Già Thiên

Chương 668: Thịnh hội bán đấu giá siêu cấp

Trong mấy năm qua, cuộc sống của Diệp Phàm diễn ra rất nhanh và sinh động, thường xuyên vào sinh ra tử, quen nhìn cảnh lợi khí giết người, tiên huyết nhiễm trời cao, bồi hồi trong cảnh sinh tử quá nhiều, hiện tại được đắm mình trong chút yên bình này, hắn như được thả lỏng toàn thân.

Đối với phàm nhân mà nói, đây chỉ là một buổi sáng sớm vô cùng bình thường, có lẽ còn có người đang oán giận ánh bình minh có chút chói mắt, nhưng đối Diệp Phàm mà nói thì đây lại là một loại hưởng thụ.

Ánh bình minh sáng lạn, mặt trời ấm áp mới mọc lên, mấy món ăn sạch sẽ, còn có miếng đậu hủ trắng tinh, một đám người đi đường dưới lầu, khiến hắn cảm thấy cuộc sống thật giản dị mà sinh động tự nhiên.

- Tu hành giả đều là một đám không thuộc nhân loại, khó có thể cảm thụ được nét đẹp của hồng trần, rất buồn tẻ.

Diệp Phàm than nhẹ.

Trong lúc này thì có rất nhiều tu sĩ hẳn là đang ở giữa các vách đá nơi thâm sơn cùng cốc, mở động phủ phun nạp, rời xa trần thế, lại càng có rất nhiều người đang bế quan, quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Phàm nhân thì hâm mộ những người có thể phi thiên độn địa kia, lại không biết ràng để làm được điều đó còn cần nhiều năm tích lũy, phải chịu đựng buồn tẻ giày vò, một mình yên lặng tu luyện, cũng không nhất định là thành công.

Sắp tới Diệp Phàm cũng phải bế quan, dự định dùng bình Long Tủy kia để tấn công vào Hóa Long biến thứ tư, mấy ngày nay hắn đều thả lỏng tâm cảnh, cảm thụ hồng trần, đến lúc đó mới có thể độ kiếp đột phá cửa ải được.

Đường phố đột nhiên rung chuyển lên, tảng đá trên mặt đất trở nên run rẩy, phương hướng cửa thành có mười mấy con dị thú lao vọt vào trong, mỗi một con đều vô cùng thần tuấn, có hình dạng như Kỳ Lân, tử quang lóe ra, dường như có cả long câu, toàn thân lóe lên ánh lửa nóng đang rực cháy.

Bọn họ lao đi khiến cho cả con phố cổ cũng đều rung động, sau đó tiến vào trong một nhà trọ lớn nhất của thành.

Không bao lâu, lại có một số người đạp mây bay mà đến, từ trên trời lao xuống, hơn nữa không chỉ có một đến hai nhóm, mà thỉnh thoảng vẫn còn có người tiến vào trong Tây Bá Thành.

Đây là một trong mười đại cổ thành tại Trung Châu, có rất nhiều tu sĩ cường đại ẩn cư tại đây, cũng có không ít người tu hành thường xuyên lui tới, dân chúng đã sớm nhìn quen, cũng không xuất hiện bối rối.

- Hội đấu giá siêu cấp hai tháng một lần sắp bắt đầu rồi, lần này cử hành ở Bảo Khuyết của Cửu Lê thần triều, rất nhiều người đều lả đi suốt đêm mà tới.

- Không biết lại có thần vật gì xuất thế, hơn phân nửa sẽ có không ít nhân vật cấp Hoàng chủ đến đâu.

Tại một cái bàn cách đó không xa có người đang nhẹ giọng bàn luận. Mỗi hai tháng thì Tây Bá Thành sẽ cử hành một lần thịnh hội quy mô lớn, các phòng đấu giá lớn thay phiên nhau tổ chức, thường dẫn tới sự chú ý của một số nhân vật cấp Thánh chủ.

Sự bình yên của sáng sớm bị đánh vỡ, phía chân trời không ngừng có người bay tới, hạ xuống trong thành, một số người trong thảnh phỏng đoán, lần này có lẽ sẽ không có Pháp bảo nào tầm thường, nếu không thì cũng sẽ không dẫn động nhiều người như vậy xuất hiện.

Tiếng vó chạm đất dồn dập vang lên, giống như tiếng sấm nổ, cửa thành lại có sáu, bảy kỵ sĩ lao tới, giống như mấy luồng ánh sáng, tốc độ cực nhanh. Những tọa kỵ này đều là dị chủng, trên lưng còn có hai cánh, toàn thân phát sáng, có lân giáp dày đặc, thân thể cực kỳ lớn.

Tất cả dị thú đều đạp trên không trung mà đi, cách mặt đất tầm nửa thước, chân không chấm đất, nhưng lại phát ra chấn động như tiếng sấm, so với việc đạp trên đá còn vang dội hơn, đây là một đám tọa kỵ vô cùng thần tuấn.

Đi đầu là một con Thần Hống (loài thú cổ theo truyền thuyết, có hình chó sói) màu vàng và một con Kỳ Lân Thú màu tím, thần hỏa màu vàng và màu tím hừng hực bốc cháy, khiến cho cả tọa kỵ lẫn người đều vô cùng thần uy lẫm liệt.

- Đây chính là tinh anh của Kỳ Sĩ Phủ, vậy mà cũng tham dự tại đây, họ đều là truyền nhân kiệt xuất nhất của ngũ đại vực, sau này thiên hạ không thể thiếu thân ảnh của bọn họ.

Kỳ Sĩ Phủ vạn năm mới mở một lần, mà lần này nhất định khiến cho tòa thành này lại càng đông vui hơn, những người này tuyệt đối không thiếu Nguyên, phần lớn đều là chủ nhân của các đại giáo trong tương lai.

Ánh mắt Diệp Phàm híp lại, hắn gặp lại một người quen, kỵ sĩ trên Thần Hống mặc một bộ áo giáp màu vàng, oai hùng cao lớn, ánh mắt lăng lệ, mái tóc đen rối tung.

Kim Xích Tiêu, là truyền nhân của Hoàng Kim gia tộc tại Bắc Vực, trong người còn chảy xuôi tiên huyết của Vương thái cổ.

Diệp Phàm không ngờ gặp được người này tại đây, lần trước tại nơi vẫn lạc của Thánh linh tại Đông Hoang là Hỏa Ma Lĩnh, trong mười ba vị Thánh tử vây công hắn cũng có người này.

- Ta dẫn động thiên kiếp, giết chết một đám người, khi ấy Đại Diễn Thánh tử chạy trốn, sau đó những người còn lại cũng bị ta đánh chết, thật không ngờ lại để cho con cá này lọt lưới.

Đối với những kẻ tham dự bố cục muốn giết hắn, đương nhiên là Diệp Phàm không chút thiện cảm rồi, nếu không phải đang ở trong Tây Bá Thành, khẳng định hắn sẽ ra tay với tên này ngay lập tức.

Sáu, bảy con dị thú này ngừng lại, tất cả mọi người đều hạ xuống, lập tức đi vào nhà hàng nhỏ này, hiển nhiên là muốn tới đây ăn điểm tâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đinh!

Một khối bạc bay lên trên bàn Diệp Phàm, phát ra một tiếng vang giòn giã, không ngừng xoay tròn vài cái, sau đó mới dừng lại.


- Đi đi, dẫn tọa kỵ của chúng ta tới trước nhà trọ kia.

Người này đi cùng với Kim Xích Tiêu, mặc một bộ áo màu tím, chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua Diệp Phàm, cũng không quan tâm gì nhiều, quay người tìm một cái bàn ngồi xuống.

- Này, đang nói ngươi đấy, có nghe thấy không hả?

Một người bên cạnh thấy Diệp Phàm không nhúc nhích, liền lộ ra dị sắc, chỉ là một phàm nhân lại có thể không nhúc nhích gì khi thấy một khối bạc, quả là lạ.

- Chê ít sao, cho thêm một chút nữa là được!

Kim Xích Tiêu nhìn qua bên này, cầm một miếng vàng lá, ném về phía mặt Diệp Phàm.

Đinh!

Diệp Phàm vươn ngón tay kẹp lấy miếng vàng lá, tùy ý ném lên trên bàn, trong mắt hắn bắn ra hai luồng sáng, nhìn về phía bọn họ, nói:

- Đã muốn sai khiến ta, lại còn dùng lá vàng ném lên mặt ta sao?

Mấy người này liền kinh ngạc, lập tức hiểu ra đây không phải là một phàm nhân, nếu không thì tuyệt đối không dám nói chuyện với bọn họ như vậy.

- Vàng lá cũng không muốn, vậy thì để chúng ta tìm người khác dắt ngựa vậy.

Một người trong đó chế nhạo. Mấy người khác cũng không nói gì thêm, sợ gặp

phải chuyện thị phi.

Trong nháy mắt, Diệp Phàm liền quẳng ra vài miếng vàng lá trước mặt họ, ánh mắt dừng lại trên người Kim Xích Tiêu và người vừa nói kia, nói:

- Đây là phần thưởng cho các ngươi, yên tĩnh một chút, đừng có náo loạn.

- Ngươi...!

Mấy người này giận dữ, đứng bật dậy.

Thần sắc Kim Xích Tiêu vừa động, nói:

- Bỏ đi, ăn cơm trước, nghỉ ngơi một lát sau thì còn phải đi Bảo Khuyết của Cửu Lê thần triều nữa.

- Vị bàng hữu này, thật xin lỗi, ngươi đã không muốn, chúng ta vừa rồi đã quấy rầy rồi.

Nam nhân áo tím kia cũng mở miệng, hiển nhiên không muốn náo loạn nữa.

- Các ngươi đã nói vậy thì bỏ đi thôi.

Diệp Phàm đứng dậy rời đi.

- Ngươi...!

Một người trong đó rất không cam lòng, nhưng cũng không tiện phát tác ra.

Cửu Lê là một trong bốn đại Thần triều bất hủ tại Trung Châu, truyền thừa rất xa xưa, thế lực như biển rộng, ở mỗi một tòa cổ thành đều có binh khí điện và Phòng đấu giá.

Lúc này, trước cửa Bảo Khuyết tràn đầy các loại người, vô cùng tấp nập, không ít người tới đây tham gia thịnh hội bán đấu giá siêu cấp lần này.

Cửu Lê Thiên Khuyết khá lớn, chiếm diện tích rất to, giống như một tòa thành trong thảnh vậy.


Đi vào trong đó, có một cánh cửa tràn ngập ánh sáng, mỗi người tiến vào thì nó đều đã chớp động một chút, có thể biểu hiện ra thực lực của một người, sẽ có người căn cứ vào ánh sáng phát ra để tới đón tiếp.

Diệp Phàm thử che dấu tu vi, phát hiện ra ánh sáng chỉ chớp lên vài cái, liền có một thiếu nữ đi ra, dẫn hắn vào trong một vùng lầu các lơ lửng trên không trung, cẩn thận nhìn thì có thể nhận ra nơi đây đều là tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh.

Cuối cùng, hắn đưa ra yêu cầu ở trong cái phòng treo lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống đại sảnh bán đấu giá ở phía trước, có thể nhìn thấy tất cả, hết thảy đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

- Hy vọng có tuyệt thế Long Tủy, như vậy thì ta có thể lập tức đột phá cửa ải.

Diệp Phàm ngồi trong tòa lầu các này, chú ý tất cả trong đại sảnh bán đấu giá,

giao dịch đã bắt đầu rồi.

- Một gốc linh dược sáu ngàn năm, giá quy định là một vạn cân Nguyên!

- Một vạn một ngàn cân Nguyên.

- Một vạn hai ngàn cân Nguyên.

Cuối cùng, gốc linh dược này thành công giao dịch với giá hai vạn cân Nguyên, là giao dịch đầu tiên trong Cửu Lê Thiên Khuyết.

Trong đại sảnh bán đấu giá không nóng không lạnh, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy, còn chưa xuất hiện trân vật nào đặc biệt cả.

- Một thanh Ly Hỏa Kiếm, giá quy định là mười vạn cân Nguyên.

Rốt cuộc thì trong đại sảnh cũng có chút xôn xao, không ít người bị hấp dẫn lại đây, bắt đầu sôi nổi báo giá.

Thanh kiếm này đỏ như máu, phát ra từng luồng khói nhẹ, từng luồng Ly Hỏa bốc lên, nóng rực, đây là một thanh cổ kiếm có pháp tắc đan xen, là binh khí cấp Thánh chủ.

- Mười lăm vạn cân Nguyên.

- Mười tám vạn cân Nguyên.

- Hai mươi vạn cân Nguyên.

Cuối cùng Ly Hỏa Kiếm được nâng lên một cái giá dọa người, rơi vào tay một tên trẻ tuổi, rất nhiều người đều kinh ngạc, đó là một đệ tử của Kỳ Sĩ Phủ.

Sau đó, không khí trong đại sảnh bán đấu giá trở nên nóng bỏng hơn rất nhiều, các kiện bảo vật tiếp theo khiến cho cả các đại nhân vật cũng động tâm, dẫn tới từng đợt kinh hô, giá cả giao dịch lại càng kinh người hơn.

Khi một khối kim loại trắng như dương chi bạch ngọc, không chút tì vết, được đặt lên đấu giá thì đại sảnh đấu giá trở nên cao trào.

- Dương chi ngọc Thần Thiết, giá quy định là năm mươi vạn cân Nguyên tinh thuần.

Ẩm!

Đại sảnh trở nên sôi trào, rất nhiều người đứng cả lên, dõi mắt nhìn về phía trước.

Đây là một khối Thần Thiết lớn bằng đầu người, trắng nõn như tuyết, không có chút tì vết nào, không có pha lẫn chút tạp chất nào cả, giống như một khối dương chi ngọc.

Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết nó là một khối kỳ trân, ngay cả khi Thánh chủ luyện binh khí thì chỉ cần cho thêm một chút Thần Thiết này vào thì cũng đã là vô cùng quý hiếm rồi.

Nghe nói loại tài liệu này đều có thể dùng để tế luyện binh khí Vương giả, là thứ mà các loại Vương thể sau khi đại thành đều cần đến, cực kỳ hiếm thấy.

- Sáu mươi vạn cân Nguyên.

- Bảy mươi vạn cân Nguyên.

- Tám mươi vạn cân Nguyên.

Rất nhiều người đều rất kích động, mỗi một lần tăng giá đều là mười vạn cân Nguyên, ai cũng muốn có nó trong tay.

Diệp Phàm líu lưỡi, hắn tuy ràng là truyền nhân Nguyên Thiên Sư, nhưng cũng không thể ném một hơi mấy chục vạn cân Nguyên mà vẫn coi như không như vậy được.

- Một trăm năm mươi vạn cân Nguyên.

Một tên trẻ tuổi bình tĩnh ra giá.

Âm thanh tại đại sảnh lập tức lắng xuống, từ một trăm vạn cân Nguyên đột nhiên tăng thành một trăm năm mươi vạn cân Nguyên, biểu hiện quyết tâm nhất định phải có được thứ này.

- Hắn là ai vậy? Loại đồ vật này tuy cũng quý hiếm, nhưng lại có độ phiêu lưu rất lớn, dễ dàng làm hỏng, nếu thế thì lại không còn đáng một đồng nào, hắn thật sự dám ra tay sao?

- Từ Tử Hiên, là một thế hệ Vũ Hóa Vương trẻ tuổi của Trung Châu, hơn một ngàn năm rồi chưa xuất hiện loại thể chất này.

Nếu không phải là Trung Hoàng quá mức khiếp người thì đại danh một thế hệ trẻ tuổi của Trung Châu đã trở thảnh của hắn, vang truyền khắp thiên hạ từ lâu rồi.