Già Thiên

Chương 597: Một phong thư từ Vương của thái cổ (Thượng)

Ánh sáng vĩnh hang bao phủ cả viễn cổ chiến trường, thái cổ đại thể giới, còn có Âm Dương Sinh Tử Luân Hồi Giới đều đang cắn nuốt lẫn nhau.

Khắp nơi đều là hắc động vô cùng vô tận, còn có ấn ký đại đạo đang vỡ tan ra, lọt vào trong không gian hư vô mờ mịt, hai vị này vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Mọi người vô cùng kinh sợ, quyết đấu mức độ này quả là khủng bố, Thánh chủ mà đi vào thì chỉ có đường vẫn lạc, biến thành thịt vụn mà thôi.

- Đây chính là những tiền bối thời cổ xưa a, tuy sắp tọa hóa rồi, nhưng trên thời gian này, vẫn có thể ngạo thị Đông Hoang không đối thủ!

Bùm!

Âm Dương Giáo chủ bắn ra ngoài, tóc tai bù xù, toàn thân đều là vết máu, thân thể thiếu chút nữa là đã bị đập nát, rất nhiều vết thương còn lộ cả xương trắng ởn ra ngoài.

Bùm!

Bên kia Ô Nha đạo nhân cũng không tốt hơn chút nào, lông chim màu đen bắn khắp trời, trên người vô số vết thương, máu me loang lổ toàn thân.

- Hai vị, chấp nhận kết quả hòa đi, không cần tiếp tục đánh nữa!

Dao Trì Tây Vương Mẫu nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Xích Long, Thanh Giao Vương, đệ tử Âm Dương Giáo đều lao vào trong Diễn Võ Trường, bảo vệ người của mình, tách hai người ra.

- Tốt, hòa cũng được!

Âm Dương Giáo chủ gật đầu.

Ô Nha đạo nhân tu một hớp lớn Thần Tuyền, kêu lên một cách rất vô si:

- Ta còn chưa đánh đã tay mà!

Mùi thơm tràn ra, ai cũng ngửi được, tất nhiên biết được đây là thứ dung dịch bảo mệnh, ai nấy đều không biết nói gì cho phải.

-Hừ!

Âm Dương Giáo chủ tức giận hừ lạnh một tiếng, bước ra ngoài võ đài, rời khỏi chiến trường.

- Vương Dương Chiến, ngươi sợ ta sao, ta còn đánh được thêm ba trăm hiệp nữa, chúng ta tái chiến đi!

Ỏ Nha đạo nhân được thể cười lớn.

Việc đã tới mức này rồi thì cuộc chiến cũng chấm dứt, không còn có khả năng tái chiến nữa.

Tất cả mọi người rời khỏi viễn cổ chiến trường, ai nấy đều trầm mặc, mấy vị tiền bối cổ xưa ra tay như vậy, làm gì còn có ai dám tiến vào nữa?

Diệp Phàm cũng tim đập mạnh, Xích Long lão đạo và Ô Nha đạo nhân đều bị thương, nhưng mà các Thánh địa vẫn còn có hai vị tiền bối cổ xưa nữa.

Tuy nhiên, hắn cũng không quá lo láng, nếu mà cấp bách quá, liền lấy ra Thánh nhân thái cổ, cùng lam thì đám thủng vòm trời mà đi chứ sợ gì.

Đúng lúc này, Thanh Giao Vương, một trong mười ba đại cường đạo, đứng dậy, không nói gì cả, chi nâng một cái binh trên tay, nhìn qua mọi người.

Rất nhiều người đều có xúc động muốn chửi lớn, đó chính là Đồ Thiên Thôn Ma Quán, bị hắn cầm trong tay, dùng nó để cúng tế, ai dám làm gì lão được?

- Dừng ở đây đi, các vị đều là nhân tài trên thế gian, nếu ngã xuống thì chính là tổn thất của Đông Hoang ta!

Tây Vương Mẫu ra mặt hòa giải.

Tới lúc này rồi, không ai muốn đánh tiếp nữa, đều kiêng kỵ lẫn nhau, nửa kiện Thánh binh Cực Đạo, còn có nhân vật cấp cổ xưa tồn tại nữa, đây đều là các nhân tố không thể xác định trước được.

Đương nhiên, điều càng làm cho người ta bất an chính là Nhan Như Ngọc, nếu mà lấy ra Thanh đế Thánh binh thì sẽ gây ra đại họa ngập trời.

- Vậy thì ngươi chém tên này đi!

Âm Dương Giáo chủ nói.

- Chém cái đầu mẹ ngươi ấy!

Diệp Phàm đã sớm không vừa mát lão gia hòa này rồi, lập tức thốt ra lời từ tận đáy lòng, chửi rủa lão già này, nhìn hắn với vẻ khiêu khích.

- Ngươi!

Tất cả người của Âm Dương Giáo đều muốn xông tới.

- Bẩm báo Vương mẫu...!


Hơn mười mỹ nhân Dao Trì bay tới, đi vào bên ngoài Diễn Võ Trường.

- Xảy ra chuyện gì?

Tây Vương Mẫu bình tĩnh hỏi.

- Có sinh vật thái cổ tới đây!

Một mỹ nữ áo trắng nói ra tin tức vô cùng long trời lở đất.

- Cái gì?

Tất cả mọi người đều kinh hô, vô cùng khiếp sợ.

- Nhìn bề ngoài thì sinh vật thái cổ này không nghi ngờ gì nữa là đến từ cấm khu Thái Sơ, đang muốn đi vào trong Dao Trì.

Tên nữ đệ tử đáp.

Ai ai cũng không thể bình tĩnh được, đều ồ lên thành một mạnh, không ai không kinh hãi.

- Sinh vật thái cổ thật sự xuất hiện, muốn đi vào trong Dao Trì sao!

Mọi người ai nẩy đều cả kinh.

- Nó muốn làm gì, có nói gì không?

Có người hỏi.

- Không biết, nó chỉ nói là muốn tiến vào trong, gặp Tây Vương Mẫu thì mới nói cụ thể.

Mỹ nữ của Dao Trì đáp.

- Các vị, tình huống sinh tử đã tới trước mắt rồi, hiện tại sinh vật thái cổ xuất thế, còn không biết sẽ gây ra tai họa như thế nào đâu!

Tây Vương Mẫu nói, ánh mắt quét qua mọi người.

Tất cả mọi người đều không nói gì, trong lòng nặng ữĩu, không đoán được tương lai sau này, nghĩ lại thì những vị Vương của thái cổ có thể hô mưa gọi gió, hoành hành khắp nơi, có thể so được với Thánh nhân viễn cổ.

Tồn tại như vậy chẳng lẽ muốn xuất thế sao, nếu mà chúng tái hiện trên thế gian, thì chỉ e vùng đất này sẽ sắp đổi chủ rồi.

Có lẽ chỉ có một số truyền thừa bất hủ, cầm trong tay Thánh binh Cực Đạo thì mới có thể tự tính đường đi của mình.

Mọi người trao đổi vài câu, liền bước vào Thiên Cung, không còn tiếp tục giao chiến nữa.

Dọc đường đi, người của Âm Dương Giáo đều hai mắt bốc lửa, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Phàm, khi này hắn dám chửi lão Giáo chủ như vậy, khiến cho ai cũng phẫn nộ.

- Nhìn cái gì, chưa thấy qua ai đẹp trai như vậy sao?

Đại hắc cẩu nhe răng.

Tuy người của Âm Dương Giáo có giận dữ, nhưng lại không có biện pháp nào so đo với con chó dữ này, nếu mà tranh chấp với nó, thì càng rước nhục vào thân mà thôi.

Bá chủ khắp nơi đều tập trung tại Thiên Cung, Diệp Phàm thì ngồi ở ghế cuối, trong khi những người trẻ tuổi khác thì chỉ có thể đứng chờ ở cửa, len lén nhìn vào trong.

Không lâu sau, một sinh vật cường đại bay tới, đi phía sau vài đệ tử Dao Trì, chân đạp trên mây mù nhiều màu, bước thẳng vào trong đại điện.

- Quả nhiên là sinh vật thái cổ!

Không ít người kinh hô, đại đa số mọi người ở đây đều là lần đầu tiên được nhìn thấy sinh vật thái cổ, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sinh vật thái cổ này có hình người, thân cao tới hơn hai thước, vô cùng rắn chắc, toàn thân phủ bởi lớp vảy màu bạc, ánh sáng lưu động trên người, ngoài ra nó còn mọc ra một đôi cánh màu bạc, rộng thùng thình, giống như đang đeo trên lưng hai thanh thiên đao trắng như tuyết vậy.

Toàn thân hắn vô cùng cường tráng, mái tóc bạc như thác nước đổ xuống, trên mi tám mọc ra một cái sừng bằng ngọc, giống như sừng rồng, dài hơn một thước, trong suốt lấp lánh.

Ngoài ra, trên hai vai rộng lớn của hắn còn mọc ra hai cái đầu, một cái là đầu sói, một cái là đầu cá sấu, đều được bao phủ bởi lán giáp màu bạc rất mịn.

- Mà cái đế đát...!

Sinh vật thái cổ đi vào trong đại điện, ngẩng đầu đứng thẳng, phun ra một câu.

- Hắn nói gì vậy?


Mọi người nhìn nhau, không hiểu nó nói gì.

- Ngay cả tiếng nói thông dụng thời thái cổ mà các ngươi cũng quên sao, xem ra thời gian trôi qua quá lâu, Nhân tộc đã quên đi rất nhiều thứ rồi.

Sinh vật thời cổ này chuyển sang nói tiếng người.

- Thời thái cổ, Nhân tộc cũng nói loại ngôn ngữ này sao?

Rất nhiều người kinh ngạc.

- Nhân tộc là một trong những sinh linh thời thái cổ, nếu muốn sinh tồn thì đương nhiên cũng phải dùng loại thần ngữ này.

Sinh vật cổ này nói.

- Thần ngữ...!

Một số người suy nghĩ xuất thần, dường như trong một số sách cổ có ghi lại một chút về điều này.

- Đây là ngôn ngữ của thần linh thời cổ, vạn tộc cùng dùng chung, nếu không thì mỗi một tộc dùng một loại ngôn ngữ riêng, làm sao mà trao đổi được!

Sinh vật thái cổ lạnh nhạt nói.

Thời thái cổ cũng có Nhân tộc, tuy nhiên số lượng rất ít, hơn nữa lại quá mức xa xưa, rất nhiều chuyện xưa cũng không còn được kể lại nữa, vĩnh viễn trở thành quá khứ.

- Ta tên là cổ Đạo Nhai, tới truyền tin!

Hắn lạnh lùng nói, đưa một ống tròn bằng da thú cho một vị Thái thượng trưởng lão của Dao Trì.

- Thư gì vậy?

Tây Vương Mẫu nhận lấy, nhíu mày lại, những chữ trên đó giống như rồng bay phượng múa, nhưng lại không thể hiểu nổi ý nghĩa.

Nàng đưa nó cho các bá chủ khác, tất cả đều ngẩn người, đây là chữ viết quá cổ xưa rồi, không ai còn nhận ra nữa.

- Nhân tộc đã quên đi quá khứ, ngay cả thần văn cũng không dùng nữa, chẳng lẽ không tu Thái Dương thánh lực và Thái Âm thánh lực sao?

Sinh vật tên là cổ Đạo Nhai này rất kinh ngạc.

- Đã trên trăm vạn năm trôi qua rồi, trên đời này sớm không còn ai nhận ra loại chữ viết cổ này nữa, ngươi hãy đọc cho chúng ta nghe đi!

Một vị Thái thượng trưởng lão của Dao Trì nói.

- Nhân tộc có hai bộ cổ kinh chấn thế, đều có giải thích bằng thần văn, chẳng lẽ cũng thất truyền rồi sao? Đúng là hoàn toàn mất gốc a!

Cổ Đạo Nhai chế nhạo.

Không ai thèm so đo với hắn, trên thực tế thì sau thời thái cổ, Nhân tộc mới bừng sáng huy hoàng, Đại đế cổ xuất thế, lần lượt sáng tạo ra cổ kinh vô thượng của riêng minh.

Cổ Đạo Nhai cũng không ữi hoàn nữa, mở cuộn da thú ra, đọc trước mặt mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó khăn.

Sinh vật thái cổ thật sự phải xuất thế.

Tuy nhiên, thời gian cũng không gấp gáp lắm, trong vòng năm ngàn năm tới thì toàn bộ các Vương đang ngủ say sẽ xuất hiện lại trên mặt đất này.

Điều khiến mọi người có chút thở phào nhẹ nhõm, đó là sinh vật thái cổ cũng không muốn khai chiến với Nhân tộc, trong thư đã viết rất rõ ràng, sẽ giống như khi còn ở thời thái cổ, vạn tộc cùng nhau sinh sống.

Tuy nhiên, theo nhiều bí tán truyền xuống từ thời thái cổ thì tuy có nói rằng vạn tộc cùng chung sống, nhưng vẫn phát sinh đại chiến chủng tộc, điều này là không thể tránh khỏi.

- Đáng tiếc a, thời bây giờ lại không có Đại đế tồn tại, nếu mà Nhân tộc có một vị Đại đế trên thế gian, thì cho dù các sinh vật thái cổ đi ra thì cũng phải cúi đầu mà thôi!

Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, thầm hô đáng tiếc, mọi người biết rằng sau này khang định sẽ không thiếu xung đột, thậm chí còn nổ ra đại chiến máu chảy thành sông.

Tại cửa đại điện, một thế hệ trẻ tuổi đều lộ vẻ kinh hãi, sau này hơn phân nửa là sẽ trải qua gió tanh mưa máu, một thế hệ bọn họ có lẽ sẽ phải quyết đấu với các sinh linh thái cổ.

Có thể đoán trước rằng, trong thời đại như vậy, tất nhiên sẽ sinh ra các tồn tại vô cùng vĩ đại, đạp trên xương của vạn tộc để đi lên đỉnh phong, nhưng mà người này lại không nhất định thuộc về Nhân tộc.

Có lẽ, sẽ xuất hiện người mà có thể so được với Đại đế cổ.

Trên cuộn da thú này cũng nhắc tới rằng, diện tích chiếm đóng của Nhân tộc là rất lớn, trong khi đó sinh vật thái cổ lại xuất hiện, do đó cần phải nhường ra một khu vực.

- Các ngươi muốn bao nhiêu lành thổ quốc gia?

- Những nơi mà Vương của thái cổ ngủ say, thì diện tích mười vạn dặm xung quanh đó, đều là của chúng ta.

Cổ Đạo Nhai nói.

Mọi người đều trầm mặc, không biết có bao nhiêu chủng tộc thái cổ, nếu chỉ có mấy cho, thậm chí là mấy chục cho, thì căn bản không thành vấn đề.

Dù sao thì vùng đất này cũng rất mênh mông, có đôi lúc đi trăm vạn dặm cũng khó mà gặp được người nào khác.

Tuy nhiên, tính đi tính lại thì chưa nói tới những nơi khác, chi riêng cấm khu Thái Sơ có phạm vi mười vạn dặm, chính là khu quặng mò của các Thánh địa, cũng là nơi xuất ra nhiều Nguyên nhất, Nếu mà rút đi, nhường lại nơi này cho các chủng tộc thái cổ thì các Thánh địa sẽ vô cùng đau lòng, không cam tám chút nào, tim như đang rỉ máu.

- Ngươi đến tử Cổ Quáng Thái Sơ sao?

Tây Vương Mẫu hỏi.

Sinh vật cổ này nghe vậy, rùng mình một cái, nói:

- Ta chỉ là người truyền tin cho Vương của thái cổ, không có quan hệ gì với tồn tại vô thượng bên trong cổ Quáng.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, sinh vật thái cổ này cũng lại rất e ngại cổ Quáng, điều này càng khiến cho người ta sợ hãi hơn.

-o0o-