Già Thiên

Chương 396: Trong đá có người

Trong khoảnh khắc Diệp Phàm đứng lên, liền nhìn thay một mảnh trắng nõn, vài vị Thánh nữ đang đứng ngay trước mặt hắn, hắn có muốn tránh cũng không thể được.

Lý Hắc Thủy ghen tị, khẽ mắng một câu, thấp giọng nguyền rủa:

- Cẩn thận, đừng có nổi máu thú vật lên đó!

Trong lòng Diệp Phàm vội niệm một câu Phật hiệu, liên tục hô tội lỗi, nhưng vài vị Thánh nữ của Vạn Sơ Thánh địa, Đại Diễn Thánh địa đứng quá gần, hắn không thể tránh được.

- Cổ Phong tiểu đệ, đang chọn đá sao lại đỏ mặt lên vậy?

An Diệu Y cười khẽ.

Nàng được xưng là một trong những nữ nhân đẹp nhất, thậm chí còn có người cho rằng nàng là đệ nhất mỹ nhân tại Đông Hoang, mỗi một cái nhăn mày, cười khẽ thì đều động lòng người, đẹp không ai bì được.

Nàng thoạt nhìn tiên tư xuất trần, không thể khinh nhờn, nhưng đối với Diệp Phàm thì lại khác, hiện giờ hắn lại cảm thấy có chút ăn không tiêu.

An Diệu Y có dáng người thật là ma quỷ, thân thể động lòng người, thật tròn, thật mịn màng, thật căng, thân thể như làm bằng ngọc, mê hoặc tâm thần người khác.

Diệp Phàm ho khan một tiếng, nói:

- Chọn đá cũng rất tiêu hao tâm thần a!

- Huynh đệ, ngươi không sao chứ?

Yêu Nguyệt Không rất nhiệt tình hỏi.

Lý Hắc Thủy đứng một bên, bĩu môi:

- Yên tâm đi, hắn chẳng những không có việc gì, tinh lực lại còn vô cùng dồi dào, tuyệt đối là khí huyết dâng trào, tràn ngập lực lượng.

An Diệu Y cười ngọt ngào, nói:

- Cổ Phong tiểu đệ quả là có ý tứ, ta thấy ngươi cũng không phải là người hay e thẹn, sau bây giờ lại câu nệ như vậy.

Lý Hắc Thủy cười hắc hắc, nói:

- Diệu Y tiên tử tôn quý, mị lực của nàng quả thực là không gì sánh được, kiều cốt hương thể, tươi đẹp tuyệt vời, Cổ Phong hắn thật sự không chịu được nữa đâu.

Một vài vị Thánh nữ tại đây cảm thấy khó hiểu, chẳng rõ làm sao, chỉ thấy dường như lời này có gì là lạ, ám chỉ gì đó.

Diệp Phàm vội che giấu, nói:

- Ta không sao, vừa rồi hao chút tâm lực, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.

Mấy vị Thánh nữ nhẹ nhàng cười, phong tinh vạn chủng, ngay cả người bên cạnh đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc về vẻ đẹp này, tâm hồn ngây ngất, càng không nói tới Diệp Phàm có cặp mắt thấu thị, có thể chân chính cảm nhận cái gì mới được gọi là thiên kiều bá mị, thân thể mềm mại dụ hoặc, nhưng đây lại không phải là một loại hưởng thụ, mà là một loại tra tấn.

hắn vội vàng xoay người nhìn về phía Tiên Phần, một lần nữa cân nhắc nó, nếu không thì hắn sợ rằng chính mình sẽ bị đau mắt, bị thiên lôi đánh xuống.

Phải biết rằng đó chính là vài vị Thánh nữ, là người kế thừa của các thế lực bất hủ tại Đông Hoang, là nữ chủ nhân tương lai của vùng đất mênh mông này, hôm nay lại bị hắn khám phá được "bí mật".

Sau này, nếu mà "bí mật" này bị lộ ra, khiến cho người khác biết được hắn có thần nhãn, khảng định sẽ xảy ra một hồi đại loạn, hơn phân nửa số Thánh nữ ở đây sẽ đuổi giết hắn khắp cùng trời cuối đất.

"Đầu trọc lão ca, đạo sĩ lão ca...!"

Diệp Phàm tụng lung tung vài câu Phật hiệu và Đạo hiệu, hoàn toàn bình tĩnh lại.

Tiên Phần này bí ẩn như vực sâu, tuy không lớn lắm, nhưng lại sâu không lường được, hắn nhăn mày, quan sát thật lâu, sau đó mới đứng dậy.

- Cổ tiểu ca, có chọn khối đá này không?

Một đám lão già tại đây đều rất chú ý, trong đó có một người nói:

- Nói không chừng thật sự có tiên trân nằm trong đó đấy.

- Nếu tảng đá này quả thực là Tiên Phần do trời cao phong ấn, vậy thì người của Diêu Quang còn chưa lao tới mà cắt ra sao?

Diệp Phàm lắc đầu, trong lòng hắn cũng khó có thể đưa ra kết luận được.


Không lâu sau, hắn đi tới bên cạnh cái ao, nhìn thẳng vào một khối đá lớn bằng đầu người, thoạt nhìn không có gì đặc biệt cả. Nhưng thực sự trong lòng hắn vừa động, liền dùng Nguyên Thiên Thần Giác nhìn xuyên qua nó.

"Thần Nguyên!"

Khối kỳ thạch này không lớn, nhưng bên trong lại có một khối Thần Nguyên lớn hơn cả nắm tay, điều này khiến cho hắn có chút giật mình.

Đôi mắt thần của hắn sáng như điện, ánh tím xám nhập vào ba phần tảng đá, rõ ràng nhìn thấy một vầng sáng như là một mặt trời nhỏ ở trong đó, không có khả năng là do Nam Cung Kỳ làm giả Thần Nguyên.

Khối Thần Nguyên này có giá khoảng bảy vạn cân Nguyên tinh thuần, có màu vàng, như một vầng sáng vĩnh hằng bên trong khối đá.

Diệp Phàm cầm khối đá bằng đầu người này trong tay, suy nghĩ một lát, dự định mua nó, chọn làm một trong ba khối đá quy định.

Đột nhiên hắn biến sắc, ném tảng đá lên không trung, trốn vào giữa đám lão già mất nết này.

Oanh!

Dường như có một tảng thiên thạch từ vũ trụ rơi xuống, hủy diệt giữa không trung, năng lượng màu vàng chói mắt như dung nham núi lửa vô cùng vô tận phun trào ra.

- Khí tức của Thần Nguyên!

Tất cả mọi người đều giật mình, đồng thời cảm giác được một hồi sợ hãi, nhiều thần lực như vậy đột nhiên nổ tung, đủ để nổ tan cả nhân vật thuộc lớp tiền bối.

Nếu vừa rồi Diệp Phàm mà chậm một bước thì tuyệt đối đã bị nổ thành thịt vụn, khó có thể đánh giá được cỗ lực lượng này mạnh tới mức nào.

"lão già này âm độc thật, không tiếc phế bỏ một khối Thần Nguyên."

Diệp Phàm cắn răng.

Tất cả mọi người ở đây đều tim đập mạnh, Nguyên Thuật quyết đấu đã tới mức sinh tử rồi, trong quá trình chọn đá mà hơi có chút sơ ý thì sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

chỉ có Thần Tàm hưng phấn, bay lên không trung, hút mạnh một cái, thu hết Thần Nguyên khí vào trong miệng, không ngừng chép cái miệng nhỏ nhan, ra vẻ say mê.

Đến mà không trả lại thì thật là thất lễ!

Diệp Phàm chậm rãi bước đi trong rừng trúc, động tác không thèm để ý chút nào, biến thạch phường Diêu Quang thành chiến trường, thi triển Hóa Long Thuật, Địa Mạch Thuật, Sát Sinh Thuật với các tảng kỳ thạch tại đây.

Mà trong quá trình này, hắn phát hiện ra tám, chín chỗ có bẫy rập, nếu phát động thì sẽ lấy mạng người, nhẹ thì bị tàn phế, có thể gọi là từng bước kinh hãi.

Oanh!

Ánh sáng tím xông lên tận trời, một khối Tử Tinh Nguyên dị chủng vỡ tan ra, mặc dù Nam Cung Kỳ phản ứng nhanh chóng, nhưng nửa ống tay áo cũng vẫn bị nổ thành tro bụi.

Mà bên cạnh hắn, một tên đệ tử lại hét lên thảm thiết, máu thịt bầy nhầy, cái bụng thiếu chút nữa đã bị xuyên thủng, có thể nhìn xuyên ra sau.

Nam Cung Kỳ giận tái mặt, ra lệnh:

- Các ngươi đứng ở bên cạnh đi, không được đi theo.

Vài tên trẻ tuổi của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa nghe thấy vậy, vội vàng lui lại phía sau, không dám đi theo nữa.

Mùi thuốc súng càng thêm nồng nặc, hai bên đấu nhau rất gay gát, chỉ cần có chút sơ sẩy thì có thể mất mạng ngay.

Diệp Phàm đi trong thạch viên, rốt cuộc phát hiện ra một tảng đá tương đối vừa ý, nó giống như một tảng đá bị vỡ ra, cũng không phải là rất lớn, treo bảng tám vạn cân Nguyên, tên là Phong Động Thạch.

- Tảng đá này đã bị phong hóa gần hết rồi, trên bề mặt còn có rất nhiều lỗ nhỏ, giống như khúc gỗ mục bị sâu đục qua, ngươi chọn nó làm gì chứ?

Lý Hắc Thủy khó hiểu.

Đám lão già xung quanh cũng thực sự khó hiểu, có người nói:

- Tảng đá này bị vứt ở đây mấy trăm năm rồi, từ trước tới giờ không ai động tới nó cả.

Ngoải ý muốn của mọi người là Diệp Phàm lại rất kiên quyết mua khối Phong Động Thạch này, cũng không giải thích gì thêm.

Trong rừng trúc phía bên kia hồ cũng truyền tới tiếng hô kinh ngạc, Nam Cung Kỳ cũng đã chọn được khối đá đầu tiên, dẫn tới chấn động.


- Nam Cung tông sư tuyển được Huyết Tế Thai.

- Nghe nói đây là vật liệu đá chuyển từ trong cấm khu Thái Sơ đi ra.

- Nó có giá ba mươi vạn cân Nguyên tinh thuần, là khối trân thạch quý nhất tại thạch phường Diêu Quang, có thể xếp trong năm hạng đầu tại các đại thạch phường đấy.

- Thật sự là đại thủ bút kinh người, ba mươi vạn cân Nguyên có thể xếp thành một ngọn núi, vậy mà lại dùng để mua một tảng đá.

Mọi người không thể không khiếp sợ, trong thạch viên tràn đầy tiếng bàn luận ồn ào.

Diệp Phàm nhíu mày, đối phương quyết đoán ngoài dự đoán của hắn, hắn cũng từng xem qua Huyết Tế Thai, cũng giống như Tiên Phần, khó có thể nhìn thấu, không ngờ đối phương lại quyết đoán mua nó.

- Ta muốn Tiên Phần!

hắn nói bốn chữ này với người của Diêu Quang.

Mọi người nghe thấy vậy, liền hít lạnh một hơi, sau đó truyền ra một mảnh kinh hô, kỳ thạch đắt thứ hai cũng được mua, xem ra hôm nay nhất định có trò hay để xem rồi.

- Tiên Phần có giá hai mươi lăm vạn cân Nguyên tinh thuần.

- Hai tên này đúng là điên thật rồi, dùng mấy chục vạn cân Nguyên đi mua một tảng đá.

Bên trong thạch viên là một mảnh náo động, ai cũng đang sôi nổi bàn luận, còn bên ngoài thạch viên thì lại sôi trào lên.

Hôm nay có rất nhiều người tới đây, hầu hết mọi người không thể vào trong, chỉ có thể đứng phía xa nhìn về phía rừng trúc.

- Lần đánh cuộc này thật là kinh hãi thế tục, một phát là đã ném ra mấy chục vạn cân Nguyên, còn bạo tay hơn cả Thánh chủ nữa.

- Tiên Phần và Huyết Tế Thai đều đã được chọn, hôm nay nhất định có thể được mở mang kiến thức, biết được bên trong chúng chứa cái gì.

Gần như tất cả mọi người đều kích động, các đại Thánh tử đều cảm giác rung động không thôi, dù sao thì cùng là mấy chục vạn cân Nguyên, cùng khiến cho bọn họ phải hít lạnh một hơi. Nguồn: https://truyenfull.vn

những lão giả lôi thôi kia là không bình tĩnh nhất, có một số người đã nhìn chằm chằm vào Tiên Phần và Huyết Tế Thai không biết trong bao nhiêu năm rồi, nhưng sau khi nó bị Nguyên Thuật tông sư phủ định, thì không ai dám ra tay động vào nữa.

- Nam Cung tông sư tuyển được khối kỳ thạch thứ hai rồi.

Bên kia rừng trúc lại truyền đến tiếng kinh hô, tảng đá thứ hai mà Nam Cung Kỳ chọn có giá mười tám vạn cân Nguyên, cũng không phải là đắt nhất, nhưng lại có thể tích lớn nhất, to không khác gì một gian phòng.

Đại Bổn Tượng!

Khối đá này có cái tên rất bất nhã, vô cùng to lớn, giá lại đắt đỏ, nên vẫn không có ai hỏi thăm tới, cuối cũng bị Nam Cung Kỳ quyết đoán mua lấy.

Diệp Phàm cảm thấy một tia áp lực, đối phương rất quyết đoán, chọn đá lại rất chính xác, ra tay không chút do dự nào cả.

Lý Hắc Thủy khó chịu, nói:

- Trên danh nghĩa là Nam Cung Kỳ chọn đá, nhưng thực tế lại là bốn tông sư của Nguyên Thuật thế gia cùng nhau chọn, đây là bốn đấu một, rất không công bằng.

- Ta chọn Ma Thai!

Diệp Phàm chọn tảng đá thứ ba.

Đây chính là khối đá hình cầu do tự nhiên sinh ra này, nó có giá mười hai vạn cân Nguyên, tên là Ma Thai, sờ vào thì thấy có một chút ấm áp.

- Tiểu hữu, người chọn xong chưa?

Nam Cung Kỳ đi tới, hắn cùng chọn ra được khối vật liệu đá thứ ba rồi.

- đã chọn xong rồi.

Diệp Phàm đáp.

- Nếu đã thế thì chúng ta hãy cắt đá ra đi.

Nam Cung Kỳ vẫn rất bình tĩnh, dường như tất cả đều trong tầm khống chế của hắn vậy.

Ba khối kỳ thạch mà Diệp Phàm chọn là Phong Động Thạch, Ma Thai, Tiên Phần, giá cả lần lượt là tám vạn cân Nguyên, mười hai vạn cân Nguyên, và hai mươi lăm vạn cân Nguyên, tổng cộng là bốn mươi lăm vạn cân Nguyên.

Nam Cung Kỳ chọn ba khối kỳ thạch là Liệt Dương Thạch, Đại Bổn Tượng, Huyết Tế Thai, giá cả phân biệt là tám vạn cân Nguyên, mười tám vạn cân Nguyên, ba mươi vạn cân Nguyên, tổng cộng là năm mươi sáu vạn cân Nguyên.

Tại đây lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều lâm vào khiếp sợ, tiêu phí mà hai người cộng lại đã vượt qua một trăm vạn cân Nguyên, khiến tất cả mọi người đều nghẹn họng, nhìn trân trối.

Bất kể là các nhân vật lớp tiền bối hay là các Thánh tử, gồm cả những tu sĩ khác không thể tiến vào thạch viên chữ Thiên, ai cũng hết hồn.

- cắt ra đi!

- Mau mở nó ra, xem rốt cuộc có thứ gì bên trong!

Người đầu tiên đánh vỡ sự yên lặng tại đây là một đám lão già lôi thôi lếch thếch này, một đám lão già này mặt đỏ tía tai, vung nắm tay lên la lớn.

- Đúng vậy, mau cắt kỳ thạch ra đi!

- Thật sự là muốn lập tức nhìn xem trong đó rốt cuộc là có thứ tiên trân kinh thế hãi tục gì.

những người khác cũng bị cổ động, tất cả đều la lớn, cả trong lẫn ngoài thạch viên đều trở nên sôi trào.

-o0o-