Già Thiên

Chương 536: Khiêu khích Thánh nhân

Tử Vi Giáo mênh mông bát ngát, tràn ngập khí tức cao quý, được dựng lên trên một dãy núi màu tím, trồng đầy các loại linh dược vạn năm, linh khí ngút trời.

Nhóm Diệp Phàm đi tới phiến cổ địa này, có thể ngửi được mùi thơm thấm tận ruột gan, trên những vách núi dựng đứng đen nhánh, ngẫu nhiên có thể thấy được một gốc linh dược hiếm thấy, mọc xen kẽ giữa những gốc cổ thụ.

- Trên vách núi màu tím đen kia có một gốc Long cổ Thần Lan, tối thiểu cũng là linh dược một vạn năm ngàn năm, là tuyệt thế linh dược đó.

Đại hắc cẩu tái phát tật cũ, đôi mắt to như cái chuông đồng mở ra hết cỡ, bắn ra luồng sáng tham lam, hận không thể lập tức lao lên cướp lấy.

Từng ngọn núi một nối tiếp với nhau, liên miên bất tận, ánh sáng nhiều màu tỏa sáng, các tảng đá kỳ lạ sừng sững đứng trên vách núi, giống như một vùng tiên địa vậy.

ngoài vẻ kỳ lạ, những vách núi đá này còn ẩn chứa sinh cơ bừng bừng, trên núi mọc đầy cổ thụ kỳ quái, cứng cáp như những con rồng uốn mình hướng lên trời cao, phát ra ánh sáng màu xanh lấp lánh.

Từng luồng thác trắng xóa đổ xuống, xuyên qua mây mù mênh mông vô tận, thoạt nhìn vô cùng mờ ảo, bao la hùng vĩ.

Gần như trên ngọn núi nào cũng có một hoặc hai gốc linh dược trên vạn năm, vô cùng quý hiếm, chưa nói tới những thứ khác, chỉ riêng những gốc dược thảo này đã là vô giá rồi.

Tử Vi Giáo truyền thừa từ rất xa xưa, đã tồn tại mười mấy vạn năm rồi, có nội tinh thâm hậu như vậy cũng là điều đương nhiên, tuy vậy những điều này vẫn khiến cho Diệp Phàm và mọi người vô cùng kinh ngạc.

Đây là một vùng cổ địa, tất cả đều là thành quả mà tổ tiên họ tích lũy dần qua bao nhiêu năm tháng, có rất nhiều kỳ trân dị bảo, căn bản chỉ có các đại giáo mới có thể sánh ngang được.

Vài tên đệ tử trẻ tuổi của Tử Vi Giáo dẫn đường, tất cả đều thấy bất an trong lòng, vị quái nhân tóc tai bù xù kia làm cho bọn họ vô cùng sợ hãi.

Theo truyền thuyết thì Thánh nhân cổ có pháp lực vô biên, không gì là không làm được, không ai có thể biết được sâu cạn của bọn họ ra sao, chính là một vị thần đi lại trên nhân gian, khiến người người đều kính sợ.

người như vậy thì đến cả thời kỳ viễn cổ cũng rất khó sinh ra, do đó mới được suy tôn làm Thánh nhân, người người kính ngường, đời đời tôn sùng.

Trên bầu trời Tử Vi cổ địa có đầy sao, dường như đang ở trong tinh không vô cùng vô tận, trên ngọn núi cao nhất còn có ánh sao lóe sáng, chuyển động, vô cùng đẹp đẽ.

Không lâu sau, Tử Vi Giáo chủ và rất nhiều Thái thượng trưởng lão tự mình ra đón, có thể gặp mặt một vị Thánh nhân viễn cổ, không ai dám có chút bất kính nào cả.

Một "thần nhân" như thế này tới tận cửa nhà, bọn họ cảm thấy vô cùng đau đầu, nếu thật sự là tới hưng binh vấn tội, thì làm sao mà ngăn cản được? Định dùng cái gọi là "nội tinh" sao, nhưng bọn họ đều hiểu rất rõ ràng loại Thánh nhân này căn bản đánh không nhúc nhích chút nào.

- Tiền bối đại giá quang lâm, không tiếp đón được từ xa, mong ngài thứ tội!

những người này đều hành đại lễ, vô cùng cung kính, những trong lòng lại cực kỳ bất an.

về phần một thế hệ trẻ tuổi của Tử Vi Giáo thì đến rắm cũng không dám phóng, đi cuối cùng trong đoàn người tiếp đón, trong lòng liên tục nguyền rủa bọn Diệp Phàm, tại sao hắn lại có thể mời được một vị đại thần tới tận đây như vậy, chỉ cần hơi lộ ra một chút thì đã có thể dọa người khác vỡ mật rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

lão Phong Tử không nói câu nào, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy sao của Tử Vi cổ địa, lại nhìn về phía ngôi sao lớn màu tím kia, giống như đang trầm tư gì đó.

- Các vị tiền bối, đã mạo muội quấy rầy các vị thanh tu rồi...!

Diệp Phàm đứng ra làm trung gian, giải thích rằng lão Phong Tử đang đi lại trên thế gian, tiến hành một loại "bế quan" đặc biệt, nhằm đột phá bình cảnh. Do đó, lão Phong Tử không thèm để ý tới tất cả mọi việc bên ngoài, có lẽ hiện tại ngài còn đang đi vào trong cối thần tiên gì đó, bảo bọn họ không cần phải thấy khó xử làm gì.

Còn muốn đột phá nữa? Các đại nhân vật siêu cấp của Tử Vi Giáo nhìn nhau, đã so được với Thánh nhân viễn cổ rồi mà vẫn còn muốn đột phá, thế thì còn để cho người khác đường sống nữa không hả trời?

Diệp Phàm cũng tỏ ra rất khiêm tốn, không mượn thánh uy của lão Phong Tử để ép người, bởi vì chỉ cần đi một vòng thế này là đủ rồi, sau này Tử Vi Giáo chắc chắn sẽ không tìm đến hắn gây phiền toái nữa.

Lão Phong Tử không có khả năng đi cùng hắn mãi được, có lẽ không lâu nữa lão ta sẽ biến mất, hiện tại hắn chỉ có thể dựa thế của lão, khiến cho các Thánh địa kiêng kị mà thôi.


- Bá bá cũng không thích nói chuyện, đại ca ca nói thật đấy!

Cô bé ngây thơ nói, sau đó nàng bắt đầu "đòi bế", kéo áo lão Phong Tử, muốn trèo lên.

Các đại nhân vật của Tử Vi Giáo suýt nữa thì ngất toàn bộ, từ xưa tới nay có lẽ chỉ có mỗi một mình cô bé này dám làm vậy, lại dám đòi vị đại nhân vật cỡ Thánh nhân viễn cổ này "bế".

Đại hắc cẩu tiến lên, nâng cô bé con đặt lên vai lão Phong Tử, cô bé cũng không có chút sợ hãi nào, tự mình ngồi vắt vẻo trên đó.

người của Tử Vi Giáo không dám quấy nhiễu lão Phong Tử, để yên cho hắn chậm rãi bước đi trong cổ địa, vừa kéo Diệp Phàm sang một bên, vừa hỏi:

- Làm sao ngươi lại quen với vị tiền bối này vậy?

- Chúng ta đã biết nhau từ lâu rồi, ngài được coi là nửa sư phụ của ta, từng truyền cho ta Thiên Tuyền bộ pháp, hiện tại chỉ là gặp lại mà thôi.

Diệp Phàm mỉm cười.

người của Tử Vi Giáo gần như hóa đá tại chỗ, lập tức đoán được thân phận của lão quái nhân tóc bù xù này, chính là Phong lão nhân, người duy nhất của Thiên Tuyền còn tồn tại trên thế gian này.

Đại hắc cẩu la to:

- Có phải các người muốn giết Diệp Phàm không?

Nó nói chuyện rất trực tiếp, giống như một tên du côn, tất nhiên là nó đang cố ý, đóng vai kẻ xấu nhằm "bức vua thoái vị".

- Làm gì có chuyện này...!

Một vị đại nhân vật Tử Vi Giáo toát mồ hôi lạnh, chột dạ nhìn thoáng qua Lão Phong Tử cách đó không xa.

Nếu mà làm cho vị Thánh nhân này tức giận, lão có thể lật tung cả Tử Vi cổ địa này lên cũng không chừng, làm sao có ai dám mạo hiểm như vậy.

- Nhưng mới đây thôi chính tai ta nghe được mà!

Đại hắc cẩu được thế không tha, cổ tình nói thật to.

Phía xa xa, cô bé con đang ngồi trên vai lão Phong Tử, khuôn mặt đáng yêu, nói:

- lão gia gia, các người đừng giết đại ca ca có được không?

"Ta ngất, làm sao mà chúng ta dám giết, tiểu tổ tông ngươi ngàn vạn lần đừng có đổ tội như vậy nữa".

Các đại nhân vật Tử Vi Giáo đều hết hồn, cô bé con ngồi trên vai lão Phong Tử, lại nói với giọng năn nỉ như vậy, khiến cho bọn họ vô cùng sợ hãi.

- lão gia gia, các ngươi đừng có giết nha, có được không?

Cô bé con vẫn ra vẻ đáng thương, tiếp tục nhỏ giọng năn nỉ.

Điều này thật là dọa người mà, lại ngồi trên vai Thánh nhân mà năn ni bọn họ, khiến cho các đại nhân vật này đứng ngồi không yên, một đám đều luôn mồm tỏ rõ thái độ.

- Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, tuyệt đối không có chuyện này xảy ra đâu!


- Các ngươi cứ yên tâm đi, từ xưa đến nay Tử Vi Giáo chưa tranh chấp với thế gian bao giờ, tuyệt đối không làm chuyện như vậy đâu!

- Sau này, thế hệ trẻ tuổi của giáo phái chúng ta sẽ là bạn bè thân thiết với các ngươi, có được không?

Các đại nhân vật có liên quan tại đây chưa từng gặp chuyện này bao giờ, ngay cả các Thánh địa cũng chưa từng khởi binh hỏi tội qua bọn họ lần nào, hiện giờ lại bị mấy tên cỏ rác không chút bối cảnh này mời một vị Thánh nhân đến để hỏi tội.

- Không có chuyện này là tốt rồi, nếu mà các ngươi thật sự muốn giết chúng ta, Thánh nhân ngài sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.

Đại hắc cẩu lên mặt khoác lác.

- Các vị tiền bối đừng để ý tới nó làm gì, đừng nghe nó nói nhảm nhí, thực ra lần này ta tới đây là để bồi tội mà...!

Diệp Phàm thấy mọi chuyện đã tốt đẹp rồi, liền hạ thấp tư thái, luôn miệng kêu là mình hôm nay tới thỉnh tội, mong các đại nhân vật này tha lỗi.

Tử Vi giáo chủ phong thái oai hùng, đầu đội tử kim quan, trên người khoác tinh thần bào, đôi mắt thâm thúy như biển sâu, trên đầu có một ngôi sao màu tím đang lơ lửng, như một vị Thiên Đế chuyển thế.

Nếu là ngày bình thường thì hắn căn bản không thèm nói gì với Diệp Phàm, nhưng lúc này lại hạ thấp tư thái bản thân, mỉm cười, nói:

- Chuyện cũ thì để nó trôi đi thôi, không nên nhắc lại làm gì.

- Sau này những người trẻ tuổi các ngươi nên giao lưu lẫn nhau nhiều hơn.

Các Thái thượng trưởng lão bên cạnh cũng đều nói.

Đám người Diệp Phàm tiến vào trong Tử Vi Giáo, cuối cùng được rất nhiều Thái thượng trưởng lão tự mình tiễn ra ngoài, khiến cho cả khu vực trung bộ chấn động, đây chính là một sự kiện lớn a.

- Có nhầm không vậy, dẫn một vị Thánh nhân tới tận nhà người ta, dù là ai thì cũng không chịu nổi a!

- Tiếp theo chẳng lẽ bọn họ sẽ đi tới Trung Châu sao, nếu mà tới bái phỏng Âm Dương Giáo, khẳng định sẽ vô cùng náo nhiệt, đối kháng với cả đại giáo vô thượng tại Trung Châu, tất nhiên sẽ nổ ra đại chiến long trời lở đất cho mà xem.

Bên ngoài mọi người đang bừng bừng thảo luận chuyện này, sau khi các Thánh địa biết tin, tất cả đều vô cùng kiêng kị, sợ Diệp Phàm không biết trời cao đất dày, cậy vào uy phong của lão Phong Tử mà tới quấy lấy từng nhà một.

Nếu là như vậy thì mặt mũi của Thánh địa không biết cất vào đâu được, chiến hay là không chiến, điều này khiến cho bọn họ vô cùng lưỡng lự, không biết lựa chọn thế nào.

Rất nhanh, thân phận lão Phong Tử được Tử Vi Giáo truyền ra ngoài, gây ra một hồi chấn động, thì ra là một cao thủ cái thế còn sót lại của Thiên Tuyền Thánh địa.

- Hắn đúng là Phong lão nhân sao, cải lão hoàn đồng, trải qua sáu ngàn năm mà vẫn chưa chết, rốt cuộc hắn còn sống được bao nhiêu năm nữa?

- Khó trách, cũng chỉ có thể là hắn mà thôi, sáu ngàn năm trước hắn đã vô địch khắp Đông Hoang rồi, hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, tất nhiên là có thể so được với Thánh nhân viễn cổ rồi.

- Thì ra là cao thủ thời đại khi xưa, thọ nguyên của hắn lại kéo dài nữa sao?

Không ai không chấn động, sáu ngàn năm trước hắn đã là nhân vật cái thế khó có đối thủ tại Đông Hoang, hiện tại thọ nguyên vẫn chưa hao hết, lại được kéo dài thêm, khiến cho ai ai cũng rung động.

Theo tình hình hiện nay thì Thiên Tuyền Thánh địa vẫn căn bản chưa được coi là bị hủy diệt, chỉ cần lão Phong Tử còn sống một ngày, thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể xây dựng lại một Thánh địa như vậy.

Các địch nhân của Diệp Phàm vô cùng căm giận, tuyệt đại Thần Vương nhất định ngã xuống, vốn tưởng rằng cơ hội giết hắn đã đến, không ngờ hắn lại lôi đâu ra một vị Thánh nhân làm chỗ dựa.

Hiện tại ngay cả các Thánh địa cũng không dám động vào hắn, từ xưa lão Phong Tử đã là vô địch rồi, nếu mà lão phát cuồng lên, tuyệt đối có thể hoàn toàn hủy diệt một Thánh địa.

Hiện tại đã không giống khi xưa chút nào nữa rồi, giờ thì Thánh nhân viễn cổ gần như không thể sinh ra được, hắn là Thánh nhân cổ nhất còn sống, ai dám tranh phong?

Nhóm Diệp Phàm rời đi, chuẩn bị tiến tới Thánh Nhai, cũng không có ý định tới thăm hỏi từng Thánh địa một, hắn chỉ mượn oai phong của lão Phong Tử để bảo vệ mạng sống của mình mà thôi, không muốn quá lạm dụng điều này đi gây sự khắp nơi.

Nhưng trong những ngày này cả Đông Hoang đều chấn động, các Thánh chủ đều lần lượt tới bái kiến lão Phong Tử.

Hiện giờ các Thánh địa rất bất an, thần trí của lão Phong Tử rõ ràng không còn hỗn loạn nữa, hơn nữa lại còn trầm mặc ít lời, nhất định là đang nhớ về những chuyện trong quá khứ.

Năm đó có Thánh địa nào mà không từng cướp đoạt Thiên Tuyền Thánh địa? Sau khi vị Thánh nhân này hiểu rõ tất cả thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Nếu hắn thấy tức giận, giết tới tận cửa từng Thánh địa một, tất nhiên sẽ gây ra đại họa máu chảy thành sông, không một nhà nào có thể yên ổn được cả.

-o0o-