Già Thiên

Chương 836: Công chấn thiên hạ

Yêu Hoàng Điện ẩn trong núi sâu, nơi đó có một lực lượng chấn nhiếp ba ngàn giới, yêu khí thành sương mù vô cùng thần bí.

Một đường mòn lót đá xanh u tĩnh đi thông vào chỗ sâu trong phiến cổ mạch này, cổ thụ che trời, so cao cùng núi, bụi mây khổng lồ mỗi một sợi đều thô to tới mấy trượng quấn quanh dãy núi.

Bên ngoài núi, Diệp Phàm một thân một mình lức áp chúng địch, đối mặt với tám vị đại năng của Vương gia Bắc Nguyên, hắn cường thế xuất kích, trấn áp mọi người.

Hắn xách theo Vương Thành Khôn như xách một con ngỗng, mỗi một bước tiến tới phía trước các đại nhân vật lại thối lui ba bước, toàn cảnh này khiến mọi người rúng động.

Tám vị đại năng, đây là một tổ chiến lược kinh người đến mức nào? Lại bị một người chấn nhiếp kế tiếp thối lui, như một đám cừu non trước mặt một con Hổ Vương.

- A...

Vương Thành Khôn gầm lên, hắn thân là chủ một bộ tộc, bị người túm lấy như một con chó như vậy, đây là muốn làm cho hắn bị huỷ hoại thanh danh mất hết mặt mũi.

"Bốp!"

Diệp Phàm giơ tay chính là một cái tát tai, đánh cho hắn rụng mấy cái răng, khoé miệng trào ra máu tươi, nhưng cũng không có lấy tính mệnh của hắn ngay, bằng không cái tát này đủ để cho đầu hắn biến thành một trái dưa hấu nát vụn.

Khắp nơi, mọi người đều suy nghĩ xuất thần, cả người toát mồ hôi lạnh, đây chính là một tộc chủ của thế gia thái cổ Bắc Nguyên đấy, bị người ta nhấc bổng lên tát tai, chuyện này có khác gì chuyện thần thoại hoang đường chứ?

Mặc dù Vương Thành Khôn tu vi kkhông cao lắm, chỉ là một đại năng bình thường, nhưng thân phận của hắn là tộc chủ một thế gia bất hủ, thân phận tôn quý đến mức tận cùng, hoàn toàn là không thể xâm phạm.

Hắn đại biểu cho một thế gia thái cổ, mà cứ như vậy bị người ta đánh một cái tát, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt cả bộ tộc này, đây là sỉ nhục của một gia tộc bất hủ.

Vương Thành Khôn tức thì như phát mộng, rồi sau đó rống giận như dã thú, dùng hết toàn lực muốn huỷ diệt người trẻ tuổi trước mắt vừa khiến hắn kiêng kỵ vừa căm hận mười mấy năm nay.

"Bốp!"

Nhưng mà, đối với hết thảy, Diệp Phàm chính là phản ứng lại bằng một bạt tai, thật mạnh mẽ chính xác và trên mặt hắn, lại có mấy cái răng bay ra.

- A...

Vương Thành Khôn thiếu chút nữa điên mất, đây là vô cùng nhục nhã, hắn xong rồi, cho dù hắn có thể sống sót, cũng không có khả năng tiếp tục làm tộc chủ của bộ tộc.

"Bốp!"

Lại tung một cái tát, làm cho tiếng hô hoán của hắn im bặt. Diệp Phàm làm như một Ma Thần đứng sừng sững ở nơi đó, vô cùng khí phách.

Mọi người ngẩn người, bao nhiêu năm chưa hề phát sinh chuyện như vậy, chủ nhân của một kế thừa bất hủ bị người ta xách bổng lên tát vào miệng, có cảm giác không đúng sự thực! Ngày xưa, trừ phi công phá được một cái Thánh địa, khi bọn họ bị huỷ diệt mới có lẽ có cảnh tượng đó, còn đây là chuyện sỉ nhục di hận ngàn vạn năm.

- Ta không có nhìn lầm chứ? Thánh thể đang tát tai tộc chủ của Vương gia Bắc Nguyên ư?

- Là hắn sao? Trên mặt sương mù lượn lờ, ngay cả Thiên Nhãn Thông đều không thể nhìn thấu, tuy nhiên huyết khí màu vàng chỉ rõ hắn không thể nghi ngờ!

- Đúng thật là hắn! Là người biến mất mười hai năm lại xuất hiện, một mình trấn áp tám vị đại năng giả của Vương gia Bắc Nguyên!

Chung quanh, tất cả mọi người đều sợ hãi và rúng động, chứng kiến cảnh trước mắt quả thực quá mức chấn động.

Tề Hoạ Thuỷ làn da nõn như mỹ ngọc, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, lông mi rất dài, trong mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ, nàng không nghĩ tới gặp lại, chiến lực của Diệp Phàm lại đánh sợ như vậy.

Bên cạnh, Nam Yêu tóc đen rối tung, đang lẳng lặng xem trận chiến, trong con ngươi vô cùng sâu sắc có tinh tú trăng sao ẩn hiện, nhưng vẫn lộ rõ thần sắc ngưng trọng.

Đại Yêu của Nam Lĩnh, Giáo chủ của Nhân tộc, còn có người kế thừa bọn họ mang đến lúc này tất cả đều nỗi lòng dậy sóng, khó có thể bình tĩnh, khiếp vì chiến lực của Diệp Phàm.

Diệp Phàm xách theo Vương Thành Khôn, đi nhanh tới phía trước, còn lại bốn vị nguyên lão, tất cả đều sắc mặt khó coi, một đám cả người "bốp" một tiếng, bóc ra một lớp da người, lộ ra toàn thân vảy dày đặc.

Bốn người này đều là sinh vật thái cổ, không có người nào là nhân loại. Giả dạng như vậy đi vào Yêu Hoàng Điện Nam Lĩnh, hiển nhiên là dụng tâm kín đáo, điều này làm cho mỗi đầu sỏ của Yêu tộc lộ ra sắc mặt lạnh giá.

Một sinh vật cổ đầu đầy tóc màu tím, trên đầu mọc ra sừng hươu cả người vảy màu xanh lấp lánh, lên tiếng:


- Chúng ta cũng không phải người của Vương gia Bắc Nguyên...

- Không phải đều giống nhau cả sao, vừa rồi các ngươi không phải ra tay ngăn cản ta sao?

Diệp Phàm căn bản không có dừng lại, vẫn như cũ đi tới phía trước, cả người huyết khí màu vàng cuồn cuộn trấn áp tới phía trước.

" Ầm!"

Tên sinh vật thái cổ này bị áp lực mạnh, cả người như sét đánh, xuất hiện từng đường tơ máu. Phía trước hắn như có áp lực ngàn vạn quân, hoàn toàn không ngăn chống được.

- Dừng tay! Ngươi biết chúng ta đến từ đâu, có thân phận gì chứ?

Tên sinh vật cổ này quát to.

"Ầm!"

Diệp Phàm cất bước đi tới phía trước, tung ra một bàn tay vỗ vào trên mặt hắn, lập tức làm cho gương mặt hắn bay mất một nửa, máu thịt lẫn lộn không thành hình dáng, cả người bay tung ra ngoài.

- Ngươi muốn cùng tộc chúng ta là địch hay sao? Chúng ta đến từ Thần Linh Cốc, là Vương tộc lớn nhất trong vạn tộc, hiệu lệnh thái cổ, không ai dám không theo, ngươi...

Một tên sinh vật thái cổ khác lớn tiếng quát.

- Thời đại này không phải là thái cổ, nếu muốn hiệu lệnh thiên hạ, ta đưa ngươi đi!

Diệp Phàm bước ra từng bước, khẽ quát một tiếng, từ trong miệng lao ra một luồng khí huyết hoàng kim, chấn cho sinh vật thái cổ phía trước kêu gào thảm thiết, với các loại Cổ bảo ngăn cản, tất cả đều bị dập nát, hắn ngửa mặt phun máu lên trời, bay ngược ra ngoài, ngã sấp xuống trong bụi bậm.

- Ngươi không biết sống chết, các tộc thái cổ đều sắp hiện thế, kẻ thức thời đều làm ra lựa chọn sáng suốt, mà ngươi lại lựa chọn là địch cùng chúng ta...

Tên sinh vật thái cổ thứ ba kêu lên.

- Theo ta ngươi mới là không biết sống chết!

Bên ngoài cơ thể Diệp Phàm hình thành một Thánh vực hoàng kim, vạn pháp cũng không dính vào người, ung dung cất bước về phía trước, tất cả công kích vào hắn đều không có hiệu quả, hắn vỗ xuống một cái tát.

"Phốc!"

Tên sinh linh thái cổ này chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm, đã bị một cái tát này đánh bay lên, sau đó bùng nổ giữa không trung, biến thành một đống máu thịt bầy nhầy.

Xa xa, tất cả mọi người đang xem cuộc chiến như ngừng lại hô hấp, đây chính là sinh vật thái cổ cường đại thế mà nói giết là giết, hoàn toàn không có một chút chần chừ nương tay, quả thực khiến trong lòng mọi người rúng đông không thôi.

Hiện giờ, các tộc thái cổ lần lượt sống lại, tương lai sẽ có một thời loạn thế vô cùng đáng sợ, các thế lực lớn trong thiên hạ đều đang mưu cầu tự bảo vệ mình, sợ bị cuốn vào trong náo động u ám, không muốn đắc tội với sinh linh thái cổ, nhất là những Vương tộc kia. Thế mà Diệp Phàm lại không quản hết thảy giết chết tại đương trường, mặc dù là người từ Thần Linh Cốc đi ra hắn cũng hoàn toàn không quan tâm.

Ba tên sinh vật thái cổ còn lại đều kinh sợ. Từ khi chúng đi lại trên thế gian, còn không có một Nhân tộc nào dám coi thường giết bọn chúng như vậy, vị này giết chúng giống như mổ vịt, nói giết liền giết không nể nang gì!

- Thần Linh Cốc ta...

- Bằng các ngươi còn không xứng nhiều lời cùng ta!

Diệp Phàm cắt ngang lời nói, sau đó bước đi tới phía trước, Thánh vực hoàng kim vừa ra, mặc cho ba tên sinh vật cổ công kích đều vô dụng.

- Ngươi phải biết rõ hậu quả khi lựa chọn là địch cùng tộc ta...

Lúc này, bọn họ rõ ràng ngoài mạnh trong yếu.

- Tộc của các ngươi...Ta sẽ đi giết Tử Thiên Đô!

Diệp Phàm cười lạnh.

Ở sau khi biết thiếu chủ của Thần Linh Cốc dẫn người làm cho Đông Phương Dã rơi xuống Ưng Nhai, máu nhuộm vách đá, Diệp Phàm đã sớm thề phải tận tay đánh chết tươi Tử Thiên Đô.


- Ngươi muốn giết chết tiểu chủ nhân của tộc ta, xem Thần Linh Cốc ta là địa phương nào chứ! Năm xưa Thần Linh Cốc hùng thị thiên hạ, ai dám không theo...

"Ầm!"

Diệp Phàm bước tới một bước, một loại khí thế cường đại bạo phát ra, trên xông lên chín tầng trời, dưới đạp xuống chín tầng địa phủ. Hắn giống như một Thần Ma, lực lượng mênh mông như đại dương mãnh liệt áp tới. Tên sinh linh thái cổ kia cả người sợ run, lập tức quỳ sụp trên mặt đất.

Hắn không nghĩ bảo trì tư thế khuất nhục này, nhưng lại khó có thể nhúc nhích mảy may nào, vả lại thân thể hắn càng run rẩy dữ dội, ngay cả hàm răng đều đánh cập cập.

- Từ Thiên Đô, Nguyên Cổ, ta đều phải giết!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Thánh vực hoàng kim mở rộng, hắn giống như một vị Thần được thần hoàn bao phủ.

"Nguyên Cổ..." Nghe tới tên này, không chỉ có ba gã sinh vật thái cổ, chính là rất nhiều đầu sỏ Nhân tộc đều biến sắc, đó chính là một gã Cổ tộc trẻ tuổi vô địch hiện nay.

- Ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng chiến thắng bọn họ, đó là huyết mạch của Cổ Hoàng, có chảy xuôi hoàng huyết vô địch...

Một gã sinh vật thái cổ nói.

Diệp Phàm không có ra tay, mà chỉ bình thản mà hữu lực cất bước đi tới phía trước, cùng một đập với sông núi vạn vật, có một loại vận luật đáng sợ, có một loại "Đạo" lưu chuyển, mỗi một bước chân đều như tiếng trời tấu vang.

"Phốc!"

Tiết tấu đáng sợ, mỗi một bước đều làm cho ba gã sinh vật thái cổ phum ra một ngụm máu tươi, đây là một hình ảnh vô cùng đáng sợ.

"Ầm! Ầm!"

Hai gã sinh vật thái cổ khác căn bản không chịu khống chế, cùng quỳ sụp xuống trên mặt đất, cực lực muốn ngẩng đầu lên cũng không được, cả người gân xanh nổi vồng, liều mạng phản kháng đều không ngóc đầu lên được.

"Phốc!"

Thần quang hoàng kim mãnh liệt, bước chân thong thả mà hữu lực hạ xuống, bọn họ há mồm phun ra máu, Diệp Phàm được thần hoàn bao phủ, giống như một Thần minh dạo bước trên thế gian.

Khi Diệp Phàm đi đến bước thứ năm, phát ra một tiếng kiếm ngâm, tiếng bước chân nhưng lại như thế, toàn bộ mọi người đều kinh khiếp thất sắc.

Khi hắn hạ xuống bước thứ tám, lại giống như thiên kiếm vào bao, phát ra một tiếng "keng", ngay sau đó ba gã sinh vật thái cổ quỳ trên mặt đất tất cả đều dập nát, hoá thành từng bãi vết máu.

Một cảnh tượng khiến cho mỗi người đều kinh sợ, sinh ra từng trận hàn khí phát lạnh từ đầu đến chân.

- Chiến đấu lại đã xong, ta lại tới chậm rồi sao?

Lệ Thiên từ trong núi sâu chạy ra, ở phía sau hắn còn có một yêu nữ, diêm dúa lẳng lơ câu dẫn hồn phách người ta.

"Ầm!"

Diệp Phàm ném Vương Thành Khôn trên mặt đất, đương trường làm cho xương cốt toàn thân hắn nứt ra, mất đi nửa cái mạng. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

- Giáo chủ Nhân Dục Đạo giá lâm!

Lệ Thiên vọt tới, từ trên trời giáng xuống, một cước dẫm nát ngực Vương Thành Khôn, nói:

- Lão rùa đen ngươi không phải muốn chặn giết ta sao? Cũng không thể chờ ta thêm chốc lát, thật sự là không đánh không được mà!

"Phốc!"

Vương Thành Khôn hộc máu, một nửa là tức giận, một nửa là bị thương, hôm nay gặp phải vô cùng nhục nhã, thanh danh của hắn đã hoàn toàn bị huỷ diệt rồi.

Cho dù có phát sinh kỳ tích, hắn có thể sống sót, ngôi vị gia chủ này cũng chấm dứt, tộc nhân không có khả năng cho phép hắn tiếp tục đảm nhiệm.

Lệ Thiên muốn sưu nguyên thần của hắn, nhưng "phù" một tiếng, thức hải của người chủ Vương gia này nổ tung, hoá thành luồng sáng huỷ diệt lao ra, thiếu chút nữa đả thương đến hắn.

Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm lại, ngay cả thức hải của nhân vật cấp Giáo chủ đều bị thiết hạ cấm thuật, kế thừa bất hủ đều rất thần bí.

Mọi người đều ngẩn người, một vị gia chủ của thế gia thái cổ cứ như vậy chết đi, đây khẳng định là chuyện lớn chấn động thiên hạ, tin tức này một khi truyền tới khắp mọi ngõ ngách, tất nhiên năm vực sẽ sôi trào.

Vương Thành Khôn tu vi có lẽ không đủ để kinh thế, nhưng thân phận của hắn rất cao, vô cùng tôn quý, cứ như vậy chết đi nếu muốn không chấn động thiên hạ cũng không được.

Chỗ cổ mạch rộng lớn của Yêu Hoàng Điện, phàm là yêu tộc có thể tu luyện ở trong này ai cũng có lai lịch rất lớn, cách xa ngoài trăm dặm là chỗ tu luyện của Nam Yêu.

Nơi đây, cổ thụ cao còn hơn so với núi, con đường nhỏ lót đá vô cùng sâu thẳm, đi thông tới một nơi tĩnh lặng.

Diệp Phàm, Nam Yêu, Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên ngồi trên chiếu, nghe đàn cổ, có một loại không khí buông lỏng như cận kề với đạo cảnh.

Nam Yêu tự mình đun nước, các loại trà bày ra trên bàn gỗ cổ kính, sau đó hắn biểu diễn một loại trà đạo có thể tinh lọc linh hồn người ta.

Bọn họ nhấm hương trà, nghe tiếng đàn, đều rơi vào trong một loại tâm cảnh không minh khó có thể nói rõ.

Cách đó không xa, Tề Hoạ Thuỷ tự mình gảy đàn, dáng vẻ tuyệt đẹp, tiếng nhạc êm tai gột rửa sạch tâm linh mọi người.