Già Thiên

Chương 347: Cửu Khiếu Thạch Nhân

Rừng trúc xanh biếc, suối linh chảy rì rào, thanh tĩnh mà yên ắng.

Bãi đá cao ngất, hướng về phía mặt trời tụ nạp tinh hoa của vầng thái dương. Diệp Phàm đứng trên đó, đón ánh mặt trời quan sát thạch nhân, hắn với vẻ mặt chăm chú chậm rãi chuyển động kỳ thạch, còn thật sự rất cẩn thận.

Bỗng nhiên, thần sắc hắn vừa động, khi con mắt bên phải thạch nhân bị ánh mặt trời chiếu vào, phảng phất như hắn nhìn thấy một tia sáng nhoáng lên một cái rồi tắt. Đây... là ảo giác sao? Hắn cũng không thể xác định, bởi vì nhìn lâu dưới ánh mặt trời, hắn hoài nghi mình bị hoa mắt.

Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích, cầm Cửu Khiếu Thạch Nhân đối diện với mặt trời, tinh thần tập trung cao độ, cẩn thận quan sát.

Tới giờ khắc này, bất cứ người nào đều biết, thiếu niên thanh tú này là một cao thủ Nguyên Thuật, đủ loại thủ pháp đều đang được chú ý, thậm chí chưa từng nghe thấy.

- Chẳng lẽ là một thiếu niên của Nguyên Thuật thế gia, hắn dùng thủ đoạn thực đặc biệt, thấy những cái chưa hề thấy.

- Cao thủ Nguyên Thuật chân chính khi tuyển chọn đá năm phần dựa vào vận khí năm phần dựa vào thực lực, có thể nói là mỗi thứ một nửa. Thiếu niên này hơn phân nửa rất có lai lịch!

- Lần trước, một Nguyên Thuật thế gia không phải đến đây vài người rồi sao, cũng xem qua Cửu Khiếu Thạch Nhân, sử dụng thủ pháp so với hắn khác nhau rất lớn, nghĩ đến khẳng định không phải xuất xứ từ một mạch!

Bên cạnh, một đám lão nhân vây xem đều đang nhẹ giọng bàn luận, trong mắt nhiều thêm một phần lửa nóng, nếu thiếu niên này là một thiên tài Nguyên Thuật, không thể nghi ngờ rất đáng giá để lôi kéo.

Bên ngoài thạch viên hiệu chữ Thiên, mặc dù có rất nhiều người vây xem, nhưng phi thường im lặng, từ lúc Diệp Phàm sắp động tới Cửu Khiếu Thạch Nhân, liền không có tiếng nói chuyện, mọi người đều im lặng theo dõi.

Khương Dật Phi áo trắng xuất trần đều đang chờ đợi, lộ ra thần sắc chú ý, hắn ngay cả giày đều là màu trắng, không dính một hạt bụi nhỏ, dáng vẻ nho nhã phiêu dật tuyệt thế.

An Diệu Y dưới chân nhẹ nhún như múa, dáng thanh tú nội uẩn, sóng mắt lưu chuyển, cũng đang quan sát Diệp Phàm, ngọc thể không tì vết giống như tuyết đắp trên hoa, tinh mỹ động lòng người.

Diệp Phàm ước chừng tập trung đứng yên nửa khắc, cũng không có quan sát được điểm dị thường gì, mắt bên phải của thạch nhân thực khô ráo, cũng không có nhật tinh xuất nhập, không có khí cơ sinh động. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đột nhiên, Diệp Phàm động, tay phải hắn xuất hiện nhiều điểm quang huy, hào quang đủ màu sắc, phi thường sáng lạn, có cảm giác thực mộng ảo.

Đây không phải thủ pháp của tu sĩ, đây là Nguyên Thuật huyền diệu, hội tụ tinh khí cỏ cây, thu nạp tinh hoa thái dương, hấp dẫn nguyên tinh thiên địa, tất cả hội tụ mà đến.

Diệp Phàm nhẹ nhàng phất tay phải, đưa hào quang đủ màu sắc kia xuyên vào trong qua cửu khiếu. Hai mắt hắn có điểm điểm tinh mang lóng lánh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào thạch nhân.

- Quả nhiên là cao thủ Nguyên Thuật, pháp môn kỳ dị, thủ đoạn huyền diệu, chưa từng thấy qua!

- Loại Nguyên Thuật này có thể dò ra được vật quý hiếm bên trong tảng đá sao?

Bên cạnh, những lão nhân này đều lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng thực chờ mong, đều muốn nhìn xem hắn còn có diệu pháp gì hay không.

Diệp Phàm cũng không dao động thần lực, hoàn toàn là thi triển ra Nguyên Thuật. Đây là lần đầu tiên hắn trịnh trọng như thế, bởi vì Cửu Khiếu Thạch Nhân thật sự rất đặc biệt.

Qua thời gian rất lâu, hào quang đủ màu sắc rót vào trong cửu khiếu cũng không có sinh ra biến hóa gì khác lạ, kỳ thạch phong cách cổ xưa tự nhiên vẫn y nguyên như cũ.

Diệp Phàm nhíu mày, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bãi đá, không quan sát dưới ánh mặt trời nữa, những thủ pháp này vô dụng.

Lý Hắc Thủy truyền âm, nói:

- Nhìn không thấu triệt sao? Dứt khoát đừng động tới nó, vừa rồi ta nghe người ta nói, tảng đá này đặt ở nơi đây nhiều năm, mặc dù có người xem trọng, nhưng ở thời điểm cuối cùng cũng bỏ qua!

Yêu Nguyệt Không áo tím cũng lên tiếng nhắc nhở:

- Tiểu huynh đệ! Nếu không có nắm chắc thì đừng nên động tới nó, rất nhiều cao thủ Nguyên Thuật đã từng xem qua, cuối cùng lại đều rời đi.

Diệp Phàm thực bình tĩnh, nói:

- Ta xem thêm chút nữa!

Hắn đặt Cửu Khiếu Thạch Nhân ở trên mặt cỏ, sau đó cẩn thận đo đạc trên thân thạch nhân, rồi bắt đầu rất nhanh ra tay, không ngừng điểm chỉ xuống phía dưới.

Có thể nhìn thấy rõ ràng từng đạo từng đạo kim mang dài cả tấc, chìm sâu vào một vài vị trí đặc thù, xem giống như từng hạt từng hạt vàng rơi xuống.

- Điểm Thạch Thành Kim Thủ!

Nguyên sư phó tóc trắng xoá ở trong đám người có vẻ thực đặc biệt, kêu lên sợ hãi.

- Cái gì, thật sự là Điểm Thạch Thành Kim Thủ kỳ học nổi tiếng vang dội trong Nguyên Thuật? Cao thủ của Nguyên Thuật thế gia đi ra đều không nhất định có thể thi triển được!


Một ít lão nhân cả kinh nói.

- Thiệt hay giả, thiếu niên này thi triển chính là Điểm Thạch Thành Kim Thủ sao? Điều này... thật khó tin, thật đúng là một thiên tài Nguyên Thuật!

Chung quanh, một đám nhân vật lớp người già đều lộ ra vẻ kinh ngạc, loại Nguyên Thuật này bọn họ nghe nói, nhưng gần như chưa từng thấy qua người thi triển.

Bên ngoài thạch viên hiệu chữ Thiên, Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt ủ rũ, có cảm giác như cắn phải Hoàng Liên (vị thuốc đắng).

Đại Hạ hoàng tử cũng giật mình kinh ngạc, càng thêm chú ý, hắn đứng ở phía trước nhất, gần như sắp dán thân mình lên Cửu Khiếu Thạch Nhân.

Yêu Nguyệt Không cũng cúi mình xuống, quan sát thật gần, hắn cảm thấy Nguyên Thuật của Diệp Phàm còn bất phàm hơn so với tưởng tượng của hắn, nếu như có thể kéo gần quan hệ, sau này đem lại vô cùng ích lợi cho Thiên Yêu bảo khuyết.

Suốt một trăm tám mươi tám đạo kim mang dài cả tấc bị Diệp Phàm nhốt đánh vào trong thạch nhân, đây không phải là thần lực, hắn không lo lắng đánh vỡ thạch nhân này.

Trong đám người Nguyên sư phó liên tục trầm trồ thán phục:

- Không ngờ liên tục rót vào, là Điểm Thạch Thành Kim Thủ hoàn chỉnh!

Diệp Phàm rất chăm chú, cũng không có bị ảnh hưởng bởi người ở xung quanh, hắn bắt đầu vỗ vào đá theo quy luật, hai tai cẩn thận lắng nghe, mãi một hồi lâu sau, mới dừng lại.

- Thế nào?

Lý Hắc Thủy khẩn trương hỏi, bị nhiều người chú ý như vậy, và tiêu phí cái giá trên trời để chọn khối vật liệu đá này, bất cứ người nào đều rất khó bình tĩnh.

- Vẫn không thể xác định, tuy nhiên, ta sẽ chọn nó, mua lấy!

Khi Diệp Phàm thốt ra hai chữ "Mua lấy", rốt cục thạch viên không còn yên tĩnh, một tràng tiếng "ồ" lớn, mọi người đều bàn luận xôn xao.

Cửu Khiếu Thạch Nhân, chính là kỳ thạch với giá trên trời, đặt ở trong này đã rất nhiều năm, vẫn không ai dám động tới, gần như sắp trở thành bảo vật trấn viên của Đạo Nhất thạch phường.

Hôm nay, rốt cục có người sắp cắt kỳ thạch này, tất cả mọi người đều có hơi cấp bách muốn nhìn xem trong thạch nhân rốt cuộc dựng dục sinh ra cái gì.

- Hôm nay quả nhiên chuyến đi này không tệ, giải quyết xong tâm nguyện nhiều năm của chúng ta!

Một số lão nhân liên tục cảm thán.

- Anh hùng xuất thiếu niên, quả nhiên có quyết đoán, rất nhiều người đã xem qua tảng đá này, ngay cả người của Nguyên Thuật thế gia đã tới, chung quy là không có mua.

Cả trong lẫn ngoài thạch viên tiếng bàn tán rì rầm không chịu nổi, tất cả mọi người đang bàn luận về cái nhìn của mình.

Ngô Tử Minh cười lạnh nói:

- Ta xem ra hắn là không hay ho rồi! Nhiều cao thủ như vậy còn thật sự cân nhắc rồi bỏ qua, cũng không xem trọng tảng đá này, mà hắn dám mua xuống, hác.

Lý Trọng Thiên cũng châm chọc nói:

- Một lát nữa nhìn hắn ngã xuống đầu rơi máu chảy, để xem hắn kết thúc như thế nào?

Bên trong thạch viên, Lý Hắc Thủy nhíu mày, hỏi:

- Ngươi nhìn không thấu tảng đá này, căn bản không thể xác định, vì sao còn muốn mua?

- Cái gì kêu "đổ thạch", chữ "đổ" đặt trước chữ "thạch", nếu một khi Nguyên Thuật đều không làm sao được, cũng chỉ có thể lớn mật liều đánh cược một phen!

Diệp Phàm nghiên cứu Nguyên Thiên Thư, hiện giờ Nguyên Thuật còn chưa đạt tới cảnh giới toàn vẹn, không thể so sánh với Nguyên Thiên Sư, đích xác nhìn không thấu tảng đá này, nhưng như có như không hắn cảm ứng được một tia dị thường.

Hắn cảm thấy nhất định đây không phải phàm thạch, chỉ có điều là không biết có thể cắt ra vật quý hiếm tuyệt thế gì hay không, hắn không nghĩ bỏ qua. Bởi vì không lâu trước đó Nguyên Thuật thế gia đã tới mấy người, hắn sợ dẫn tới nhân vật càng lợi hại hơn.

- Tốt, tốt, tốt!

Nguyên sư phó là kích động nhất, thân thể run rẩy, hắn giữ thạch viên này mấy chục năm, hắn cũng không phải tu sĩ, sinh thời đều muốn nhìn thấy có người mở ra thạch nhân này, để xem đến tột cùng là cái gì.

Ngay cả lão đạo cô bình tĩnh nhất cũng lộ ra một tia dị sắc, không còn hờ hững như trước.

Thiếu nữ đạo sĩ của Đạo Nhất Thánh Địa cũng xuất hiện ở gần bên, rõ ràng cũng muốn nhìn xem.


Khoảnh khắc khi Diệp Phàm cầm đao, tất cả mọi thanh âm đều biến mất, thạch viên rộng lớn như vậy hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn lại những ánh mắt nóng bỏng.

Khắp thạch viên im ắng, có thể nghe tiếng lá rụng, Diệp Phàm bắt đầu cắt kỳ thạch, cẩn thận mà tỉ mỉ, biên độ rất nhỏ, hạ đao ổn mà chuẩn xác.

"Xoạt."

Khi thanh âm đầu tiên truyền ra, mọi người đều chấn động. Tiếng động này vừa vang ra, nói lên bảo vật trấn viên của Đạo Nhất thạch phường rốt cục phải bị giải khai rồi.

Vụn đá bay tán loạn, Diệp Phàm chuyên tâm vận đao, hắn cũng không có nương tay, tốc độ rất nhanh, không lâu lắm chỉ khoảng nửa khắc đã lột bỏ cánh tay của thạch nhân.

Kết quả, trừ một đống đá vụn trên mặt đất, cái gì cũng không có, ngay cả một khối Nguyên bình thường cũng không thấy cắt ra. Có thể nhìn thấy, bên trong thạch nhân rất bình thường, trống rỗng, căn bản không phải là vật liệu đá dựng dục sinh ra vật quý hiếm gì.

Lý Hắc Thủy biết sự tình thực không tốt.

- Quả nhiên, trách không được những cao thủ Nguyên Thuật kia cuối cùng lắc đầu buông bỏ, Cửu Khiếu Thạch Nhân này nhìn đặc biệt, nhưng bên trong rỗng không, khẳng định không cắt ra Nguyên!

Một vài lão nhân phi thường thất vọng, chờ mong tảng đá này rất nhiều năm, hôm nay rốt cục có người mở ra, không nghĩ đúng là bình thường như thế, không có một chút thần kỳ nào.

Thậm chí, có vài lão nhân hoài nghi, đây là bố cục Đạo Nhất Thánh Địa làm ra, cố ý lừa gạt người có Nguyên Thuật trình độ tinh thâm nào đó.

- May mà, năm đó ta nhịn được xúc động, không có mua lấy khối vật liệu đá này.

Diệp Phàm như mắt điếc tai ngơ đối với những thanh âm này, tiếp tục huy động thiết đao. Không lâu sau, hai chân của thạch nhân cũng bong ra từng mảng, vẫn như cũ trống rỗng.

- Ôi! Nhiều năm qua như vậy, tảng đá này vẫn khiến ta không bỏ xuống được, không nghĩ tới lại là cái dạng này!

- Nếu có vật quý hiếm tuyệt thế thì sớm đã phát sinh dị tượng Thạch Trung Phi Tiên rồi, hiện tại ngay cả dao động cũng không có, thật làm cho người ta thất vọng

Những lão nhân này đều lắc đầu cảm thán.

Khẩn trương nhất không ai bằng Lý Hắc Thủy, đây chính là một khối vật liệu đá có giá trên trời, nếu không cắt ra được thứ gì, thần dược trước đó đều phải lấy ra điền vào khoản nợ.

Diệp Phàm cũng không có nói lời nào, tiếp tục vung đao, cắt bỏ phần bụng của thạch nhân, vẫn như cũ trống không. Tiếp theo đó phần sau đầu cũng cắt lột xong, cuối cùng hắn dừng đao ở phần ngực rộng, đá vụn bay tán loạn, vẫn là cái gì cũng không có.

Lý Hắc Thủy toát mồ hôi lạnh chảy ròng xuống dưới, cõi lòng đầy hy vọng, đến hiện giờ lại vô cùng thất vọng.

Giờ phút này, trên mặt đất chỉ còn lại một cục đá bằng nắm tay chưa có lột ra, nơi đó ở ngay bộ vị trái tim, ngoài ra phần xương trán trên đầu cũng không có hạ đao.

Tới lúc này, ngoài thạch viên không còn bình tĩnh nữa, không có người nào xem trọng Cửu Khiếu Thạch Nhân này nữa, cắt đến hiện tại đều là trống rỗng, còn lại chút vật liệu đá như vậy gần như không có khả năng dựng dục sinh ra vật quý hiếm gì.

- Ha ha...

Ngô Tử Minh cười to, nói:

- Không biết lượng sức, nhiều năm trôi qua như vậy, tất cả cao thủ đều lắc đầu mà đi, không ai chọn nó, ngươi thực nghĩ rằng mình là Nguyên Thuật đại sư sao?

Lý Trọng Thiên cũng vui sướng khi người gặp họa, châm chọc:

- Luôn luôn có những người không biết trời cao đất rộng, nghĩ rằng mình có thể chỉ điểm giang sơn, kết quả lại là ngã xuống đầu rơi máu chảy, kỳ thật cũng không là cái gì.

- Ha ha...

Đoàn người bọn họ tất cả đều cười ngiêng ngả, ngoài thạch viên một mảng sôi sục rầm rĩ.

Có người châm chọc, có người chế nhạo, cũng có người đồng tình, đủ các loại biểu tình hiện ra, thế thái nhân tình trên đời trăm vẻ đều có.

Hiện tại, không ai giữ được im lặng, toàn cảnh huyên náo ầm ĩ, ai cũng không xem trọng khối kỳ thạch Cửu Khiếu Thạch Nhân này nữa.

- Hắc hắc...

Vang lên tiếng cười lạnh thâm trầm mà ý vị thâm trường ở cách đó không xa, Lý Nhất Thủy Thái thượng trưởng lão của Huyễn Diệt Cung cũng xuất hiện rồi.

Giờ phút này, ngay cả Yêu Nguyệt Không cùng Đại Hạ hoàng tử đều rất thất vọng, ở một bên trầm mặc không nói gì, có chút nghi hoặc có phải mình đánh giá sai về Diệp Phàm hay không.

Xa xa, Khương Dật Phi cũng hơi nhíu mày, uổng công chú ý tới nơi này như vậy.

An Diệu Y cũng khe khẽ lắc đầu, thần sắc trên gương mặt xinh đẹp không tỳ vết bình thản lại.

Một đám lão nhân yên lặng quan sát ở bên cạnh Diệp Phàm, cũng không nói thêm gì nữa.

Thiếu nữ đạo sĩ thanh tú đứng một bên, vẫn như cũ thực bình tĩnh, không tỏ vẻ gì khác lạ.

- Con bà nó! Thật sự khiến người ta căm tức mà!

Lý Hắc Thủy thực buồn bực, hung hăng trừng mắt nhìn về phía đám người Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên xa xa.

Giờ phút này, chỉ có tiểu ni cô áo trắng còn ngồi trên mặt đất, rất là hồn nhiên, còn tò mò nhìn chằm chằm vào hòn đá bằng nắm tay kia, chớp chớp đôi mắt to hỏi.

- Như thế nào không cắt luôn?

Diệp Phàm điềm tĩnh không nao núng, đứng dậy, hướng ra khắp nơi la lớn:

- Có người nào muốn đánh cược với ta không?...

-o0o-