Già Thiên

Chương 1647: Trung Tâm Vũ Trụ

Màn mưa ánh sáng màu lam bay múa, sáng lạn mà xinh đẹp, đây là mảnh nhỏ tiên kim vọt vào chỗ vũ trụ sâu nhất, rất nhiều đại tinh bị đánh trúng biến thành bột mịn, như một trường pháo hoa nở rộ.

Bao la hùng vĩ mà chấn nhiếp thế gian!

- Rống...

Ngay chỗ sâu trong vòm trời mênh mông kia, trong một tòa Thiên Cung to lớn lơ lửng trong hỗn độn khí, truyền ra tiếng gầm phẫn nộ, hắn nhận được một góc mảnh nhỏ trong suốt, cầm ở đầu ngón tay, chỗ sâu trong con ngươi phát ra tia sáng vô cùng lãnh liệt.

- Gần đất xa trời sắp xuống mộ rồi, cứ để cho các ngươi sính uy nhất thời, ngày khác nếu ta quân lâm vũ trụ, sẽ sửa đổi hết thảy trật tự cũ!

Đế tháp bị hủy, thân ảnh hùng vĩ bao phủ trong sương mù hỗn độn này, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng cao nhất, thần sắc lạnh lùng, thanh âm trầm thấp, nhưng vẫn như cũ cường thế mà tự tin, khí phách tuyệt luân.

Bắc Đẩu Tinh Vực, chư thánh bàn tán nổi lên tiếng náo động rầm rĩ.

Mọi người đều khiếp sợ, người này quá cường đại, chỉ một cái tát mà thôi, đã đánh cho ba mươi ba tầng thiên tháp do Vĩnh Hằng Lam Kim luyện chế thành hóa thành mảnh nhỏ, hóa thành từng mảng lớn mưa ánh sáng diễm lệ biến mất ở sâu trong vũ trụ.

Đây là khí phách và sức mạnh to lớn đến mức nào, chù nhân của cấm địa Thái Cổ căn bản là chướng mắt lọai tiên liệu này, khinh thường không thèm nhìn tới một chưởng dập nát!

Các đại cấm địa Sinh Mệnh, mấy vị chí tôn cổ đại hờ hững, vừa rồi rõ ràng là có người muốn gây sự, muốn đo lường tồn tại dưới vực sâu cấm địa Thái cổ, không nghĩ tới cứ như vậy kết thúc.

Chín tòa Thánh sơn của cấm địa Thái cổ sụp đổ, trong lòng đất là một mảng lớn phế tích, bị bao phủ trong sương mù, nhưng không hiển lộ suy sút chút nào, ngược lại làm cho nơi này càng thêm sâu không lường được, khiến mọi người càng kính sợ.

Bên ngoài, cái khe lớn Tiên lộ kia càng ngày càng rộng lớn, mà năm khối đại lục cũng phát ra hào quang mỏng manh, Ngũ sắc Tế Đàn cực lớn dường như đang sống lại, sắp mở ra một cánh cửa cực lớn.

Ở Bắc Đẩu lúc này, ngay cả Chuẩn đế đều vô cùng cẩn thận, không dám không kiêng nể gì như trước, vết xe đổ còn rành rành trước mắt, thần thức của kẻ sắp thành đạo bị huỷ diệt, đạo khí bị hủy, sao không làm cho mọi người hết hồn?

Dù vậy, thánh hiền lại cũng càng ngày càng nhiều. Vạn vực chư thiên, các đại sinh mệnh cổ địa, phàm là có kẻ thành tựu nhất định đều không muốn bỏ qua, tất cả đều chạy tới.

Với những người thọ nguyên không còn nhiều là chủ lực, không còn gì phải e sợ, cái chết đối với họ mà nói không coi là cái gì, dù sao cũng sắp đối mặt với một khắc đó rồi, nếu như có thể liều mạng vượt qua thì chính là một thiên địa khác, từ đó trường sinh!

về phần các chí cường giả khác, tự nhiên càng tự phụ, chẳng lẽ còn thua kém so với một số lão già gần đất xa trời hay sao? Vì thế một số Đại Thánh và Giáo tổ như mặt trời ban trưa, tất cả đều quân lâm ở phụ cận Táng Đế Tinh.

Đương nhiên, bọn họ sẽ không dại dột đi tranh chấp với chí tôn cổ đại, thực hiểu rõ địa vị của chính mình. Mặc dù là xưng tôn một vực, được xưng là người mạnh nhất của một viên chù tinh, nhưng ở trong này dù là rồng cũng phải nằm phục, là hổ cũng phải nằm úp sấp, không dám tự cao tự đại. Những người này phần lớn đều canh giữ ở Vực ngoại, chờ đợi cơ hội, chờ chí tôn chinh phạt qua đi mới là lúc bọn họ thu hoạch. Bọn họ rất biết rõ địa vị cùng tư cách của chính mình.

Bắc Đẩu Tinh Vực phong vân cuồn cuộn, bầu không khí căng thẳng càng ngày càng rõ rệt, tới cuối cùng cả viên cổ tinh đều phát sáng, chúng sinh đều đang chờ đợi con đường thành tiên mở ra.

Lúc này ở trong mấy đại vùng cấm, chùm tia sáng chiếu thẳng lên ba mươi ba tầng trời kia càng thêm rực rỡ, vô cùng to lớn. Các chí tôn đã từng vô địch trên trời dưới đất, thống trị vũ trụ viễn cổ gần như đều thức tỉnh rồi!

Loại không khí này khiến người ta hít thở không thông! Theo thời gian một ngày quá khứ, chính là thánh hiền thần kinh căng thẳng đều như sắp đứt đoạn, mỗi người đều thấp thỏm lo âu, nơm nớp lo sợ.

Chờ đợi đã muôn đời, chỉ chờ một cái chớp mắt không gian mở ra đó, sẽ sinh ra tình thế hỗn loạn lớn nhất đảo điên nhân gian giới, xông vào Tiên vực, thành đạo phi tiên, là giấc mộng của mỗi một tu sĩ.

Tiên không thể nhìn thấy, dường như xưa nay chưa từng có ai thành công đánh vào Tiên vực, hết thảy vấn đề đều tích lũy tới rồi kiếp này: mong chờ ký thác của Thiên Tôn cổ ở thời đại thần thoại, hy vọng của Hoàng giả thời thái cổ, chờ mong của Đại đế Nhân tộc thời hoang cổ... tất cả đều sắp kết thúc, sắp có một kết quả!

Đây là sự yên lặng trước cơn bão tố!


Tới lúc này, không có ai chọn gây sự, không có người nào chọn chinh chiến, ngay cả một ít sinh linh đi ra từ trong vùng cấm đều rất hạ thấp. Trong lúc nhất thời khắp thế giới đều như là mất đi tiếng động.

- Đi Bắc Đẩu không? Nơi đó ngày nay sắp trở thành chiến trường mạnh nhất xưa nay, mặc dù không có hy vọng thành tiên, cũng phải tới kiến thức một phen!

- Đi chứ! Thí luyện trên cổ lộ đã tới cực điểm, trận phân tranh Đế lộ chung cực cuối cùng còn không biết đến khi nào mới mở ra, hẳn phải đi Táng Để Tinh một chuyến!

- Sao có thể bỏ qua được, chí tôn của muôn đời trước xuất hiện, có thể sẽ có Cổ Hoàng cùng Đại đế ngày xưa đăng tràng cũng nói không chừng. Nhân vật vô thượng cấp số này, bất kể như thế nào cũng phải đi nhìn xem một lần!

- Không sai! Nói không chừng còn có thể có Thiên Tôn cổ thời đại thần thoại cũng không chừng. Thời đại kỳ diệu nhất đã đến sao có thể bỏ qua được! Chỉ là không thể tham dự vào, chỉ chứng kiến hẳn là được!

Ở trên cổ lộ Nhân tộc, một số Thánh nhân trẻ tuổi mới xuất hiện, tất cả đều đang bàn luận. Mấy ngày gần đây Bắc Đẩu nổi phong vân chấn động lục hợp bát hoang, phàm là cường giả ai cũng nghe nói tới, tất cả đều bàn tán sôi nổi và chú ý theo dõi.

Không chỉ có con đường cực hạn này, Thánh Linh cổ lộ, Thần tộc cổ lộ, Cổ Hoàng tộc lộ... những chí cường giả trên trên đường này, mỗi người đều ở xa xa nhìn về phía Bắc Đẩu Tinh Vực, chờ đợi tới khoảnh khắc kia.

Cũng không biết có bao nhiêu người nhích người chạy tới Táng Đế Tinh. Mặc dù không thể tham dự cũng muốn chứng kiến, muốn nhìn thấy một hồi phồn hoa thịnh thế nhất, muốn nghe một khúc Tiên lộ kịch liệt nhất và chiến khúc mạnh nhất!

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang, trời sụp đất nứt, một thân ảnh bay ngang qua không trung, làm cho rất nhiều tinh tú đều rung chuyển, chấn động cả tinh hải mênh mông.

- Người nào mà cường đại và cường thế như vậy?

Bên cạnh, trên một đường cổ trong Thánh thành, rất nhiều người cả kinh kêu lên thành tiếng, khi nhìn thấy thân ảnh kia ngang tinh hà đi ra xa, đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ.

- Là Thái Sơ, hắn là người thứ nhất khắc tên trên Tinh Bia ở cổ lộ chung cực!

Không ngờ có người ở xa xa quan sát nhận ra hắn, từng có duyên nhìn thấy một lần, đúng lúc này nói ra lai lịch của hắn, lập tức dẫn tới một số người cả kinh kêu lên.

Trong Vũ trụ có rất nhiều cổ lộ, nhưng chỉ có người mạnh nhất đánh vỡ gông cùm xiềng xích, nhảy qua chung cực, mới có thể đi tới trước tòa thiên quan cuối cùng kia, lưu lại tên của mình.

Người thứ nhất chạy tới, bất kể như thế nào đều sẽ tạo cho người ta ấn tượng khắc sâu. Lúc này hắn bay ngang qua không trung, đi tới tinh vực không biết tự nhiên tác động lòng người dao động.

"Ầm!"

Lại là một tiếng chấn động mãnh liệt, có rất nhiều thân ảnh ngang không trung mà đi, từng người đều pháp lực ngập trời, chấn cho Thánh thành phía dưới đều sắp sụp đổ. Những người đó tất cả đều có thể dựa vào lực bản thân mình vượt qua vũ trụ.

- Đều là người đã ghi tên trên Tinh Bia, là chí cường giả trên các cổ lộ. Không thể tưởng được tất cả đều nhích động, đều là đi tới Bắc Đẩu Tinh Vực để chứng kiếnư?!

Không hề nghi ngờ, Bắc Đẩu Tinh Vực trở thành trung tâm của toàn vũ trụ, thập phương đều chú mục, vạn tộc cùng mong chờ, tất cả phong vân đều tụ tập về phía nơi đó.

Dưới tinh không rực rỡ xuất hiện một thân ảnh thon dài, được bao phủ trong một trăm lẻ tám vầng hào quang, siêu nhiên xuất thế, cả người vô cùng thần thánh. Ngay cả sợi tóc đều như nhuộm lên một màu vàng sáng rọi, cả người vô cùng sáng lạn, giống như Thần tử Thái Dương giáng thế.

Đúng là Diêu Quang biến mất nhiều năm không thấy xuất hiện lại trên cổ lộ. Hắn tường hòa yên lặng, toàn thân phát ra bảo huy trong suốt, con ngươi sâu sắc, lẩm bẩm:


- Rốt cục sắp mở ra rồi sao! Ta cũng cần phải trở về. Xương cốt Chuẩn đế, máu huyết của chí tôn cổ đại... đây chính là tới một hồi thịnh yến trước nay chưa từng có!

Trong nháy mắt, hắn liền biến mất.

"Ầm!"

Lại là một tiếng nổ vang, một thân ảnh đáng sợ xuất hiện, từng bước một bước ra, rất nhiều tinh tú ở dưới chân hắn né qua một bên, hắn có một khí thế khí nuốt núi sông.

- Người này là ai vậy? Như thế nào đặc biệt như vậy! Thật giống như có thể độc tôn trong vũ trụ, như chỉ có hắn mới có thể thành Đế, cái loại khí độ này là phát ra từ trong khung xương đây mà!

Mọi người đều rúng động, cảm nhận được một loại áp bức chí cường, độc tôn trên trời dưới đất, bễ nghễ chư vực muôn đời, chính là khí thế của người đó. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều như là nhân chủ giáng thế!

- Hắn là... Đế Hoàng!

- Cái gì, một vị Đại đế hay là Cổ Hoàng?

Có người không biết cả kinh kêu lên, lộ vẻ mặt hoảng sợ.

- Không! Tên của hắn chính là Đế Hoàng, từng một lần duy nhất ghi tên trước hùng quan. Hiện nay xếp hạng thứ năm mươi, tên chỉ có hai chữ Đế Hoàng, cực kỳ khủng bố và cường đại!

Ở thời thái cổ, cái tên này đã từng xuất hiện, làm ra động tĩnh rất lớn: Một mình giết chết tất cả kẻ tranh hùng trên Đế lộ chạy tới trước thiên quan chung cực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nhưng cuối cùng, hắn lại ở trước tòa hùng quan đó khẽ thở dài một tiếng, không hề đi vào, xoay người đưa lưng từ đó rời đi!

Khi có người nói ra bí tân này, lập tức chấn kinh mọi người trên cổ lộ tinh vực đều rúng động. Người này phải cường đại tới mức nào? Một mình giết toàn bộ, chẳng phải là xưng tôn thiên hạ, vô địch kinh diễm rồi sao? Nhưng sao hắn lại lựa chọn rời đi!

Hắn lựa chọn phong ấn trong nguyên, tạm gác lại chờ tới kiếp này xuất hiện, ngày nay lại xuất thế, thật không biết sẽ tạo ra náo động phong vân đến mức nào nữa!

- Chính là nội tình của Táng Đế Tinh quá mức thâm sâu, hắn cường thế như vậy đi tới nơi đó, nhìn thấy chí tôn cổ đại hơn phân nửa cũng chỉ có thể nằm phục xuống, không chống lại được đâu!

Hết người này tới người kia, từng đại nhân vật đi tới Bắc Đẩu, làm cho mọi người trên cổ lộ Thánh Thành không biết nói gì, mà theo đó cũng hấp dẫn thêm nhiều người đi tới trước, ai nấy đều muốn xem đến tột cùng như thế nào.

Mọi người đều biết rất rõ, không tranh giành lại chí tôn cổ đại, cũng không thể đi tranh tiên môn kia, bằng không cho dù công lực tăng vọt lên vạn lần đều phải bị giết chết. Ngày nay đi tới đó đều chỉ là để xem một hồi hoàng kim rầm rộ mở ra!

Chịu ảnh htrởng nên người càng ngày càng nhiều, trên các cổ lộ hình thành một cơn gió lốc, chư thánh đều lên đường, tất cả đều hướng tới tập trung ở tọa độ phương vị kia!

- Phong ấn của Phi Tiên Tinh buông lỏng, những kẻ thảo phạt kia lại ra đi, một hồi tiến công trời sụp đất nứt lại bắt đầu rồi!

Ở một ngày này, có người truyền đến tin tức, ở trong tinh vực xa xôi, nơi đó tụ tập rất nhiều đại tộc cổ xưa. Trong đó không ít chí cường giả bị phong ấn từ thời cổ đại đến nay xuất hiện!

- Bọn họ đang chuẩn bị quân, là muốn tìm kiếm Tiên Chung, hay là muốn nắm trong tay Hoang Tháp, hoặc là sẽ công tới Táng Đế Tinh mong được thành tiên? Đây hẳn đều là mục tiêu của bọn họ!

Không chỉ có bọn họ, Tử Vi Tinh vực, Câu Trần Tinh vực, Thông Thiên Tinh vực, A Di Đà Tinh vực, Hỏa Tang Tinh vực, Vũ Hóa Tinh vực, Vĩnh Hằng Tinh vực... rất nhiều sinh mệnh địa tất cả đều ùn ùn nhích động.

Mười vạn kỵ Thần Ma đạp vũ trụ, trăm vạn cường giả vượt hư không tới Bắc Đẩu, đây là một niên đại điên cuồng, tất cả tu sĩ ẩn nhẫn đã muôn đời, rất nhiều cường giả tất cả đều ngồi không yên, người có năng lực đều chạy tới Táng Đế Tinh.

Vòm trời này đều sắp sụp đổ, mặt đất này đều sắp vỡ nát, mặc dù không có chuyện gì cũng phải gặp chuyện không may!

Vũ trụ này quá lớn, rộng lớn vô ngần, không nói tới các tộc nhỏ yếu, chỉ riêng chủng tộc cường đại có thể vượt qua vũ trụ đã có tới mấy vạn tộc loại, toàn bộ đều tập trung tới một vực, đây là một hồi gió to bão lớn đáng sợ.

Trong tinh không, một nhà sư trung niên dáng vẻ từ bi tường hòa ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, như là ngàn năm chưa nhích động, trên người đều bị bụi bậm bao phủ. Lúc này hắn đứng dậy, cất bước đi trong tinh không, Kim Thiền Tử cùng đi theo ở phía sau hắn.

Một phiến tinh vực khác, một lão nhân thoạt nhìn vô cùng giản dị, ý vị tự nhiên, ngồi trên lưng một con Thanh ngưu, cũng ra đi, đi tới hướng cổ vực trong tinh không.

"Ầm!"

Mười ngày sau, Bắc Đẩu Tinh Vực phát sinh một tiếng nổ vang trời, trên trung tâm sinh mệnh đại tinh lao ra một cổ thần lực cái thế, rất nhanh khuếch tán khắp hướng trong vũ trụ, rất nhiều tinh tú toàn bộ nổ tung!