộc.

- Ở thời thái cổ, vạn tộc chinh chiến, cường giả như mây, nhân tài mới xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Thánh thể Nhân tộc cũng không tạo ra được chút sóng gợn nào!

Bên kia, một nam nhân ở mi tâm có sinh ra một chiếc sừng trong suốt, mặc một bộ tử giáp, mái đầu bạc, áo choàng trắng. Hắn thuộc Giác tộc.

- Sớm nghe nói Thánh thể Nhân tộc cường đại, hôm nay được chứng kiến, vừa lúc so chiêu, ha ha ha!

Bên kia vang lên một tiếng cười âm lãnh. Nơi đó hắc vụ lượn lờ, một thân ảnh khô gầy ẩn nấp trong đó. Hắn là cường giả Ân Ảnh tộc.

- Chư vương Nhân tộc tịnh khởi, mà các bộ tộc thái cổ chúng ta cũng xuất thế, tất nhiên không thiếu một hồi long tranh hổ đấu. Thánh thể Nhân tộc ngươi giết Tử Thiên Đô, quả thực có bản lĩnh. Nhưng đây là thời đại cao thủ lớp lớp xuất thế, ngươi cũng không coi là tuyệt thế!

Một sinh linh cao lớn khác lên tiếng. Hắn mặc áo choàng màu máu, thân thể khôi vĩ, toàn thân bao phủ trong thần quang, rực rỡ chói mắt, thuộc Huyết Điện Vương tộc.

- Thật là nhớ mãi tiên huyết Nhân tộc! Không biết máu của Thánh thể có gì khác không?!

Một tiếng cười âm trầm truyền tới. Nữ tử này sắc mặt trắng bệch, hai cánh tay có sinh ra những vảy bạc tinh mịn. Nàng là cường giả Sinh Quỷ tộc.

Bốn phía, đủ loại sinh linh có mặt, có tới không dưới mấy chục tộc, cả đám đều đặc biệt cường đại, là những cao thủ trẻ tuổi đứng đầu của các tộc.

- Ngươi giỏi, những người này cũng không tầm thường, nhất là có mấy người đặc biệt cường đại, hãy chuẩn bị hưởng thụ chiến đấu đi!

Tề La trong bóng tối truyền âm.

- Lão bang tử ngươi cứ tiếp tục khóc đi!

Diệp Phàm rất muốn đạp lên mặt đối phương.

Phốc!

Khi đang nói những lời này, tay phải Diệp Phàm bấm quyết, huơ giữa hư không, một đạo huyết tuyến xuất hiện, một chiếc đầu rơi xuống giữa hư không.

Người của Sát Thủ Thần Triều rốt cục không kìm nổi, bắt đầu ra tay nhưng ở trước mặt Diệp Phàm lại không có chỗ trốn, hoàn toàn bị phát hiện.

Boong…

Tiếng kiếm minh vang lên, thập phương tuyệt sát. Tổng cộng có mấy chục người kết thành kiếm trận, tạo ra trận văn đặc biệt, hợp lực giết Diệp Phàm.

Đây là một tòa đại trận tuyệt sát khiến cả Thần Thành trở nên băng lãnh xuống, hàn quang chiếu ra bốn phía, lạnh tới thấu xương.

Sát Thủ Thần Triều dùng sát chứng đạo, cổ trận bọn họ bày ra tất nhiên vô cùng đáng sợ, sát khí tràn ngập hư không, chim chóc bay lượn xa xa cũng bị cắt nát.

- Các ngươi là người của Địa Ngục hay là Của Nhân Thế Gian?

Diệp Phàm hỏi.

Không có ai đáp lại, hơn mười người không có chút cảm xúc dao động, như những cỗ máy vô tình cùng nhau giơ kiếm lên, chỉ hướng Diệp Phàm.

Giết!

Một đám hét lớn, sát trận viễn cổ vận chuyển, mấy chục đạo kiếm quang bay ra, nhưng kinh tiên Vực ngoại, chói mắt vô cùng, chém phá tận trời.

- Những điều này vô dụng đối với ta!

Diệp Phàm rống lớn, tóc đen loạn vũ, chân đạp bí quyết chữ Hành, một mình nhảy vào trận, hai nắm tay như hai ngọn núi nện xuống.

Ầm!

Khắp thiên địa đều phát ra quang mang hừng hực, huyết khí hoàng kim bao phủ nơi này, thần năng vô tận tuôn ra.

- Không ngờ là bí quyết chữ Hành, ở trong sát trận viễn cổ mà như chỗ không người, không hổ là Thánh thể, chiến lực đạt tới trình độ này rồi!

Trong cổ điện, Tề La gật đầu tự nhủ.