Già Thiên

Chương 749: Chiến Vương Đằng (hạ)

Ánh mắt Cơ Tử Nguyệt sáng bừng lên, lộ ra nụ cười động lòng người, hết sạch lo lắng, vô cùng vui vẻ, trông giống hệt một tinh linh áo tím hoạt bát.

Thần sắc Nam Yêu trịnh trọng, đôi mắt bắn ra ánh sáng yêu dị, nhìn chằm chằm vào Đồng Quan. Hắn cảm nhận được chiếc quan tài này và cấm địa Thái cổ có nguồn gốc rất lớn.

Bên cạnh hắn, Tề Họa Thủy xinh đẹp vô cùng, điên đảo chúng sinh, đôi mắt chớp động những tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào phía trước, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Thiểu chủ Tử Thiên Đô từ Thần Linh Cốc ở bên kia nhìn chằm chằm vào Đồng Quan này, giống như nhớ lại ký ức rất xa xưa. Dáng vẻ của hắn rất đẹp đẽ, cao lớn thanh tú, ánh mắt tràn ngập ánh sáng thần thánh, cũng có vẻ khác thường.

Xa xa, hầu tử cầm đại côn, hỏa nhăn kim tinh, ngồi trên một chiếc ghế, cũng cảm thấy yên lòng.

Ngoài ra thì Dao Trì Thánh nữ đứng xa xa, ánh mắt chớp động, ánh sáng ngũ sắc tỏa ra, chú ý tới chiến trường.

Rất nhiều người thể hệ trẻ tới đây. Lớp nhân vật cao tuổi cũng rất trịnh trọng. Xích Long, Bức Vương, Tiên Hạc Vương, các đại cường đao và không ít Giáo chủ đều chấn động.

Chiến xa màu vàng phát ra tiếng sấm. Bắc Đế lộ sát khí, mái tóc đen tung bay. Hắn đi tới trung ương của sân đấu, đối diện với Diệp Phàm. Tới tận lúc này trận đấu mới không thể tránh nổi nữa.

- Ta tất sẽ nghiền nát ngươi dưới bánh xe, tể anh linh của Vương tộc ta, xóa tên ngươi khỏi thế gian.

Bắc Đế nổi giận. Diệp Phàm làm tổn thương Vương gia, khiển sát khí của hắn bốc lên lạnh như trời đông giá rét.

Diệp Phàm cũng không nói gì, quay đầu lại nói với Cơ Tử Nguyệt:

- Ta giúp ngươi chém hắn.

- Kiêu ngạo. Đây rõ là lao đầu vào chỗ chết. Hắn không sống qua hôm nay đâu.

Người của Vương gia đều mắng Diệp Phàm, trợ uy cho Bắc Đế.

- Sinh mạng của Thánh thể ngươi đã sắp kết thúc, còn muốn luận bàn với con cháu của Vương tộc ta. Ngươi nhiều nhất chỉ là khối đá lót đường thôi.

- Cái gì mà Thánh thể một khi đại thành sẽ là vô địch chứ. Điều kiện đầu tiên là phải đại thành. Nếu vào lúc không có Đại để còn được, sinh ra cùng thời kỳ với người có tư chất của cổ để chuyển thể của tộc ta đúng là bi ai của hắn.

Diệp Phàm động thủ với Bắc Đế, hai người ra tay nhanh như chớp giật, mọi người đều không nhìn rõ, chi thấy tiếng động vang vọng truyền khắp vạn giới.

Ầm!

Hư không vô tận sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ, xuất hiện không biết bao nhiêu vực sâu màu đen, hướng tới tận những nơi vĩnh hằng không biết tới, có âm thanh như trời long đất lở phát ra, có tinh tú lóe sáng. Đó là vũ trụ vô ngần.

Đây là một kích của Vương Đằng. Hắn giống như cổ để, đôi mắt mở ra vô tận, giống như tinh không vĩnh hằng, rực rờ một vùng.

Chân Long, Thần Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ cùng xuất hiện, chiếm cứ tinh không, chân thực hiện lên, khủng bố vô cùng. Thần quang vô tận bao phủ toàn bộ nơi này.

Rất nhiều Giáo chủ đều kinh hãi. Một kích đáng sợ như vậy thì dù là bọn họ cũng khó có thể chịu nổi. Sự cường đại của Bắc Đế khiển mọi người đều sợ hãi.

Diệp Phàm đạp bí quyết chữ Hành, xuyên qua hư không vĩnh hằng, hiện ra ở một vùng thiên địa khác, không hề bị tổn thương, cầm Đồng Quan trong tay mà đứng.

Vương Thành Khôn rất tự phụ, nói:


- Chi giãy giụa phí công mà thôi. Dưới chiến lực kinh thể của con ta thì Thánh thể căn bản chẳng là gì, nhất định máu sẽ nhuốm thần thồ, thây nằm dưới chân Đằng nhi, từ đó bị xóa tên, trở thành một đống xương khô trên con đường con ta thành để.

Lời nói của hắn còn chưa dứt thì đại chiến càng kinh người hơn đã bắt đầu rồi. Vương Đằng cầm Thiên Đế Kiếm trong tay, điều khiển chiến xa màu vàng, dùng hai kiện cổ binh trấn áp Diệp Phàm.

Cùng lúc đó hai mắt hắn bừng lên thần mang, Thiên Nhăn Vò đạo mở ra, không gì không phá nổi, bắt đầu gạt bỏ thân thể hữu hình của Diệp Phàm.

Một đòn này kinh thiên động địa. Không gian ở giữa hai người có hải dương thần lực bao phủ, khiển toàn trường gần như sôi trào.

Keng.

Diệp Phàm vung Đồng Quan, va chạm với chiến xa màu vàng cổ và Thiên Để Kiếm, phát ra tiếng chấn động mành liệt. Rất nhiều người kêu to, hai tai đổ máu, rút lui về phía sau.

Thần đảo lơ lửng giữa tầng trời này lập tức bị đánh thủng. Vương Đằng và chiến xa màu vàng bị đập rơi xuống, bụi mù bốc lên tận trời.

Thiên Nhăn Vò đạo của hắn cũng không có hiệu quả gì. Ở mi tâm của Diệp Phàm có một người nhỏ màu vàng có Vạn Vật Mầu Khí đỉnh bao phủ, cầm trong tay một hồ lô màu đen, dùng sức phất ra ngoài.

Một đạo thần quang chói mắt từ sâu trong hồ lô màu đen bay ra, giống như một luồng thần quang chém hết vạn vật trong thiên địa.

Người bên ngoài thấy mi tâm của Diệp Phàm giống như mở ra một con mắt dựng đứng, đánh nát ánh sáng từ Thiên Nhăn Vò đạo, bắn về phía trước.

Phụt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Luồng thần quang này lập tức đục thủng cánh tay Vương Đằng, hừng hực thiêu đốt, tỏa ra nhiệt độ khủng bổ dọa người.

Xoẹt!

Vương Đằng rất quyết đoán, giơ Thiên Đế Kiếm chém rớt cánh tay phải, máu tươi bắn ra tung tóe.

- Đằng nhi...

Vương Thành Khôn kêu to. Vừa rồi hắn còn đang nói Thánh thể chỉ là hòn đá lót đường, không tính, là gì, sẽ bị giết chết, không ngờ Bắc Đế lại bị mất một cánh tay trước.

Bên kia Diệp Phàm đang đứng đó, Đồng Quan chìm nổi, hư không đều mờ tỏ không ngừng, cả người như đứng trong vũ trụ thượng cổ vậy.

Huyền Không Đảo của Cơ gia bị đánh xuyên, cổ chiến xa rơi xuống, bụi mù bốc lên tận trời, đá vờ tung tận mây xanh, cánh tay vung Thiên Đế Kiếm của Vương Đằng bị chém rớt, máu tươi chảy xuống.

Một kích kinh thể qua đi lại có kết quả như vậy. Bắc Đế được xưng là vô địch tuổi trẻ cùng thể hệ giờ lại rơi vào kết cục này, chịu rất nhiều thiệt thòi.

Hiện trường lặng ngắt như tờ. Mọi người đều kinh sợ. Không ai có thể ngờ nổi kết quả lại như vậy. cổ để chuyển thể khó gặp đối thủ Vương Đằng lại bị đánh cụt tay?

Ngoài Vương Thành Khôn đau lòng ra thì không ai nói gì hết, yên lặng chăm chú nhìn tất cả. Mọi chuyện quá đột ngột, vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Thánh thể mạnh mẽ tới mức khiển mọi người đều rung động. Đây là một cái tát thẳng vào mặt Vương gia. Con cháu mà họ vẫn lấy làm cao ngạo giờ đổ máu giữa trời cao, quá mức thảm thiết.

Trước đây Vương gia cả vú lấp miệng em, ra vẻ cao cao tại thượng, cho rằng Diệp Phàm chỉ là một đống xương khô trên đường thành đế, là đối tượng bị giết.

Nhưng cảnh tượng vừa xảy ra, Bắc Đế mà bọn họ vẫn nói là vô địch chịu thiệt thòi khiển mặt người của Vương gia đỏ bừng, trong lòng vô cùng sầu lo.


Một trận chiến này cuối cùng ai thắng ai thua đã không thể phỏng đoán được nữa. Không ai dự đoán được công kích của Diệp Phàm lại sắc bén tới vậy.

Rắc rắc rắc.

Huyết nhục trên cánh tay trái của Vương Đằng chuyển động, xương cốt phát ra tiếng giòn vang, không ngừng sinh trưởng. Tinh khí bốn phương giống như nước trút xuống, khiển cánh tay cụt tái sinh, gần như trong nháy mắt đã hoàn hảo trở lại.

- Đằng nhi.

Vương Thành Khôn hô lên phía sau. Nếu không phải trước mặt công chúng đã nói mạnh miệng thì lúc này hắn sẽ phá vờ luật mà dẫn người vây sát Diệp Phàm

Bắc Đế từ lúc xuất đạo tới nay chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, thần sắc lạnh tới mức có thể kết thành băng. Lúc đại chiến với hầu tử, Thiên Nhăn Vò đạo của hắn cũng chưa bị phá, thể mà hôm nay lại gặp phải chuyện này.

Coong.

Tiếng kiếm reo động trời cao. Vương Đằng cầm Thiên Đế Kiếm trong tay, khống chế cổ chiến xa màu vàng đánh tới một lần nữa, mái tóc đen dài hoàn toàn dựng ngược, đôi mắt sắc bén như đao.

Hoàng Kim Thánh Kiếm lớn như một ngọn núi, chém thẳng từ vòm trời, ép xuống như một ngọn núi lớn, tạo thành âm thanh điếc tai, sóng xung kích tràn ra như hải dương, khiến người người kinh sợ.

Diệp Phàm cầm Đồng Quan bổ về phía trước, giống như vung cả một vũ trụ cổ xưa, muôn đời chư thiên đánh tới. Huyền Không Đảo lúc này không chịu nổi dao động nữa.

Bắc Đế thu kiếm rất nhanh nhưng lại chém xuống tiếp. Hắn đang thử xem chiến lực của Diệp Phàm mạnh tới mức nào, giống như một con Thần Hoàng bay múa, dừng lại ở phía xa xa.

Diệp Phàm ngừng tay, Đồng Quan đập vào hư không. Lập tức nơi đó xuất hiện một cái vực sâu đáng sợ, bên trong có ánh sáng lấp lánh, giống như là một vùng tinh vực vậy.

Phụt!

Hai mắt Vương Đằng bắn ra thần quang hừng hực, tỏa ra hai luồng sáng. Thiên Nhăn Vò đạo lại xuất hiện, một lần nữa bổ về phía Diệp Phàm, không chỉ nhìn thấu căn nguyên mà còn giống như một thanh thần kiếm sắc bén đâm tới.

Diệp Phàm rất trấn định, dùng Đồng Quan hộ thể. Thân thể nhỏ màu vàng ngồi xếp bằng trong mi tâm ôm hồ lô nhỏ màu đen, dùng sức lay động. Một đạo thần quang bay ra, giống như một thanh phi đao trảm tiên vậy.

Ánh mắt Bắc Đế cô đọng như kiếm, đánh lên đó phát ra tiếng leng keng, cuối cùng bị đánh tán loạn trong hư không.

Mà chùm sáng từ mi tâm của Diệp Phàm vẫn chưa giảm tốc độ, xuyên thấu qua không gian đánh tới hướng Vương Đằng, không thể đón đỡ.

Lần này Bắc Đế sớm đã có chuẩn bị, vẫn chỉ đang đánh giá chiến lực của Diệp Phàm, dưới chân phát sáng, bước từng bước đạo ngân, khống chế cổ chiến xa nhanh chóng rút lui.

Một luồng thần quang lóe lên, đánh thủng một lỗ trên cùng điện phía xa xa, khiển nó trong nháy mắt trở thành tro bụi, ngay cả đạo văn trên đó cũng không cản trở nổi.

Thánh thể cường đại như vậy sao? Con mắt dựng đứng của hắn rốt cục ẩn chứa lực lượng thể nào? Đây là nghi vấn của mọi người, căn bản không thể hiểu nổi.

Vương Đằng liên tục thử nghiệm, không ngừng ra tay nhưng lại chưa chém giết chính diện. Mà Diệp Phàm đã nổi sát tâm, chuẩn bị một kích tiêu diệt đối thủ, đang huy động ngọn lửa bảy màu trong hồ lô màu đen.

- Vạn linh hóa đạo, hằng hà sa số.

Bắc Đế đột nhiên hét lớn một tiếng. Các loại lực lượng trong thế gian đều hóa thành quy tắc của đạo. Tinh khí cỏ cây, ánh sáng tinh tú, căn nguyên vũ trụ, tất cả đều rút xuống.

Quan sát rất lâu rồi hắn rốt cục cũng vận dụng một loại đại thuật công phạt. Đây là một trong những bí thuật của để kinh, có thần năng khiếp người, không có cách nào lường nổi.

Phàm là linh thể trong thiên địa, phàm là lực lượng đều hóa thành dấu vết của đạo, trở thành một hoa văn xoẹt qua không trung.

Đây là một loại thần thuật phi thường đáng sợ, khiến người ta như lâm vào trong ác mộng, khó có thể đối kháng. Trên đời này có biết bao linh vật, đều bị triệu hoán tới hóa đạo thì sẽ là vô tận, hằng hà sa số.

Trong càn khôn nơi nơi dày đặc những tấm lưới, có màu bạc, màu tím...vạn linh hóa đạo, hằng hà sa số trở thành một tấm lưới lớn của đại đạo, chụp xuống phía dưới.

Phía sau, ngay cả Nam Yêu và Tử Thiên Đô cũng biển sắc. Giáo chủ các nơi đều trở nên nghiêm nghị. Loại bí thuật này cực kỳ dị thường, hóa vạn vật trong thiên địa thành quy tắc của đạo, mượn lực lượng này để sử dụng.

Trong yên lặng, một tấm lưới lớn cứ như vậy trùm xuống, ngăn cách ngoại giới, tự thành một tiểu thế giới, vận chuyển quy tắc của vạn đạo, dung hóa tất cả địch thủ.

- Phá cho ta.

Diệp Phàm hét lớn, thần diễm trên mi tâm lóe lên. Một gốc cây Phù Tang bay ra, hiện lên trước người hắn, phiến lá như kim tinh rung động leng keng. Chín con Kim Ô đậu trên đó giống như chín vầng mặt trời bay ra.