Già Thiên

Chương 290: Chiến Lực Của Vương Giả

Màn đêm buông xuống, âm khí ngất trời, mây đen bao phủ khắp nơi, sắc trời trở nên đen như mực, những con quạ kêu thảm thiết...tất cả tạo thành một cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Mấy ngàn âm binh âm mã, người hô ngựa hí, những bộ phận trên áo giáp sắt va chạm leng keng vào với nhau, sát khí của họ xông thẳng lên trời cao, thật giống như một cơn đại hồng thủy đang ập tới, làm cho cả vùng cũng phải run rẩy, phát ra những tiếng vang ù ù rung động.

Cảnh tượng này làm kinh động tâm trí của tất cả mọi người ở đây!

Mấy ngàn dị thú cùng nhau xông tới phía trước, tạo thành một dòng nước lũ khủng khiếp ở ngay đường chân trời, phá hủy toàn bộ mọi thứ ngăn cản trên đường. Trường thương của các âm binh chĩa thẳng tới phía trước, bất cứ vật nào chạm vào cũng bị biến thành phấn vụn.

Cơn gió lạnh gào thét trong bóng đêm tối mịt, các cổ thụ chọc trời ở dưới đất bỗng bị bật cả gốc lẫn ngọn lên rồi đâm thẳng lên trời cao, gỗ vụn và những chiếc lá bay đầy trong không trung.

Đây là một cỗ sát niệm cường đại, nó cuốn đi hết thảy mọi thứ: không chỉ những gốc cây to lớn, ngay cả những tảng đá nặng dài đến mấy chục thước cũng bị nứt vỡ.

Không có vật nào có thể ngăn cản những âm binh âm mã này, sát khí do họ tản phát ra thật kinh khủng, hễ là là những vật chất hữu hình chạm vào thì sẽ bị hủy diệt.

- Sâu dưới lòng đất có bảo vật, có thần tàng kinh thế.

Rất nhiều tu sĩ không nhịn được nữa, cả người hưng phấn lên, bọn họ muốn xông tới phía trước.

Bây giờ không cần ai nói, tất cả mọi người đều biết ở dưới mộ phần này có bảo vật kinh thế, cho dù nó không phải là Cửu Bí thì chỉ sợ cũng không phải là đồ vật tầm thường.

Mới chỉ mở mộ được một lát mà đã có mấy ngàn âm binh âm mã lao ra ngoài, ngôi mộ có kích thước lớn và số lượng âm binh âm mã nhiều như vậy rất hiếm thấy trên thế gian, bọn họ không thể nào tưởng tượng được vật ở bên dưới là gì.

Bỗng nhiên có những tia sáng lóe lên, không ít người tế pháp bảo của mình ra, rồi tấn công thẳng tới âm binh âm mã đang trào tới như một cơn đại hồng thủy kia.

"Ầm"

- A...

Nhưng chuyện làm người ta giật mình đã xảy ra!

Pháp bảo của mười mấy tên tu sĩ đang đứng ở phía trước bị bể tan tành, thân thể họ bị chém ra làm đôi. Bọn họ gặp nguy hiểm!

Những dòng máu nóng vọt thẳng lên cao, đầu người bay ra khỏi thân thể. Mấy ngàn âm binh âm mã vừa xông qua là mấy chục thi thể đó đã bị giẫm thành thịt nát, không thể nào ngăn cản được bước tiến của bọn hắn.

Âm binh cường đại, âm mã kinh khủng, trường thương sắc bén hướng thẳng lên trời, rất nhiều tu sĩ không thể chống lại.

"Rống"

Mấy ngàn âm binh cùng nhau gào thét, âm khí màu đen cuồn cuộn ở dưới đất lập tức vọt lên khỏi mặt đất, làm cho cả vùng đất này bị một màu đen bao phủ lấy, giống như có mây đen dày đặc đang kéo tới vậy.

Tất cả mọi người vội vàng tránh lui ra sau. Nhiều âm binh âm mã như vậy, mà người nào người nấy đều rất đáng sợ, lúc này toàn bộ tập trung lại một chỗ, đã tạo nên sức mạnh làm cho lòng người kinh hãi. Nếu như có người nào độc lập chiến đấu, chắc chắn phải chết.

"Rống"

Mấy ngàn âm binh âm mã cùng nhau rống to, khí tức tử vong xông thẳng lên trời cao, làm chấn động các tu sĩ ở trên phải rơi xuống mặt đất. Kết quả những người này thật bi thảm, âm mã vừa đạp qua là họ đã biến thành một vũng máu.

"Ầm", "ầm", "ầm"

Ngay lúc này, từ sâu trong cổ mộ dưới lòng đất có những tiếng động trầm thấp truyền ra bên ngoài, làm cho mọi người phải sợ hãi. Dường như hưởng ứng với những tiếng động đó, các âm binh âm mã ở trên mặt đất đều đồng loạt bay lên trời, bắt đầu tìm kiếm các mục tiêu trên đó.

Âm khí bao phủ trời cao, mấy ngàn người ngựa cùng nhau rống to, các thanh trường thương vung lên cao rồi nhắm thẳng tới các tu sĩ.

Mọi người thấy vậy liền thất kinh, sự lợi hại của các âm binh âm mã này đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của bọn họ, toàn bộ có thể ngự không mà đi, có được chiến lực vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, tốc độ của bọn chúng còn rất nhanh, lúc di chuyển như đã tạo thành một con sông lớn màu đen chảy xiết, mạnh mẽ cuốn tới đây.

Hiện giờ có rất nhiều tu sĩ đang ở trên cao, tất cả mọi người không thể nào tránh thoát hết được. Không ít người vì không kịp bỏ chạy, nên đành phải ở lại bị động nghênh chiến.

"Keng", "keng", "keng"

Làn sương mù màu đen mạnh mẽ cuốn tới, các bộ quần áo bằng thiết lóe sáng lên, âm thanh những thanh binh khí va chạm vào nhau vang dậy, một trận đại chiến sinh tử đã bắt đầu. Nhưng chiến lực của âm binh thật sự quá cường đại, hơn trăm tên tu sĩ bị vây lại không thể nào ngăn cản được.

Trường thương của các âm binh vừa đâm thẳng tới phía trước, những thanh binh khí đưa ra ngăn cản đã bị hóa thành tro bụi, rồi những dòng máu nóng vọt thẳng lên cao. Âm binh thừa thế xông tới phía trước, khí thế vô cùng mạnh mẽ, hơn trăm tên tu sĩ bị âm mã giẫm nát, chết không toàn thây.

Dĩ nhiên, trong quá trình chiến đấu vừa rồi cũng có không ít âm binh bị giết chết, tất cả hóa thành những làn sương mù màu đen, rồi tiêu tán ở trên bầu trời.

- Vô lượng thiên tôn…

Đột nhiên có tiếng đạo hiệu từ bi giống như âm thanh đại đạo vang vọng khắp trời cao, đạo quán tự nhiên chất phác được xây dựng hoàn toàn từ đá xanh đang huyền phù trên không trung kia dần dần bay tới đây.

- Vô lượng thiên tôn...

Bốn chữ này không ngừng vang lên, như biển rộng đang gầm thét liên tục, trong đấy còn ẩn chứa đại thế và chính khí mênh mông. Người của Đạo Nhất thánh địa xuất thủ, bọn họ lấy diệu pháp đại đạo vô thượng trấn áp những âm binh hung lệ này.

Người đứng đầu là một thiếu nữ đạo sĩ, âm thanh của người này như thần khúc tự nhiên, không những êm tai mà còn du dương dễ nghe. Chỉ trong một tíc tắc, thánh âm này đã vang xa tới mọi nơi trong trời đất.

Đạo quán cổ xưa này khẽ rung động, làm cho hư không xung quanh hơi gợn lên như những làn nước đang chuyển động, làn nước ấy chảy xuôi khắp bốn phương tám hướng, nhiều người nhờ vậy mà yên tĩnh lại.

Dưới thánh âm của thiếu nữ này, mấy ngàn âm binh âm mã đang xông tới bắt đầu hoảng sợ, vội vã quay đầu lại đáp xuống mặt đất, dường như muốn trốn xuống cổ mộ sâu dưới lòng đất.

- Vô lượng thiên tôn...

Thánh âm dễ nghe của thiếu nữ đạo sĩ từng chữ từng chữ rõ ràng, giống như châu ngọc đang rơi xuống đất, vang vọng khắp trời.


Âm binh không thể tránh khỏi, nhanh chóng hóa thành những làn sương mù rồi tiêu tán đi. Mới chỉ trong chốc lát, mấy ngàn người ngựa đã biến mất hơn một nửa.

Thánh âm như một dòng nước rửa sạch mười phương, âm binh âm mã theo gió tiêu tán đi. Khi âm thanh làm động lòng người biến mất, tất cả âm binh đã biến mất, ngay cả phương không gian này cũng được tinh lọc, khắp nơi trở nên thanh tĩnh, ánh sáng lấp lánh.

Nhiều người cảm thấy kinh hãi, sau bội phục không thôi. Chiêu thức của đệ tử Đạo Nhất thánh địa quả nhiên thần diệu: người thiếu nữ đạo sĩ kia lấy thánh âm tinh lọc mấy ngàn âm linh, làm cho mọi người ở đây được mở rộng tầm mắt.

Đoạn Đức gật đầu, nói:

- Tiểu đạo cô Đạo Nhất thánh địa quả nhiên phi phàm! Thần Vương tương lai Cơ gia ngươi sinh không đúng lúc rồi, vốn ngươi được chú định là vô địch Đông Hoang, nhưng thời nay lại có thêm mấy vị anh tài kiệt xuất nữa.

- Đạo sĩ hư đốn, ngươi đừng có quạt gió thổi lửa nữa.

Cơ Tử Nguyệt trợn to mắt lên nhìn hắn.

- Đạo trưởng, hai người chúng ta lui đi, hay là ở lại đây?

Diệp Phàm hỏi.

Đoạn Đức đáp:

- Chúng ta là những người nghèo túng, không thể nào so sánh với các đệ tử Thánh Địa này được, vốn phải biết dừng đúng lúc rồi rời đi, nhưng tình huống bây giờ lại khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Phàm gật đầu, nói:

- Nhiều Thánh Địa tới như vậy, mà mộ phần dưới đất không tầm thường, có phải chúng ta sẽ đục nước béo cò hay không?

- Không sai, không cần phải gấp gáp rời đi.

Đoạn Đức đồng ý, cười nói.

Diêu Hi, Cơ Tử Nguyệt, Cơ Hạo Nguyệt cũng không biết nói gì nữa, hai người này căn bản không xem trọng bọn họ, cứ ngông cuồng thảo luận như ở chốn không người.

Dĩ nhiên, hai người này mỗi người đều có mục đích riêng của mình, chắc chắn không phải thương lượng thực sự hợp tác với nhau.

"Ầm", "ầm", "ầm"

Âm thanh trầm thấp sâu dưới lòng đất lại vang lên, âm khí dày đặc như khói mù xông ra bên ngoài, nhanh chóng che khuất vầng trăng rằm ở trên cao, sắc trời lại trở nên đen nhánh.

Hiển nhiên âm binh âm mã ở dưới đất lại chuẩn bị giết ra bên ngoài, rất nhiều tu sĩ ở trên mặt đất biến sắc. Mộ phần dưới đất vô cùng hung hiểm, âm linh xông ra bên ngoài không dứt.

Mây tía hiện lên, ánh sáng chiếu sáng khắp nơi, một tòa cung điện mờ ảo bay đến trên mộ phần này. Mây tía từ trong tòa cung điện không ngừng tuôn ra, rồi xông thẳng vào bên trong mộ phần.

Tiên nhạc phát ra không dứt, làm cho tòa cung điện ở trên như trở thành lầu các chốn tiên giới, xa xưa mà mộng ảo, trông rất mơ hồ.

Mây tía nhẹ nhàng lướt qua, vô cùng tường hòa. Mây tía là biểu tượng của điềm lành, cũng là vật thích hợp nhất để khắc chế âm binh. Ánh sáng do mây tía phát ra như hợp lại thành một dòng nước, làm tiêu tán âm khí ở dưới.

- Người của Tử Phủ thánh địa ra tay, là một người hay là nhiều đệ tử trẻ tuổi đây?

Diệp Phàm hỏi.

Đoạn Đức nhìn lên cung điện màu tím, nói:

- Nếu là một người xuất thủ, thì người này quả thật không đơn giản. Nhưng, rất có thể đây là sự thật.

Mây tía biến mất, mộ phần bên dưới cũng bình tĩnh lại, hiển nhiên chúa tể của ngôi mộ ở bên dưới cũng biết người ở trên khó đối phó, nên không dám cường thế phái âm binh âm mã ra nữa.

- Con bà nó, không ổn chút nào! Ta cảm thấy ở bên dưới có vật gì đó chúng ta không thể kháng cự lại được.

Đoạn Đức nhíu mày.

Ngay lúc này, một cổ thuyền hoàng kim dài mấy trăm trượng vượt qua không trung bay tới. Cổ thuyền này tỏa sáng chói mắt, rồi có một ánh kiếm đánh xuống, làm cho cả vùng đất nhanh chóng bị nứt vỡ.

Người của Đại Diễn thánh địa ra tay.

"Rầm", "rầm", "rầm"...

Kiếm khí kinh thế như rồng cuộn, thô to như núi, xuyên thẳng từ trên trời xuống dưới đất. Sát khí lạnh thấu xương của nó làm người ta kinh hãi, nhiều người không nhịn được phải run lên.

Kiếm khí cường đại không gì có thể phá nổi, phá nát cả vùng đất.

Không ít người đứng ở xa nhìn thấy, không tự chủ được phải run lên. Đối mặt với ánh kiếm như sát khí của trời cao, như muốn chuyển đổi các vì sao trên trời như thế, người nhìn thấy có cảm giác mình muốn quỳ xuống bái lạy.

- Đại Diễn thánh kiếm quả nhiên nghịch thiên, một khi đạt đến cảnh giới cuối cùng là có thể chặt đứt vạn vật, diễn sinh ra các tiểu thế giới.

Diêu Hi tự nói.

- Thực lực cường đại, kinh sợ lòng người, làm người ta sợ hãi đến mức phải than thở.

Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt cũng gật đầu đồng ý.


Không lâu sau, cả vùng đất đã bị ánh kiếm đó chém sâu xuống mấy trăm thước, đại mộ thần bí sắp hiện ra trước mọi người.

"Keng", "keng", "keng"...

Kiếm quang như Chân Long kia vẫn mạnh mẽ chém xuống, làm cho cả vùng đất chấn động mãnh liệt.

Cảm thấy kiếm quang gặp phải vật gì đó ngăn cản, người của Đại Diễn thánh địa thu tay lại, cổ thuyền hoàng kim mấy trăm trượng liền bay lên.

Mặt đất bị mở lớn ra, làm hiển lộ một mộ phần vô cùng khổng lồ ở dưới. Đây không phải là một lăng tẩm bình thường, nói nó là một cổ thành thì đúng hơn. Mọi người chỉ cần nhìn xuống là sẽ thấy ngay cửa thành to lớn.

Tòa thành khổng lồ này đã tồn tại hơn vạn năm, nhưng vẫn bảo tồn được như ban đầu, không thể nào bị phá vỡ. Không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng xung quanh tòa thành này có khắc ấn những đạo văn huyền ảo, nên nó mới bảo tồn được đến bây giờ.

Khi nãy mọi người còn thấy được cửa thành hơi hé mở ra một chút, rồi từng làn sương mù màu đen theo đó toát ra bên ngoài. Nhưng ngay lúc này, bỗng có tiếng động "kẽo kẹt" vang lên, cửa thành hoàn toàn đóng lại, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

- Nhân tộc Cửu bí ư? Để ta xem thử ngươi có gì đặc biệt mà làm cho khắp nơi phải bị kinh động như thế.

Kim Sí Tiểu Bằng vương là người đầu tiên hành động, hắn ta rống to một tiếng rồi hóa thành một luồng ánh sáng vàng đáp xuống, đứng ở ngay trước cửa đá tòa thành cổ.

"Ầm"

Trong tay hắn xuất hiện một thanh binh khí đen như nước mực, trầm trọng như núi. Thanh binh khí này vừa xuất hiện, hư không chung quanh đã bị áp súc đến nỗi phải sụp đổ xuống, lúc hắn nhấc nó lên cao là không gian xung quanh phải đứt gãy.

"Keng"

Kim Sí Tiểu Bằng vương cầm Đại Hoang kích đập mạnh xuống cổng thành, làm cho cả tòa thành run rẩy dữ dội. Tuy chưa thể phá tan được cánh cổng đó, nhưng cũng làm cho nó nứt nẻ.

"Keng"

Cổ thành khổng lồ bất hủ cũng không thể chịu nổi lực đánh mạnh như thế, cửa thành nhanh chóng bị nứt vỡ nhiều hơn.

Tất cả mọi người ở trên đều trợn mắt hốc mồm, thần lực của Tiểu Vương tộc Thiên Bằng này thật kinh thế. Đại Diễn thánh kiếm khi nãy chém xuống còn không thể làm gì được, nhưng hắn lại có thể mạnh mẽ đập nát.

"Keng"

Kim Sí Tiểu Bằng vương lại vung Đại Hoang kích đánh xuống lần thứ ba, hung kích màu đen tỏa phát uy thế kinh người, rốt cuộc cũng chấn nát cổng thành khổng lồ kia.

Khí lực người này tuyệt thế vô song, không thể tưởng tưởng nổi chiến lực của hắn cao đến mức nào, có thể nói bên trong còn ẩn chứa khí thế lực bạt sơn hà.

Đột nhiên có một âm thanh to lớn như đại hồng thủy ào tới từ bên trong truyền ra, vô số âm binh âm mã từ trong cổ thành lao ra, toàn bộ tấn công Kim Sí Tiểu Bằng vương.

- Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn giết ta?

Người này đứng một mình trước cổng thành, Đại Hoang kích màu đen được giơ thẳng lên cao, quát to:

- Mười vạn tám ngàn kiếm!

Ngay một khắc này, ngàn vạn đạo ánh sáng màu vàng phát ra, hàng ngàn đại kiếm màu vàng cùng nhau xuất hiện làm chấn động cả trời đất. Đây là đại thuật sát sinh vô thượng, phá hủy toàn bộ những thứ ngăn cản đằng trước.

"Keng", "keng", "keng"

Mười vạn tám ngàn kiếm cùng nhau phát động, tất cả âm binh âm mã đang liều chết xông tới đều bị chém chết, chỉ còn một mình hắn đứng ở giữa sân.

Kim Sí Tiểu Bằng vương dáng người khôi ngô, mái tóc vàng không gió mà bay, giống như một mặt trời nhỏ màu vàng đang phát sáng. Đôi ngươi của hắn vô cùng bén nhọn, tựa như thiên kiếm đã xuất vỏ, tản phát ánh sáng lạnh làm lòng người khiếp sợ.

- Nhân tộc Cửu Bí, ta tới lấy trước xem một chút.

Hắn hét lớn một tiếng, rồi xông vào cổ thành.

- Không tốt, không thể để Yêu tộc lấy được Cửu Bí.

Các tu sĩ phía trên la lên, toàn bộ đều ra tay, cùng nhau xông vào bên trong cổ thành.

Bởi vì trước cổ thành có rất nhiều âm binh, nếu muốn vào thành thì chỉ còn cách mở một "âm lộ". Không còn biện pháp nào khác, nên các tu sĩ đều dùng hết sức để mở đường.

Thần thể Khương gia lưu lại một đạo tàn ảnh, lóe lên rồi biến mất vào trong cổ thành.

Diêu Quang thánh tử tỏa ánh sáng chói mắt, sử dụng Thánh Quang thuật vạn pháp bất xâm, cả người trở thành một thần lò trong trời đất, xung quanh còn có thần diễm bao quanh. Hắn bắt đầu giết vào trong thành.

Tiếp đó, người của Đại Diễn thánh địa, Vạn Sơ thánh địa, Tử Phủ thánh địa, Đạo Nhất thánh địa đều phủ xuống, tất cả cùng nhau xông vào trong cổ thành.

- Giết!

Tiếng kêu giết rung trời, cường giả các phương, đệ tử các đại giáo, tất cả đều xông tới trước. Không có ai cam lòng mình rơi lại phía sau, ai ai cũng đại chiến với âm binh.

Không có người nào ở đây biết sâu trong cổ thành có vật gì, rốt cuộc vật đó đáng sợ đến mức nào, nhưng mọi người ở phía sau đều theo bước chân người trước xung phong liều chết vào trong.

Ngay cả Dao Trì thánh nữ cũng không tỏ ra lạnh nhạt nữa, nàng ta tiến vào trong cổ thành rồi.

Sau đó, Nhan Như Ngọc cũng xông vào bên trong.

- Tử Nguyệt, muội chờ ở đây, đừng có vào đó. Bên trong có đại chiến kinh thiên, ta sẽ đi vào.

Thần Vương tương lai Cơ gia vừa nói xong là biến mất, chỉ để lại hư ảnh một vầng trăng rầm thần thánh ở ngay chỗ mình đứng khi nãy.

Diêu Hi cười khẽ một tiếng, rồi cũng nhanh chóng biến mất.

- Ca ca...

Cơ Tử Nguyệt hô lên, nhưng không có tiếng đáp lại.

- Cơ hội tốt để đục nước béo cò tới rồi, Chính Đức tiểu tử, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút.

Đạo sĩ vô lương cười hắc hắc nói.

Diệp Phàm gật đầu, nói:

- Chỉ vì Cửu Bí, những thứ khác đều là hư vô.

- Cửu Bí ư? Sợ rằng rất khó đó, bên trong còn có đồ vật rất đáng sợ.

Đoạn Đức từ từ đi vào trong, không vội vã chút nào.

- Giết...

Những tiếng kêu giết vẫn vang vọng khắp nơi, các tu sĩ bên ngoài thành đang kịch chiến với âm binh.