An Diệu Y nhẹ nhàng ngồi xuống, có một làn hương thơm cơ thể tự nhiên như lan như xạ. Nàng ngẫu nhiên uống một ngụm nhỏ, lời nói dí dỏm, chạm cốc cùng mấy người, rất nhanh hòa mình vào bàn tiệc, không chút nào có cảm giác đột ngột gia nhập.
Đại Hạ hoàng tử cùng Yêu Nguyệt Không đều là người phi thường, tự nhiên sẽ không bị sắc đẹp bình thường làm động lòng. Nhưng An Diệu Y lại có một loại mị lực kỳ dị, khiến người ta không tự chủ được sinh ra cảm tình.
- Cổ Phong tiểu đệ, Diệu Y kính ngươi một chén. Lần này sẽ không từ chối đâu nhé.
Nụ cười của nàng thật ngọt ngào.
Diệp Phàm khẽ nhấp môi, nói:
- Lần sau ta mời An tiên tử thưởng hoa dưới trăng coi như nhận lỗi.
Yêu Nguyệt Không lập tức cười to nói:
- Thưởng hoa dưới trăng sao?
- Cổ tiểu đệ tuổi không lớn, không nên học cái xấu nha.
An Diệu Y ượn mắt liếc hắn một cái, phong tình vạn chủng.
Nàng tuy xuất thân Diệu Dục Am nhưng ngày thường băng thanh ngọc khiết như tuyết liên trên núi, thánh khiết không cho phép khinh nhờn. Lúc này mặt cười như hoa, có một loại phong vận động lòng người.
Diệp Phàm mỉm cười nói:
- Ta nào dám. Nguyệt Không huynh xuyên tạc ý tứ của ta. Người ngọc như An tiên tử có thể so với Quảng Hàn tiên tử, lần trước tấu cầm khúc dưới trăng để lại cho ta ấn tượng sâu sắc. Ta nghĩ nếu là nhận lỗi dưới trăng, có lẽ có thể được nhìn tiên múa.
Đại Hạ hoàng tử cười nói:
- Không bằng An tiên tử hiện tại cho chúng ta thưởng thức tiên múa đi.
- Bông tuyết đầy trời, các vị nhẫn tâm để ta múa trong gió lạnh sao?
An Diệu Y cười nhợt nhạt nhưng cuối cùng vẫn đứng lên, đi vào giữa những cây mai ngoài cung khuyết.
Nàng khẽ múa như mây, băng khiết như tuyết. Như một tinh linh nhảy múa trong tuyết, thân thể thướt tha bày ra một loại dịu dàng vô cùng nhuần nhuyễn.
Hoa mai bay múa, từng cánh trong suốt, uốn lượn quanh nàng. Trong trắng nòn mang theo những điểm hồng làm nổi bật nàng càng thêm kỳ ảo.
- Hay!
- Hay!
Trong cung khuyết khác truyền ra từng tràng âm thanh cổ vù. Rất nhiều người có thể thấy được tiên múa trong tuyết, dáng người hoàn mỹ không tỳ vết.
Không bao lâu, An Diệu Y thướt tha tiến vào điện, ngay cả tiểu ni cô áo trắng đều bị lây lan, cùng An Diệu Y thân cận hơn rất nhiều.
- Cổ tiểu đệ Nguyên Thuật kinh người, rốt cục là như thế nào tu thành?
Bọn họ nâng cốc nói cười, rốt cục nhắc tới vấn đề này. Đây là chuyện mà mọi người muốn biết.
- Một ít cổ pháp gia truyền mà thôi, khó thể vào nơi thanh nhã.
Diệp Phàm đáp.
Yêu Nguyệt Không nói:
- Cổ tiểu đệ quá khiêm tốn. Tuy rằng ngươi chỉ xuất thủ hai ba lần nhưng gần như hiểu rõ toàn bộ sự vật, chắc rằng tất có thuật kinh thế.
Đại Hạ hoàng tử Hạ Nhất Minh nói:
- Nguyên lai kế thừa bởi thế gia Nguyên Thuật, không biết là một nhà nào?
Diệp Phàm đã biết được Bắc Vực có vài thế gia Nguyên Thuật, truyền thừa rất xa xôi, phi thường nổi danh, quan hệ không tệ với các đại Thánh địa.
- Nhà nhỏ nơi núi rừng, không đáng nhắc tới. Không phải thế gia gì, chỉ là một ít Nguyên Thuật nông cạn tổ tiên truyền lại mà thôi, ngày thường cũng không dùng.
Yêu Nguyệt Không thấy hắn nói như vậy, nói:
- Quả nhiên là cao nhân. Thế gia không hiện sơn lộ thủy, sẽ không phải là dòng tộc Nguyên Thiên Sư truyền thừa lâu đời nhất kia chứ. Đó chính là một chi Nguyên Thuật mạnh nhất thiên hạ.
- Đâu có, thuật pháp của ta không cách nào so với dòng tộc của Nguyên Thiên Sư.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Cổ tiểu đệ quá khiêm tốn mất rồi. Ta thấy Nguyên Thuật của ngươi có phong cách cổ xưa, chỉ sợ sẽ không kém bao nhiêu so với chi Nguyên Thiên Sư kia.
Đại Hạ hoàng tử nói.
- Bắc Vực có mấy thế gia Nguyên Thuật, ta cảm thấy Nguyên Thuật của ngươi còn hơn bọn họ. Ta đã từng gặp truyền nhân của hai thế gia, khẳng định không phải đối thủ của ngươi.
Yêu Nguyệt Không nói.
An Diệu Y cười nói:
- Điều này tự nhiên không cần phải nói. Ta nghe nói có một thế gia Nguyên Thuật từng tới mấy người, nhìn kỹ Cửu Khiếu Thạch Nhân cuối cùng vẫn là bỏ qua, làm sao so được với cổ tiểu đệ.
- Nói lời thật, ta là nhắm mắt chọn bừa. Dù sao đã cắt ra thần dược, ta liền lớn gan cược một chuyến.
Diệp Phàm cười nói, đồng thời bắt đầu nói lảng sang chuyện khác. Hắn không muốn dây dưa ở vấn đề này.
Lý Hắc Thủy nói:
- Hoàng tử điện hạ. Đại Hạ hoàng triều các ngươi quanh năm đều có hoàng tộc ở tại Thần Thành, chẳng lẽ quan tâm tới Nguyên vậy sao?
- Quả thật rất cần.
Đại Hạ hoàng tử đáp.
Diệp Phàm lắc lắc rượu trong chén ngọc nói:
- Ta từng nghe qua một số lời đồn, không biết là thật hay giả.
Yêu Nguyệt Không nghe vậy cũng lên tiếng:
- Ta cũng có nghe qua, Hạ huynh có thể giải thích nghi hoặc cho chúng ta không?
Đại Hạ hoàng tử Hạ Nhất Minh buông chén rượu nói:
- Các vị nghe được nhất định là: Tổ tông gia tộc ta khi cắt đá, từ trong đá chiếm được một bộ thiên thư, làm cho chúng ta quật khởi không thể ngăn cản, bởi vậy mà khai sáng Đại Hạ hoàng triều. Đúng không?
- Không sai, chính là truyền thuyết này.
Lý Hắc Thủy gật đầu.
An Diệu Y cũng rất chú tâm, khẽ cười:
- Điện hạ, ngươi nói kỹ càng một chút, để chúng ta hiểu cho rõ ràng.
- Đây hết thảy đều là lời đồn. Thái Hoàng Kinh sao có thể cắt ra từ trong đá. Đây là tổ tiên Thái Hoàng sáng chế, đại biểu cho một loại thành tựu Cực Đạo.
Đại Hạ hoàng tử nói.
Thái Hoàng Kinh là một trong bốn đại kỳ thư của Trung Châu. Lực công kích vô song Trung Châu, mơ hồ có khí thế đệ nhất đương thời.
Nghe nói, duy nhất có thể tranh phong với nó chính là bí quyết chữ Đấu trong Cửu Bí. Đáng tiếc loại thánh thuật vô thượng này cách mấy trăm đời mới ngẫu nhiên xuất hiện, gần như đã đứt đoạn truyền thừa.
Hai đại thánh pháp công kích chưa từng chính thức gặp nhau, người đời đều muốn biết ai yếu ai mạnh đáng tiếc đều không thể như nguyện.
Yêu Nguyệt Không gật đầu nói:
- Ta cũng cho rằng Thái Hoàng danh chấn cổ kim, thuật pháp này sao có khả năng tới từ người khác.
Thái Hoàng là một truyền kỳ, gần với Thần linh. Có người nói hắn có thể đi ngược chinh phạt tiên nhân, là một nhân vật cái thế khó lường.
Năm đó, lực công kích của hắn khiến khắp thiên hạ đều phải run rẩy, độc nhất vô nhị. Hoàng Đạo Long Khí vừa ra, thiên hạ không người có thể cùng tranh phong.
Đại đế cổ nhìn xuống thiên hạ, Thái Hoàng để lại dấu ấn huy hoàng không thể xóa nhòa trong lịch sử cổ.
Hạ Nhất Minh nói:
- Đại Hạ hoàng tộc ta sở dĩ thường trú Bắc Vực Thần Thành, chỉ là cần Nguyên đơn thuần cùng thứ quý hiếm trong Nguyên.
Mọi người tự nhiên không tin tưởng, ít nhất còn có lời đồn khác. Có người nói, bọn họ thu thập thần vật trong Nguyên, là muốn luyện một lò tiên đan. Cũng có người nói là muốn chữa trị một kiện Thánh binh.
Yêu Nguyệt Không nói:
- Theo sách cổ của Bắc Vực ghi lại, mười mấy vạn năm trước cũng chính là thời đại thái cổ từng cắt ra một mỹ nhân tuyệt thế từ trong đá. Các vị xem có phải là tương tự như Cửu Khiếu Thạch Nhân?
Lý Hắc Thủy lắc đầu nói:
- Rất khó nói, có lẽ là sinh vật cổ bị nhốt trong Nguyên cũng không biết chừng.
- Nghe nói, năm đó các đại Thánh địa đều không ngăn được, để mặc nàng thoát đi.
An Diệu Y nói.
- Cái nghề Nguyên thạch này không chỉ là cược Nguyên, còn có thứ quý báu hơn.
Lý Hắc Thủy nói.
Nói tới Nguyên, tự nhiên không thể tránh khỏi nhắc tới hai loại kỳ trân Diệp Phàm cắt ra. Mấy người đánh giá giá trị của nó.
- Cây thần dược hình người kia, quá mức không trọn vẹn, chỉ còn lại hai dược chân mà thôi. Nhiều nhất chỉ trị giá mười mấy vạn cân Nguyên.
Đại Hạ hoàng tử đoán như vậy.
Yêu Nguyệt Không gật gật đầu:
- Giá trị chân chính của nó không vượt quá mười năm vạn cân Nguyên. Thần dược thái cổ còn quý báu hơn so với Thần Nguyên nhưng dù sao quá mức không trọn vẹn.
Không thể nghi ngờ hắn rất có quyền lên tiếng. Dù sao Thiên Yêu bảo khuyết là một trong bảy phòng đấu giá lớn của Thần Thành.
- Nếu có người bức thiết cần nó đấy? Nếu bán đấu giá, ta nghĩ hẳn là tăng lên biên độ rất lớn.
Diệp Phàm mỉm cười.
An Diệu Y không thể nghi ngờ là có tâm tư nhạy bén, trong nháy mắt liền đoán ra cái gì. Nàng nói:
- Các đại Thánh địa tấn công Tử Sơn, nếu có đại nhân vật thương vong, sau khi trở về nếu nghe thấy có Thần dược thái cổ xuất thế, nhất định sẽ cạnh tranh với nhau.
- Không sai!
Diệp Phàm cười gật gật đầu.
- Gian thương!
Tiểu ni cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Tiểu muội muội, lời không thể nói linh tinh. Ta đây là đang cứu tử phù thương.
Diệp Phàm cười nói.
- Ai là tiểu muội muội của ngươi!
Tiểu ni cô chun mũi, trợn trắng mắt lườm nguýt.
- Nếu là như vậy, ta nghĩ cao nhất có thể tới gần ba mươi vạn cân Nguyên.
Yêu Nguyệt Không cho ra phán đoán.
ực~
Lý Hắc Thủy nuốt một ngụm rượu lớn, che giấu thanh âm nuốt nước miếng của mình. Cái giá này thật sự quá kinh người. Thần dược cổ không trọn vẹn, không ngờ còn đáng giá như vậy.
- Tiểu kiếm Long Văn Hắc Kim, trị giá bao nhiêu?
Hắn không kìm nổi lên tiếng hỏi.
- Hai vị huynh đệ, các ngươi không thể bán thanh tiểu kiếm này cho ta sao? Ta sẽ cho các ngươi một cái giá vừa lòng.
Đại Hạ hoàng tử phi thường khẩn thiết.
Rất hiển nhiên tiểu ni cô áo trắng thật sự thích "Miếng" tiểu kiếm dài không tới một tấc kia, vừa nghe vậy lập tức cặp mắt to chớp chớp.
- Diệu Y đang tu một loại kỳ thuật, bức thiết cần một thanh Vũ khí vô kiên bất tồi, cũng muốn mua lại thanh kiếm này.
An Diệu Y cười khẽ lên tiếng.
Diệp Phàm lật tay, đưa thanh Long Văn Hắc Kim Kiếm nâng trong lòng bàn tay, đưa cho mấy người để bọn họ thưởng thức.
Yêu Nguyệt Không nói:
- Không lâu trước đây có người đưa tới Thiên Yêu bảo khuyết một khối Long Văn Hắc Kim còn nhỏ hơn móng tay cái, đấu giá lên tới tám vạn cân Nguyên.
Tất cả mọi người đều hít sâu một ngụm khí lạnh. Thánh vật chuyên thuộc về Đại đế quả nhiên đắt đỏ thái quá. So với Thần Nguyên cùng thể tích thì quý báu hơn không biết bao nhiêu lần.
Đại đế cổ, nguyên liệu cần để đúc Thánh binh Cực Đạo rất nhiều, quyết không có khả năng dùng những vật dạng hạt để đo lường.
Nếu nghĩ lại kỳ càng, một kiện Thánh binh Cực Đạo không nói Đạo cùng Lý ẩn chứa bên trong, chỉ riêng chất liệu liền khó có thể đánh giá giá trị khủng bố cỡ nào.
- Khó trách Đại đế cổ tìm khắp thiên hạ cũng chưa chắc có thể thu thập đủ tài liệu cần. Chuyện này cũng quá xa vời.
Mấy người xem xong tiểu kiếm, Đại Hạ hoàng tử nói:
- Kiếm này dù sao thời gian thai nghén có hạn, còn xa mới đạt đến thời cơ xuất thế, vừa mới bước đầu dệt ra Đạo và Lý mà thôi.
An Diệu Y nói:
- Kiếm này dài không tới một tấc, nếu như nấu chảy thành một khối, cũng xấp xỉ hạt Long Văn Hắc Kim đấu giá được tám vạn cân nguyên kia. Cân nhắc nó đã ẩn chứa bộ phận pháp tắc riêng, có thể tăng thêm bảy vạn cân Nguyên.
- Sẽ không rẻ như vậy chứ?
Lý Hắc Thủy nói. Nguồn: https://truyenfull.vn
An Diệu Y cười nói:
- Nếu như cân nhắc thêm là do Cửu Khiếu Thạch Nhân thai nghén ra, là Thánh linh chi kiếm do thiên địa sinh dưỡng, có thể thêm mười vạn cân Nguyên.
- Hai mươi năm vạn cân Nguyên?
Lý Hắc Thủy tim đập thình thịch.
Yêu Nguyệt Không nói:
- Trên thức tế, còn quý báu hơn một chút. Cửu Khiếu Thạch Nhân thai nghén ra thánh kiếm, cao nhất có lẽ có thể đấu giá tới ba mươi năm vạn cân Nguyên.
Không chỉ là An Diệu Y, dù là Đại Hạ hoàng tử nghe thấy con số đó cũng có chút không chịu nổi.
Phía sau bọn họ mặc dù có đại thế lực siêu cấp nhưng là không thể tùy tiện ra tay, mua loạn thứ quý hiếm.
- Ba mươi vạn cộng thêm ba mươi năm vạn, chỉ nhoáng cái là sáu mươi vạn cân Nguyên.
Lý Hắc Thủy cảm giác có chút ngất ngây.
Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói:
- Nếu là bán đấu giá, ta không muốn Nguyên bình thường, có thể đổi thành Nguyên dị chủng hay không?
Yêu Nguyệt Không nói:
- Hơi khó. Ai cũng không muốn đổi Nguyên dị chủng ra ngoài, nếu là muốn đổi ta phỏng chừng giá trị sẽ bị rút lại khoảng hai phần ba.
- Cái gì, chênh lệch nhiều như vậy?
Diệp Phàm giật mình.
- Nguyên tinh thuần đối với người có tu vi cao thâm mà nói thì hiệu quả cực kỳ mong manh, còn không bằng độ dày linh khí tự có trong cơ thể. Mà Nguyên dị chủng thì khác. Chúng nó là tinh hoa áp súc, đối với tu sĩ cảnh giới cao thâm mà nói, cho dù đối với tu luyện cũng có chỗ tốt không lớn, nhưng dùng để khôi phục vẫn là không tệ.
- Sáu mươi năm vạn cân Nguyên tinh thuần. Nếu đổi thành Nguyên dị chủng, cuối cũng chỉ có thể trị giá khoảng hai mươi vạn cân Nguyên?
Diệp Phàm thật sự rất giật mình.
- Xấp xỉ con số đó.
Đại Hạ hoàng tử cũng gật đầu.
Diệp Phàm thật sự không biết nói gì.
Nhưng là hắn không được lựa chọn. Nếu không, một trăm vạn cân Nguyên mà hắn cần để thăng cấp chất đống cùng một chỗ, đó chính là như một ngọn núi, hắn làm thế nào để luyện hóa? Trực tiếp bị chôn vùi.
May mắn duy nhất của hắn chính là Nguyên Thuật có thành tựu, còn có thể ở cược đá ở thạch phường Thánh địa khác. Gom đủ số cần thiết hẳn là không thành vấn đề.
Boong...
Đột nhiên, tiếng chuông văng vẳng thiên địa, cả Thần Thành đều cộng minh, run rẩy.
- Tiếng chuông này...
Diệp Phàm kinh hãi. Tử Sơn Vô Thủy Chung lại vang.
- Giống như lần trước.
Tất cả mọi người đứng bật dậy, khiếp sợ vô cùng. Cảm nhận được một loại vĩ đại hào hùng không gì sánh nổi.
Không hề nghi ngờ, các đại Thánh chủ tấn công Tử Sơn lần thứ hai cuối cùng lại bỏ chạy mà về, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Nguyệt Không huynh, đem Thần dược cổ bắt đầu đấu giá đi.
Diệp Phàm nói.
Rồi sau đó, Lý Hắc Thủy truyền âm với Diệp Phàm:
- Miếng Nhân Nguyên Quả bị chó gặm qua kia cũng nên bán đấu giá.
Hắn không kìm nổi cười phá lên.
-o0o-