Diệp Phàm vừa tu luyện vừa thường xuyên lui tới trong sơn mạch của Tần Lĩnh. Hắn quan sát địa thế, tìm kiếm dị tủy, muốn dùng khi ngộ đạo đột phá.
Ở vùng này nửa tháng, đi khắp mười mấy vạn dặm, đã thấy tám cổ quan bên trong địa mạch, tất cả đều là thi thể cấp Thánh chủ, sớm đã mục nát nhiều năm, ngay cả binh khí cũng bị ri sét hỏng cả rồi.
Người chôn lâu nhất tới nay cũng mười tám vạn năm, bởi vì trên quan tài ngọc có khắc chữ rõ ràng. Lúc trước đây là một vị Hoàng chủ.
Nhưng hắn cũng không tìm được một giọt dị tủy nào. Xâm nhập vào bao nhiêu lòng núi, gặp long khí nhưng mãi vẫn không thấy dị tủy.
- Tần Lĩnh trăm vạn dặm này có một con đại long kinh thiên đang nằm, tất có thể nuôi dưỡng được thần tủy cái thế. Chẳng qua vùng đất này quá lớn...
Diệp Phàm nhíu mày, đi dưới vòm trời, nhìn xuống Tần Lĩnh mênh mông, rộng tới trăm vạn dặm, có thể nhìn khắp nơi nhưng lại thấy nơi nào cũng có long khí kinh thiên ngưng tụ.
Loại khí chất này rất đặc biệt, chỉ có người kể thừa Nguyên Thiên Sư mới có thể nhận ra, đúng là một con đại long dài tới vạn dặm, thật sự quá mênh mông.
- Khó trách Tần Lĩnh nhiều lăng mộ cổ xưa. Con rồng này quá lớn, ẩn chứa sinh cơ vô tận, có huyền bí sinh tử, nhất định là những người thời viễn cổ nhận ra loại bí mật này nên tới đây chôn thân.
Long mạch quá lớn, rất khó kết luận là nơi nào sinh ra bảo tủy, có rất nhiều giả long ẩn hiện, khó phân biệt nổi.
- Nhất định là có Thần tủy cấp Mộng Huyễn, có thể so với Bất Tử Dược, hơn phân nửa là đã hóa hình thành sinh linh.
Diệp Phàm suy đoán.
Lại một đêm u tĩnh nữa. Trăng tròn treo trên không trung. Mặt đất một màu trắng bạc, giống như có một tàng sương khói bao phủ.
Diệp Phàm tìm kiếm đã nửa tháng nhưng vẫn chưa thu hoạch gỉ, vô tình đi sâu vào trong Tần Lĩnh, rời Tần Môn chừng mười mấy vạn dặm.
- Ngao...
Đột nhiên một tiếng như chim hót, lại giống sói tru truyền ra, chấn động cả dãy núi.
Ầm ầm!
Xa xa có mười mấy ngọn núi lớn bị rống nát, bụi mù đầy trời, che khuất cả mặt trăng trên bầu trời,
- Đây là sinh linh cường đại tới mức nào chứ?
Diệp Phàm biến sắc.
Mười con quái điểu toàn thân tỏa sáng xanh, thân thể giống như đại bàng nhưng lại có một cái đầu sói, dài tới ba mươi mấy trượng. Tiếng động kia đúng là do nó phát ra.
- Thượng cổ dị chủng — Dạ Thiên Lang.
- Rống...
Lại một tiếng rống to nữa. Một dãy núi khác truyền ra tiếng ù ù. Một con cự viên màu bạc cao tới trăm trượng, đạp xuống những ngọn núi nhỏ.
Hai sinh linh này vừa thấy nhau liền như có đại cừu, đánh về phía nhau. Thanh quang và ngân quang sôi trào, chấn động mãnh liệt, khiến mười mấy ngọn núi gần đó đều bị đánh bạt đi.
Diệp Phàm giật mình. Đây là hai con dị thú vương, Thánh chủ tới đây cũng khó có thể thu phục được, thực lực mạnh mẽ tới cực độ.
Chúng tranh gì vậy?
Ầm!
Một ngọn núi hùng vĩ ở xa xa cũng bị sụp đổ một nửa. Một chiếc xe đồng rách nát bay ra, có mấy con ngựa gốm kéo xe, trông hơi quái dị.
Ở phía sau có một lão già mặc long bào cũ kỹ, đầu đội vương miện đã rỉ sét loang lổ. Mặt hắn xám như tro, không có chút sinh khí.
- Một Hoàng chủ thượng cổ hóa thành Thi Vương, tự đánh xe tới...
Diệp Phàm khá giật mình.
Trên chiếc xe đồng rách nát kia có một người thấp bé chỉ cao có một thước, toàn thân màu tím tỏa ra ánh sáng, trông rất kỳ lạ.
Mặt trăng màu bạc treo cao, soi sáng mặt đất. Mấy đại sinh linh trên mặt đất Tần Lĩnh dừng tay, không chiến đấu kịch liệt nữa.
Một ngọn thác bạc ở xa xa buông xuống, dưới ánh trăng đêm càng đẹp vô cùng, nhìn từ xa nên tiếng nước cũng không lớn, lại càng khiến người ta cảm thấy đẹp mà yên tĩnh.
Toàn thân con Dạ Thiên Lang dài ba mươi mấy trượng kia lóe lên lông xanh, trông giống như một con đại bàng, nếu có khác thì chỉ là cái đầu sói dữ tợn, răng nanh trắng ởn, đáp xuống một ngọn núi.
Cự viên cao trăm trượng giống như một ngọn núi, hấp thu tinh khí trong thiên địa, mỗi một làn đều mênh mông như nước, bộ lông màu bạc toàn thân nhấp nháy tỏa sáng.
Chiếc xe đồng rách nát bay lên giữa không trung, lơ lửng ở đó không nhúc nhích, bị ánh trăng bao phủ, tỏa ra một tàng sương mù màu bạc.
Tiếng gầm trầm thấp truyền tới từ phía xa xa. Một con nhện màu sắc sặc sỡ cao tới bốn năm trượng, thân thể như ngọc ngũ sắc khắc thành, trong suốt lóe sáng.
Không cần nghĩ cũng biết đây cũng là một Trùng Vương dị chủng. Bị nó cắn một cái thì Thánh chủ cũng tuyệt đối mất mạng ngay lập tức.
Ở một hướng khác, một lão hòa thượng da bọc xương đạp trăng đi tới. Cả người hắn tỏa ra màu vàng óng ánh giống như vàng đúc thành, hiển nhiên đã tu La Hán kim thân tới cảnh giới cực cao, trên người khoác một tấm cà sa đã rách nát.
Lão tăng này không có chút sinh khí nào, tu luyện Phật Đà lục kim thân, cả người tỏa ra kim quang, thật ra đã chết từ rất nhiều năm giờ chỉ còn là một khối cổ thi.
Nhưng hắn đã thông linh, trở thành một gã thi tu giả, rõ ràng là một thứ tồn tại không thể sống lâu, một ngày nào đó sẽ bị sét đánh chết.
Diệp Phàm líu lưỡi, tránh ở xa xa dùng Nguyên Thiên thần thuật làm khí tức biến mất, hợp nhất với dãy núi, lẳng lặng quan sát. Chuyện này cũng thật cổ quái. Vì sao năm đầu sỏ này lại tụ tập ở đây như vậy.
Có thể cảm nhận được là mấy sinh linh này rất cường đại, so với Thánh chủ tuyệt đỉnh cũng mạnh hơn không ít, đạo hạnh cao thâm, ẩn bên trong Tần Lĩnh tu luyện không biết bao nhiêu năm rồi.
- Dị tủy phải thuộc về ta.
Cự viên màu bạc kia phát ra dao động tinh thần cường đại, con ngươi mở ra tỏa ra hai đạo ngân quang hướng thẳng lên bầu trời. Rất khó tưởng tượng được là tinh khí của nó lại tràn đầy tới mức nào.
Một tiếng kêu dài vang lên. Con nhện như ngọc ngũ sắc tạo thành phát ra dao động linh hồn, phun ra ánh sáng mờ, hợp nhất với ánh trăng trên bầu trời, khẳng định kỳ tủy phải thuộc về nó.
Lão hòa thượng kim thân bên kia tuy rằng chỉ có da bọc xương nhưng thực lực rất hùng hậu, ngồi xếp bằng trên miệng một vách núi màu đen, miệng phun bạch quang, tụng một đoạn cổ kinh.
Một Phật Đà khổng lồ bỗng hiện ra phía sau hắn, phật quang màu vàng tỏa ra vạn trượng, giống như phổ độ chúng sinh, tiếng thiện âm tỏa khắp thiên địa.
Lão hòa thượng này tuy đã chết nhưng vẫn có thần thông phật giáo như trước, lại còn rất tinh thuần, khiến mấy đầu sỏ kia khá kiêng dè.
- Đừng cãi cọ nữa. Bảo tủy là sinh ra vì ta.
Trong chiếc xe đồng rách nát, người nhỏ màu tím cao một thước kia mở miệng, dao động tinh thần cực kỳ cường đại, khiến thác nước ở phía xa xa dừng lại trong khoảnh khắc, không thể chảy xuống nữa.
Thần niệm lực của nó giống như một mặt biển, áp chế tất cả dao động, khiến tiếng tụng kinh củã lão hòa thượng kia cũng suýt nữa phải dừng lại.
Trong năm đầu sỏ này thì nó và lão hòa thượng là mạnh nhất. Ngay cả đánh xe cho nó cũng là một thi thể Hoàng chủ. Thân thể nó màu tím trong suốt, đáng sợ phi thường.
- Đây là sinh linh gỉ?
Diệp Phàm cảm thấy hứng thú đối với nó, mới đầu còn tưởng là Thần tủy cấp Mộng Huyễn xuất thế, không ngờ lại không phải.
- Thạch Trung Ngọc ngươi còn có năm trăm năm tuổi thọ, đại nạn còn xa, tới tranh với chúng ta làm gỉ?
Dạ Thiên Lang gầm nhẹ, lông xanh cả người đều dựng ngược lên.
Diệp Phàm giật mình. Tiểu nhân cao một thước kia lại là một khối Tử Ngọc hóa hình. Đây là một báu vật hiếm có, là thần vật mà Thánh nhân viễn cổ tạo thành Thánh binh truyền tới đời sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Loại cơ duyên này có thể gặp không thể cầu. Trong những năm tháng xa xôi thượng cổ, Thánh nhân đều gần như không tìm được thứ này, dù binh khí cố lưu lại kể thừa năm đến mười vạn năm cũng đều bị hủy hoại bởi năm tháng.
- Đây là một thần vật. Thánh nhân viễn cổ nhìn thấy cũng phải động tâm, nhưng lại thông linh hóa thành hình người.
Hai mắt Diệp Phàm nóng bừng. Tiểu nhân cao một thước kia có giá trị còn cao hơn cả Long Tủy, bán đấu giá khắng định sẽ khiến cả mấy đại Thần triều chấn động.
Nhưng nó đã tu luyện thành công, thực lực chẳng kém Hoàng chủ tuyệt đỉnh, căn bản không có khả năng áp chế, muốn đánh nhau với nó thì đúng là thuần túy chịu chết.
- Nó còn năm trăm năm tuổi thọ, nếu không thể đột phá thi thần niệm tản mát, lại một lầu nữa trở thành khối báu vật được Thánh nhân tha thiết kiếm tìm.
Có thể đoán được như vậy thì năm trăm năm sau tìm tới đây sẽ không gặp cản trở gì. Chỉ cầu nhớ rõ địa phương này là có thể tìm tới, đến lúc đó có thế lấy được thần vật rồi.
- Tranh đoạt bằng khả năng thôi.
Cự viên màu bạc nói, chát một tiếng liền đánh sụp một ngọn núi lớn.
Vài sinh vật khác cũng gầm nhẹ, hai mắt bừng lên hào quang. Sau đó chúng đứng yên ở nơi này không nhúc nhích, giống như đã hóa thạch vậy.
Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu. Hắn học Nguyên Thiên thần thuật nhưng vẫn chưa tìm thấy dị tủy kỳ trân, vậy sao mấy sinh linh cường đại này lại đoán ra chứ?
Đêm về khuya, một tiếng rồng ngâm đột nhiên phá tan thiên địa yên tĩnh, truyền ra rất xa dưới ánh trăng sáng tỏ, khiến cả dãy núi đều lay động.
Xa xa ở chỗ ngọn thác bạc đang đổ xuống kia bỗng tràn ngập long khí, lao ra những luồng sáng như ánh trăng, liên tiếp với nhau giống như đại long thăng thiên.
- Ta hiểu rồi. Tổ căn của Tần Lĩnh là sống, có thể tự di chuyển xung quanh. Hôm nay con rồng này nhảy lên từ lòng đất, năm đầu sỏ này đã từng gặp cảnh này rồi.
Mấy sinh linh cường đại cùng nhau phóng về phía trước, trong nháy mắt đã đến trước ngọn núi cao nhất, đều tự vươn móng vuốt lớn vỗ xuống.
Ầm!
Ngọn núi nguy nga vỡ ra, rơi xuống mặt đất. Nêu không phải là do bọn họ khống chế lực tốt thì khẳng định cả ngọn núi cũng thành tro bụi rồi.
Ở trong lòng núi có một long động, bích quang xông lên tận trời, giống như sương khói tràn ra, hương thơm tràn ngập.
- Quả là vậy. Long mạch di chuyển, hôm nay lao ra khỏi địa mạch hấp thu là trăng sao.
Diệp Phàm tự nhủ.
Ầm ầm!
Năm đại đầu sỏ giao thủ, khiến dãy núi trong phạm vi mười mấy dặm giống như giấy hồ, dưới lực lượng của bọn họ liền biến thành tro bụi, không còn một ngọn núi nào đứng thẳng nổi.
Diệp Phàm lộ vẻ sợ hãi. Mấy sinh linh này còn đáng sợ hơn sự tưởng tượng của hắn. Nơi đó giống như trở thành một vùng biển chứa thần quang, bao phủ tất cả mọi thứ.
Hắn vận chuyển Nguyên Thiên Thần Nhãn, xuyên qua năm loại thần quang nhìn vào long động kia, lục quang lóe sáng, hình thành một vũng sáng xanh, trong đó có sáu giọt thần dịch trong suốt, trong như mã não, hương thơm nức mũi.
Mỗi một giọt đều lớn như một quả long nhãn, không chút tạp chất, xanh biếc mê người, tỏa ra từng luồng âm thanh như sóng thần vậy.
- Long Tủy thượng phẩm, phẩm chất so với Tử Long Tủy trước kia còn cao hơn.
Hương khí dày đặc thấm đậm lòng người. Con rồng đã sớm bỏ chạy, chỉ để lại mấy viên bảo tủy xanh biếc này, chiếu rọi cả bầu trời thành màu lục.
- Đây đúng là báu vật. Sáu giọt thần dịch màu lục này có thể so với ba mươi sáu giọt.
Diệp Phàm chấn động, hai mất bừng sáng. Năm đầu sỏ ra tay, mỗi khi có người thò tay vào bồn ngọc thì đều bị những người khác công kích.
Bọn họ kiềm chế lẫn nhau, không ai có thể tới gần, đều tranh đấu ở phía xa xa, không ngừng đại chiến quanh kỳ tủy xanh biếc, cũng không ai dám công kích bồn ngọc.
Diệp Phàm không chần chờ gì nữa, vận chuyển Nguyên Thuật hợp nhất với địa mạch, ẩn dấu hoàn toàn khí tức, chìm sâu vào đại địa, dùng bí quyết chữ Hành tới gần long động kia cực nhanh
Đây là thủ đoạn của Nguyên Thiên Sư, di chuyển dưới long mạch đại địa, chỉ cần không có sinh vật ngăn cản thì giống như đi vào chỗ không người, nhanh tới khó tin, khống chế long khí mà đi.
Diệp Phàm thu tất cả khí tức, hiện ra dưới miệng long động kia rồi đột nhiên nhảy lên, vươn bàn tay màu vàng ra thu sáu giọt thần dịch vào tay.
- Rống.
Năm đại đầu sỏ tức giận, tuyệt đối không ngờ có kẻ dám cướp mồi trong miệng hổ. Mấy đại cường giả bọn họ ra tay đoạt dị tủy, tất cả đều tế ra pháp lực ngập trời đánh xuống.
Diệp Phàm di chuyển cực nhanh, phi độn bên trong địa mạch giống như một luồng sáng. Hiện giờ mà bị bắt thì tất nhiên là chết không có chỗ chôn. Năm đại đầu sỏ này đều không phải kẻ hiền lầnh gì.
Một tiếng thét dài khiến da đầu người ta tê tái vang lên. Thạch Trung Ngọc mà Thánh nhân viễn cỗ cũng coi là trân bảo đuổi theo rất nhanh, toàn thân tỏa sáng rực rỡ, tiếng thét chấn động địa mạch vô tận.
Ầm!
Nó há mồm phun ra một luồng thần quang Tử Ngọc. Đây là tinh khí tiên thiên của hắn, đáng sợ nhất, đánh nát tám mươi mốt địa mạch, gần như đuổi sát Diệp Phàm.
- Tà quái như vậy!
Diệp Phàm biến sắc, vận chuyển bí quyết chữ Hành tới cực độ, hóa thành một luồng sáng di động, dùng Nguyên Thuật mở đường di chuyển trong địa mạch.
Ầm!
Một luồng Tiên Thiên Tử Khí phun trào trong địa mạch, giống như khai thiên lập địa vậy. Mấy chục ngọn núi trên mặt đất đều chấn động sụp đổ, đừng nói tới thế giới trong lòng đất.
Phụt!
Diệp Phàm phun ra một ngụm máu màu vàng. Thân thể cường đại như hắn cũng bị đánh trọng thương, khí huyết toàn thân chấn động mãnh liệt. Nếu là người khác thì đã bị hình thần câu diệt từ sớm rồi.
May mà bị trúng một đòn này, Tiên Thiên Tử Khí kia lại không đuổi theo mà tụt lại một đoạn, nếu không thì tính mạng của hắn nguy rồi. Đối phương thực sự quá cường đại.
- Hả, không tốt.
Lão hòa thượng kia cũng đuổi theo, phía sau lưng hiện ra một Phật Đà khổng lồ, tốc độ nhanh gấp mười lần bản thân hắn, đuổi tới Diệp Phàm.
Ầm.
Phật Đà kim thân vươn tay, vỗ ra một phật thủ ấn, khiến địa mạch không ngừng bị sụp đổ, nghiền nát tất cả. Mặt đất giống như biển khơi giận dữ chấn động, không gì có thể ngăn cản nổi.
Phật thủ đánh xuống tuy không đánh trực tiép mà chỉ sượt qua người Diệp Phàm một chút đã khiến hắn bay tứ tung, miệng phun một ngụm máu to, ngũ tạng đều bị thương, xương cốt suýt nữa gãy nát.
Trong lòng hắn hoảng hốt. Phật Đà này cũng quá cường đại rồi. Ngay cả một đại năng mà trúng một đòn vừa rồi thì thân thể cũng tuyệt đối vỡ nát.
- Lão hòa thượng này khi còn sống tu vi khủng bố tới mức nào chứ?
Diệp Phàm không dám dừng lại. Đây là lần đầu hắn cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong. Hai đầu sỏ phía sau quá cường đại, căn bản không thể chống lại.
Đột nhiên một luồng Tiên Thiên Tử Khí lại vọt tới. Thạch Trung Ngọc không nhanh như vậy nhưng tiên thiên căn nguyên của nó lại cực nhanh.
Phụt!
Diệp Phàm lại bị một luồng khí tức quét trúng, chưa bị đánh trực tiếp nhưng cũng khiến hắn phun một ngụm máu lớn, xương vai trái cũng bị đánh nát ra.
Trong lòng hắn chấn động. Khó trách Thánh nhân viễn cổ lại muốn dùng loại thần vật này luyện binh. Tiên Thiên Tử Khí trong đó quá cường đại, ngay cả một vị Thánh chủ ở đây cũng sẽ bị đánh nát.
- A Di Đà Phật.
Một tiếng phật hiệu truyền tới. Kim thân Phật Đà đuổi tới. Tốc độ của hắn hơn lão hòa thượng mười lần, vọt về phía trước, phật thủ ấn đánh xuống.
Ầm!
Diệp Phàm bị kim quang chấn bay tứ tung, xương cột sống cũng xuất hiện vết nứt, những địa phương khác hầu như gãy nát. Hư ảnh A Di Đà Phật do pháp tắc và lực lượng kết hợp hóa thành gần như là thần thông phục ma mạnh nhất trong Phật giáo.
Cướp mồi trong miệng hổ, Diệp Phàm trả giá quá thảm trọng. Hai người này cường đại quá mức tưởng tượng của hắn. Toàn thân thể hắn nhưng sắp nứt ra, cắn răng tăng tốc.
Hắn lại bị đánh thêm mấy phát, rốt cục trong nửa khắc thoát khỏi A Di Phật và Tiên Thiên Tử Khí phía sau, chạy mấy ngần dặm mới dừng lại.
- Ngay cả ta đụng phải Tử Ngọc mà ngay cả Thánh nhân viễn cổ cũng phải động tâm, quả là khủng bố quá. về sau ta nhất định thu ngươi.
- %#$, ngay cả hư thân của Phật A Di Đà cũng đều bị triệu tới. Thân phận của hòa thượng chết tiệt kia khi còn sống là gì chứ?
Diệp Phàm nguyền rủa không thôi. Thánh thể của hắn suýt nữa là bị đánh nứt ra, xương cốt cũng gãy bao nhiêu đoạn. Đây là lần bị thương nghiêm trọng nhất khi giao thủ với người khác từ khi hắn xuất đạo tới nay.
Lúc này hắn còn nửa cái mạng, nếu không phải thân thể quá chắc chắn thì sớm đã chỉ chút cặn bã rồi.
Lực công kích như vậy đủ để mười vị Thánh chủ thành tro bụi, cũng chỉ có hắn mới chống nổi.
Đây là cái giá phải trả khi đoạt mồi trong miệng hổ. Diệp Phàm suýt nữa là bị hai đại đầu sỏ đánh chết tươi, lúc này mới há miệng nuốt mấy ngụm thần tuyền, sau đó vận chuyển Niết Bàn Kinh mà An Diệu Hy dạy hắn.
Khí huyết màu vàng vô tận thiêu đốt. Xương cốt của hắn rung động lách cách, ước chừng qua hơn một canh giờ mới nối liền, vết nứt biến mất.
Bên trong tiểu đỉnh giống như ngọc tạo thành có sáu giọt Long Tủy đều lớn như quả long nhãn, phát ra tiếng động như sóng thần, chiếu rọi cả nửa bầu trời thành màu lục.
- Loại bảo tủy này rất bất phàm, một giọt có thể so với sáu giọt trước kia, là thượng phẩm khó có được. Lần này bị thương cũng đáng, có thể tiến vào Hóa Long ngũ biến rồi!
Diệp Phàm mừng rỡ. Tuy rằng mạo hiểm mà sống sót, suýt nữa bị hai đại đầu sỏ kia xử lý nhưng thu hoạch lại rất lớn. Mấy giọt dị tủy này có giá trị vô lượng.
Sau đó không lâu hắn quay trở về đông mạch của Tần Môn, lẳng lặng điều dưỡng mấy ngày khiến thân thể khôi phục tới đỉnh phong rồi mới rời đi.
Lần này hắn bắt đầu bế quan, muốn đột phá hoàn toàn. Khi nhìn thấy cảnh tượng Lý Tiểu Mạn tu luyện, hắn cảm nhận được một loại áp lực. Hoa Vân Phi lúc này khẳng định càng khủng bố hơn nhiều.
Mấy tháng gần nhất hắn đều ngộ đạo, mà lúc này có Long Tủy trợ giúp, tất cả đều thuận lợi. Sáu giọt Long Tủy có ẩn chứa mảnh nhỏ của pháp tắc đại đạo, quả nhiên một giọt còn hơn sáu bảy giọt trước đây.
Nửa tháng sau Diệp Phàm xuất quan, sau đó bay đi tới chừng mười vạn dặm mới dừng lại, ở đây lẳng lặng quan sát hai ngày, không có gì dị thường mới bắt đầu độ kiếp.
Trận thiên kiếp này thật lớn, nhưng lại không làm gì được Diệp Phàm. Hắn rèn luyện Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh, thanh tẩy tiểu nhân màu vàng do thần thức hải hóa thành, rèn luyện thần thức, trải qua vài canh giờ liền thuận lợi tiến vào Hóa Long ngũ biến.
- Lực lượng cường đại, lại tiến tới rất nhanh rồi.
Cả người Diệp Phàm tỏa ra thần quang, mỗi một tấc huyết nhục đều tràn ngập ánh sáng trong suốt, ẩn chứa thần lực khủng bố.
Hắn bay về sâu trong Tần Lĩnh, quan sát địa thế núi sông. Hắn nhất định có thể tìm được Than tủy cấp Mộng Huyễn có thể so với Bất Tử Dược.
Hai ngày sau, Diệp Phàm nghe thấy tiếng sấm vang rất lớn, dãy núi rung chuyển truyền từ rất xa lại.
- Không có mây đen, trời xanh trong vất, đây là... Có người độ kiếp.
Trong lòng hắn thầm cả kinh. Người đương thời có thể độ kiếp không nhiều. Hắn bay về phía trước rất nhanh, mơ hồ cảm thấy mong chờ.
Ở một hồ nước thật lớn giữa dãy núi, lúc này Diệp Phàm nhìn thấy một khối bia cổ, trên khắc ba chữ: Hóa Tiên Trì.
- Địa phương Thanh đế sinh ra?
Hóa Tiên Tri này một truyền thuyết, rất nhiều người đều nói nó chưa chắc đã tồn tại. Hắn cũng chưa chắc đã gặp được Hóa Tiên Trì chân chính.
- Ai độ kiếp trong Hóa Tiên Trì?