Già Thiên

Chương 452: Chưa thể nghịch thiên

minh châu Phong tộc kiêu ngạo như phượng hoàng, giương cao chiếc cằm nhỏ nhắn, mái tóc tung bay, hào quang ngũ sắc quấn quanh người, cao không thể với, tựa như đứng trên đám mây nhìn xuống phía dưới.

Diệp Phàm lại rất bình thản, như đặt mình đứng ngoài mọi chuyện, lẳng lặng nhìn tất cả, khóe miệng mang theo một tia ý cười, không nói gì cả.

người Phong tộc thấy hắn như thể, trong lòng cũng nhảy dựng, một vị lão nhân nói với Phong Hoàng:

- ngươi vừa đến Thần Thành, đi xuống nghỉ ngơi đi, không cần nói nhiều.

Phong Hoàng tự hiểu ý, giương cằm nhỏ thoáng lướt nhìn qua Diệp Phàm, nói:

- Ta có thể nhìn thấy tương lai của ta, sẽ không trói buộc vào bất cứ kẻ nào, Thánh thể cũng không được.

Thần y ngũ thải phất phới, nàng cất gót sen lướt đi, lưu lại mùi hương nhàn nhạt, mấy lão nhân thần sắc có chút xấu hổ, mày nhíu chặt.

Phong Hoàng đã tới, tin tức này nhanh chóng truyền khắp Thần Thành, thậm chí từng chút nhỏ nhặt khi lần đầu gặp Diệp Phàm đều truyền ra, không bỏ sót chút nào.

- Quả nhiên giống như truyền thuyết, minh châu Phong tộc căn bản không muốn đính hôn với Thánh thể, xem ra lần này có chuyện náo nhiệt để coi rồi.

- minh châu kinh diễm này thật là có tính cách, ngay cả Thánh thể đánh vỡ nguyền rủa cũng không coi trọng, không biết ngàn năm sau quay đầu lại, nàng ta còn có ngạo khí như vậy hay không.

- Sớm biết sẽ thế mà, Phong Hoàng là ai, đó là một đời kiều nữ, sở dĩ Phong tộc chậm chạp không có quyết định là vì sợ nàng ta kiên quyết không đồng ý, ngay cả Thánh Chủ bọn họ cũng không muốn miễn cường nàng.

- minh châu Phong tộc muốn cự tuyệt Thánh thể, điều này đúng là chuyện lạ mà...

Tất cả chi tiết đều lan truyền khắp Thần Thành, rất nhiều người đều đang bàn tán, càng có không ít người thổi gió đốt lửa.

Không thể không nói lệ danh Phong Hoàng truyền khắp Đông Hoang, mị lực rất lớn, có rất đông người theo đuổi, bọn họ tự nhiên ủng hộ quyết định của nàng, tất cả đều vì tạo thế.

Diệp Phàm khinh thường mặc kệ những chuyện này, căn bản không để ý, hắn đến từ tinh không khác, tự nhiên không có cảm giác gì với cái gọi là đám hỏi này.

Ngay cả đối phương là đệ nhất minh châu Đông Hoang thì thế nào? Hắn cũng không phải chưa gặp tuyệt sắc thiên hạ, có lẽ cũng ngang với An Diệu Y mà thôi.

Từ khi Diệp Phàm đi vào thế giới cường giả đứng đầu này, vẫn ôm thái độ bằng quan với cảm tình, hắn chưa từng chủ động đi tìm "cảm động" đã lâu không nhớ.

Trong mấy ngày tiếp theo, Phong Hoàng vừa không nổi tiếng, cũng không khiêm nhường, thường xuyên gặp những hảo hữu. trong đó còn bao gồm rất nhiều người theo đuổi.

Đề tài nói về nàng không hết, mọi người đều biết nàng đang tỏ thái độ kiên quyết không đồng ý đính hôn, khiến cho trưởng bối Phong tộc cũng rất đau đầu.

Tiếp đó, nàng lần lượt gặp các Thánh tử, tuy rằng ngày xưa có liên lạc, nhưng nếu không phải vì lần đám hỏi này, nàng sẽ không đi ra thường xuyên như vậy.

Làm cho người ta kinh ngạc là Phong Hoàng gặp lại Kim Sí Tiểu Bằng Vương, gây ra một mảnh xôn xao thật to, tu sĩ trong Thần Thành đều bàn tán.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương và Diêu Quang Thánh tử cùng với Thần Vương Cơ gia, mấy người đều được xưng là những cao thủ trẻ tuổi hùng mạnh Đông Hoang, sừng sững trên đỉnh cao.

Năm đó, Phong Hoàng từng có một trận chiến với hắn, hai người cân sức ngang tài, chấn động địa vực trung bộ Đông Hoang, bởi vậy cũng có chút giao tình.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương cùng Diệp Phàm có nhiều va chạm, đêm trăng tròn, nếu không phải có lão Bằng Vương trấn áp hắn, chắc chắn sẽ không thiếu một trận đại chiến kinh thiên.

Phong Hoàng lựa chọn gặp Kim Sí Tiểu Bằng Vương vào lúc này, không thể nào không dẫn đến người ta chú ý, lập tức trở thành vấn đề tiêu điểm.

- minh châu Phong tộc đã hạ quyết tâm, ngay cả cường ép đám hỏi thì cũng sẽ sinh ra sóng gió lớn.

- Phong Hoàng đang tỏ rõ thái độ của mình, coi Thánh thể như đại địch, không muốn đính hôn.


- Dù sao Phong tộc cùng chưa có quyết định, ngay cả không làm được gì thì cũng không sao, chỉ có thể nói là thắng lợi của riêng Phong Hoàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tin đồn ở bên ngoài, Diệp Phàm chỉ cười trừ, hắn mặc kệ không để ý, không nhìn những gì Phong Hoàng làm, bởi vì hắn căn bản không cần làm gì.

Sau khi nhiều người biết thái độ của hắn, mọi người đều âm thầm kinh ngạc, Thánh thể thật đúng là siêu nhiên, giống như là một thành viên trong bọn họ, chỉ đang đứng xem trò.

Sau khi hắn tỏ rõ thái độ, đề tài ngày càng nhiều, bởi vì hai người đều là nhân vật phi phàm, thái độ đều đặc biệt như thế dẫn đến đông đảo tu sĩ bàn tán.

Tuyệt đại Thần Vương muốn rời đi, để Diệp Phàm cứ việc đi lại, không cần lo lắng. dường như hắn cảm giác được thời gian không nhiều, muốn tru diệt một ít kẻ lòng mang quỷ kế.

Diệp Phàm đi lại ở bên ngoài tự nhiên dẫn đến người ta chú ý, nhưng đã không có người dám ra tay, sợ một kích lôi đình của tuyệt đại Thần Vương, không ai dám đi ra chịu xui xẻo trong khoảng thời gian cuối cùng của hắn.

đã nhiều ngày, hắn vẫn cùng Đồ Phi, Lý Hắc Thủy và đại hắc cẩu dự nhiều tiệc, tụ hội, hắn cũng không từ chối các môn phái vứt cành oliu, cả ngày bị người vòn quanh.

Rất rõ ràng, danh hào Thánh thể mạnh hơn Phong Hoàng, dẫn tới càng nhiều vấn đế. Thế hệ trẻ tuổi không có mấy người đấu được với hắn, tương lai Thánh thể đại thành càng đáng làm người ta chú ý kết giao.

Có thể nói, nơi Diệp Phàm đi qua, không ai không nhớ, không ai không chào, không ai không biết, nhất là nhiều người thế hệ trẻ tuổi tràn ngập sợ hãi với hắn.

người Nguyên Thuật thế gia cổ đi thật xa, không có một người lui tới Thần Thành, đám tu sĩ Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên đối địch với Diệp Phàm trở nên cực khiêm nhường, rất ít xuất hiện.

Vô tình Diệp Phàm đã tạo ra một loại uy thế, ngay cả các Thánh tử cũng e sợ hắn, cố gắng tránh thật xa, có thể không gặp là tốt nhất.

Ngay cả Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng đè nén lửa giận, nghe theo mệnh lệnh lão Bằng Vương không gây xung đột, tránh không gặp mặt.

Diệp Phàm đi ra gặp nhiệt tình vô tận, nhưng hắn cũng không kiêu căng, đều lấy lễ đối đãi, gặp đối thủ cũng không khiêu khích, gật đầu đi qua.

Phốc!

Một ngụm máu tươi từ phun ra từ miệng Diệp Phàm, trong đỏ đậm mang theo màu vàng nhạt, nhuộm đỏ vạt áo trong mà ghê người.

- Xảy ra chuyện gì?

Bàng Bác vùng đứng lên, mày rậm dựng thẳng quét bốn phía.

- Tiểu Diệp tử làm sao vậy?

Đồ Phi cùng Lý Hắc Thủy cũng giật mình.

Lần tụ hội này có Yêu Nguyệt Không, Dao Trì Thánh nữ, Đạo Nhất Thánh nữ, hoàng tử Đại Hạ, tiểu ni cô áo trắng... rất nhiều cao thủ trẻ tuổi, mọi người thật không ngờ đột nhiên Diệp Phàm ho ra máu, ngửa đầu ngã xuống.

-Tránh ra!

Bàng Bác không cố gì nữa, quát đẩy mọi người ra ôm lấy Diệp Phàm, kiểm tra cẩn thận. Áo trắng nhuộm đầy những bông hoa máu tươi tắn, hắn nhắm mắt bất động, sắc mặt có chút tái nhợt, xem có vẻ rất không ổn.

Thánh thể xảy ra vấn đề, ngã xuống trên yến hội, tin tức này nhanh chóng truyền khắp Thần Thành, dẫn đến một trận sóng gió.

Mùi dược hương bay ra, trong phòng Diệp Phàm đặt mấy chục loại đan dược. Mấy lão nhân Phong tộc lần lượt tiến vào kiểm tra thương thế cho hắn, mỗi người đều nhíu mày.

- Tại sao lại như thế?

- Đúng rồi, ta hiểu được rồi, là vết thương đại đạo. Thần Vương tuyệt đại vô song dùng thần linh huyết giúp hắn cắt đứt nhân quả, dùng Thần Chi Tự Khúc xóa đi Tiên Thiên Đạo Đồ. Nhưng mà...


- Tiên thiên đại đạo không phá hủy đạo cơ của hắn, lại chém đi căn nguyên sinh mệnh, để lại vết thương không thể chữa khỏi, hắn sống không quá nửa năm.

Mấy lão nhân Phong tộc đưa ra phán đoán chính xác, đều ngửa mặt thở dài, kết quả này làm bọn họ vô cùng thất vọng.

- Đánh vỡ nguyền rủa mười mấy vạn năm, rốt cuộc có thể tu hành, sắp sửa chứng kiến một vị chuẩn Đại Đế tương lai, nhưng chỉ có thể sống nửa năm...

- Đây là vết thương do đại đạo thiên địa lưu lại, sợ rằng ngay cả thần dược thành thục cũng không chữa trị được.

Thần sắc bọn họ biến ảo không ngừng, Phong tộc tiêu hao ba trăm vạn cân Nguyên. thậm chí sắp sửa đám hỏi, cuối cùng đưa tới kết quả như thế này, khiến cho bọn họ khó có thể thừa nhận được.

Thánh thể sắp sửa ngã xuống, tin tức này không thua gì một trận sóng thần chấn động Thần Thành, đồng thời truyền ra các nơi thiên hạ, rất nhiều thế lực lớn đều bị kinh động.

Nhất là Thần Thành, một mảnh xôn xao, tất cả tu sĩ đều bàn tán, thật không ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy.

- Thiên đạo không thể nghịch, ngay cả phá vỡ nguyền rủa cũng không giữ được sinh mệnh, trong xa xăm đã sớm có định sẵn.

- Cái này đúng là một hồi phồn hoa, kết cục thê lương, ai mà ngờ tới kết thúc như thế.

- thọ nguyên không đủ nửa năm, có thể làm cái gì, đáng tiếc đáng buồn, một phen khổ tâm của tuyệt đại Thần Vương.

- Thánh thể mới thành đã ngạo thị một đời trẻ tuổi, lại kết thúc ảm đạm như vậy, sắp đi tới điểm cuối sinh mệnh.

Không ai không chấn động, kết quả này quá bất ngờ, mọi người đều không ngờ tới.

- Không đúng, cái này không phải là Thần Vương tuyệt đại cố ý bố trí chứ, tránh cho Diệp Phàm bị người ta ám sát. đưa ra kế hoạch này, sau đó giấu hắn đi.

Có người tâm tư nhạy cảm, lập tức nghĩ tới khả năng này, đưa ra phỏng đoán kinh người.

Cách nói này vừa xuất hiện, được rất nhiều người đồng ý, cho rằng đây là một bố cục, cố ý thả ra bom khói che mắt người đời.

Nhưng mà nhanh chóng có người chứng thực đó là vết thương thật sự, không phải là ngụy trạng, đại đạo thiên địa cắt đi căn nguyên sinh mệnh của Diệp Phàm, gần như không thể nào trị khỏi.

người Phong tộc thở dài, cũng không có biện pháp.

Đại năng Khương gia cũng tới hai vị, cũng bó tay không có cách, ngay cả Thần Vương tuyệt đại cũng nhăn mày.

vết thương do đại đạo lưu lại, sức người khó mà nghịch chuyển, từ xưa tới nay người bị đại đạo đả thương đều gần như không có một ai sống sót.

Đông đảo thế lực đều có người tới dò xét, rất quan tâm chú ý thương thế của Diệp Phàm, lưu lại không ít linh đan, mục đích chủ yếu của bọn họ đương nhiên là chứng minh tính xác thực của tin tức này.

người đến Trung Châu dự lễ còn chưa rời đi cũng lần lượt tới cửa, cẩn thận kiểm tra thương thế của Diệp Phàm, lưu lại một chút linh dược cũng rời đi.

Tin tức là thật, được rất nhiều đại giáo chứng thực, bên ngoài một mảnh xôn xao ồn ào, có kẻ vui mừng vì người gặp họa, có người lại đồng tình...

Diệp Phàm tỉnh lại, suy nghĩ xuất thần thật lâu, hắn cũng không ngờ lại như thế.

Ban đêm ngôi sao sáng ngời, hắn cùng Bàng Bác nằm song song trên nóc nhà, nhìn một chỗ tinh không xa xa.

- Nếu ta chết, ngươi nhất định phải nghĩ cách trở về, không nên quá lâu.

- Diệp tử không cần nói nhiều, ngươi sẽ không sao, nhất định có thể sống được, chúng ta cùng trở về.

- Giúp ta chiếu cố cha mẹ ta.

- Không cho ngươi nói những lời này, trong lòng ta khó chịu.

chỉ còn nửa năm sinh mệnh, đó còn là phỏng đoán lạc quan nhất, rất có thể không đủ trăm ngày, ngay cả có chiến lực ngạo nghễ một đời trẻ tuổi, cũng không hề có ý nghĩa.

Trong những ngày tiếp theo, trước cửa chỗ ở Diệp Phàm có thể giăng lưới bắt chim, không còn người thăm hỏi, những người từng rất nhiệt tình giờ trở thành lạnh lùng.

Một hồi phồn hoa tan biến, lạnh lẽo ảm đạm, chỉ còn gió thu hiu quạnh.

Lòng người ấm lạnh, đời người dễ đổi quá mức rõ ràng, tất cả đều sự thật như thế.

Có lẽ nên rời khỏi Thần Thành, nhưng Diệp Phàm muốn từ biệt vài người, hắn không biết có còn như xưa nữa không.

-o0o-