Già Thiên

Chương 443: Thần Chi Tự Khúc nghịch thiên cải mệnh

Bên trong tịnh thổ, cánh hoa tung bay, từng cánh nhuốm máu. trong suốt như nước, giống như nước mắt rơi xuống, trông vô cùng đẹp đẽ.

Thần Vương áo trắng ngồi xếp bằng dưới tàng cây, hai mắt khép kín. thân thể không nhúc nhích, thần linh huyết tuôn chảy, khiến những đóa hoa đẹp nhất thế gian nở rộ, khiến tất cả cảnh vật trở nên ảm đạm thất sắc.

Đây là một hình ảnh vĩnh hằng. bất kể là có qua bao nhiêu năm cũng sẽ không phai nhạt, mọi người khó có thể quên nổi, vĩnh viễn in trong lòng mọi người.

Trong thiên địa thực sự yên tĩnh, chỉ có tiếng hoa rơi vang lên, ánh sáng trong suốt phất phới, hương hoa bay bốn phía trong tịnh thổ, rơi vào Thần Thành.

Có rất nhiều người kêu to. người của Khương gia bi thống nhưng vùng thiên địa này lại an bình như vậy, giống như hình ảnh vĩnh hằng.

Đây là lực lượng của tịnh thổ, khiến cả thiên địa đều an lành. Tất cả mọi sự ồn ào, những tiếng động rầm rĩ đều bị tinh lọc, trở thành một bộ phận của cảnh đẹp.

Bên trong tịnh thổ, Diệp Phàm không thể động đậy, không thể nói gì. căn bản không thể cản nổi.

Sáu đóa hóa máu trong suốt nở rộ, lần lượt bay ra từ ngực Thần Vương, đẹp đẽ huyễn lệ, giống như sáu con phượng hoàng bay lượn nhanh chóng dừng lại trên người Diệp Phàm.

Đây là thần linh huyết có thể tinh lọc vạn pháp của thế gian, ngay cả là tuyệt đại Thần Vương cũng chỉ có một chút mà thôi. Sáu đóa hoa máu này vừa xuất ra thì hắn cũng đã gần hết rồi.

Thần linh huyết có hiệu quả nghịch thiên. Đóa hoa máu thứ nhất rơi xuống tiến vào trong Tiên Thiên Đạo Đồ khiến thân thể Diệp Phàm lập tức chấn động, giống như thoát khỏi một tầng trói buộc.

Hắn muốn hô to khiến Thần Vương dừng lại nhưng lại không thể phát ra âm thanh, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không thể làm gì để thay đổi.

Đóa thần linh huyết hoa thứ hai hạ xuống, tiên thiên văn lạc liền bị nhiễm hồng, sáng lên trong suốt, trở nên hơi khác trước. Thống khổ do thân thể sắp sửa vỡ vụn của Diệp Phàm giảm mạnh.

- Vút vút...

Liên tục sáu đóa hoa thần linh huyết hạ xuống, chìm sâu vào trong cơ thể của Diệp Phàm, tiếng vào Tiên Thiên Đạo Đồ, khiến hắn lập tức có thể cử động, thân thể và thần niệm đều được làm dịu đi.

- Tiền bối mau dừng lại đi.

Diệp Phàm hô to.

Thần Vương ngồi xếp bằng không nhúc nhíc, lại một đóa thần linh huyết hoa nở rộ. Hắn phải dùng Thần Huyết rửa sạch nguyền rủa cho Diệp Phàm, tinh lọc đại đạo, chặt đứt nhân quả.

Đây là một hành động xả thân. Nếu thần linh huyết hết thì hơn phân nửa là Thần Vương cũng không thể tồn tại nữa. Máu huyết này là căn nguyên sự cường đại của bản thân hắn. có lẽ một lát sau sẽ phải mất mạng tại nơi này.

Tiên thiên văn lạc ảm đạm. Thần linh huyết quả nhiên ảo diệu vô song, có thể tinh lọc tất cả nhân quả. chém đại đạo.

Diệp Phàm nghiêng ngả lảo đảo vọt tới, muốn tiếp cận cây cổ thụ xanh biếc kia, đi tới trước người Thần Vương áo trắng nhưng tịnh thể dường như không có tận cùng. Bất kể hắn có chạy nhanh thế nào cũng không thể tới gần.

- Nếu tiền bối mất đi thì ta chẳng còn mặt mũi nào sống nữa. Ta không muốn ngươi dùng máu huyết sinh mệnh để rửa sạch nguyền rủa cho ta.

Vụt!

Đóa thần linh huyết hoa thứ tám nở rộ. Thần Vương áo trắng càng ngày càng yên bình, ngồi xếp bằng dưới Thần Thụ. cả người có một tầng ánh sáng thần thánh lưu chuyển, giống như một vị thần linh sắp đi tới điểm cuối của cuộc đời.


Mưa hoa trong suốt rơi lên người hắn, khiến hắn trông vô cùng xuất thế, với lực lượng bản thân nghịch thiên, nối liền con đường cho Thánh thể, dùng máu tươi của mình tẩy sạch Tiên Thiên Đạo Đồ.

Vút!

Đóa thần linh huyết hoa thứ chín nở rộ. Tiên Thiên Đạo Đồ bị đánh bật ra khỏi cơ thể Diệp Phàm, lơ lửng giữa không trung. Đây là lực lượng của thần linh huyết, có thể chặt đứt nhân quả.

Tuyệt đại Thần Vương bằng vào lực lượng mạnh mẽ của bản thân chặt đứt liên hệ giữa Diệp Phàm và Tiên Thiên Đạo Đồ, nhưng cuối cùng vẫn không thể xóa đi hoa văn của nó. Lúc này thần linh huyết của hắn đã chảy sạch, toàn thân chỉ có chín đóa huyết hoa này.

Tinh thổ chấn động. Thần Vương giống như hóa thạch, vẫn không nhúc nhích, toàn thân đã chẳng còn một tia lực lượng.

- Thần Vương tổ tông.

người của Khương gia đau đớn. Lúc này giọng nói của bọn họ rốt cục cũng truyền vào được.

Tịnh thổ ảm đạm đi, không thể khiến thiên địa yên tĩnh được nữa. Tiếng động ầm ầm từ bên ngoài truyền vào. Rất nhiều tu sĩ đàm luận ầm ĩ.

- Thần Vương sắp đi xa, từ này về sau không còn xuất hiện nữa.

- Đáng tiếc cho một đời Thần Vương, bốn ngàn năm trước tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, đứng đầu thiên hạ, lại vào lúc như mặt trời ba trưa bị phong ấn trong Tử Sơn, khi trở về thì hồng nhan chết, bản thân đã vào tuổi xế chiều.

- Tuyệt đại Thần Vương đứng đầu thiên hạ, mặc dù có thể xưng hùng nhưng nửa đời thê lương, hiện giờ sắp phải kết thúc rồi.

Không ai không động dung. Mọi người đều bàn luận. Rất nhiều người thở dài. Cuộc đời của Thần Vương khiến người ta cảm khái.

Diệp Phàm kêu to, rốt cục gục đầu quỳ gối trước mặt Thần Vương dưới tàng cây, nhiệt lệ trong mắt trào ra.

- Thần Vương người không thể chết được...

Thần Vương mở đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng nói:

- Thiên địa không ủng hộ, nguyền rủa còn chưa bị phá, chỉ còn kém một bước thôi.

- Thần Vương người đừng nói nữa. Ta có hạt giống thần dược Kỳ Lân ở đây, người mau uống đi.

Diệp Phàm mặc dù thấy đôi mắt của đối phương bình thản nhưng trong lòng lại càng lo lắng bất an.

Thần dược Kỳ Lân vừa xuất hiện lập tức có sinh khí vô tận trần ngập khắp nơi, khiến tịnh thổ bừng bừng sinh cơ.

- Không dùng được.

Thần Vương áo trắng lắc đầu, sau đó vung tay khóa Diệp Phàm lại, khiến hắn không thể cử động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tuyệt đại Thần Vương ngâm âm thành đại đạo vang vọng thiên địa, áp đảo tất cả âm thanh khác, ngay cả sinh linh nhỏ màu vàng đang độ thiên kiếp ở cách đó không xa cũng được lợi, lôi quang đầy trời đều bị áp chế.


Tất cả mọi người đều giật mình. Thần Vương đã hết cả thần huyết, sao lại còn có tu vi thế này? Cảnh giới của hắn thật sự rất cao, có thể so với Âm Dạ Quân Vương, cũng tuyệt đối đã vượt qua cảnh giới Thần Vương đại thành.

Tất cả thần âm đại đạo đều tập trung hướng về Tiên Thiên Đạo Đồ lơ lửng trên không trung kia, sắp sửa xóa tan nó.

Loại sóng âm này có hình có chất, giống như từng cơn sóng bảy màu lan ra, có thể thấy rất rõ ràng, có một loại thần vận khó nói.

ở bên ngoài tất cả tu sĩ đều yên lặng, cảm nhận sự mênh mông của loại thần vận này, trong lòng rất nhiều người đều thấy an lành, ở trong thiên âm đại đạo này có chút sở nộ.

- Trời ạ, đây là... Thần Chi Tự Khúc.

Rốt cục cũng có người cảm nhận được huyền bí trong đó, hiểu rõ đây là loại sức mạnh to lớn thế nào, không kìm nổi phải kêu lên.

- Sao lại có thể như vậy. Thần Chi Tự Khúc từ xưa tới nay có vang lên được mấy lần chứ?

- Khúc này không có liên quan tới tu vi mà là một loại thể hiện về tâm cảnh, lý giải với đạo lý, cũng là thể ngộ với hồng trần.

- Theo truyền thuyết thì Thần Chi Tự Khúc vẻn vẹn chỉ có đoạn đầu, nếu diễn hóa ra thần khúc chân chính thì có thể có lực lượng giống như thần linh vậy.

Không ai không rung động, chẳng thể ngờ nổi là Thần Vương lại tài ba trác tuyệt như vậy, ngộ ra Thần Chi Tự Khúc.

Tuy rằng nó không có quan hệ với tu vi, là thăng hoa của cảnh giới tâm linh, là tiềm năng lớn nhất của bản tâm, một ngày nọ có thể chiếu sáng.

- Cả đời Thần Vương thê lương, cũng chỉ có như thế hắn mới ngộ ra được Thần Chi Tự Khúc.

Mọi người nghĩ tới cuộc đời của Thần Vương khổ sở, cả đời thê lương, hồng nhan mất đi, bản thân vào tuổi xế chiều. Hắn còn nhiều tiếc nuối lắm.

- Thần Vương hao hết thần linh huyết suy diễn ra Thần Chi Tự Khúc, thật sự chuẩn bị qua đời rồi.

Mọi người đều hiểu ngầm như vậy, biết hắn không thể sống sót. Có lẽ cứ như vậy rời khỏi cuộc đời tràn ngập tiếc nuối này mới là một loại giải thoát.

- Thần Vương...

Rất nhiều người Khương gia khóc đau thương.

Tuy là tu sĩ cũng bị ảnh hưởng, không ít người cảm thấy sống mũi cay cay, mắt hơi ươn ướt. Đáng tiếc cho cuộc đời của tuyệt đại Thần Vương, thực sự quá bi thương.

Thần Chi Tự Khúc phảng phất có lực lượng của thần linh, bao phủ cả Đạo Đồ giữa không trung. Sóng gợn bảy màu dao động khiến cho nó không ngừng ảm đạm đi.

Từng cánh hoa nhuốm má bay xuống. Thần Chi Tự Khúc phủ khắp tinh thổ nhưng sinh cơ của Thần Vương lại càng ngày càng yếu. Hắn giống nhưng một ngọn đèn can dầu, có thể tắt bất cứ lúc nào.

Diệp Phàm muốn rống to lên nhưng mãi vẫn không thể nhúc nhích, nước mắt nóng hổi chảy dài. Đây quả là ân tình lớn tới mức không thể tính nổi, quá nặng nề.

- Ta không cần như vậy.

Hắn gầm rống trong lòng nhưng không thể thay đổi được điều gì.

nguyền rủa Thái Cổ gần như khó có thể giải nổi, mười mấy vạn năm không có ai có thể phá tan Tứ Cực Bí Cảnh. Muốn phá giải gông cùm xiềng xích này phải trả một cái giá quá lớn.

Thần Vương dùng sinh mạng nối liền con đường đã bị cắt đứt, dùng thần linh huyết phá Đạo Đồ, dùng Thần Chi Tự Khúc đánh nát tiên thiên văn lạc, chặt đứt nhân quả. Nhưng cái giá này chính là sinh mạng hắn.

Vút!

Bên trong tịnh thổ, cánh hoa héo rũ hàng loạt, lá cây rụng khắp nơi, phủ đầy mặt đất. Tiểu thiên địa tràn ngập sinh cơ này cũng được đi tới hồi kết.

-o0o-