Già Thiên

Chương 1693: Người Từng Bảo Hộ

Là hắn sao, đúng thật là hắn sao? Đây là tiếng nói trong lòng của mọi người giờ phút này, là đang tự hỏi, chấn động và nổ vang như sấm sét ở trong lồng ngực!

Từng cho rằng người kia hơn phân nửa chính là Diệp Phàm, kỳ thật trong lòng cũng vẫn có hoài nghi, dù sao ba trăm năm trước, Diệp Phàm là liều mạng huyết chiến với chí tôn cổ đại ngã xuống, như thế nào có thể còn xuất hiện?

Giờ khắc này, bọn họ tin chắc, người này khẳng định là Diệp Phàm, đúng thật là hắn đã trở lại! Loại ý chí không thể lay chuyển và thủ đoạn cương mãnh vô địch này, cùng với phong cách quen thuộc kia, ngoại trừ hắn còn có thể là ai?

Chỉ một chưởng mà thôi, liền giết chết một vị Đại Thánh uy danh hiến hách trong Thần Đình, và còn phá hửy một kiện Đại Thánh khí, quá mức khủng bố, khiến người ta cảm giác một trận sợ run.

Màn sương máu tản đi, một thân ảnh đứng ở nơi đó, như một tòa núi lớn đứng sừng sững, thân thể như thần thiết luyện chế thành, tạo cho người ta một loại cảm giác áp bách.

Ở trên người hắn không cảm ứng được mảnh nhỏ pháp đạo, một chút cũng không có lưu lại, mọi người đều ngẩn ra, rồi sau đó tin tưởng, suy đoán là sự thực: nhất định là hắn phải trả cái giá thảm trọng, mới gian nan tái hiện ở nhân gian.

Người cấp số này sẽ bị chiến trường Phi Tiên áp chế, nhưng lại khó có thể chém sạch đạo hạnh của một ít những người đặc biệt, mà ở trên người Diệp Phàm mọi người lại không cảm nhận được mảy may mảnh nhỏ đạo tắc.

Trong trận chiến cuối cùng ba trăm năm trước đó&iăn hắn đã phải trả cái giá không thể tưởng tượng. Sau khi được chứng thật, điều này lạm tiêu tan vẻ sợ hãi trước đó, mọi người đều thở phào một cái.

Ở bọn họ xem ra, điều này mới miễn cưỡng "hợp lỷ".

Đương nhiên, phần đông vẫn còn khó cố thể chấp nhận, cho rằng hắn vốn không nên sống sót.

Xác định thân phận rồi, trong mắt rất nhiều người đều lộ ra vẻ khác thường. Tuy nhiên cũng không ai chủ động trước làm khó dễ, biếu hiện vừa rồi của Diệp Phàm quá mức cường hãn, chấn nhiếp rất nhiều người.

- Một đám rác rưởi!

Một thâũh niên lên tiếng, nửa thân trên của hắn trần trụi, cơ thể màu đồng cổ cường tráng như Thần ma, lời nói rất vô lễ, hiển nhiên là nhàm vào mọi người.

Rất nhiều người đều giận dữ, bọn họ là người chủ một vực, quá khứ đều là nhân vật mắt cao hơn đỉnh đầu. Ai dám bất kính?

Tuy nhiên sau khi có người nhận ra thanh niên này, ai nấy lại biến sắc. Hắn là Thác Bạt Mạc một trong những người cường đại nhất ba trăm năm qua, một người xứng với cái tên Ma Vương. Hiếm có người dám ngay mặt chọc giận hắn.

Rất nhiều người khó chịu, nhưng cũng không có lập tức bùng phát. Bọn họ đến từ vạn vực chư thiên, gần như đều xem như người mạnh nhất ở tinh vực mình, nhưng tới nơi này tất cả đều là người cùng cấp, vinh quang của ngày xưa không coi là gì. Bằng không, cũng sẽ không có rất nhiều cường giả đi theo người khác, buông bỏ Đế lộ.

Thác Bạt Mạc chống nạnh, đứng ở nới đó, giống như một con dã thú hung mãnh nguy hiểm, làm cho những người ở phụ cận hắn không tự chủ được thối lui, rời xa hắn.

Tuy rằng hắn còn chưa có nói rõ phải nhằm vào Diệp Phàm, nhưng cái loại ánh mắt đó lại tràn ngập tính xâm lược, nhìn quét trên người Diệp Phàm, có một loại dã tính, cũng có một loại lạnh như băng.

Bên kia, Y Minh Doãn đệ tử của Thiên Đức đi tới, lưng đeo một thanh cổ kiếm. Thanh kiếm như là có sinh mệnh, hợp cùng hắn một chỗ, mỗi một bước hắn hạ xuống, mặt đất nơi này đều rung chuyển, đồng thời còn kèm theo tiếng kiếm ngân lanh lảnh.

Tuy rằng hắn tới là nhằm vào Diệp Phàm, nhưng cũng có sát ý đối với Thác Bạt Mạc.

Diệp Phàm... đảo mắt nhìn lướt qua mọi người, cảm nhận được khí cơ quen thuộc, có người kề cận với Bá vương, có đệ tử của Diêu Quang, còn có Thánh Linh... Không phải kế thừa của địch nhân nhưng đều chú định là trận doanh đối địch với hắn.

- Các ngươi đây là định bao vây tiêu trừ ta sao?

Diệp Phàm đôi mắt ảm đạm, không có sáng rọi người gì, nhưng cái loại bình tĩnh này lại khiến mọi người

- Chúng ta là vì danh dự của Diệp tiên bọĩ tơi đây chiến một trận! Anh hùng ba trăm năm trước không để cho ngươi tớúnạokaanh Ị

Có người quát lớn.

Mạc Vấn Thiên chấn bảo bình màu đen trên đầu một cái, đạo phù trong vô hình khuếch tán ra, trong bóng tối thêm vào trên thân người ở xa xa hét lớn kia, làm cho lời nói của hắn vang động như tiếng sấm, chấn động trời cao.

- Ba trăm năm trước ngaơi ở nơi nào, có không từng đi tinh không trợ giúp hắn chiến một trận?

Diệp Phàm lãnh đạm hỏi.

- Chúng ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng không cần khinh nhờn anh kiệt tiền bối, yêu cầu ngươi tự trọng!

Có một người khác lời lẽ nghiêm khắc khiến trách.

Bất kỳ thời đại nào đều không thể thiếu người như thế! Diệp Phàm nhìn bọn họ, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt rất lạnh, rồi sau đó lại thở dài một hơi.

"Ầm!"


Mặt đất rung động, lại có một số trận doanh chạy tới, số lượng cường giả càng nhiều, vây quanh nơi này như tường đồng vách sắt.

Người còn sống còn không trọng yếu bằng hư danh táng ở ba trăm năm trước, chân thân hắn ở đây không được thừa nhận, ngược lại trở thành thủ phạm làm bại hoại anh danh của chính hắn ngày xưa.

Thật đúng là mỉa mai! Diệp Phàm không nói gì, chỉ nbìn những người này, không có lộ ra mảy may dao động cường đại, cũng không có huyết khí Thánh thể xông thẳng lên trời cao, nhưng lại khiến người ta kinh sợ úy kỵ.

- Diệp tiền bối sau khi chết đi, ngay cả anh linh đều không được yên tĩnh, bằng hữu ngươi thật quá đáng!

Dưới bảo bình đại đạo màu đen, thanh âm của Mạc Vấn Thiên không cao, nhưng rõ ràng xuyên khắp toàn trường.

Nhiều người như vậy, lại chỉ có hắn nơi đó có một cái bảo bình của đại đạo kết xuất, đó là một loại kết hợp thể của đạo hạnh và lạc ấn. Ở trên chiến trường Phi Tiên bị áp chế mà có thể có biếu hiện bực này, thật sự rất kinh người.

Diệp Phàm nhìn những người này thật lâu, cuối cùng nở nụ cười, tuy nhiên lại có điếm ác nghiệt. Nói đến cùng những người này vì sợ hãi, không muốn hắn trở về, ngày nay mở to mắt nói mà làm như kẻ đui mù, chính là muốn nhân cơ hội diệt trừ hắn.

Chỉ có điều là thật sự có thể giết được sao? Diệp Phàm cất bước, ở trong đám người như vào chỗ không người, nhìn vào mỗi người, như vua của vạn thú đang tuần toa rừng rậm, đối mặt với đàn lang sói.

- Các ngươi cho rằng có ý nghĩa như vậy sao?

Diệp Phàm dừng lại, con ngươi trở nên rất lãnh liệt, có một loại khí vận khiến người ta hít thở không thông. Rất nhiều người đều trong lòng run lên. Người có tên cây có bóng! Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, và còn biết thân thể hắn có vấn đề, nhưng cũng còn có điều sợ hãi.

- Ngươi tưởng rằng làm như vậy rất bất phàm sao, khi nhục tiền nhân, đây là công địch với người trong thiên hạ!

Xa xa có người khác quát lớn.

Giờ khắc này, rất nhiều binh khí chớp động vầng sáng lãnh liệt, rất nhiều người quyết định động thủ, muốn ở trong này bao vây ngăn chặn Diệp Phàm, liên thủ giết chết hắn!

- Ta chính là Diệp Phàm! Các ngươi làm như vậy, cảm thấy được có thể thành công sao?

Lời nói bình tĩnh, ẩn chứa một loại uy nghiêm, Diệp Phàm đứng ở nơi đó, nhìn xuống quần hùng.

Hắn thoạt nhìn bình thản, lời nói không vang dội, nhưng cũng là một loại sấm sét, hắn chủ động thúc đẩy sự việc, nhưng không có phẫn nộ, cũng không có bi ai, mà lại là thần thái như vậy, ra ngoài dự kiến của mọi người.

- Nói hưu nói vượn! Diệp tiền bối ở ba trăm năm trước đã chết trận, xương cốt cũng không còn, cả thế gian đều biết, ngươi giả mạo ngài như vậy ai sẽ tin tưởng!

Có người lời nói chính trực, thần sắc nghiêm nghị, lớn tiếng khiến trách.

Diệp Phàm thật sự không biết là nên cười, hay nên trái tim băng giá, biếu tình trên mặt thực phức tạp, khiến người ta trông thấy có chút sợ hãi.

- Ba trăm năm trước, một vị lại một vị anh kiệt đẫm máu trong chiến trường vũ trụ. Hư Không Đại đế, Cơ Tử, Cái Cửu U, Khương Thái Hư... đã vì người như các ngươi mà đã liều mạng huyết chiến với chí tôn vùng cấm, thật sự không đáng!

Giọng nói của Diệp Phàm lần đầu tiên rét lạnh như vậy.

- Sau ba trăm năm, thế gian không còn có Thánh thể Nhân tộc, hắn đã chết đi rồi! Không còn sống nữa rồi!

Có người trực tiếp kêu lên, nhưng không khỏi có chút nóng vội.

- Là ai khinh nhờn Thánh thể Diệp Phàm tiền bối?

Xa xa truyền đến tiếng rống to, một đạo lại một đạo thân ảnh nhảy vọt tới, như là một viên lại một viên tinh tú rực rỡ, tất cả đều mang theo một loại khí cơ cường đại.

Trong đó có một số người đạo hạnh chưa bị chém hết, đúng lúc này hiển hóa ra, có ráng màu tường hòa bay ngang qua không trung, khí tức bàng bạc.

Từng có một nhóm người ôm lòng hành hương đang tìm kiếm Diệp Phàm, ngày nay rốt cục nhìn thấy tung tích hắn, rất nhanh tới rồi, mỗi người đều vô cùng kích động.

- Là Diệp tiền bối! Đúng thật là Người!

Có người kêu lớn.

Bọn họ vẫn chưa từng gặp chân thân Diệp Phàm, nhưng đã thấy qua pho tượng của hắn, từng nhìn thấy loại thần vận này, giống nhau như đúc cùng với người giữa vòng vây trong chiến trường kia.

- Kêu loạn gọi bậy cái gì vậy?

Cường giả Thác Bạt Mạc nhìn quét qua những người mới tới, âm trầm quát lớn.


Mọi người cả kinh, không nghĩ tới ma nhân này đang ở đây, đều chậm lại bước chân như lâm đại địch.

- Một đám rác rưởi!

Thác Bạt Mạc lại phun ra bốn chữ này, vẫn như cũ là nhằm vào mọi người cả địch và ta. Sau đó hắn khệnh khạng đi từng bước một vào trong trường đấu, rốt cục muốn động thủ với Diệp Phàm rồi.

- Một tàm năm trước, khi ma công của hắn còn chưa đại thành, đã từng bị Hỏa Linh Thương Viêm đuổi giết, kết quả lại còn sống như một kỳ tích!

Có người nói nhỏ.

Ngày xưa, khi Diệp Phàm ở trên cổ lộ thí luyện Nhân tộc, cũng từng gặp phải Hỏa Linh Thương Viêm căm thù, phải đuổi giết, cũng còn sống không tổn hao gỉế

Hai người đều từng trêu chọc tồn tại kia, tự nhiên dễ dàng khiến người ta liên tưởng bọn họ vào với nhau.

"Ầm!"

Như tiếng sấm nổ vang, huyết khí trong sọ của Thác Bạt Mạc xông thẳng lên trời cao, như một mảng đại dương mênh mông, mỗi bước chân hắn hạ xuống mặt đất nổ tung, ngọn núi ở xa xa đều rung chuyển như sắp sụp đọ.

Ai cũng không nghĩ tới, hắn cường đại như vậy, vượt qụa đoán trước, lực lượng thân thể quả thực là nghịch thiên!

- Chẳng lẽ truyền thuyết là sự thật! Năm mươi năm trước, hắn một người một mình giết mấy vị Thánh linh, không phải lời đồn nhảm?!

Rất nhiều người rúng động.

Thác Bạt Mạc cơ thể màu đồng cổ, mỗi một sợi gân bắp thịt đều nổi vồng như một con rồng uốn mình, huyết khí cường đại mênh mông, hắn như một Ma Vương, ánh mắt rét lạnh, bưórẹ ra bước thứ hai, dãy núi cách đó không xa cuối cùng nứt toạt ra.

Rất nhiều người kinh hãi, đây chính là lực lượng thân thể đơn thuần, quá mức cường đại!

Khi Thác Bạt Mạc bước ra bước thứ ba, núi sông nơi này lay động, mặt trời mặt trăng đều thất sắc, huyết khí toàn thân hắn xông thẳng lên trời cao.

Mọi người không khỏi không biến sắc, đến tột cùng là đạo hạnh chưa chém hết, hay thật sự thân thể hắn có sức mạnh to lớn kinh thiên động địa như vậy? Vượt qua lẽ thường, làm cho mọi người hoài nghi hắn mới chỉnh là Thánh thể.

- Ba mươi năm trước, khi hắn cách ngày thiên công đại thành không xa, nghe nói từng chọc phải Doãn Thiên Đức, bị bí thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh phân ra một khối hóa thân đuổi giết, cuối cùng còn sống, điều này cũng là thật vậy chăng?

Giờ khắc này, mọi người nghĩ tới những lời đồn đãi trước kia, hiện tại xem ra rất có thể đều là sự thật! Ý

Dám trêu chọc Hỏa Linh Thương Viêm, từng giết rất nhiều Thánh Linh, khiêu chiến với một khối hóa thân của Doãn Thiến Đức, những chiến tích này đều là gần cả trăm năm trước, hợp cùng một chỗ, thật kinh thế hãi tục.

Thác Bạt Mạc khí thế càng ngày càng cường thịnh, như một Thần Ma, toàn thân hắn quang diễm nhảy Lên, lực lượng huyết mạch kéo lên tới cực hạn, nhằm về phía Diệp Phàm làm cho bầu trời đều chao đảo.

"Ầm!"

Hắn ra tay rồi! Địa phương này rất nhiều người cực nhanh lui về phía sau, quyền phong cuồn cuộn mãnh liệt, lực lượng thân thể tinh khiết làm cho mấy ngọn núi đá phía trước toàn bộ nổ tung, dập nát.

- Ta biết rồi, hắn đến từ Vĩnh Hằng Tinh vực, là Phạm Thiên Chiến thể!

Những lời này vừa nói ra, lập tức dẫn phát mọi người ồ lên.

Trong vũ trụ, Phạm Thiên Chiến thể, Nguyên Thủỵ Ma thể, Thái Thượng Tiên thể... đều là huyết mạch khủng bố nhất, chỉ có điều rất nhiều vạn năm cũng chưa từng xuất hiện, mà Thác Bạt Mạc dĩ nhiên là loại thể chất này, khó trách hắn dám quyết đấu với Thánh thể.

Vòm trời nô tung, ngọn núi sụp đô, mặt đât nứt toạt, nhưng Diệp Phàm đôi mặt với những thứ này lại không nhúc nhích chút nào, lẳng lặng chờ Phạm Thiên Chiến thể Thác Bat Mac đánh tới!

- Ngươi quên Vĩnh Hằng Tinh vực rồi sao? Ta là người ứng với kiếp nạn mà sinh ra, là Chiến thể mạnh nhất!

Thác Bạt Mạc âm trầm nói.

Diệp Phàm không nói gì, chỉ bổ ra một chưởng, lập tức trong thiên địa này liền bùng phát ra tia sáng không gì sánh nổi, đỗ là vì va chạm với nắm tay của Chiến thể mà sinh ra.

Thanh âm cực lớn, như tiếng sóng thần nổ vang, nứt toạt bầu trời, máu bắn tung toé tại đương trường, Thác Bạt Mạc bay tung ra ngoài, cánh tay đầy máu.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ không thể tin được, bàn tay của hắn không ngờ bị gãy xương, hắn lại không chống lại được một kích tùy ý của Diệp Phàm, hắn quá mức khiếp sợ.

Trên thực tế, hắn đủ để kiêu ngạo rồi! Đổi lại là Đại Thánh nào khác, bị trực tiếp một kích của Diệp Phàm hẳn đã thành thịt bầm, còn hắn lại chỉ là bị thương bàn tay mà thôi.

"Coong!"

Thần kiếm xé trời, lại có người ra tay, một kiếm chém phá núi rừng sông suối, bổ thẳng tới đỉnh đầu của Diệp Phàm.

Bảo bình đại đạo rung động, Diêu Quang nhất mạch cũng có người ra tay.

- Sau ba trăm năm, thế gian vốn đã không có Thánh thể, chư vị Đạo huynh hợp lực tru giết hắn!

Có người quát lớn.

Giờ khắc này, rất nhiều người hưởng ứng, không phải kẻ đi theo Bá thể, thì là Diêu Quang nhất mạch, còn có đám người của Thần Đình... tất cả đều đối lập với Diệp Phàm, khắp nơi tràn ngập sát phạt khí, bao trùm nơi đây.

- Các ngươi dám bất kính với Diệp tiền bối ư?

- Diệp tiền bối! Chúng ta đến trợ ngài!

Ở bên ngoài cùng, các cường giả ôm lòng hành hương mà đến hét lớn, bọn họ mới đến mà thôi, người tới còn không nhiều lắm, nhưng cũng không cho phép xem thường. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

- Không cần! Các ngươi cứ ở ngoài đó chờ xem đi! Diệp Phàm bình tĩnh nói.

Thời gian đã cách ba trăm năm, hắn không nghĩ tới lại phải đại khai sát giới, mà niên đại này đã không còn là hắc ám náo động, mà người hẳn muốn giết đều từng được Hư Không Đại đế, Cái Cửu U... bảo hộ.