Già Thiên

Chương 450: Đại mạc hạ xuống

Hạ Cửu U ngạo khí xông thiên, bễ nghễ thể hệ trẻ tuổi, bộ dáng duy ngã độc tôn.

Độ Kiếp Tiên Khúc vừa ra, vật đổi sao dời, nhật nguyệt ảm đạm. thiên địa đại loạn, kinh chấn thế gian. những giáo chủ vô thượng của Trung Châu cũng phải động dung, một thế hệ trẻ ai ai cũng biến sắc!

Nhưng mà. một kỳ tài như vậy lúc này lại bị người ta đánh đồn. đây là một hình ảnh cực kỳ tương phản!

Với tư chất ngút trời xưa nay hiếm, hắn đủ bễ nghễ một thế hệ, phóng nhàn khắp Đông Hoang. nhìn khắp Trung Châu cũng không có mấy người tranh phong được.

Nhưng. trước mắt hắn lại biến thành một đứa nhỏ không biết nghe lời, bị những cái tát lớn vào mông giáo huấn khiến người ta nghẹn họng, không thể tin nổi.

- Đó chính là Hạ Cửu U a, đánh ra Độ Kiếp Tiên Khúc vô thượng. giết cùng thế hệ dễ dàng như bạt cây cỏ, có thể cùng Đại Đế thời niên thiếu luận bàn lại bị người ta áp chế như vậy...

Rất nhiều tu sĩ, những cường giả thông thiên cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

Hạ Cửu U thất thố, kịch liệt aiày dụa. chân tay động đậy nhưng do bị Độ Kiếp Tiên Khúc phản phệ. căn bản không sinh ra được chút khí lực nào, không thể ảnh hưởng tới Diệp Phàm mảy may.

- Đồ con nít. xem ngươi ngạo mạn thế nào nữa?!

Diệp Phàm thật sự coi hắn là một đứa nhỏ, vừa cười vừa đánh.

Ba ba ba

những âm thanh giòn vang truyền ra. hai mắt Hạ Cửu U như phun lửa. nước mắt tràn ra kêu lớn:

- Họ Diệp... Ta không để yên cho ngươi đâu!

Hắn là một cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi, vừa xuất thế được được quang hoa vô tận bao phủ. hiện giờ bị người ta coi như một đứa nhỏ bướng bỉnh, làm sao có thể chấp nhận nổi!?

Cổ Đại Đế lúc còn niên thiếu bị người ta đánh đòn sao?! Tới giờ còn chưa từng nghe thấy điều này. Hắn liền khóc òa lên, một cỗ kích động muốn cắn người. gần như giận tới hôn mê.

- Triều Dương Thành thật khốn nạn! Thế này thì còn khiến Hạ Cửu U khó chịu hơn là chết!

Lý Hắc Thủy âm thầm cười nói.

- Hạ Cửu U tự cao tự đại, coi trời bằng vung, duy ngã độc tôn, nên bị đánh một trận như vậy!

Đồ Phi cùng cười lớn.

- Không thể phủ nhận hắn là kỳ tài đương thời, một khi tiến vào Hóa Long Bí Cảnh, đánh ra Độ Kiếp Tiên Khúc thì ai có thể tranh phong được?!

Có người lo lắng.

- Đồ con nít ngươi có phục hay không?

Diệp Phàm cười cười.

- Ta không phục!

Hạ Cửu U bất khuất kêu lớn.

Hắn dùng lực giãy giụa. nước mắt chực trào ra. một mái tóc đen như thác nước buông xuống, hầu kết bỗng dưng biến mất. anh khí trên mặt cũng thu liễm.

- Con gái... Đây là một tiểu nha đầu. ngụy trang biến mất rồi!

Xa xa, mọi người vô cùng giật mình, tuyệt đối không nghĩ tới Hạ Cửu U chính là một cô gái trẻ tuổi, trách không được môi hồng răng trắng, tuyệt mỹ như vậy.

- Trời ạ. thì ra là một tiểu nha đầu ngạo khí xông thiên! Trời ạ... Quá cường hãn!


Mọi người nghẹn họng nhìn, nghĩ tới một tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi mà cường đại như vậy, coi như vô địch cùng thế hệ, thì đều không biết nói gì.

Hạ Cửu U tóc đen bay múa. da thịt trắng mịn như tuyết, khuôn mặt như được khắc từ ngọc thạch, như một con búp bê tinh xảo, xinh đẹp tuyệt trần.

- Ta liều mạng với ngươi!

Hạ Cửu U như giương nanh múa vuốt, hai mắt tràn đầy nước mắt. hàng lông mi thật dài giương lên. nước mắt là chà tuôn rơi, nhưng lại vô cùng quật cường.

Xoát!

Hào quang chợt lóe lên, hai lão nhân áo xám đã lướt tới gần. khuôn mặt không chút thay đổi, một người mở miệng nói:

- thắng bại đã phân, hãy thả thiếu chủ đi!

Cùng lúc này, Khương Vân cũng bay lên bầu trời. Hắn sợ Diệp Phàm tuổi trẻ khí thịnh, giết mất Hạ Cửu U nên lên tiếng:

- Thả nàng ta đi!

Rất hiển nhiên, Hạ Cửu U có bối cảnh rất lớn, người của Khương gia cũng ra mặt thuyết phục cho thấy điều này.

Diệp Phàm buông tay, sau đó thuận tay vỗ cho nàng một phát nữa rồi nói:

- Sau này an phận chút đi!

-Ahhh....

Hạ Cửu U tức giận hét lớn. đau tới độ nước mắt lại trào ra nhưng cũng nhanh chóng bị hai lão nhân kia giữ lại.

Trong trời đêm, quang hoa chợt lóe lên, bọn họ mượn dùng Huyền ngọc Thai, vượt qua hư không. nháy mắt đã biến mất.

Hạ Cửu U tuy rằng bị đánh bại nhưng cũng vô cùng sáng chói. Biểu hiện của nàng quá kinh thế, hai gã áo xám cũng có kiêng kị, không dám để nàng ở lại lâu.

bởi vì nàng mới chừng mười ba mười bốn tuổi, còn chưa thành niên, khí huyết chưa tới độ cường thị, còn tiềm lực vô tận.

Độ Kiếp Tiên Khúc vừa ra, bất kể là các Thánh chủ Đông Hoang hay những giáo chủ vô thượng của Trung Châu đều nổi lên tâm tư khác thường.

- Còn có ai muốn đánh một trận với ta không?!

Diệp Phàm đừng trên bầu trời, bị ánh trăng bao phủ, lưu động một tầng quay huy sáng bóng, nhìn vô cùng tường hòa, hoàn toàn đối lập với bộ dáng lúc nãy.

Nhưng không ai sẽ bị lừa gạt bởi bộ dạng vô hại của hắn. Đây tuyệt đối là một con man long đang ngủ đông. có thể đánh bại Hạ Cửu U không ai bì nổi, còn mấy người dám lên chiến?

Kim Sí Tiểu Bằng Vương oai hùng khiếp người. cầm một cây Đại Hoang Kích trên tay, như một Yêu Thần, rất muốn lao lên nhưng bị lão Bằng Vương giữ chặt vai, dù muốn cũng không thể động được, lại càng không thể thốt ra lời nào.

Diệp Phàm đảo mắt qua Diêu Quang Thánh tử, Thần vương thể Cơ gia.Từ Phủ Tiên Thiên Đạo Thai, Diêu Hi nhưng bọn họ đều vô cùng bình thản, không tỏ vẻ gì cả.

Với Thần thể, Diêu Quang Thánh tử có thể coi là một nhân vật đỉnh phong trong thế hệ trẻ ở Đông Hoang nhưng hắn căn bản không có ý ra tay, điều này khiến rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối.

Rất nhiều tu sĩ đều đạt thành nhận thức rằng tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh muốn giết chết Diệp Phàm là rất khó, trừ khi tiến vào Hóa Long Bí Cảnh, dùng đại cảnh giới áp chết hắn.

Đương nhiên, những tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh bình thường khẳng định là không được, không phải nhân vật cấp Thánh tử cũng không thể.

Tứ Cực Bí Cảnh đối ứng với tứ chi của thân thể, có thể dẫn động đại đạo, tổng cộng có bốn tầng cảnh giới, mỗi tầng cách nhau một trời một vực. những kẻ cảnh giới thấp hơn đánh chết người cảnh giới cao hơn như nghịch hành phạt tiên, rất khó thành công.

Mà nay, Diệp Phàm tuy chỉ mới là Tứ Cực sơ thành đã đủ giết chết cao thủ đại viên mãn, kết quả khiến người ta lạnh lòng. Đây là uy thế Thánh thể, không ai ở Bí Cảnh này dám khiêu chiến với hắn!


ngay cả không ai đi ra nhưng đã có sát ý vô tận tràn ngập, dưới đêm trăng khiến Thần Thành càng thêm băng hàn. như ngày đông tới.

Diệp Phàm lúc này đã cảm nhận được con đường phía trước của mình tràn ngập khói lửa chiến đấu, chỉ sợ sẽ phải đi theo con đường Vô Thủy Đại Đế, bốn phương là địch.

Hiện tại không ai đi ra chiến với hắn là do họ không có nắm chắc, tương lai nhưng sẽ phải chiến đấu liên tục, có khi còn là quyết đấu sinh tử.

Điều hắn có thể làm chính là nhanh chóng tiến vào Hóa Long Bí Cảnh, như vậy thì phóng mắt khắp thế hệ trẻ, hắn sẽ không thể hề e ngại bị khiêu chiến, thậm chí quét ngang thiên hạ.

Rất nhiều người từ Trung Châu tới quan chiến đều nhíu mày. Thánh thể sơ thành đã có uy thế như vậy, mấy vương gia trẻ tuổi của Trung Châu hiện tại xem ra có thể chống lại Thánh thể nhưng tương lai thì như thế nào?

Đây là một vấn đề khiến người ta vô cùng lo lắng, Thánh thể đại thành có thẻ sánh ngang với Đại Đế cổ, mỗi khi nghĩ tới đều khiến người ta cảm thấy đau đầu! Có lẽ giết chết từ đầu là lựa chọn duy nhất.

Diệp Phàm dựng thân trong trời đêm, tươi cười sáng lạn, bề ngoài thoạt nhìn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt vẫn mang theo một tia non nớt.

Tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy khiến các Thánh tử trầm mặc, rất nhiều thế lực lớn khó yên, khiến trong lòng nhiều người đều có cảm giác khó hiểu.

Diệp Phàm liên tiếp hỏi ba lần, không có ai đáp lại. Trong một thế hệ trẻ không ai dam tranh phong.

Thần thể Cơ gia, Thiên yêu thể Yêu tộc... không ai không phải là vương giả trong lớp người trẻ tuổi nhưng không ai dám đứng ra.

Diệp Phàm đứng giữa trời cao, hỏi khắp cường giả cùng thế hệ nhưng không ai dám ra tranh phong với hắn. Hắn lần đầu tiên tạo lập uy danh của chính mình, từ đêm nay, hắn nhất định sẽ danh chấn thế hệ trẻ.

Thần Vương Khương Thái Hư đột nhiên bay lên, đôi mắt ảm đạm vô quang nhưng tư thái oai hùng không giãm, khiến mỗi người đều kinh sợ. Hắn đi tới cạnh Diệp Phàm, khẽ điểm ra một cái, quang hoa rực rỡ lóe lên rồi chìm sâu vào trong cơ thể hắn.

- Đó là... Thần Vương ấn ký!

- Có ấn ký này gia trì, bất kể là ai giết Thánh thể đều bị Thần Vương cảm giác được!

Mọi người kinh hãi. Thần Vương đây chính là muốn bảo hộ cho Thánh thể nhưng hắn còn sống được bao lâu, đã như đèn cạn dầu rồi!

Mội hồi đại chiến kết thúc, tất cả phong vân tiêu tán, Thần Vương tuyệt đại vẫn lạc, Thánh thể phá vỡ nguyền rủa, bễ nghễ một thế hệ trẻ tuổi.

Trên dòng sông năm tháng dài đàng đẵng, một đêm này đủ để khắc sâu vào lịch sử Thần Thành. Đây chính là lúc bắt đầu mở ra một thời đại mới. Là thời đại chưa từng có từ sau Thái Cổ.

Một đêm này, tin tức rất nhanh truyền ra ngoài, Đông Hoang chấn động, Trung Châu nổi lên một hồi đại lãng, trong thời gian ngắn khó có thể bình tĩnh lại.

Mấy ngày tiếp thiêu, có rất nhiều tu sĩ tới bái phòng kết siao, có cả người thánh địa, có cường giả thế gia cổ xưa, còn có truyền nhân các đại giáo, Diệp Phàm không thể yên thân được. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lần này đúng là đông như trẩy hội, hắn gần như không có thời gian nghỉ ngơi, cả ngày luôn phải tiếp đón người tới bái phòng, rất mệt mòi nhưng không thể không làm.

Mỗi người đều rất nhiệt tình nhưng có bao nhiêu người là thật tâm chứ?! Hắn không biết! Nếu hắn thất bại đột phá một cửa kia thì chắc chắn kết quả đã khác.

đã nhiều ngày trôi qua, hắn vẫn ở cùng chỗ với Thần Vương, khiêm tốn lãnh giáo, đồng thời hy vọng có thể phát sinh kỳ tích có thể bảo trụ tính mạng Thần Vương, không muốn để hắn tử vong.

Nhưng đôi mắt Thần Vương càng ngày càng ảm đạm, gần như sẽ nhanh chóng hóa thành màu tro, không còn chút thần quang nào nữa.

- Thần Vương ngài hãy ăn hạt giống Kỳ Lân thần dược đi!

Thần Vương lắc đầu, cũng không nói gì thêm. Hắn rời khỏi Thần Thành, muốn trở lại nhìn thân thể Thái Âm một cái.

Vài ngày tiếp sau, Diệp Phàm gặp Yêu Nguyệt Không, hoàng tử Đại Hạ. Kim Xích Tiêu. Từ Hằng... nhưng cũng không gặp An Diệu Y.

bởi vì hiện tại hắn không đi ra ngoài! Thánh thể sơ thành, dựa theo ý tứ Phong tộc thì sắp để hắn lánh đời trăm năm, không đạt tới cấp bậc Thánh chủ thì tuyệt không thể ra ngoài.

Đây quả thật là một chủ ý ổn thỏa, phải chấp nhận trăm năm cô độc để đổi lại vạn năm cường thịnh, ngày sau có thể đứng trên thiên hạ vạn năm!

Có thể tưởng tượng Khương gia và Phong tộc khẳng định sẽ bồi dưỡng hắn mạnh mẽ, không để hắn phải lo lắng về những thứ cần thiết đến chuyện thu luyện.

- Một trăm năm... Rất lâu...

Diệp Phàm nhìn lên tinh không vô tận. Hắn căn bản không chờ được lâu như vậy!

Phong Hoàng vẫn chưa xuất hiện. Hắn cũng không cảm thấy quá bất ngờ, Phong tộc tiến vào Thần Thành cũng chỉ để khảo nghiệm hắn, trước đây cũng chưa từng nói nhất định sẽ có quan hệ thông gia.

Hắn đột phá nếu thất bại thì khẳng định sẽ không đề cập tới. Lúc này, lựa chọn tốt nhất chính là không để Phong Hoàng xuất hiện, tiến thối đều dễ dàng.

Hiện giờ, hắn đã thành công đột phá, Phong Hoàng như cũ chưa tới, đối với chuyện này người phong tộc nói rằng nàng đang bế quan tấn công Hóa Long Bí Cảnh, có lẽ thời gian tới sẽ đến.

Trên thực tế, viên minh châu này của Phong tộc ngay từ đầu đã không thích quan hệ thông gia này, nói rõ tuyệt sẽ không gả cho Thánh thể. Ngay cả hiện tại đã thành công đột phá, Công chúa Phong tộc vẫn vô cùng cao ngạo, căn bản không tới.

người Phong tộc hẳn đang cố gắng khuyên bảo.

-o0o-