Già Thiên

Chương 477: Đạo bất đồng

Rắc!

Trên bầu trời đầy lá cây rụng, gỗ vụn rơi xuống. Kiếm ý chém rách đạo tự nhiên, phá tan tất cả, áp bách về phía trước.

- Đi chết đi.

lão già gầy gò kia hét lớn, tay phải rút kiếm rất nhanh. Cả người hắn tòa sáng chói mắt, kiếm quang chém rách cả trời cao.

Keng!

Thần kiếm sinh ra trong cột sống hắn đã bị rút ra hoàn toàn, còn rực rỡ hơn mười vầng thái.

- Nhân Chi Kiếm.

lão già gầy gò rống to, đất rung núi chuyển. Dưới chân hắn nứt ra những khe nứt lớn tới mấy thước, lan tràn ra xa, khiến người ta cực kỳ sợ hãi.

Thần kiếm trong tay hắn chém xuống phía Lý Nhược ngu và Diệp Phàm. Cái gọi là Nhân Chi Kiếm có thể phát huy lực lượng của nhân thể tới cực hạn, chém đôi cả hư không.

Kiếm quang hừng hực trở thành thứ duy nhất trong thiên địa, bao phủ tất cả. giờ phút này Nhân Chi Kiếm đã trở thành vĩnh hằng.

Kiếm quang kinh thế chém hư không thành hai nửa, xé đại địa thành một vực sâu tuyệt thế, nhìn mà không thấy điểm cuối.

Ầm ầm!

Lá cây lay động, một gốc cây hiện lên, lớn như núi cao, cắm rễ trong hư không, bao phủ Lý Nhược ngu và Diệp Phàm, căn cản sát kiếm tuyệt thế.

- Vô dụng, Nhân Chi Kiếm, phá cho ta.

lão già gầy gò rống to.

Đại kiếm khủng bố giáng xuống, khiến hư không xuất hiện một vết rách lớn, căn bản không thể ngăn cản nổi.

Diệp Phàm thầm sợ hãi. Không trách lão già này lại không đáp lời Lý Nhược ngu mà chỉ chăm chăm giết hắn.

Thực rõ ràng bởi vì lão già này có chuẩn bị cường đại rồi, chẳng hề sợ hãi Lý Nhược Ngu chút nào. Nửa bước đại năng quả nhiên đáng sợ.

Ầm!

Thiên địa rung chuyển. Gốc cây to như ngọn núi kia giống như một con rồng ngủ say, lay động đứng dậy, lục quang bừng lên. Khí tức tự nhiên tươi mắt tràn ngập khắp không gian.

Rắc rắc.

Gốc cây cứng cáp vô cùng, lớp vò dày thô ráp giống như vảy rồng. Rễ nó tiến vào trong hư không, ngưng kết với thiên địa làm một thể, có thể dẫn động lực lượng đại đạo.

- Chém cho ta.

lão già gầy gò hét lớn. Kiếm quang tuyệt thế chém xuống. Hư không dù sụp đổ nhưng gốc cây kia vẫn không gãy.

Nó giống như một cái sừng rồng, cứng cáp vô cùng, nở rộ ra những đóa hoa, sinh cơ vô tận. Trên mỗi một đóa hoa đều có một bức Đạo Đồ, cô đọng trong hư không.

Vùng thiên địa này lập tức được cũng bố, hoàn toàn được cố định, không thể lay chuyển, khí tức của đại đạo tràn ngập.

Rễ cây cắm trong hư không, cuồn cuộn cô đọng lực lượng hư không, nối liền đại đạo, biến thành một chinh thể.

Đây là lực lượng tự nhiên của đại đạo, là một bức Đạo Đồ bao la hùng vĩ, bao phủ cả tiểu thế giới này. Tất cả đều hài hòa với tự nhiên.

Nhân Chi Kiếm chém không vào nổi. Gốc cây kia giống như Chân Long, lan tràn ra, muốn trói buộc hắn, vĩnh viễn phong ấn trong vùng lĩnh vực.

Trời cao không thể lường được, đất xa không thể hiểu hết. Trong tiểu thế giới tự nhiên đại đạo này, Lý Nhược ngu trở thành thần thánh, có lực lượng không thể chống đỡ.

Ầm!

Hắn vung tay lên, gốc cây kéo dài ra, xuyên thủng hư không, bóp nát Nhân Chi Kiếm, bao lấy lão già gầy gò vào trung tâm. Từng đóa đằng hoa lóe lên, Đạo Đồ như vực sâu không lường được, trấn áp lấy hắn.

- Lý Nhược Ngu, ngươi đúng là giỏi lắm.

lão già gầy gò kia dùng hết khả năng tấn công như đều vô ích.

Bỗng nhiên, hắn không nhúc nhích, thân thể tỏa ra khí tức khủng bố, âm trầm nói:


- Ta không tin ngươi thật sự có thể trấn áp ta. Nguồn: https://truyenfull.vn

Dao động khổng lồ giống như sóng gió ngập trời, bao trùm mặt đất đánh tới. lão già gầy gò thần bí kia lập tức ảm đạm đi, càng ngày càng tối.

Cuối cùng hắn hóa thành một hắc động. Dao động khủng bố truyền ra từ trung tâm hố đen. Nó bắt đầu vô cùng điên cuồng cắn nuốt tất cả.

Ầm!

Gốc cây đứt đoạn, cành gãy văng tung tóe, cùng nhau bay về phía trước, bị hố đen nuốt hết. Lực lượng đại đạo tự nhiên giống như sóng thần đánh vỡ đê tràn vào.

- Lấy lực lượng của ngươi để ta dùng, xem ngươi có thể chống lại thế nào.

lão già gầy gò cười lạnh.

Lúc này hắn đã trở thành vực sâu màu đen cắn nuốt tất cả, rốt cục khó có thể thấy bóng dáng, hút sạch lực lượng thiên nhiên vào bên trong.

Dao động khủng bố tới cực độ, phá hủy hết thảy. Lý Nhược ngu và Diệp Phàm đều không đứng nổi. Không gian quanh thân thể bọn họ sụp đổ, đại địa dập nát.

Ầm!

Một ngọn núi ở xa xa vỡ tan thành bốn năm mảnh, giống như đã tới ngày tận thế, bị cắn nuốt điên cuồng, bị hố đen hút vào bên trong.

Lý Nhược ngu và Diệp Phàm cũng bị hố đen bao phủ, sắp sửa bị cuốn vào, gặp phải nguy cơ thật lớn. Trái tim Diệp Phàm đập thình thịch. Ma công kỳ dị này quả nhiên đáng sợ.

Ầm!

Khí tức sinh mệnh tràn ngập bùng nổ. Một gốc cổ mộc che trời hiện lên, cành lá sum xuê. Nó in vào hư không, phiến lá rậm rạp rung động, lại có Đạo Đồ cửu phúc rơi xuống.

Cây cổ thụ này giống như mọc ra từ nơi này, từ tán cây tới rễ cây đều gắn chặt với hư không, câu động đại đạo làm một thể.

Khí tức tự nhiên mạnh mẽ tới tận cùng, đại đạo thiên địa đều nằm trong tay ta, lúc này hoàn toàn được thể hiện hết. Lý Nhược ngu ngồi xếp bằng trên tán cây, vẫn không nhúc nhích.

- Như vậy cũng vô dụng. Lão già gầy gò trong hố đen kêu to:

- Huyền pháp của ta là thiên địa vô địch, đủ để áp chế đạo Nguyên của ngươi.

- Huyền pháp cũng không quan trọng, quan trọng là con người.

Lý Nhược ngu đáp.

Cổ mộc lay động, tương thông với đại đạo. Đồ quyển cửu phúc mở rộng ra, hóa thành chín cánh cửa của tiểu thiên địa, lưu chuyển khí tức thần bí.

Ầm!

Một ngọn núi xa xa sụp đổ, bị lão già thần bí hóa thành hố đen nuốt gọn. Đại địa run rẩy, vòm trời cũng như sắp sụp xuống.

Cổ mộc cắm rễ vào hư không, sinh cơ càng tràn ngập, Đạo Đồ chuyển động, hợp nhất với Lý Nhược ngu, hòa hợp với đại thế giới làm một thể, sau đó phát ra âm thanh của kinh kệ.

Không biết đó là do cổ thụ phát ra hay nó được truyền ra từ các tiểu thế giới do cửu phúc đạo hóa thành, như từ viễn cổ truyền đến, huyền ảo khó lường.

dường như anh linh thượng cổ cộng hưởng với đạo hoặc là thần linh viễn cổ hiểu được thiên địa tự nhiên, đưa cổ kinh tới.

Bên trong cửu phúc Đạo Đồ đều hiện ra một Lý Nhược ngu. Hắn trở thành thần linh trong thế giới tự nhiên này, nơi nơi đều có khí tức của hắn.

- ngươi...

lão già gầy gò kia sợ hãi, cố gắng chống lại nhưng hố đen đã vỡ ra, chậm rãi tan rã.

Ầm!

Cuối cũng là một tiếng vang lớn truyền ra. Hố đen biến mất, thiên địa yên tĩnh, tràn ngập sinh cơ bừng bừng. Cả vùng núi bị hủy diệt lúc này tràn đầy màu xanh.

- ngươi...kế thừa của Chuyết Phong đúng là không đơn giản. lão già tư chất kém như ngươi lại đạt được tới bước này.

lão già gầy gò kia vô cùng khiếp sợ.

- Kế thừa huyền pháp cũng không quan trọng.


Lý Nhược ngu vẫn nói như vậy. Hắn vươn tay lên áp xuống.

Hai mắt lão già gầy gò kia bắn ra hào quang tà dị, hừng hực thiêu đốt sau đó đột nhiên có hai luồng sáng bay ra, đánh xuyên hư không, định bỏ chạy.

Nhưng dưới bàn tay khổng lồ của Lý Nhược ngu, hắn không thể trốn thoát. Hai đạo thần quang đều bị giam cầm trong lòng bàn tay Lý Nhược ngu.

Ầm!

Bỗng nhiên hai luồng hào quang bỗng bùng sáng mãnh liệt, khiến người khác không thể mở mắt ra nhìn nổi, sau đó liền ảm đạm xuống trong nháy mắt, trở thành tro tàn, chẳng còn lại thứ gì.

- Hắn hủy diệt thần niệm rồi.

Trái tim Diệp Phàm đập thình thịch một cái. Tu luyện tới cảnh giới này lại có thể hủy diệt bản thân đơn giản như vậy, đúng là độc ác với cả bản thân.

Thân thể trên mặt đất hoàn toàn mất đi sinh cơ, giống như đã chết mấy chục năm rồi, có một loại cảm giác cổ xưa, tràn ngập vẻ yêu tà.

Diệp Phàm và Lý Nhược ngu hạ xuống mặt đất, cẩn thuận quan sát. Thi thể này có cường độ rất kinh người, gần tương đương với thần binh bảo nhân, gò lên còn phát ra tiếng leng keng.

- Tu luyện tới cảnh giới này quả không dễ dàng đâu.

Lý Nhược Ngu than khẽ, nhẹ nhàng vung tay lên. Một đám lửa bùng lên, tươi mắt tự nhiên.

Phốc!

Thi thể bị bao phủ, trong nháy mắt liền hóa thành tro bụi, chẳng còn lại gì hết. Diệp Phàm cũng rất giật mình. Tu vi của lão nhân này đã vượt qua dự đoán của hắn, có khả năng sánh vai cũng Thánh chủ, quả nhiên là đại tài nhưng trưởng thành muộn.

Lý Nhược ngu yên lặng mấy trăm năm, sau đó ngộ đạo, tu vi tiến triển cực nhanh, kinh động một trăm lẻ tám ngọn núi của Thái Huyền, cho rằng tương lai có thể sánh với các bậc tiền bối.

Diệp Phàm nhìn thấy như vậy cũng hoàn toàn yên tâm về chuyện của Trương Văn Xương. Bọn họ đều là một loại người, là thầy trò trời sinh, về sau thành tựu không cần phải lo lắng nữa.

- ngươi cẩn thận một chút. Nếu không ổn thì có thể theo ta về Chuyết Phong.

Lý Nhược ngu nói.

Diệp Phàm bái tạ, tràn ngập kính ý đối với lão nhân này, sau đó cáo biệt rời đi.

ngay vào ngày hôm đó, cả Nam Vực đều nghe đồn là Thánh thể sắp mất mạng, rất nhiều người thấy hắn hộc một ngụm máu lớn, nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng Yên đô.

- vết thương đại đạo của Thánh thể chuyển biến xấu, sắp sửa không sống được nữa rồi.

Gần như tất cả mọi người của Nam Vực đều nhanh chóng biết tin này, lập tức bàn tán xôn xao.

Đồng thời Diệp Phàm cùng đi vào Yên đô, tìm tới mấy đại giáo vô thượng của Trung Châu và mấy Đại Thánh địa nguyện thay bọn họ độ hư không tiến vào cấm địa Thái Cổ, hái Bất Tử Thần Dược.

Tin tức này truyền ra liền khiến toàn bộ Nam Vực ồn ào. Tất cả mọi người đều tin rằng Diệp Phàm đã bị dồn vào đường cùng, dự cảm sinh mạng không còn bao lâu nên nguyện làm đồng tử hái thuốc cho các Thánh địa, đuổi lấy cơ hội cuối cùng sống sót.

Một ngày nọ, Diêu Quang Thánh tử mông lung mờ ảo, thân thể bị thánh quang bao phủ, giống như một thần linh mở mắt ra dưới một thác nước, toàn thân tràn ngập khí tức thần thánh.

Hắn không biết đang nghĩ điều gì„ thần sắc lại hơi không bình tĩnh, sau đó tìm Diêu Hi nói:

- Thánh thể sắp mất mạng, chúng ta đi xem một chút.

Diêu Hi phong tư tuyệt lệ, đôi mắt có nhiều thần thái. Nàng thầm thở phào một hơi. Diệp Phàm nếu chết đi thì nàng cũng được giải thoát. Bằng không chuyện áo ngực kia luôn luôn sẽ khiến nàng bất an, sợ rằng có ngày sẽ bị Diệp Phàm ném ra.

- Ta sắp sửa biến mất trên thế gian, Thánh tử tuyệt diệt, ngươi cũng nên ra mặt đi chứ? Ta sẽ ngồi chờ giết ngươi.

Diệp Phàm cười lạnh nhìn về hướng bắc.

Hắn tin rằng kẻ sau lưng đối phương sẽ không dám vào Yên Đô. bởi vì nơi này có mấy đại giáo vô thượng Trung Châu và Đại Thánh địa đang ở.

Cơ gia, Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt nhìn về phía nam xa xa nói:

- Hắn sắp chết rồi. Cuối cùng cũng không thể nghịch thiên. Đáng tiếc thật. Thánh thể đại thành vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện trên đời nữa. Chúng ta đi nhìn xem.

Cơ Tử nguyệt nhăn mũi, đôi mắt to long lánh hơi ảm đạm, lẩm bẩm:

- Hắn rốt cục sắp chết rồi.

Sau đó nàng lại xoay người, cúi đầu nói:

- Nhưng hắn lại giết tổ cô.

Cơ Hạo Nguyệt âm yếm vuốt mái tóc nàng nói:

- Đó là tổ cô của Cơ Bích nguyệt.

- Nhưng cũng là người của Cơ gia chúng ta mà.

Hai mắt Cơ Hạo Nguyệt thâm thúy vô cùng, nhìn về phương xa nói:

- Quá lương thiện thì sẽ dễ bị thương.

Thái Huyền Môn, Hoa Vân Phi đứng bên bờ vực, áo lắm tung bay, trong thảnh thơi như tiên nhân. Hắn khẽ thở dài:

- Đáng tiếc thật. Diệp huynh lại sắp qua đời. Tiểu Mạn sư muội, chúng ta đi tiễn hắn đi.

Lý Tiểu Mạn đứng trên vách núi, áo trắng phất phới, đôi mắt nhìn về phía Nam Vực, không biết đang nghĩ gì, gật gật đầu.

-o0o-