Già Thiên

Chương 267: Mười Vạn Tám Ngàn Kiếm

Khắp nơi trên bầu trời đều là thần kiếm màu vàng sắc bén, mỗi thanh đang không ngừng phun ra nuốt vào kiếm khí, đó là một biển kiếm khí chấn nhiếp lòng người, khí thế xung thiên mênh mông vô tận, làm lòng người hoảng sợ.

Mười vạn tám ngàn kiếm thanh kiếm

Xa xa trên không trung, mọi người kinh hãi, cho dù là ai nhưng khi bị nhốt vào bên trong biển kiếm này thì họ cũng phải sợ hãi.

- Điểu nhân này quá kinh khủng, sao có thể luyện ra nhiều đại kiếm như vậy?

Đồ Phi cảm thấy đại sự không ổn.

Thanh Y Tiểu Giao vương cũng biến sắc nói:

- Xem ra Kim Sí Tiểu Bằng vương không thể giữ được vị trí thượng phong rồi. Đối kháng thân thể hắn đã ở thế hạ phong, giờ buộc phải sử dụng Bằng Vũ kiếm đã được tu luyện bằng tính mạng. Đây cũng không phải là nhũng cánh chim được tùy ý bắn ra, nó đã được tế luyện từ lông vũ của Thần Bằng, là một trong những sát chiêu mạnh nhất của Bằng tộc.

- Bên trong Bằng Vũ kiếm ẩn chứa truyền thừa ấn ký chủng tộc này, hắn là hậu duệ của lão Bằng vương, thật khó biết một chiêu này mạnh mẽ đến đâu!

Rất nhiều tu sĩ yêu tộc đều đang nhỏ giọng bàn luận, cảm thấy tình cảnh của Diệp Phàm không ổn, có thể gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào.

- Có gì ghê gớm đâu, chỉ cần một ngọn lửa là có thể đốt chết con chim nhỏ này, để xem nó còn xằng bậy được nữa không!

Đại hắc cẩu thì thầm.

- Tên điểu nhân điên cuồng đáng sợ này, ta cảm thấy hắn còn nguy hiểm hơn Diêu Quang thánh tử!

Đồ Phi tự nói.

- May mà hắn đã áp chế tu vi xuống tầng thứ hai bí cảnh Đạo Cung, nếu không phải như thế, hậu quả thật khó tưởng tượng được.

Sắc mặt Nhan Như Ngọc điềm tĩnh, nói:

- Một khi thi triển Bằng Vũ kiếm thành công, mười vạn tám ngàn cái linh vũ Thần Bằng cùng xuất hiện, có thể loạn thiên động địa.

- Còn trẻ như vậy đã có thể xuất ra Bằng Vũ kiếm, thật là làm người ta kinh hãi.

Giữa bầu trời, Kim Sí Tiểu Bằng vương đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt vô cùng lăng lệ, tựa như thiên kiếm ra khỏi vỏ tỏa hào quang làm người run sợ.

- Thiên vũ thiên kiếm, trảm!

Hắn đứng ở trên cao quát to một tiếng, hơn ngàn thanh đại kiếm màu hoàng kim cùng hướng về một mục tiêu bổ tới.

Ngàn đạo kiếm mang xông thẳng lên trời cao, bao phủ Diệp Phàm ở phía dưới lại. Đây là một loại thế công làm người ta run sợ: ngàn kiếm cùng xuất, chém thẳng trời cao.

"Xoạt", "Xoạt", "Xoạt",...

Hào quang rực rỡ, mỗi một đạo hào quang đều rất sắc bén, như giao long vọt tới, không gì không thể phá vỡ, phảng phất như có thể xuyên thủng bầu trời.

"Coong", "Coong","Coong",...

Mỗi thuật pháp Diệp Phàm đánh ra đều là Đấu chiến thánh pháp, đánh tan từng đạo kiếm quang. Ly Hỏa thần lô huyền phù trên đỉnh đầu hắn, đánh tới Kim Sí Tiểu Bằng vương.

Đây là một tràng cảnh vô cùng kinh tâm động phách: Thiên vũ thiên kiếm phách trảm thiên địa, uy thế khiếp người.

Xa xa trên không, những người đang xem trận chiến đều cảm thấy lạnh sống lung, hàn khí không ngừng truyền tới chỗ bọn họ. Cách xa như vậy mà bọn hắn vẫn cảm nhận được sát ý kinh khủng, từng đạo từng đạo kiếm mang sắc bén tỏa ra sát cơ vô tận, làm cho người ta có cảm giác như rơi vào hầm băng.

Ở bên ngoài quan sát trận chiến đã như vậy, có thể tưởng tượng Diệp Phàm đang ở trong rừng kiếm phải chịu đựng sát ý mạnh mẽ thế nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mười vạn tám ngàn kiếm ngang trời, mỗi một thanh thần kiếm màu hoàng kim đều bộc phát sát ý khủng bố, khi tụ hợp lại một chỗ tạo thành khí tức hủy diệt khiến người ta sợ hãi.

"Coong", "Coong"...

Diệp Phàm như một vị chiến thần, cả người được ánh sáng thần thánh bao phủ. Hắn một đường đánh tới, làm cho cả vòm trời phải run rẩy. Tuy rằng có ngàn thanh kiếm cùng nhau tấn công, nhưng không thể ngăn được hắn.

Toàn bộ ánh kiếm sắc bén đầy trời cũng bị hắn đánh nát hoàn toàn, đây là uy thế vô thượng của Thánh thể Hoang Cổ. Uy thế này so sánh với thần binh bảo đao còn sắc bén hơn, đánh vỡ hoàn toàn mọi thứ.

Kim Sí Tiểu Bằng vương đứng yên trong rừng kiếm, đôi mắt hắn tràn ngập sát khí vô tận. Bỗng nhiên hắn quát lên:

- Ba ngàn kiếm, loạn hư không!

"Leng keng"…

Ba ngàn thanh thần kiếm hoàng kim đồng thời lóe lên, ánh kiếm đan xen tạo thành một mảng thiên la địa võng đáng sợ, dày đặc mà tinh tế.

Cho dù Diệp Phàm là Thánh thể Hoang Cổ, nhưng khi đối mặt với thế công cường đại như vậy, hắn cũng có cảm giác đau đớn giống như thân thể bị cắt lìa.

Ba ngàn đại kiếm cùng xuất hiện phách động trời cao, kiếm khí trùng thiên đánh hắn bay ngược ra ngoài.

"Xoẹt xoẹt"…


Ánh kiếm như một áng cầu vồng nối liền trời đất, một đường lại một đường vô cùng vô tận, tạo thành một cảnh tượng đẹp mắt giữa bầu trời.

"Ầm"

Diệp Phàm cố sức đánh tan ngàn đạo kiếm mang, sau đó bắt đầu thôi thúc Ly Hỏa thần lô.

Lò lửa ở trên đỉnh đầu nhanh chóng phóng to, nắp lò năm màu phát ra tiếng vang lớn rồi bay lên bầu trời, từ trong miệng đen ngòm của lò lửa phát ra ngọn lửa màu đen cực lớn.

"Leng keng", "leng keng"…

Ngàn thanh đại kiếm vừa bổ tới lập tức bị ngọn lửa màu đen bao trùm, nhiệt độ cao đến nỗi làm người ta kinh sợ, một ngàn ba trăm thanh đại kiếm bị hủy ngay trong tíc tắc.

Ở ngay giữa ngọn lửa màu đen đang bùng cháy trên bầu trời, có thể thấy ở bên trong có ánh màu hoàng kim lờ mờ, hơn ngàn thanh Bằng Vũ kiếm bị thiêu hủy, đốt thành tro bụi.

Mái tóc màu vàng của Kim Sí Tiểu Bằng vương dựng đứng lên, tung bay theo gió, hai con mắt phát ánh sáng lạnh lẽo. Hơn ngàn thanh đại kiếm bị hủy làm cho hắn rất đau lòng, không nhịn được hét dài một tiếng.

- Đó là lửa gì, sao có thể kinh khủng như vậy?

- Bằng Vũ kiếm sắc bén vô cùng, vậy mà hắn chỉ dùng một mồi lửa là có thể đốt hơn ngàn thanh đại kiếm, thật khiến người ta giật mình.

- Chẳng lẽ là loại hỏa lửa đã thiêu chết thái thượng trưởng lão Cơ gia? Không đúng! Ngọn lửa đó không có màu sắc này.

Những người đang quan chiến không khỏi biến sắc, nhiệt độ do ngọn lửa này phát ra thực sự quá cao. Cách nhau xa như vậy mà vẫn làm người run sợ, nếu như bị nó thiêu đốt, hậu quả khó mà lường được.

Trên đỉnh đầu Diệp Phàm, Ly Hỏa thần lô bất chợt xuất hiện, toả ra ánh sáng năm màu mông lung, ngọn lửa màu đen đó bốc cháy hừng hực, làm cho cả hư không phải biến dạng..

Thân thể hắn được ngọn lửa đó bao bọc lại, tản phát ánh sáng lấp lánh. Chiến ý của hắn lúc này đã lên cao, từng bước từng bước đi trong hư không, ép sát tới trước.

Sắc mặt Kim Sí Tiểu Bằng vương lạnh lùng, quát lên:

- Bằng Vũ tái sinh!

Toàn thân hắn dường như đã biến thành kim loại, phát ra từng đạo ánh sáng thần thánh. Đại kiếm hoàng kim nhanh chóng được bổ sung, lại hình thành đủ mười vạn tám ngàn thanh kiếm.

Sát khí cường đại ngưng tụ tại một chỗ, hình thành một rừng kiếm làm người ta tuyệt vọng lại xuất hiện, mỗi một thanh đại kiếm đều phát ra âm thanh vang vọng, kiếm ngâm động trời.

- Hắn có thể lĩnh ngộ đại thuật Thiên Bằng sát sinh đến cảnh giới Bằng vũ tái sinh, kiếm ý bất diệt!

- Mười vạn tám ngàn kiếm, chỉ cần kiếm ý bất diệt, thần kiếm liền bất diệt, trừ phi có thể phá hủy toàn bộ đại kiếm trong một lúc!

Ở phía xa, mọi người đều biến sắc. Thần kiếm bất diệt sinh sôi liên tục, bất kì đối thủ nào gặp phải cũng phải kiệt lực ứng phó, kết quả cuối cùng chắc chắn bị chém chết.

- Vạn kiếm cùng chuyển động!

Kim Sí Tiểu Bằng vương hét lớn, vạn thanh đại kiếm chấn động, kiếm khí chói mắt xuyên thủng cả hư không rồi tạo thành một lưới kiếm đáng sợ.

Diệp Phàm thôi thúc Ly Hỏa thần lô phóng to đến cao trăm trượng, trông như một ngọn núi đứng vững trên không trung.

Ngọn lửa màu đen bắn mạnh ra khắp bốn phương tám hướng, không có vật nào có thể tồn tại khi nó đi qua, toàn bộ đều bị thiêu hủy hoàn toàn. Ngọn lửa màu đen này lấy được từ trong Đọa Thiên lĩnh của cấm địa Thái Sơ, mặc dù chỉ là ngọn lửa ở tầng ngoài nhưng cũng có nhiệt độ cực kỳ đáng sợ.

"Ầm"

Lửa lớn ngập trời, ngọn lửa thần màu đen ấy bao phủ bốn phương, vạn thanh đại kiếm ngập chìm trong ngọn lửa chậm rãi bị thiêu hủy.

"Leng keng"

Cả người Kim Sí Tiểu Bằng vương toả ra ánh sáng, vạn thanh đại kiếm lao ra, lần thứ hai bổ sung cho rừng kiếm.

- Thật đáng sợ!

Đồ Phi khiếp sợ, thầm nói.

- Cứ tiếp tục như vậy, ngọn lửa màu đen sớm muộn cũng phải khô kiệt, mà Bằng Vũ kiếm lại bất diệt, kết quả của Diệp Phàm sẽ rất thảm thiết.

Thanh Y Tiểu Giao vương trầm giọng nói.

- Chuyện này cũng chưa chắc, hắn không ngừng để Bằng Vũ tái sinh cũng phải trả giá thật lớn, thời gian kéo dài chỉ sợ hắn cũng không chịu nổi.

Nhan Như Ngọc mở miệng.

Mười vạn tám ngàn kiếm, vạn kiếm cùng chuyển động chém phá bầu trời, rồi bao phủ Diệp Phàm. Nhưng Diệp Phàm lại lấy Ly Hỏa thần lô mở đường, đánh tới Kim Sí Tiểu Bằng vương.

"Ầm"

Ngọn lửa lớn màu đen ngập trời tàn phá bừa bãi khắp nơi, đánh tới rừng kiếm kia.


Mười vạn tám ngàn kiếm cùng động toát ra sát ý vô tận, tụ thành một thanh thần kiếm to lớn ngay giữa mây xanh, đây là sát ý của mười vạn tám ngàn kiếm!

"Xoẹt"

Thanh kiếm dài đến ngàn trượng này bổ thẳng xuống, sát ý kinh khủng của nó làm cho Diệp Phàm sợ hãi

- Mười vạn tám ngàn kiếm hợp nhất, sát ý vô biên!

"Ầm"

Diệp Phàm lập tức bị đánh bay ra ngoài, đại thuật sát sinh này làm cho cho Thánh thể Hoang Cổ như hắn cũng phải nhận lấy áp lực rất đáng sợ.

- Thật đáng sợ! Đây là quyết đấu của tu sĩ tầng thứ hai bí cảnh Đạo Cung sao?

- Đại thuật sát sinh của tộc Thiên Bằng khiến người ta kinh sợ, nếu không phải là Thánh thể Hoang Cổ mà đổi lại là một người khác, e rằng đã sớm bị đánh cho hình thần câu diệt rồi.

Mọi người ở đằng xa khó có thể bình tĩnh được.

"Ầm"

Diệp Phàm thôi thúc Ly Hỏa thần lô thiêu đốt khắp nơi, lại lần nữa hướng về mười vạn tám ngàn đại kiếm.

"Leng keng"

Từng thanh thần kiếm màu hoàng kim vọt tới như cầu vồng, rồi tập trung xuất hiện ở phía sau Kim Sí Tiểu Bằng vương, tránh khỏi ngọn lửa lớn ngập trời kia.

Mặc dù hắn đã đạt đến đến cảnh giới Bằng Vũ tái sinh, nhưng cũng không chịu nổi sự thiêu đốt của ngọn lửa khủng bố như vậy, hắn không muốn mấy thah đại kiếm của mình bị hao tổn.

Hai người đối lập hoàn toàn với nhau!

Kim Sí Tiểu Bằng vương không nghĩ tới thiên phú đại thuật sát sinh của mình bị đối phương khắc chế, ngọn lửa màu đen trong lò lửa của đối phương có sức uy hiếp rất lớn đối với Bằng Vũ kiếm của hắn.

- Thánh thể Hoang Cổ thật có thể hùng bá đồng giai, hơi áp chế được Kim Sí Tiểu Bằng vương rồi.

Đồ Phi vui vẻ nói.

Thanh Y lắc đầu, nói:

- Nói những lời này vẫn còn sớm, Kim Sí Tiểu Bằng vương có tiềm lực trở thành Đại Đế, dù so sánh bất cứ mặt nào đi nữa thì hắn đều không kém Thánh thể Hoang Cổ bao nhiêu. Tình thế hiện tại chỉ là vũ khí tương khắc mà thôi.

- Vẫn có một chút chênh lệch, thân thể của hắn được rèn luyện tại bí cảnh Tứ Cực, nên mới được như bây giờ!

Đồ Phi nói.

- Thánh thể Hoang Cổ lại đáng sợ như vậy sao? Ngay cả người có hi vọng trở thành Đại Đế của Yêu tộc ta cũng phải thua kém một chút.

Có vài tên tu sĩ Yêu tộc thì thầm.

"Ầm"

Đột nhiên, trong thiên địa xuất hiện một cỗ sát khí cực kỳ sắc bén, làm thân thể và linh hồn mọi người đều không tự chủ được phải run lên vì sợ hãi.

Giống như có một con hung thú Hoang Cổ thoát khỏi phong ấn đi tới thế gian này, sát ý vô tận cuốn lấy trời cao!

- Đây là...

Mọi người đều khiếp sợ.

Trên tay Kim Sí Tiểu Bằng vương có thêm một thanh binh khí đen nhánh, tỏa ánh hào quang rực rỡ làm chấn động tâm hồn. Loại sát khí sắc bén kia là do nó phát ra.

- Đại Hoang kích!

Rất nhiều người biến sắc, sắc mặt một vài tiểu yêu lại càng trắng bệch, suýt nữa quỳ rạp trên đất.

Loại kim loại đen đúc thành thanh vũ khí này giống như là có sinh mệnh, sát khí trùng thiên làm người ta sởn cả tóc gáy, tản phát uy năng làm người ta phải sợ hãi.

- Đúng là Đại Hoang kích, là ma binh lão Bằng vương sử dụng sát phạt một đời!

- Không sai, chính là Đại Hoang kích, giết chóc vô tận, máu chảy thành sông, xương chất như núi, cũng không biết có bao nhiêu sinh linh đã bị nó đoạt đi tính mạng!

Thanh binh khí đen nhánh đó tản phát sát khí trùng thiên, ánh sáng kim loại vô cùng lạnh lẽo, giống như một con thú hoang hung dữ lao ra bên ngoài, khí tức thật thê thảm.

- Thế này thật không công bằng! Kim Sí Tiểu Bằng vương, ngươi cầm binh khí trấn tộc của Yêu tộc như thế thì còn đánh thế nào nữa?

Đồ Phi kêu lên.

- Yên tâm, nó đã bị phong ấn, cũng không có được uy lực thực sự của Đại hoang kích!

Kim Sí Tiểu Bằng vương lạnh lùng đáp.

Đại Hoang kích là ma binh do Đại Năng của yêu tộc tế luyện một đời, tuy không thể so với binh khí Cực Đạo, nhưng uy lực rất kinh khủng.

- Đúng là đã bị phong ấn, lão Bằng Vương sẽ không để cho hắn có được ma binh quá sớm.

Nhan Như Ngọc gật đầu.

Không có ai biết được Đại Hoang kích đáng sợ đến mức nào, có lời đồn rằng nó nặng như núi, ngay cả tu sĩ bí cảnh Tứ Cực cũng khó cầm được nó trong tay.

Sợ rằng cũng chỉ có Kim Sí Tiểu Bằng vương, cùng với Thánh thể Hoang Cổ Diệp Phàm mới có thể tại cảnh giới thấp mà có thể sử dụng nó được.

Kim Sí Tiểu Bằng vương cầm Đại Hoang kích, toàn thân lấp lánh sáng bóng như hoàng kim, mà Đại Hoang kích lại đen nhánh như mực, hình thành sự đối lập rõ ràng. Nhưng khi sát ý hai người hợp lại, nó lại tương hỗ tạo thành một loại dao động mạnh mẽ.

Mà mười vạn tám ngàn đại kiếm ở phía sau hắn đều hướng thẳng lên cao, kiếm khí ngút trời như muốn tôn sùng vẻ lạnh nhạt đáng sợ của hắn lên cao: thân thể cường tráng, nắm giữ một cỗ sát tính cuồng dã.

"Ầm"

Diệp Phàm lấy đỉnh của mình ra, tiểu đỉnh cao hai tấc nhanh chóng to lên cao hơn một thước, thay thế vị trí của Ly Hỏa thần lô đang huyền phù trên đỉnh đầu hắn.

Chiếc đỉnh này cổ phác mà tự nhiên, không hề có sát khí, làm cho người ta cảm thấy nó tản phát đạo pháp tự nhiên, giống như là "đạo" và "lý" trong trời đất.

Từng tia khí Huyền Hoàng bên trong đỉnh buông xuống bảo vệ hắn kỹ càng, trông hắn tựa như đã hòa hợp làm một với đại đạo.