Già Thiên

Chương 654: Lực áp đại năng

Ngọc đài cao vạn trượng, từng bậc đi lên, rồng bay lượn khắp không gian, khí hỗn độn vờn quanh, dù mấy người biết đó không phải là thật nhưng cũng vẫn kinh hãi.

Chân Long, Thần Hoàng trông phi thường chân thật, chừng hơn vạn con do tiên khí hóa thành, làm tăng thêm khí tức thần bí cho đài ngọc ngũ sắc.

Nếu là phàm nhân thì ngay cả nhìn lên ngưỡng mộ cũng không thấy được gì. Dù sao thì đài ngọc cũng cao tới vạn trượng. Nhưng mắt thần mấy người bọn họ đều như điện, có thể nhìn xuyên mây mù, mơ hồ thấy cảnh tượng phía sau.

Phía trước có một quan tài rất cổ xưa, tỏa ra khí tức tang thương vô tận, tuy rằng dài chưa tới một trượng nhưng lại giống như đã trải qua muôn đời năm tháng.

Cái gì là bãi biển nương dâu, mặt đất mờ mịt, tinh không vô ngân cũng không thể hiện nổi một góc của quan tài. Nó dường như ngưng tụ cổ kim tương lai, xuyên qua trăm vạn năm.

Tới nơi đây rồi không ai có năng lực bình yên vượt qua được, cơ thể như sắp sửa nổ tung, cả người đau nhức, xương cốt đều rung động.

Trên đài ngọc ngũ sắc này có uy áp khủng bố vô tận tràn ra mênh mông như nước, cuồn cuộn trong thiên địa, khiến thân thể người như sắp vỡ nát.

Vũ khí Cực Đạo của Đại để cổ tỉnh giấc sao?

Đây là nghi vấn của mọi người. Loại uy áp này chỉ có trong trận chiến tại Thần Thành Bắc Vực, không tu sĩ nào có thể chống lại.

- Đây...chẳng lẽ là do thi thể phát ra sao? Khi còn sống hắn có uy thế khủng bố tới mức nào chứ?

Bọn họ không thể không lộ vẻ sợ hãi, lúc này đi tới đài ngọc ngũ sắc không xa, căn bản không có biện pháp tiến thêm một bước, cổ bảo gì cũng vô dụng.

Lúc này thần lực của ai cũng bị áp chế nghiêm trọng, tuy rằng còn có thể thi triển ra pháp lực nhưng cũng không thỗng thuận nổi.

Tới hiện giờ Diệp Phàm và Đông Phương Dã không nghi ngờ gì chính là hai người thích ứng với môi trường nhất. Thân thể bọn họ cường đại còn hơn cả Thánh chủ, thần lực tuy rằng yếu bớt nhưng chiến lực lại chưa giảm.

Một cái quan tài cổ xưa, thực có thể tồn tại từ trước thái cổ. Thế gian không có thần linh, đáp án hôm nay có thể sáng tỏ rồi.

Quan tài không đặt trên đài ngọc vạn trượng này mà lơ lửng trong hư không, treo trong hỗn độn và tiên khí, giống như có sinh mệnh vậy.

- Xong rồi, chúng ta chỉ có thể dừng lại ở đây, căn bản không thể tiến thêm một bước nữa. Làm sao bây giờ?

Đông Phương Dã nói.

Đài cao vạn trượng ở phía trước nhưng lại không thể tiếp cận. Khí tức từ bên trên tràn xuống khiến người ta khó có thể chịu nổi, gần như sắp phải chịu tai kiếp hình thần câu diệt.

- Một đám nhãi ranh cũng dám tới nơi này, đúng là không biết sống chết.

Một giọng nói của nam tử trẻ tuổi truyền tới. Kẻ này chắp tay sau lưng mà bước đến.

- Ngươi nói ai là nhãi ranh hả?

Đông Phương Dã liếm liếm môi. Đây là dấu hiệu dã man nhân muốn ra tay, cây lang nha bông trong tay cũng đã giơ lên rồi.

- Đừng xúc động. Đây là một đại năng.

Lão già mù ngăn cản.

- Một đám nhãi ranh

Nam tử trẻ tuổi khinh miệt nhìn lại, chậm rãi bước tới, mang theo uy áp bức người.

Đám người Diệp Phàm cảm thấy hơi không ổn. Đây là một đại năng không coi bọn họ ra gì, muốn vượt lên phía trước.

- Thúc thúc.

Đúng lúc này thì một giọng nói khác vang lên. Một nam tử trung niên gian nan tiếp cận nơi này. Thực hiển nhiên là đài ngọc gây áp lực rất lớn đối với hắn.

Diệp Phàm thầm hô to không ổn. Người của Tiêu gia tới rồi. Đó đúng là nửa bước đại năng Tiêu Chí, vài lần đã muốn dồn hắn vào chỗ chết.

- Diệp Già Thiên.

Tiêu Chí nhìn tới nơi này liền lập tức phát hiện ra Diệp Phàm, hai mắt trợn lên, kêu to một tiếng rồi lao tới.

- Chính hắn giết Minh Viễn?

Nam tử trẻ tuổi ở bên cạnh thấy thế, thần sắc lập tức trở nên âm trầm, nhìn Diệp Phàm nói:

- Ngươi tự mình chịu chết hay phải đợi ta ra tay?

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, không nói gì cả. Hắn nhẹ nhàng giống như một tiên nhân vọt về phía đài ngọc vạn trượng.

Hắn đi tới trong áp lực cường đại, trong nháy mắt đã áp sát đài ngọc. Tới nơi này thần lực bị áp chết rất mạnh, gần như đã không thể phóng ra.

- Tên nhãi họ Diệp, ta xem ngươi còn chạy đi đâu.

Giọng nói của Tiêu Chí truyền tới, giống như mèo vờn chuột, không nhanh không chậm đuổi theo.

Tiêu Vân Thăng là đệ đệ của Tiêu Thái sư, thoạt nhìn rất trẻ nhưng thực tế đó cũng không phải tuổi của hắn. Hắn chắp tay sau lưng, chẳng để ý tới gì, bước thong thả đi tới, nhìn xuống Diệp Phàm nói:

- Quỳ gối lết tới đây.

- Con chó con họ Diệp kia, ta xem ngươi lần này làm sao thoát chết.

Tiêu Chí âm trầm bước từng bước tới gần, bát quái đồng lô trong tay vô mạnh xuống.

Giờ khẳc này Diệp Phàm không hề sợ hãi, lại lộ vẻ mỉa mai. Hắn ung dung ra tay, tay trái bắt Bão Sơn Ấn đánh về phía trước.

Đây không phải là ấn pháp trước đây mà là bí thuật không sứt mẻ có được trên một vách đá dựng đứng tại thế giới man hoang, là địa ấn trong thiên, địa, nhân tam ấn.

Ầm!


Lực lượng cực mạnh, vô cùng cương mãnh giống như cả một vùng đất đè xuống. Tay trái kết ấn áp xuống bầu trời, khủng bố tuyệt luân.

Tiêu Chí cười lạnh. Hắn là nửa bước đại năng, một tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh làm sao phải là đối thủ của hắn. Đồng lô trong tay hắn vung lên đánh tới.

Nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy không thích hợp. Thần lực không vận chuyên thuận lợi, bị áp chế nghiêm trọng, lại không thể thúc dục được binh khí của chính mình

Hắn bỗng cảm thấy đây cũng không phải là chỗ hắn nên thấy bất an. Đối phương có thực lực còn xa mới bằng hắn, hẳn phải bị áp chế mạnh hơn mới phải.

Nhưng thủ ấn của đối phương vẫn không hề bị trói buộc. Bão Sơn Ắn đánh ra giống như mặt đất ập tới, sức nặng có thể áp chế hết thảy, sầm sập ập xuống.

Chát

Dưới đài ngọc vạn trượng, đạo lực của mọi người đều đã bị áp chế, không thể sử dụng thuận lợi. Nhưng Diệp Phàm lại có thân thể kiên cố. Đây là lực lượng thân thể thuần khiết.

Bão Sơn Ấn.

Tay trái Diệp Phàm giống như một vùng hắc phong đánh lên trên đồng lô, phát ra tiếng nổ vang. Xoảng một cái, đồng lô liền vỡ tan, rơi xuống mặt đất.

Tất cả mọi người phía sau đều khiếp sợ. Một binh khí ẩn chứa pháp tắc lại bị hắn dùng thân thể hủy diệt như vậy. Khí lực của hắn mạnh tới mức nào chứ?

- Lui.

Tiêu Vân Thăng hét lớn, bước từng bước đi tới, thúc dục pháp lực ngập trời ngăn cản.

Khóe miệng Diệp Phàm lộ một tia cười lạnh, tay trái lại chấn động ra Bão Sơn Ấn. Một ngọn núi màu đen khổng lồ ập xuống.

Tiêu Chí kêu to, ra sức rút lui, hai tay đẩy ra, ôm lấy sơn ấn màu đen nhưng không thể ngăn cản nổi.

Phụt!

Hai tay của hắn lập tức hóa thành máu loãng, bị hắc phong đập vụn. Sau đó hai cánh tay giống như đậu phụ, bị cánh tay Diệp Phàm đập tới phát ra tiếng rắc, máu tươi và xương cốt bắn tung tóe.

Tất cả mọi người phía sau đều khiếp vía. Tuy nhiên Tiêu Vân Thăng cũng đưa pháp lực tới nơi này rồi, ngăn cản thế công của Diệp Phàm.

Ầm!

Một tiếng chấn động mãnh liệt. Diệp Phàm rút lui. Mà Tiêu Chí lảo đảo lùi lại, song chưởng đã bị đánh nát thành thịt vụn.

Ở nơi chỗn cất tiên này, thần lực của bất luận kẻ nào cũng đều bị áp chế. Diệp Phàm dựa vào lực lượng thân thể tinh thuần có thể đánh trọng thương một vị nửa bước đại năng.

- A...

Tiêu Chí gần như phát điên, không thể tin nổi mọi chuyện. Dựa vào thực lực của hắn thì đúng ra đến bao nhiêu Diệp Phàm hắn có thể giết bấy nhiêu.

Nhưng hiện giờ kết quả lại đảo ngược. Vừa đối mặt một cái đã bị đối phương đánh nát hai tay. Hắn giận, xấu hổ, phẫn nộ, đau đớn, mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân.

Sắc mặt Tiêu Vân Thăng âm trầm như nước, tuy có dáng vẻ một Thánh niên trẻ tuổi nhưng uy thể lại có thể so với Giáo chủ một phương, mái tóc đen tung bay, đôi mắt như điện, vọt tới nhanh như chóp.

Vút!

Diệp Phàm còn nhanh hơn, bước lên phía trước chín bước, bước lên mười tám bậc đài ngọc, cảm nhân uy áp vô tận từ trên cao giáng xuống.

Lúc này hắn ngừng lại, tay phải vung lên vẽ lên quỹ tích của đạo. Hắn kết xuất ra Nhân Vương Ấn.

Lúc này hắn giống như chủ nhân đứng trên thiên hạ của Nhân tộc, nhìn xuống khắp thế gian, đưa mắt khắp mặt đất mênh mông, có tư thái duy ngã độc tôn.

Đây là Nhân Vương Ấn, vừa đánh ra liền khiến khí chất bản thân thay đổi. Hắn giống như Vương của Nhân tộc, đứng trong đám mây nhìn xuống chúng sinh.

Ầm!

Diệp Phàm niết ấn đánh ra. Một tiếng nổ lớn vang lên, hắn lui lại phịch phịch phịch, thân thể lay động một trận nhưng cũng không hề bị thương.

Tiểu Vương ở phía bên kia biến sắc. Hắn là đại năng tuyệt đỉnh nhưng pháp lực ngập trời lại không vận chuyển tốt, không thể trấn áp chết đối phương.

-Tới đây tiếp đi.

Diệp Phàm bước thêm chín bậc thang nữa, hướng về phía đối phương mà gọi.

Tiêu Vân Thăng lần đầu cảm thấy tình thế nghiêm trọng tới mức nào. Thân thể của kẻ này mạnh mẽ tới mức biến thái, so với đại năng như hắn còn hơn hẳn, vượt qua dự đoán của hắn.

Ở địa phương này, pháp lực toàn thân bị áp chế, thân thể mạnh mẽ lại được giữ nguyên vẹn, nếu đi tới đỉnh đài ngọc thì ai sống ai chết khó mà nói nổi.

- Nhãi ranh đi lên đây đánh một trận xem.

Diệp Phàm khiêu khích.

Mặt Tiêu Vân Thăng trầm xuống, không nói một câu, bước trên thang ngọc đi về phía trước.

Một tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh lại dám quát thét đại năng, khiến mấy người phía dưới ngấn ngơ. Đúng là rất uy phong đó.

- A...

Tiêu Chí phía dưới kêu to. Sau khi mất đi hai tay hẳn đau đớn không thôi, lúc này tỉnh cảnh đã như bị lửa giận công tâm.

- Ngươi kêu cái gì.

-

Dã man nhân mang theo lang nha bổng tiến về phía trước, hung hăng áp sát vị nửa bước đại năng này.


- Ngươi...

Tiêu Chí suýt nữa nghẹn mà chết. Thực lực của hắn cao tới mức nào, được bao nhiêu người tôn kính nhưng hôm nay lại bị người ta khinh thường.

Tuy nhiên hắn biết lai lịch của Đông Phương Dã này, biết hắn là người tới từ một bộ lạc thủy cổ, thân thể biến thái siêu cấp. Nêu xung đột ở địa phương quỷ quái này thì hắn tất nhiên sẽ chịu thiệt thòi lớn.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Đúng lúc này thì một giọng nói rõ ràng truyền tới. Long Tiêu Diêu lão già tinh thần quắc thước xuất hiện, đúng là Tiêu Thái sư. Ở bên cạnh hắn cũng còn một lão già khác.

- Phụ thân, người cuối cùng cũng tới rồi.

Dã man nhân không nói thêm một lời, vù một cái liền xông lên đài ngọc. Ở phía dưới khẳng định hắn sẽ chịu thiệt, noi theo Diệp Phàm đi lên mới là thượng sách.

Ầm!

Phía trên kia Diệp Phàm lại niết Nhân Vương Ấn, mái tóc đen tung bay trong gió, đại chiến với Tiêu Vân Thăng nhưng vẫn không hề hấn gì.

Hắn mạnh mẽ đối chọi với đại năng, khiến mọi người đuổi tới nơi giật mình. Nhất là Tiêu Thái sư, thần sắc không ngừng biến ảo.

Giờ phút này bốn vị Hoàng chủ của Trang Châu, Yêu chủ Nam Lĩnh, Thần tăng Tây Mạc đều chạy tới, tất cả đều lộ sắc mặt khác thường.

- Thôi.

Tiêu Thái sư vung tay lên, ra hiệu để Tiêu Vân Thăng lui lại. Hai tên hậu bối dã man cậy vào thân thể ở trên đài ngọc có thể đấu với đại năng, nếu như lúc này mà bị bọn họ vây công thi đúng là bất lợi.

- Đừng hành động thiếu suy nghĩ...

Có một số Giáo chủ cũng xuất hiện, đều là những nhân vật uy chấn thiên hạ, có những tu sĩ đến từ chư tử bách giáo có thể khiến Thần triều bất hủ của Trung Châu phải đau đầu.

Diệp Phàm âm thầm nghiêm túc hơn. Hắn thấy một số người quen, đã từng gặp mặt ở sự kiện Bàn Đào tại Dao Tri, ví dụ nhưng lão Giáo chủ của Âm Dương Giá Trung Châu, năm nay đã ba ngàn tuổi, là một nhân vật lão làng.

Lúc này ngoài mấy người Diệp Phàm là không có chỗ dựa ra, những kẻ khác đều là tồn tại cấp bậc bá chủ danh chấn thiên hạ, hùng uy bao phủ đại địa.

Những người này đều tới đây, rõ ràng phải có một hồi đại chiến giữa các hùng chủ. Ngay cả chỉ có thần vật kinh thế như xương cốt của Thánh nhân viên cổ lưu lại thì cũng vậy chứ chưa nói tới thần linh thời cổ.

Trên đài ngọc vạn trượng, quan tài kia vẫn lơ lửng, là tiên trân vô giá. Mọi người đều sẽ không bỏ qua, tất nhiên sẽ tranh đoạt thảm thiết.

Lúc này ai nấy đều tản ra, tự chọn một hướng bất đồng mà đi lên, dọc theo bậc thang ngọc tiến về phía trước.

- Những người này đúng là chuẩn bị đầy đủ, mang theo nhiều cấm khí siêu cấp như vậy.

Lão già mù giật mình nói.

Đoạn Đức thở dài:

- Với bộ phận pháp tắc của Thánh nhân viên cổ này thì nhiều cấm khí siêu cấp như Âm Dương Kính, Phiên Thiên Ấn, Nam Yêu Chung, Trung Hoàng Đỉnh sẽ khiến bọn họ có thể đi tới đài cao vạn trượng kia.

-

- Đã đi tới đây thế chúng ta chẳng lẽ lại ra về tay không à?

Đông Phương Dã không cam lòng, lấy xương cánh tay của Thánh nhân ra.

Lão già mù nói với Đoạn Đức:

- Tên mập đừng giấu diếm nữa. Bảo bối trên người ngươi rất nhiều, mau lấy ra một món đi. Không thể để bọn họ lên đài trước được.

-

- Trên người lão lừa đảo ngươi cũng có trọng bảo, xuất ra một kiện là đủ đưa chúng ta đi tới rồi.

Đoạn Đức nói.

Hai tên thần côn bắt đầu cãi cọ. Cuối cùng đ..(file ảnh bị thiếu)

Nóng ruột tế ra ngọn đèn Thánh nhân, đặt cùng một chỗ với xương tay Thánh nhân của Đông Phương Dã.

- Lão lừa đảo ngươi cũng tế bảo ra đi.

Lão già mù niệm một câu chú ngữ. Một cổ thuẫn bay ra, cũng trùm lên xương tay Thánh nhân. Đây chính xác là một cái mai rùa.

Giác Hữu Tình không nói một lời, vươn cành Bồ Đề ra, lập tức mang lại sinh khí vô tận, khiến mấy người đều kinh hãi.

Diệp Phàm nghĩ một chút liền lôi tấm đồng ra đặt cùng với những đồ vật này. Lập tức nó liền tỏa ra một đạo vận không hiểu nổi, là thần văn được khắc trên Tiên Lệ Lục Kim.

Những thứ này cũng không phải là binh khí của Thánh nhân viễn cổ, cũng không phải là đồ phỏng chế mà là di vật của Thánh nhân, tổ hợp một chỗ cũng tỏa ra khí tức bất ngờ.

Bọn họ đi từng bước tới, tạm thời có thể chống lại uy áp của đài ngọc. Ước chừng bay lên tới ba ngàn trượng. Khi tới năm ngàn trượng thì những thứ này không thể ngăn cản áp lực nữa.

Mấy người di chuyển rất khó khăn. Uy áp tới từ di thể của thần linh cuồn cuộn mãnh liệt như muốn xé nát bọn họ, khó có thể chịu nổi.

- Đáng tiếc. Thánh nhân viễn cổ hóa đạo lưu lại thánh cốt duy nhất, trải qua muôn ngàn thử thách, là thần vật quán thể nhưng lại không có trận văn tương ứng, bằng không có thể bảo hộ chúng ta đi lên.

- Đèn Thánh nhân của ta cũng thế, là thần tài chân chính nhưng lại không có lạc ấn pháp tắc tương ứng.

- Làm sao bây giờ, không thể đi lên sao?

Bọn họ đứng trên đài cao năm ngàn thế gia Nguyên Thuật cổ, đang muốn leo lên giữa sườn núi nhưng lại khó tiến thêm một bước. Ngay cả Diệp Phàm cũng không dám tùy tiện mạo hiểm. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Xoảng.

Ở khắp các phía khác đã truyền ra những tiếng vỡ nát. cấm khí siêu cấp nát vụn, có không ít người không thể không dừng lại.

- Hả, không đúng. Còn có một số thế lực lớn vẫn tiến tới. Trên người bọn họ nhất định có thần vật không muốn người biết tới.

- Liều mạng. Di vật của thần linh cổ nhất định phải đoạt lấy.

Đoạn Đức cắn răng, rốt cục tế ra chí bảo của mình.

Vút!

Một luồng sáng lóe lên. Cái chén bể hiện lên trên đỉnh đầu hắn, tỏa ra vạn luồng ô quang, bao phủ mấy người lại.

- Trong chốc lát nữa sau khi đi lên ta sẽ vận dụng bí thuật mộ táng học, thay trời đổi đất, đánh cắp quan tài của thần linh. Các ngươi nhất định phải phối hợp với ta.

Đoạn Đức nhấn mạnh

Chiếc chén bể vừa xuất hiện liền ngăn cản hết áp lực. Nó có uy lực thần bí khó lường, khiến trong phạm vi ba trượng yên tĩnh hẳn.

Một bước, hai bước...

Bọn họ một đường tiến về phía trước, dù có khí tức khủng bố tràn ra nhưng bước chân của bọn họ vân chưa bị ngăn lại, chậm rãi leo lên tới đỉnh của đài ngọc.

- Hừ hừ...đám nhãi ranh

Có người cười lạnh, hóa ra là Tiêu Vân Thăng, nhìn như trẻ tuổi nhưng lại là một đại năng tuyệt đỉnh.

Tiêu Thái sư và người của Âm Dương Giáo đứng một chỗ, từng bước đi lên, cũng không biết có loại thần vật gì chống đỡ được uy áp của thần linh.

Trên đài cao vạn trượng, long bay hoàng liệng, cổ quan chìm nổi, đã có mấy nhóm người đi lên trong tiên khí lượn lờ.