Già Thiên

Chương 688: Bảo bình đại đạo

Cửu Bí là bí pháp cao nhất, chín loại kỳ thuật đại biểu chín loại cực hạn của chín lĩnh vực khác nhau, không thể vượt qua.

Hết thảy thuật Diệp Phàm thôi diễn, đạo Diệp Phàm lĩnh ngộ đều xuất phát từ căn nguyên bí quyết chữ Đấu, chuyên dùng cho chiến đấu, có áo nghĩa vô thượng.

Huyết dịch hoàng kim trong cơ thể hắn sôi trào, huyết khí lao ra, hóa thành một vòng tròn màu vàng, bao phủ từ đầu tới chân hắn, hắn dùng bí quyết chữ Đấu diễn biến ra Viên Thái Cực, vạn pháp không thể chạm vào người.

Diệp Phàm huy động hai tay, hai con Âm Dương Ngư du động, một cái chí cương chí dương, một cái chí nhu chí âm, giao triền một chỗ, phun nạp khí cơ của đạo.

Ầm!

Âm dương cùng động, hai tay hắn tề chấn. Âm Dương Ngư nhảy lên, bay ra khỏi Viên Thái Cực, hai con cá phun ra nuốt vào khí tức đại đạo, tinh khí bốn phía lập tức như bị hút hết, thiên địa trở nên ảm đạm.

Ầm!

Hoa Vân Phi lần nữa bị đánh bay, toàn thân tóe máu, vẫn không thể ngăn cản. Trên người hắn xuất hiện nhiều vết rách, lại có ánh sáng năm màu lóe lên. Máu của hắn có năm màu.

- Thôn Thiên Ma Công khiến thể chất hắn lột xác tới bực này sao?!

Diệp Phàm kinh dị, đại địch không chỉ có thân thể mạnh mẽ mà ngay cả màu sắc của máu cũng biến đổi.

Thần sắc Hoa Vân Phi nghiêm trang, áo lam nhiễm máu nhưng vẫn có một loại khí chất không linh, toàn thân nổi lên một tầng thần quang ngũ sắc, hai mắt trong suốt.

Ông!

Phiến thiên địa đang rung chuyển nhưng trong lòng hắn lại rất yên lặng, lần nữa tế ra Phi Tiên Quyết, lực lượng siêu việt nhân thể như ngân hà trút xuống, sau đó nổ vang, mãnh liệt ập về phía trước.

Phi Tiên Quyết vừa ra, phong vân tề động, thiên địa thất sắc. Hắn tuy không phải là Đại đế, không thể chân chính dẫn động ra Phi Thiên Lực nhưng cũng cực kỳ đáng sợ.

Trên mặt đất, liên tiếp các ngọn núi lớn sụp đổ, lại một dãy núi bị san bằng, đất đá bắn tung tóe, bụi bặm mù trời. Đây đúng là một hồi đại băng toái.

Trên bầu trời, mâỵ mù hoàn toàn bị yên diệt, bị dao động khủng bố bực này đánh tan, bình định hết thảy.

Đây chính là Phi Tiên Quyết, lực công kích vang dội cổ kim, bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng phải run sợ, là thánh thuật kinh diễm của Độc Nhân Đại đế.

Ầm!

Thân thể Diệp Phàm như cầu long, không ngừng uốn khúc, thân là tuyến phân cách âm dương của Viên Thái Cực, ra sức chấn động, lôi điện bắn ra, cứng rắn đón đỡ Phi Tiên Quyết.

Cuồng phong rít gào, cát bay đá chạy, cả thiên địa trở nên mờ mịt, tất cả đều bị cát bụi bao phủ, mơ hồ có thể nhìn thấy cả một ngọn núi bị cuốn lên tận trời cao như rơm rạ.

Hai người kịch liệt chiến đấu, đánh cho long trời lở đất, như cảnh tượng mạt thế, cả phiến dãy núi cũng bị đánh văng lên hư không, như đại lục trôi đi.

Ầm!

Va chạm kịch liệt lại vang lên, đất đá bắn về bốn phía, không ngọn núi nào có thể bảo tồn, dưới một kích kinh thiên động địa này, tất cả đều hóa thành bụi phấn.

Ầm!

Diệp Phàm bay ngược ra sau, khóe miệng tràn ra một lũ máu vàng nhưng nhanh chóng ổn định thân hình.

Bên kia, Hoa Vân Phi há mồm ho ra một bứng máu lớn, khiến vạt áo hắn ướt đẫm, văng xa cả ngần trượng mới dừng thân được.

Phía dưới là một mảnh hoang tàn, không chỉ là cổ mộc thông thiên mà ngay cả dãy núi cũng biến mất. Cả mặt đất như bị san bằng thành một mảnh sa mạc.


Một mảnh rừng núi với cây cối phong phú giờ sinh cơ tuyệt diệt, không còn một ngọn cỏ, trở thành một mảnh khô cằn, không có thứ gì còn lưu lại.

Xa xa, núi lớn sừng sững, xanh um tươi tốt. Ở trong Tần Lĩnh trăm vạn dặm không ngời xuất hiện một mảnh đất như thế này đúng là quỷ dị vô cùng, khiến người ta không biết nói gì.

Đây là kết quả một kích toàn lực của hai đại cường giả.

Hoa Vân Phi lại bị thương nặng, trong cơ thể phát ra tiếng hoàng minh, vang động cửu thiên, thần diễm ngũ sắc thiêu đốt hừng hực, thân thể hắn lần nữa phục hồi như cũ.

Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật!

Hắn vẫn không bỏ chạy mà thần sắc trở nên lạnh lùng, lần nữa ra tay, thi triển Vạn Hóa Thánh Quyết, quây xung quanh Diệp Phàm tấn công, ý đồ công phá Viên Thái Cực.

Hai người một khi đại chiến lại tạo ra cảnh tượng kinh người, cả mảnh đất đai khô cằn phía dưới cũng tiếp tục sụp đổ.

Vạn Hóa Thánh Quyết được xưng là có thể hóa tẫn hết thảy kỳ thuật, phá hết vạn pháp những thủy chung không thể công phá Viên Thái Cực, không thể làm nó tan rã.

Nhưng Hoa Vân Phi bám riết không tha, đã mấy lần bị thương nặng nhưng vẫn lao lên, không ngừng công phá, căn bản không có ý định bỏ chạy.

Trong lòng Diệp Phàm khẽ động. Đối phương cũng có tâm tư như hắn, không ngừng đại chiến, trong quyết đấu sinh tử nghiên cứu thánh thuật, đề cao thực lực bản thân.

- Đứng rồi, hắn có Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật cho nên không hề sợ hãi!

Ầm!

Không thể không nói thủ đoạn Hoa Vân Phi hơn người, thực lực lại cường đại, biến cả ngọn núi lớn thành một viên bi, không ngừng bắn về phía Diệp Phàm, thật khiến người ta sợ hãi. Hắn trong lòng chậm rãi thôi diễn thần đồ, suy nghĩ phương pháp phá giải.

- Để ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!

Diệp Phàm hét lớn, gia tăng lực công kích, cả người lướt về phía trước, như một con chân long gấp khúc, một hơi đánh nát tám mươi mốt ngọn núi lớn.

Cát bay đá chạy, cả dãy Tần Lĩnh vô tận rung chuyển. Hai người kịch liệt đối kháng, thi thoảng có máu tươi rơi ra, lưu động ánh sáng chói lóa.

- Giết!

Diệp Phàm quét khẽ, Thái Cực Đồ chuyển động, hắn như một đạo ánh sáng di động, hay tay hóa thành Âm Dương Ngư, một âm một dương đồng thời nhảy lên.

Ầm!

Hoa Vân Phi bị đánh bay đi, xương cốt gãy vỡ nhiều chỗ, thân thể gần như bị dập nát, toàn thân tào ra máu tươi, lóe ra ánh sáng ngũ sắc.

- Ngươi còn thủ đoạn nào nữa thì xuất ra đi, bằng không không còn cơ hội nữa đâu!

Diệp Phàm bức về phía trước, huyết khí hóa hình thành một hình tròn, bảo hộ mình bên trong.

- Độc Nhân Đại đế cả đời không thua kém bất cứ ai, vô địch cổ kim, vì Cửu Bí mà khai sáng Phi Tiên Quyết và Vạn Hóa Quyết, thánh thuật vô địch mà vẫn không thể lực áp ngươi, không phải hai thuật này thua kém mà do ta chưa thể hoàn toàn hiểu hết được!

Hoa Van Phi bình thản nói, hoàng minh vang lên, chữa trị thân mình. Toàn thân hắn không có chút uể oải nào mà vô cùng siêu nhiên.

- Ngươi quan khán thánh thuật của ta, muốn dựa vào đó ngộ đạo, làm tan rã thánh thuật của ta sao?!

Diệp Phàm lạnh lùng nói.


- Ai mạnh ai yếu, giờ nói thì còn quá sớm đó! Phi Tiên Quyết, Vạn Hóa Quyết là kỳ thuật cái thế, thứ ngươi chứng kiến chỉ mới là một phần của nó mà thôi!

Giờ khắc này, khí chất Hoa Vân Phi thay đổi, sự không linh được thu liễm mà hiện ra tư thái duy ngã độc tôn, tóc đen hỗn độn, đôi mất thầm thúy như sao trời.

Ầm!

Một cỗ khí cơ hủy thiên diệt địa phát ra, nơi này tràn ngập dao động đáng sợ, sinh linh run rẩy, mười phương rung chuyển, như Đại đế viễn cổ hiện ra trên thể gian.

Trên đỉnh đầu hắn đột nhiên chớp động ô quang, rất nhanh đan vào nhau, hóa thành một bảo bình màu đen, dần hiện rõ và ngưng thực, phảng phất như vạn thế bất hủ.

Hoa Vân Phi giống như một thần ma, có một loại dao động khủng bố tràn ra. Hắn lẳng lặng dựng thân giữã hư không, đôi mắt vô cùng thâm sâu, cắn nuốt tâm thần người ta!

Từng đợt từng đợt ô quang từ trong thiên linh cái hắn lao ra, hình thành bảo bình trên đỉnh đầu, ô quang lưu động, tinh oánh như mặc ngọc.

Phong cách của nó cổ xưa mà tự nhiên, hình thức cũng rất bình thường, khiến cho người ta có cảm giác nó thật gần gũi với đại đạo, như là vật dẫn của đạo, có thể trấn áp chư thiên vạn giới, huyền bí khó lường.

Hoa Vân Phi dùng mệnh nguyên bản thân luyện chế thành bảo bình đại đạo này, đây chính là một hình thể của "đạo", tương lai có thể dung nạp pháp lực vô lượng, mà nay cũng đã có được thần năng lớn lao.

Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm lại. Đã sớm nghe nói Độc Nhân Đại đế duy ngã độc tôn, thiên công huyền diệu vô song. Mà nay, đủ loại huyền bí lại lần lượt hiện ra.

Hai tay Hoa Vân Phi kết ấn, giơ cao lên đỉnh đầu, kết xuất ra Bảo Bình Ẩn đại đạo. Miệng bình chính là nơi hai tay giao nhau, phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt, nguyên khí thiên địa.

Khủng bố cực độ và sát khí vô tận lúc này như hồng thủy bùng nổ. Diệp Phàm cảm giác như bị vạn đao quát cốt, bị bảo bình đại đạo này đè ép, cả người như muốn nứt ra.

Đây là một tình cảnh vô cùng yêu dị, bảo bình lóe ra ô quang, chống lại Viên Thái cực, hai thứ phun ra nuốt vào khí tức đại đạo, đạo đạo pháp tắc đan vào nhau.

Ầm!

Thời khắc này, một hồi quyết đấu kinh thiên động địa lại bùng nổ, hai người lao vào nhau, triển khai chiến đấu khủng bố nhất.

Ô quang chớp động, bảo bình đại đạp trấn áp chư thiên vạn giới, uy lực bất hủ, phun ra nuốt vào căn nguyên đại thế giới áp xuống. Nguồn: https://truyenfull.vn

Viên Thái Cực đạo pháp tự nhiên, kim quang rực rỡ, cũng là vật dẫn đại đạo vô thượng, xuyên thấu chư thiên, vĩnh cửu trường tồn, vạn kiếp bất diệt.

Đây là đại đạo va chạm, hai loại áo nghĩa khác nhau quyết đấu. Ô quang và kim quang xông thiên, bao phủ cả thiên địa.

Cả mảnh đại đại này nóng chảy, trở thành một đại dương mênh mông màu đỏ, dung nham sôi tào, đổ về bốn phương tám hướng. Xa xa, những ngọn núi lớn như rơm rạ, dao động khủng bố ập tới khiến tất cả sụp đổ nhanh chóng, bị san bằng.

Hóa Tiên Trì biên kia sương mù bừng bừng, cũng không biết có bao nhiêu nước bị bốc hơi lên, cả đại hồ gần như khô cạn, trở thành một cái chảo thiên nhiên thật lớn.

Trong nháy mắt khi bảo bình và Viên Thái Cực quyết đấu, gây ra hậu quả quá mức đáng sợ, cả một mảnh dãy núi nguy nga cũng gần như biến mất.

Ầm!

Ở những nơi xa hơn, những ngọn núi cũng lần lượt đổ sập, bụi mù bốc cao, gió cuốn xa vạn trượng. Cả thiên địa là một mảnh hôn ám, do hai người giao đấu quá kịch liệt.

Bảo bình màu đen và Viên Thái Cực màu vàng va chạm với nhau không biết bao nhiêu lần. Hai kiện vật dẫn của Đạo giao đấu khiến cả thiên địa cũng như trở nên bình tĩnh.

Khóe miệng Diệp Phàm tràn ra một lũ máu tươi, thân thể phập phồng không chừng, Viên Thái Cực chuyển động, sáng chói mà chưa bị tan rã.

Bên kia, bảo bình đại đạo màu đen nặng nề di động, cũng không bị tổn thương nhưng văng xa khỏi thiên linh cái Hoa Vân Phi tới mấy trăm trượng.

Thân thể hắn vỡ nát, gần như nát bấy, thương thế không thể tưởng tượng nổi. Nếu không có Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật thì lần này Diệp Phàm đã có thể đánh hắn chết tươi.

Ông!

Thân thể Hoa Vân Phi phát ra ô quang, từ thiên linh cái, huyết khí lại xuyên qua trời cao. Thân thể hắn rung động, bảo bình cũng nhanh chóng bay về, lơ lửng trên đầu hắn.

Diệp Phàm bước tới từng bước, lau khô máu vàng trên khóe miệng nói:

- Xem ra ngươi không có cơ hội cắn nuốt căn nguyên của ta rồi. Để ta tiễn ngươi về với đất đi!

Hoa Vân Phi cười lạnh nói:

- Ta càng lúc càng chờ mong căn nguyên Thánh thể, hết thảy còn chưa chấm dứt đâu!

Bảo bình như mặc ngọc lại năng nề di chuyển, phun ra nuốt vào thiên địa căn nguyên, buông xuống từng đạo ô quang, bao phủ hắn vào trong.

Xa xa, một đạo lệ ảnh đã nhìn rõ kết quả trận chiến vừa rồi. Lý Tiểu Mạn như một nàng tiên lăng không mà đứng, tay áo phiêu động.