Toàn thân Thánh thể đại thành thấu phát ra từng tia từng đợt hào quang vạn trượng, tràn ngập trong thiên địa, rất nhiều núi lớn đều như muốn sụp xuống.
Ngoại trừ địa vực có trận văn của Đại Đế cổ bảo vệ, các địa phương khác đều gần như biến thành hoang mạc, một số núi lớn màu đen đều trở thành bột mịn.
Đây là thánh lực khủng bố không gì so sánh nổi, trên thế gian gần như không có người nào có thể chống lại. Đây cũng không phải cố ý công kích, mà chỉ là một phần thần lực mênh móng tự nhiên phóng ra ngoài mà thôi.
Trong lòng Diệp Phàm cực kỳ rung động, nếu hắn có thể nhập chủ khối thân thể này, thì trong thiên hạ còn sợ ai nữa? Ngay cả đối mặt với cao thủ tuyệt thế trong điện phủ cổ kính của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ đi ra đều không cần sợ hãi.
Hắn bị rung động thật sâu, đây chẳng qua là một phần thần lực còn sót lại của Thánh thể đại thành mà thôi, nếu là ở thời điểm cường thịnh, chiến lực sẽ đáng sợ đến mức nào?
chỉ sợ... thật sự có thể đồ sát hủy diệt cả đại thế giới này.
Diệp Phàm cẩn thận thăm dò một hồi, hoàn toàn lạc ấn ghi lại bí thuật phụ trợ không sứt mẻ này. Trong nội tâm mong chờ đây chính là chỗ cậy vào cường đại để sau này hắn tiến vào lĩnh vực vô thượng.
"Keng!"
Hắn vẫy tay một cái, hút lấy cây cổ trượng màu vàng trong thạch quan ra ngoài, với thần lực mênh mông, hắn cảm thấy có thể hái sao lấy trăng trên trời, không có chuyện gì không làm được.
Lúc này, hắn vào trong Thánh thể đại thành, gần như nghĩ rằng đây là thân thể hắn, sai khiến dễ dàng, tùy tiện làm theo ý mình, không có một chút cảm giác ngừng ưệ.
"Nếu có thể mang đi được, ta trực tiếp đi san bằng Nhân Thế Gian cũng với Địa Ngục!"
Trong lòng Diệp Phàm thực kích động, thân thể chết của Thánh thể đại thành ngay cả không thể so sánh cũng thời điểm cường thịnh, nhưng cũng có đầy đủ chiến lực, không thể đo lường.
Lúc này, hắn cầm trong tay quyền trượng màu vàng, có được chiến lực bễ nghễ thiên hạ, sát khí xông thẳng lên trời cao, cảm thấy hoàn toàn có thể bình định vùng Thánh Nhai này.
Quyền trượng vô thượng của Thiên Đình tỏa hơi lạnh bức người, nó từng lây dính qua máu tươi của ngàn vạn sinh linh, lúc này tràn ra từng đợt từng đợt hào quang, dường như mở ra Sâm La Địa Ngục.
"Xoát!"
Đột nhiên, Diệp Phàm bị một cổ lực lượng quỷ dị đánh bay ra khỏi cổ thi thể này, Sát Thủ Quyền Trượng vô thượng rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng "keng" giòn tan.
Thanh Liên bao vây lấy thần niệm của hắn, trong khoảnh khác quay về thân thể của chính mình đang được Lão Phong Tử bảo hộ ở trong một quầng sáng, giằng co cũng Thánh thể đại thành.
- Thi hài của Thánh thể đại thành rất khủng bố, chiến lực đủ để chấn nhiếp thế gian, có thể so với một kiện Thánh binh vô thượng. Nhất định phải mang đi nha!
Lý Hắc Thủy kêu lên.
- Tuy rằng cả người mọc đầy lóng, nhưng thứ này không quan trọng, đây là một kiện binh khí hình người vô địch!
Đại hắc cẩu cũng đứng ngồi không yên.
Đáng tiếc, Diệp Phàm chung quy là bị bức đi ra, không thể khống chế được.
Đồng thời Lão Phong Tử nhíu mày, nói:
- Không nên động tới hắn, trong cơ thể của hắn có thứ gì đó không bình thường!
Đúng lúc này, toàn thân Thánh thể đại thành thu liềm thần lực lại, đôi mắt biến thành màu xanh biếc, lông toàn thân mọc dài ra, càng ngày càng dọa người.
- Con cháu của ta...
Hắn bỗng nhiên mở miệng, phát ra thanh âm leng keng hữu lực, giống như sát đá va vào nhau như vậy.
Thần quang trong con ngươi của hắn hừng hực, nhìn thẳng vào Diệp Phàm, không hề chớp mắt, nói:
- Mang ta rời khỏi đây!
- Ngươi...
Diệp Phàm kinh hãi.
Có bé vô cùng khẩn trương, kéo kéo góc áo Diệp Phàm, run giọng nói:
- Trong thân thể hắn... có một con quỷ!
- Ngươi là con cháu của ta, giúp ta sống lại, mang ta rời đi...
Thanh âm xa xưa, như là từ thời đại viễn cổ truyền đến, có được một cỗ ma lực khiến người ta không thể từ chối.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hắn đến từ bên bờ tinh không, không có một chút quan hệ huyết thống với Thánh thể trước thời hoang cổ của thế giới này, con ngươi của hắn tức thì lạnh xuống.
Lão Phong Tử thì phát ra một tiếng thiên âm, chấn động khắp Thánh Nhai, nói:
- Muốn ra tay cứ việc đến đây đi!
lão bước nhanh tới gần phía trước.
-Hừ!
Thánh thể Đại thành hừ lạnh một tiếng, toàn bộ lông trên người càng rậm rạp bao phủ hết toàn thân hắn, cổ lực lượng quỷ dị kia càng ngày càng cường thịnh.
Hắn lộ ra sát khí, bước từng bước một đi tới phía trước, sau đó bất thỉnh lĩnh vươn ra một bàn tay to, chộp tới hướng Lão Phong Tử, muốn đánh lão thành thịt vụn.
Đây là Thánh thể đại thành độc nhất vô nhị, bất kể là hắn còn sống hay đã chết, cũng không có người nào có thể làm tổn hại thân thể hắn, có thể nói là cực kỳ khủng bố!
Lão Phong Tử khẽ quát một tiếng, nâng tay lên hóa ra một bức Đạo Đồ không sứt mẻ, ấn tới phía trước, muốn trấn áp phong bế thi hài của Thánh thể đại thành.
"Ầm!"
Đồng thời trong lúc đó, Thánh Nhai rung chuyển dữ dội, Phong Thần Bảng giữa sườn núi kim quang đại thịnh, lao ra một có khí cơ hủy thiên diệt địa, lập tức bao phủ trời cao.
"Ầm!"
Một bàn tay to màu vàng chụp xuống, ép cho thi hài của Thánh thể đại thành không thể không toàn lực chống lại
- Phong Thần Bảng, không chỉ có trấn áp tồn tại trong bụng núi, mà cũng áp chế khối thi hài này!
Lý Hắc Thủy kinh hãi kêu lên.
- Sai rồi! Nhất định là tồn tại trong bụng núi tác quái, nhập chủ vào thi hài của Thánh thể, nên mới dẫn động Phong Thần Bảng!
Diệp Phàm phỏng đoán như vậy.
"Đùng!"
Phát ra một tiếng nổ vang rung trời, bàn tay to màu vàng kia lập tức đẩy lui thi hài của Thánh thể đại thành ra ngoài, rồi sau đó lại đè ép rơi xuống.
Đại hắc cẩu kích động tới mức tột đỉnh, run giọng nói:
- Các ngươi thấy không? Phong Thần Bảng trấn áp phong bế ở đây, tương đương với một bàn tay của Vô Thủy Đại Đế đặt ở nơi này!
Thánh thể đại thành cả người đều bao bọc trong lông dài rống to một tiếng, rất nhiều dãy núi xa xa đều đổ nát, ngay cả là ngọn núi màu đen cũng nứt nè rất nhiều ngọn.
Hắn vung tay đánh lên trời cao, rung chuyển trời đất
Nhưng, bàn tay to màu vàng của Phong Thần Bảng hóa ra kia cũng rất khủng bố, với khỉ thế không thể ngăn cản vỗ xuống, bao phủ khắp Thánh Nhai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ầm!"
Thánh thể đại thành bị đẩy lui, bàn tay to màu vàng kia ép xuống, phá hủy hết thảy, ngay cả thân thể Thánh thể đại thành đều chỉ có thể rút lui, tránh đi mũi nhọn.
"Tại sao có thể như vậy... Đúng rồi, nhất định là thân thể Thánh thể đại thành đã khô cạn, thần lực không còn bao nhiêu." Diệp Phàm tự an ủi mình, dù sao đó là mục tiêu cuối cùng của hắn.
- Tiểu tử không cần chân nản, thân thể của Thánh thể đại thành độc nhất vô nhị, nhưng Phong Thần Bảng là Vô Thủy Đại Đế luyện chế thành...
Hắc Hoàng an ủi.
"Ầm!"
Bàn tay to màu vàng kia mạnh mẽ chấn cho thi hài của Thánh thể đại thành, rơi xuống lọt vào trong cổ quan, rồi sau đó "ầm" một tiếng đóng cái nắp quan tài lại phong bế ở trên.
- Cái này...
Lý Hắc Thủy giật mình kinh sợ nói:
- Thật sự là tương đương với một bàn tay của Vô Thủy Đại Đế ép rơi xuống sao?
- Một bàn tay của Vô Thủy Đại Đế đặt ở giữa sườn núi, đây cũng chỉ là diễn biến ra một bộ phận mà thôi!
Đại hắc cẩu nói.
- Thân thể của Vô Thủy Đại Đế còn mạnh mẽ hơn so với Thánh thể đại thành hay sao?
Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
- Thân thể của Vô Thủy Đại Đế có hết thảy ưu điểm của Thánh thể. Ở đây tương đương với hai cổ Thánh thể va chạm nhau, tuy nhiên một cái đã trở thành Đại Đế!
Đại hắc cẩu nói ra một tin tức kinh người.
Ngay sau đó, nó lại bổ sung:
- Đại Đế cổ, mỗi người đều vô cùng cường đại, đứng trên thiên hạ vô địch muôn đời, đều là người tịch mịch. Không nói thể chất trước kia của họ, chi luận về đế thân, là có thể dập nát hết thảy!
Trên Thánh Nhai trở lại an bình, Phong Thần Bảng hóa ra bàn tay to màu vàng tiêu biến mất, hết thảy đều khỏi phục binh lặng.
- Quyết chữ "Hành" của Cửu Bí cũng Thánh chủ Thiên Đình cũng cùng nhau bị phong bế lại trong cổ quan...
Đại hắc cẩu lẩm bẩm, nó mới ghi nhớ được bốn bức Đạo Đồ mà thôi, có chút không cam lòng.
- Tạm gác lại cho người hữu duyên kể tiếp đi.
Lão Phong Tử lên tiếng.
Diệp Phàm đi tới, cố nén tâm thần bị tra tấn đáng sợ sắp sửa nổ tung, phong ấn cây quyền trượng màu vàng kia, đây là tượng trưng cho Thiên Đình của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ.
Ngoài ra, đây cũng là một kiện vù khí, là một loại bí bảo cực kỳ đáng sợ. Có nó trên mình là cảnh giới gì cũng có thể phát huy ra lực lượng tương ứng của nó.
- Đây là binh khí của Thánh nhân viễn cổ luyện chế, vì để cường hóa kế thừa của Thiên Đình, có công hiệu phong ấn chính mình, không đạt tới cảnh giới Thánh nhân, vĩnh viễn không thể phát huy ra toàn bộ uy lực.
Đại hắc cẩu chảy nước miếng, vài lần muốn nhảy lên, muốn cướp của Diệp Phàm.
- Con bà nó! Con chó chết cực phẩm này, ngay cả vật của người quen đều muốn cướp!
Lý Hắc Thủy cũng Diệp Phàm đều muốn hành hung nó một trận.
Có bé nhẹ nhàng vỗ vỗ nó, nói:
- Cẩu cẩu phải ngoan nha!
Đại hắc cẩu nghe câu nói thế, thiếu chút nữa nhào lộn một cái ngã lăn trên mặt đất, nếu là người bên ngoài nói nó đã sớm xông lên cắn rồi. Nhưng đối mặt với cô bé, nó chỉ có thể hậm hực thu liễm, nhe nhe răng, ngượng ngùng lái chủ đề qua chuyện khác.
Bọn họ không có dừng lại nhiều, dọc theo đường cũ đi xuống chân núi, chuẩn bị rời phiến Thánh Nhai này. Sườn núi này cũng không phải là vùng đất yên bình. ở lâu lại có thể sẽ phát sinh tai họa.
Bỗng nhiên, khi đi đến giữa sườn núi, từ rất xa nhìn thấy một người chặn đường đi.
Đạo bào trên người hắn rất cổ xưa, tràn ngập dấu vết của năm tháng, không giống như người đương thời, hoàn toàn không biết là niên đại nào.
Đại hắc cẩu chỉ còn dư lại một ít lông đen trên đầu, tức thì dựng ngược lên, cắn răng nói:
- Con bà nó! Gặp phải một đại siêu cấp đây! Phục sức này làniên đại mười mấy vạn năm trước!
- sẽ không phải là một cái thi thể viễn cổ chứ?
Lý Hắc Thủy nhỏ giọng nói.
- Hắn không phải thi thể!
Lão Phong Tử đi trước nhất, lộ ra vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, nhìn thẳng vào lão đạo kia.
lão đạo trông giống như một người lỗi thời, dọc theo sơn đạo, chậm rãi đi lên núi, không một chỗ nào không cũ kỳ, bản thân lão cũng phi thường già nua.
Tử kim quan trên đầu lão ảm đạm không ánh sáng, đều sắp mục rà ra, đạo bào trên người lão cũng theo tinh hình đó sắp trở thành tro bụi, miệng lão tụng đạo hiệu, một bộ dáng từ bi tường hòa.
- Các vị thí chủ! Có thể trợ giúp bần đạo một tay được không, ta nguyện dùng hai loại thánh thuật quán thế trong Cửu Bí ưao tặng.
lão đạo vừa đi lên vừa mở miệng nói như vậy, mấy người kinh ngạc trố mắt nhìn trân trối, Cửu Bí lập tức liền lấy ra hai loại, rốt cuộc lão có lai lịch gì đây?
- Người là ai vậy?
Thanh âm cô bé thực non nớt, giống như bảo bảo hiếu kỳ hỏi.
Bên kia, Lão Phong Tử càng ngày càng ngưng trọng, khí thế như núi, không ngờ toàn thân lão lại hóa thành một bức cổ đồ, không hề là thân người.
Giống như lâm đại địch, có thể nghĩ mà biết, lão coi trọng địch nhân biết bao. Có thể khiến một vị Thánh nhân như thế, đủ để thuyết mình lão đạo cực kỳ khủng bố.
- Bần đạo quên mất, bởi vì ta thật sự đã sớm mục nát, không ai có thể chống lại năm tháng!
lão đạo nói thực bình thản, khí tức cổ xưa tràn ngập sườn núi.
- Hắn... Nhất định là tồn tại vô thượng trong bụng núi, là người kia bị Phong Thần Bảng trấn áp!
Đại hắc cẩu rùng mình toàn thân phát lạnh, lộ ra vẻ sợ hãi cực độ. Nếu thật sự đúng như thế, thì sắp có đại nạn ngập trời rồi.
Ngày xưa, người mà Vô Thủy Đại Đế tự tay đối phó, cuối cùng dùng Phong Thần Bảng trấn áp, nếu còn chưa chết... chỉ nghĩ tới đã khiến cho da đầu người ta run lên rồi.
- Thân thể của ta sớm quay về hoàng thổ, chỉ nhớ rõ người khác xưng hô ta là Bất Tử đạo nhân!
lão đạo kia tiếp tục nói.
"Bất Tử đạo nhân... chỉ sợ là tồn tại đến từ Bất Tử Sơn vô thượng đây?" Trong lòng Diệp Phàm đều chìm xuống, Thánh Nhai là từ trong Bất Tử Sơn cắt ra.
Lão Phong Tử hóa thành một bức cổ đồ không sứt mẻ, dẫn động đại đạo chư thiên, diễn biến ra đạo quả vô thượng, khí cơ vĩnh hằng tràn ngập, giống như mãi mãi như thế.
- Bần đạo chỉ lưu lại một đạo Nguyên thần, táng ở trong Tiên Nguyên, muốn đi ra ngoài để thỏa chút tâm nguyện, cũng không có ác ý!
lão đạo nhân thần sắc bình tĩnh nói.
lão này đã qua đi bao nhiêu năm, ngay cả thân thể đã trở thành tro bụi, nhưng lão vẫn còn lưu lại Nguyên thần, chỉ nghĩ tới đã khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ khủng bố.
-o0o-