Thần Vương trở về gây ra chấn động mãnh liệt, rất nhiều thế lực lớn đều chú ý, người trong thiên hạ thì nhìn từ phía xa, có thể nói là mọi ánh mắt thế nhân đều hướng về đây.
Không ai biết đã bao nhiêu năm chưa từng rầm rộ như thế này rồi, tiến trình tu luyện của một người lại hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trên thế gian, trở thành tiêu điểm của thế nhân.
Các Thánh tử và Thánh nữ đều thấy khó hiểu, bọn họ đều là con cưng của trời, bất kể đi tới đầu thì đều là vầng trăng sáng được những vì sao váy quanh, nhưng tuyệt đối không thế so được với Diệp Phàm lúc này, dẫn động sóng gió trong thiên hạ nổi lên.
- Cũng chỉ là Tứ Cực mà thôi, năm năm trước đây ta đã vượt qua rồi.
- Có Thần Vương tuyệt đại che chở, đài ngộ chắc chắn sẽ không giống với người thường, khiến tất cả mọi người đều chú ý.
- Theo ta thấy thì việc đột phá cửa ải này cũng không nhất định thành công đâu, nếu mà thất bại, thì xem hắn thu xếp thế nào, chắc chắn sẽ làm cho cả thiên hạ ngã ngửa ra.
Trên đời có đủ loại người, đã có người muốn lôi kéo Diệp Phàm, tất nhiên sẽ có người sau lưng nguyền rủa hắn.
Nhất là người của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa, bọn họ là những người khó chịu nhất, Diệp Phàm được Thần Vương bảo hộ, cả đời này bọn họ đều không thể thu được Nguyên Thiên Thư, khiến họ tràn ngập trong oán hận.
Một đường đi tới lúc này, Diệp Phàm khang định có không ít địch nhân chút nào, những kẻ như Lý Nhất Thủy, Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên tất nhiên sẽ không hy vọng hắn tấn chức, đều thầm nguyền rủa hắn sau lưng.
- Ngay cả khi thành công đột phá được cửa ải này thì hắn có thể đánh được Kim Sí Tiểu Bằng Vương giống như Thần Ma này sao, chẳng lẽ hắn có thể chiến thắng được một thế hệ thiên kiêu Diêu Quang Thánh tử ư?
- Đúng vậy, nói không chừng vừa tiến vào Tứ Cực đã bị người ta đánh chết ngay lập tức.
- Không sai, các nhân vật trẻ tuổi tuyệt đỉnh đã tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh mấy năm rồi, làm sao hắn có thể tranh phong với họ được?
- Nói không chừng vừa tiến vào Tứ Cực ngày đầu tiên thì đã bị Hạ Cửu U giam lại, bắt đi luyện dược, nếu vậy thì Thần Vương cũng không còn chút mặt mũi nào.
Sóng gió trong Thần Thành bắt đầu nổi lên, khắp nơi đều chú ý chặt chẽ tới đây.
Một đám thế lực siêu cấp tại Đông Hoang và Trung Châu đều cử người tới Thần Thành, quan sát Thánh thể đột phá cửa ải, tất cả mọi người đều yên lặng chờ thời khác đó.
Nhưng sau khi Thần Vương trở về thì cũng không tỏ vẻ gì cả, không truyền ra bất cứ tin tức nào, điều này khiến cho rất nhiều tu sĩ này sinh nghi ngờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cuộc thì đến ngày thứ năm cũng có động tĩnh, nhưng lại không có chút quan hệ nào với việc Diệp Phàm tiến công vào Tứ Cực Bí Cảnh, là một sự kiện khác khiến cho cả thành phải ồ lên kinh ngạc.
Đó là một đám hỏi!
Thế gia Thái Cổ Phong gia là gia tộc vô cùng cổ xưa tại vùng đất này, có thể nói là gia tộc truyền thừa lâu đời nhất tại Đông Hoang thì cũng không sai nhiều, vô cùng cường thịnh.
Viên minh châu của gia tộc này cùng Diệp Phàm đính hôn, khi tin tức này truyền ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, rất nhiều tu sĩ đều trợn mắt há mồm, không thể hiểu nổi.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, ngay khi Diệp Phàm sắp đột phá cửa ải, không ngờ lại xảy ra chuyện này, vượt khỏi dự tính của mọi người.
Tại sao lại như vậy? Đây là nghi vấn chung của tất cả mọi người, không hiểu được tại sao lại như vậy, khiến người khác vô cùng giật mình.
- Trời ạ! Đó là một vị công chúa quý giá nhất của Phong tộc a, thật là quá đột nhiên, tại sao lại như vậy?
- Một vị cháu ruột của Thánh chủ Phong tộc, vô cùng được sủng ái, sắc đẹp nổi danh khắp thiên hạ, chưa nói tới Thánh địa, ngay cả hoàng triều bất hủ của Trung Châu cũng đều có người tới cầu hôn.
- Viên minh châu của Phong tộc lại gả cho Thánh thể, thật là khiến cho người ta phải giật mình, ta nghĩ rất nhiều thế hệ trẻ tuổi đều đang nguyền rủa hắn a!
- chỉ e rằng hiện có không ít người muốn giết chết Thánh thể, viên minh châu của Phong tộc không phải là người tầm thường a, thật là không có thiên lý mà!
Trong một ngày, tin này đã bay đầy trời, cả thiên hạ chấn kinh, không ai ngờ chuyện này lại đột ngột phát sinh như vậy.
Là người trong cuộc, nhưng Diệp Phàm cũng trợn mắt há mồm, sau đó dở khóc dở cười, vì hắn cũng không nhận được tin tức của Phong tộc, cảm thấy đây chi là lời đồn mà thôi.
Nhưng không lâu sau đó, Khương Thần Vương xuất hiện, thông báo cho hắn biết đáy cũng không phải là lời đồn vô căn cứ.
Diệp Phàm như hóa đá tại chỗ, cảm thấy có chút khó tin, tất cả chuyện này đều quá bất ngờ, trong lúc nhất thời hắn cảm thay điều này như là đang mơ vậy.
- Cũng chưa xác định được chính xác, trong mấy ngày gần đáy người của Phong tộc sẽ đến gặp ngươi, hy vọng ngươi có thể lọt vào trong mắt xanh của họ.
- Thần Vương, tại sao lại như vậy?
Diệp Phàm khó hiểu.
- Người khác không biết, nhưng ngươi và ta đều tự biết, ngươi xem như một nửa đệ tử của ta.
Thần Vương cũng không nói thêm gì nữa, nhưng cùng đủ để Diệp Phàm hiểu được ẩn tình trong đó.
Theo một nghĩa nào đó thì việc này coi như Khương gia và Phong tộc kết thông gia, đồng thời cũng là một loại bảo hộ mà Thần Vương dành cho Diệp Phàm, có thể đảm bảo trong tương lai hắn không phải lo lắng về tính mạng.
Diệp Phàm thầm kinh hãi, chẳng lẽ Thần Vương thực sự không còn sống được lâu nữa sao?
giữa các Thánh địa rất ít khi có chuyện thông gia bởi, bởi vì việc này liên quan đến truyền thừa của mỗi bên, quan hệ thông gia bằng các đệ tử trung tâm thì sẽ xuất hiện rất nhiều ẩn hoạn.
Hơn nữa, nếu hai Thánh địa thông gia với nhau thì các Thánh địa khác sẽ nghĩ thế nào? Khi xưa đã từng vì điều này mà diễn ra một cuộc đại chiến, do đó, hiện nay các thế lực siêu nhiên đều rất cẩn thận trong vấn đề này.
Lần này tình cảnh của Khương gia rất không tốt, Thần Vương sống lại, rất nhiều nhân vật cấp Thánh chủ đánh tới, hiển nhiên là dính dáng đến một số Thánh địa, bọn họ cần phải tìm cách phá giải cục diện này.
Vấn đề tinh tế này không cần phải nói tỉ mỉ làm gì, Diệp Phàm và viên minh châu của Phong gia kết hôn sẽ dẫn đến cái gì thì người thường khó mà biết được, là thôa hiệp hay là liên thủ lẫn nhau, không có mấy người hiểu rõ.
Rất hiển nhiên, sự tồn tại của Thần Vương tuyệt đại đã đưa đến tác dụng chấn nhiếp rất lớn, là Nguyên nhân trực tiếp thúc đẩy việc này, nếu không thì việc này không thể có chút khả năng nào xảy ra được.
Giữa các Thánh địa có quan hệ rất phức tạp, Diệp Phàm cũng không thể chân chính hiểu rõ, nhưng hắn biết Khương Thần Vương sẽ không hại hắn, giữa các thế lực lớn siêu nhiên rất ít có quan hệ thông gia, lần này chính là thông qua hắn mà gián tiếp tiến hành một lần.
- Thân thể của ngươi tuyệt đối không có vấn đều gì, ta đã nghĩ rất lâu, theo lý thuyết thì có thể phá vỡ tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh. Nhưng phiến thiên địa này đã thay đồi, tràn ngập những điều không xác định được, phải tính tới tất cả mọi loại khả năng. Nếu mà thất bại thì dù ta có chết, vẫn còn Khương gia và Phong tộc, ngươi sẽ không phải lo lắng về tính mạng.
- Thần Vương...!
Diệp Phàm chấn động.
VỊ Thần Vương tuyệt đại luôn cô đơn này thật sự có ơn với hắn, hắn không muốn Thần Vương xảy ra chuyện không hay nào cả.
- Ta có hạt giống thần dược, có lẽ sẽ có tác dụng nào đó.
- Thần dược đã sớm tuyệt chủng rồi, mỗi một cây đều là duy nhất, có thể trồng cho nó trưởng thành lên, nếu mà hủy bỏ bộ gốc này thì sẽ khiến nó bị tổn thất không gì đánh giá được. Thần thể thì vạn năm còn thấy được, chứ gốc thần dược Kỳ Lân này chỉ còn một cây mà thôi, nói còn quý giá hơn ta nhiều.
Thần Vương tự giễu.
- Bất Tử Thần Dược chính là dùng để cứu mạng, Thần Vương ngài cần gì phải nói như vậy.
- Ta cũng không phải là người bảo thủ, ngươi không cần nhiều lời, ta tự mình hiểu được tình trạng của bản thân. Huống chi, ta cũng không thể chết đi một cách dê dàng như vậy.
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng lại ho ra máu từng đợt, nhìn thấy mà lạnh cả người.
Diệp Phàm im lặng, hắn biết có khuyên bảo nữa thì cùng vô dụng mà thôi.
vết thương trên thân thể Thần Vương là chuyện nhỏ, nhưng tổn thương về thần khí mới là nghiêm trọng, thi triển ra Thần Linh Thán Tức, thật khó tưởng tượng hắn phải trả giá như thế nào.
Hơn nữa, Thái Vân tiên tử đã rời khỏi trần thế, cũng là một đả kích lớn đối với hắn, có lẽ đây cũng là một cửa ải khó vượt qua của hắn, rốt cuộc là hắn không muốn sống một mình, hay là như thế nào khác, thì người ngoài không ai biết được.
- Thi ra cũng không phải là quan hệ thông gia, chỉ là một cách gọi mà thôi.
- Ta đã nói rồi, viên minh châu tuyệt thế của Phong tộc sao có thể gả cho một Thánh thể không có tương lai rõ ràng như vậy.
- Nàng công chúa quý giá nhất của Phong tộc có tư chất ngút trời, xinh đẹp tuyệt thế, nghiêng nước nghiêng thành, có thân phận cao quý nhường nào, cuộc hôn nhân này không có khả năng thành công đâu.
- Thần Vương tuyệt đại thì cuối cùng cũng có lúc cạn kiệt thọ nguyên, trạng thái này rất không tốt, không có khả năng che chở mãi mãi cho Thánh thể được, Phong tộc sẽ không đưa viên minh châu xinh đẹp đó cho hắn đâu.
Sau khi nhiều người biết được sự tình, liền đánh giá như vậy.
- Tiểu Diệp Tử, chuyện này có thể thành sao? Nếu mà thực sự đính hôn cùng công chúa Phong tộc thì cho dù Thần Vương có chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi cũng không phải lo nữa.
Đồ Phi nói.
Lý Hắc Thủy cũng gật đầu, cho rằng đây là một kỳ ngộ khó gặp được, thế giới này rất thực tế, trước khi bản thân trưởng thành thì còn phải mượn dùng ngoại lực mới được.
Các loại đồn đại nhanh chóng xuất hiện, có loại nói rằng Khương Vân đã từng đi tìm gặp Cơ gia, nhưng lại bị uyển chuyển từ chối, Thánh chủ Cơ gia đã sớm giữ lại Cơ gia Tiểu nguyệt lượng, bảo hộ trong tộc, sợ Thần Vương tự mình ra mặt.
Còn có lời đồn cho rằng Thần Vương đã đi lên Tử Phủ Thánh địa, tỏ ý muốn bồi dưỡng ra một Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, Thánh chủ Tử Phủ gặp bất ngờ, tuy có kinh hãi, nhưng lại kiên trì không đáp ứng.
Hai ngày sau, người của Phong tộc xuất hiện tại Thần Thành, tin tức này lộ ra làm cho cả thành trở nên hôn loạn.
- Ngươi chính là tên Thánh thể kia? Dựa vào cái gì mà đòi kết hôn với tỷ tỷ của ta, ngươi chẳng có điểm gì xứng với nàng cả!
Một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi liên tục cười lạnh.
Diệp Phàm không ngờ người Phong tộc lại tới nhanh như vậy, thái độ lại bất thiện như thế.
Lúc này hắn đang ở trong Túy Tiên Khuyết, đối phương đã tìm tới tận cửa.
Túy Tiên Khiết được dựng bên trong đám mây, tự thành một vùng không gian, có phân ra các loại vườn xuân hạ thu đông.
Lúc này, Diệp Phàm cùng với đám người Lý Hắc Thủy, Đồ Phi đang ở trong một tỏa lầu trong thu viên, tại đây rừng mọc thành từng mảng, các loại trái cây cuối thu thi nhau tỏa hương.
- Ngươi thì có điểm nào xứng với tỷ tỷ của ta?
Thiếu niên áo tím nhìn Diệp Phàm, nói năng rất vô lễ, chưa thèm để hắn vào mắt.
Diệp Phàm buông chén rượu xuống bàn đá, đứng dậy, nhìn hắn một cái, nói:
- Những lời này ngươi có thể đi nói với Thánh chủ của các ngươi.
- Ngươi cũng nhẫn nhịn được đây, họ Diệp kia, ta cảnh cáo ngươi, đừng có si tâm vọng tưởng nữa, ngay cả khi có Thần Vương ra mặt thì tỷ tỷ của ta cũng sẽ không gả cho ngươi đâu!
Thiếu niên áo tím có khẩu khí rất vênh váo, trong mắt lộ vẻ khinh thường.
Đồ Phi, Lý Hắc Thủy cùng đứng lên, Hắc Hoàng cũng nhấp nhổm, liếm liếm bộ mép đen thui của nó, tên mồm mép của tên thiếu niên này quả thực khiến cho người khác không thể chịu được.
Diệp Phàm khoát tay áo, ngăn bọn họ lại, vẫn chưa có chút tức giận này, ngược lại còn mỉm cười, nói:
- Ta cũng không muốn đâu, nhưng ai bảo Thánh chủ Phong tộc của ngươi lại cứ đưa tỷ tỷ ngươi tới cho ta, ta cũng không thể làm khác được, ngươi tìm lầm người rồi!
Thiếu niên áo tím tên là Phong Liệt, nghe thấy vậy liền khinh miệt nhìn hắn một cái, nói:
- Thánh chủ của tộc ta không tới lượt ngươi bàn luận, ta chỉ muốn ngươi nói rõ với tất cả mọi người là ngươi không xứng với tỷ tỷ của ta.
- Thánh thể đại thành thì có thể chống lại được cả Đại Đế, Phong tộc của ngươi đừng có mà kiêu ngạo.
Đồ Phi không kiềm được, mở miệng.
- Thánh thể đại thành ư? Ngươi thật sự cho rằng hắn có thể đạt tới cảnh giới kia sao? Đừng có mà mơ nữa!
Phong Liệt liên tục cười lạnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lý Hắc Thủy cười lạnh, nói:
- Xem ra người của Phong tộc đã làm hư ngươi rồi, tuy nhiên thế gia nào cũng có loại con cháu như vậy, để ta thay trưởng bối ngươi dạy dỗ ngươi một phen.
- Chỉ bằng các ngươi?
Thiếu niên áo tím Phong Liệt cười lạnh nói.
- Lớn mật!
Đúng lúc này, hơn mười người trẻ tuổi từ trong tỏa cung điện bước ra, đi vào trong thu viên. Bọn họ hiển nhiên đều có thân phận không tầm thường, đứng trước người Phong Liệt, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy.
âm thanh tranh chấp tại đây tất nhiêu kinh động đến rất nhiều cung điện khác, mọi người liền đi ra, nhìn về phía này.
Sau khi nhìn thấy Diệp Phàm, lại nhận ra người của Phong tộc, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ quái dị, sau đó lao tới nơi này, lập tức vây quanh khu vườn.
Phong Liệt vô cùng kiêu ngạo, nói:
- Tỷ tỷ của ta chính là nhân vật một thế hệ thiên kiêu, ngay cả Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng chỉ có thể đánh ngang tay với nàng, chi bằng ngươi thì căn bản không xứng.
- Đường muội của ta tài năng ữác tuyệt, mười ba tuổi thì đã sáng tạo ra một loại thần thuật, chưa nói tới chuyện ngươi có tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh hay không, ngay cả khi ngươi thành công thì cũng thế nào?
Người còn lại nói.
- Ngươi thực sự nghĩ mình là Diêu Quang Thánh tử hay sao? Đừng có si tâm vọng tưởng nữa.
Một thiếu nữ trào phúng.
Đồ Phi líu lưỡi, tự nói thầm:
- Bọn quan hệ thông gia này của ngươi cũng không có kẻ nào tốt đẹp cả, rốt cuộc là đến khảo nghiệm ngươi, hay là đến hạ nhục ngươi vậy, tình huống rất không ổn a.
- Tiêu Diệp Tử, làm sao bây giờ?
Lý Hắc Thủy cũng thấp giọng hỏi.
Diệp Phàm cười lạnh, nói:
- Còn làm sao cái gì nữa, ai nên nhốt thì nhốt, ai nên đánh thì đánh thôi.
-o0o-