Già Thiên

Chương 628: Vạn Thương Cung bắn yêu nghiệt! (Hạ)

Diệp Phàm nhíu mày, liếc kẻ này một cái, cũng không nói gì thêm nhưng lại dừng bước, không rời khỏi nơi này.

Nam nhân nọ khoanh tay đi tới trước cổ Bi, đọc rồi cũng không nói gì thêm nữa. Hai người đứng đó rất yên bình.

Sau một lúc lâu, Diệp Phàm nhìn hắn, cũng không so đo gì thêm nữa. Hắn vốn muốn rời đi, không muốn bởi vậy mà đại chiến một hồi.

Hắn đáp xuống trước một ngọn núi không xa, tiếp tục tìm kiếm di tích cổ, sau đó không lầu liền có một số người tiến vào dãy núi này, trong đó có không ít người trẻ tuổi.

- Yến Vân Loạn ở đây, mời các vị đi vòng qua.

Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng truyền ra, đúng là của nam nhân vừa rồi mà Diệp Phàm gặp. Hắn chắp tay sau lưng, đứng trên đỉnh núi nhìn tám hướng.

- Cái gì, Yến Vân Loạn ở trong này, mau mau rời đi.

- Hắn sao lại tới đây? Chẳng lẽ muốn bế quan sao? Hắn thường xuyên ngộ đạo.

- Không thể trêu vào đâu. Đây là một yêu nghiệt thật đó.

Đám thanh niên này phần lớn đều là đệ tử của Kỳ Sĩ Phủ, trong lòng có sự kiêng kỵ, lúc này rời khỏi dãy núi. Tuy rằng là người cùng thế hệ nhưng bọn họ cũng không dám tranh đấu.

Diệp Phàm kinh ngạc. Người này đúng thật là mạnh mẽ, ngay cả nhân vật cấp Thánh tử của ngũ đại vực cũng đều e dè, khẳng định là nguy hiểm cực độ.

Sau đó không lâu, trên ngọn núi kia tỏa ra khí tức an lành. Yến Vân Loạn ngồi xếp bàng trên tảng đá, quả nhiên nhập định, được một tầng tiên vụ mông lung bao phủ.

Diệp Phàm nhìn lướt qua rồi cũng không để ý nữa, yên lặng ngộ đạo của mình, sau đó xoay người rời đi.

Hai ngày sau hắn đi vào một vùng đất có khí tượng bất phàm, vách núi cao vút. chim tước gặp người không sợ hãi, lại còn phát hiện ra có vài cây linh dược trên vạn năm không bị thú vật ăn.

Đồng thời vào lúc này có mấy người khác bay tới cũng phát hiện ra nơi này, tất cả đều hạ xuống, muốn tìm kiếm di tích của tiền nhân, cảm thấy nơi này có thể có một động phủ.

- Yến Vân Loạn ở đây, mời các ngươi rời đi.

Lúc này một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại truyền tới. Lại là tên yêu nghiệt kia. Hắn cũng tìm tới nơi này.

- Ngươi nói chúng ta rời đi thì chúng ta sẽ rời đi sao?

Có người khó chịu nói. Nơi này phân nửa là bảo đại, bọn họ không muốn bỏ qua.

- Đừng nhiều lời, đi nhanh thôi. Người này lúc trước vừa độ kiếp vừa tiến vào Kỳ Sĩ Phủ, thực lực khủng bố dọa người, không nên xung đột với hắn.


Một người bên cạnh khuyên.

Không bao lâu sau lại có mấy người bay tới, còn có mấy người không lập tức rời đi.

- Lời nói của ta các ngươi không nghe thấy sao?

Yến Vân Loạn lại nhìn về phía này, giọng nói lạnh lùng nhưng có vẻ vô cùng tự

tin.

Mấy người khác cũng do dự, chỉ có Diệp Phàm là bình thản cười. Một lần thì thôi, lần này cũng lại gặp, đúng là quá có duyên.

Hắn chẳng nói gì mà cầm Vạn Thương Cung trong tay, trực tiếp kéo căng dây cung thành hình trãng tròn, phát ra hào quang vạn trượng. Trong nháy mắt thiên địa thất sắc, phong lôi vang lên, cả dãy núi rung chuyển.

Vút.

Diệp Phàm buông tay, tên bắn yêu nghiệt, căn bản không kiêng kị chút nào, khiến mọi người xung quanh đều giật mình.

Ầm!

Yến Vân Loạn vọt lên, tránh sang một bên, trong mắt tỏa ra hai luồng sáng lạnh lùng. Mũi tên kia như một đạo lôi điện, đánh tan cả đỉnh một ngọn núi.

Diệp Phàm mang theo ý cười, không chút hoang mang, kéo dây Vạn Thương Cung. Một mũi tên càng hung hiểm hon bắn đi.

- Ai vậy, lại dám bắn cả yêu nghiệt nghịch thiên của Kỳ Sĩ Phủ?

Diệp Phàm cầm Vạn Thương Cung, kéo căng dây cung thành hình trăng tròn. Tinh khí mười phương rót vào như nước, ánh sáng bao phủ cả vòm trời, phù văn giống như nòng nọc rung động, dường như có cả sinh mệnh.

Vút!

Dây cung rung lên. Mũi tên ánh sáng thứ hai lại bắn ra, giống như một cây cầu vồng bắn thẳng tới cổ họng của Yến Vân Loạn, phát ra tiếng gió ô ô, dường như là Ma Thần lao tới, thanh thế rất lớn.

Vút!

Thần mang hiện lên trong mắt Yến Vân Loạn, tay phải bắt ấn, giống như kim ô ngang trời, vung mạnh lên một cái, khiến khắp không gian đều vặn vẹo, ngăn cách cả thân thể hắn với thế giới này, thân ảnh cũng mơ hồ đi.

Xoạt!

Mũi tên thứ hai bắn sát người hắn, vẫn không bắn trúng như cũ. Hai mắt hắn càng thêm rực rỡ, nhưng thần sắc lại vô cùng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, giống như đang nhìn người chết, thong thả bước về phía trước.


- Đây rốt cục là ai, dám ra tay đối với yêu nghiệt nghịch thiên này, mũi tên bắn xuyên hư không, cũng không phải là người bình thường đâu.

- Lực sát thương của mũi tên này rất lớn. Đó là một bảo cung đáng sợ.

Những người bên cạnh đều kinh hãi, không kìm nổi mà bàn tán, tránh ra rất xa, sợ bị cuốn vào chiến trường của hai người này.

Diệp Phàm mỉm cười, cũng không để ý, lần thứ ba giương cung, ánh sáng chiếu khắp bầu trời. Một mũi tên ánh sáng hình thành, giống như hoàng kim luyện chế thành, xuyên thấu hư không bay ra.

Ô...

Uy lực của mũi tên này càng mạnh, tạo thành một vết rách đáng sợ trên bầu trời, hình thành vực sâu tối đen, nhìn không thấy đáy. Mũi tên ánh sáng như hoàng kim giống như Thánh linh xuất thế.

Yến Vân Loạn dừng bước, không dám khinh địch chút nào, nghiêng người tránh né, sau đó bắt ấn, lưu động đạo vận, dùng sức đánh về phía mũi tên.

Hắn né được hai mũi tên, lần này muốn đánh gãy, thể hiện thủ đoạn lôi đình, muốn đánh gục Diệp Phàm, hoàn toàn giải quyết xong, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.

Đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, cảm nhận được sát khí cường đại. Phía sau còn một mũi tên bắn thẳng về phía đầu hắn, nhanh như thiểm điện.

Những người khác đều cả kinh kêu lên. Hai mũi tên ánh sáng đầu tiên bắn ra xuất quỷ nhập thần, phối hợp với mũi tên thứ ba bắn tới vị trí yếu hại của Yến Vân Loạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vạn Thương Cung là một kiện bí bảo, có lực sát thương cường đại, có thể khóa khí tức của đối phương, mũi tên ánh sáng bắn ra trừ phi tan biến, bằng không rất khó dừng lại.

Mũi tên thứ nhất bắn nát đỉnh núi, mũi thứ hai Yến Vân Loạn né được, giờ lại quay về, uy lực không giảm, không ngừng được tinh khí trong thiên địa rót vào.

- Bảo bối đó, đây nhất định là một Pháp bảo cường đại.

- Đây không phải là Vạn Thương Cung trong truyền thuyết chứ? Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì có thể bắn rơi tất cả vạn vật trong thiên địa.

Những người xem cuộc chiến đều biến sắc. Mọi người đều mở to mắt nhìn bảo cung trong tay Diệp Phàm, không hề chớp mắt.

Vút vút.

Hai mũi tên phía sau vốn đều đã xuyên qua đỉnh núi, biến mất trong hư không lúc này đột ngột quay trở về, phi thường linh hoạt, sắc bén và cường đại, khí tức sát phạt tràn ngập không gian.

Yến Vân Loạn rất trấn tĩnh, hai tay kết đạo ấn, chậm rãi nhưng mạnh mẽ vung lên. Nơi này lập tức mơ hồ đi, dường như mở ra một cánh cửa lớn.

- Đây là bí thuật gì? Sao lại có cảm giác như hắn rời khỏi thế giới vậy?

Có người giật mình hỏi.

Lúc này Yến Vân Loạn dường như ra khỏi tam giới, không thuộc ngũ hành, siêu thoát sự giam cầm của thế giỚI này, đứng trong một vùng không gian hư vô vậy.

Ba mũi tên bắn tới nhưng không có mũi nào bắn trúng được hắn, tất cả đều lệch khỏi quỹ đạo, chìm sâu vào chân trời, chỉ để lại dao động đáng sợ và ba cái khe không gian lớn.

- Thần tiễn thật cường đại, nếu bị bắn trúng thì hơn phân nữa sẽ phải hình thần câu diệt.

- Yến Vân Loạn cũng thực đáng sợ, ung dung tránh thoạt, đúng là cường đại bất thường.

- Tránh cũng vô dụng. Yến Vân Loạn chỉ có thể hủy diệt những mũi tên ánh sáng này mới được, hơn phân nửa phải thi triển ra công kích sắc bén thôi!