Hắc Ám Thành, tường thành có màu đỏ sậm, bởi vì xưa nay chinh chiến quá nhiều, vách tường đều bị máu tươi nhuộm thành màu sắc này.
Nó được xưng là đệ nhất thành, nhưng đi tới gần, cũng không cảm thấy rộng rãi bao nhiêu, tường thành cao mười hai trượng so với một trong các thành trì hùng vĩ cũng không hơn bao nhiêu.
Năm tháng lưu lại dấu vết loang lổ trên vách thành, ẩn ở dưới những vết đao và vết lỗ hổng mũi tên, lưu động trận văn ảm đạm sáng mờ, để phòng ngự cho tòa thành này.
Nó được xưng là đệ nhất thành ở Trung Vực, cũng không phải có liên quan với quy mô rộng lớn, mà vì địa phương này quá trọng yếu, qua các lần hắc ám náo động nơi đây đều là chiến tràng chính đầu tiên, đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Nói về Trung Vực, nói tới náo động Bất Tử Sơn, tất nhiên phải đề cập tới tòa thành này, vì vậy cũng chính là nói đến đệ nhất thành.
- Mứt quả ghim thành xâu, cửa hiệu lâu đời cũng là tay nghề của Trần gia tộc, vừa lớn vừa tròn vừa ngọt đây!
- Bói vận mạng bói trời, bói hết tạo hóa, canh gác người của Ma Y Thần và Thiên giới giáng thế, hỏi ông trời bói duyên ba đời ba thế!
Nhiều năm rời xa chiến loạn, tĩnh dưỡng, ngày nay Hắc Ám Thành phi thường phồn hoa. Cảnh binh bại loạn tướng mười mấy vạn năm trước sớm đã không còn nữa, người đến người đi, đủ chủng loại chen vai sát cánh, mùi cõi trần xông thẳng lên trời cao.
Diệp Phàm vào thành, nhìn thấy chính là cảnh tượng thịnh vượng "nhất phái bách nghiệp", chúng sinh an cư phồn vinh, lại nhìn thấy rất nhiều tu sĩ giấu mình trong lớp phàm nhân.
Trên thực tế, trong cả tòa thành, tu sĩ có thể chiếm hơn phân nửa. Dù sao cũng từng trải qua náo động đáng sợ nhất trên lịch sử Nhân tộc, không thiếu nhất chính là người tu đạo.
Hắn lên một tửu lâu trên đường phố chính gần bên Hắc Ám Thành, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ngựa xe như nước, tiếng rao hàng chào hàng không dứt bên tai, ngay cả trên bầu trời cũng thỉnh thoảng có hào quang bay qua, người ra vào nhiều lắm.
Không cần phí sức tìm hiểu, chỉ cần ngồi xuống chỗ nhiều người là có thể nghe được tin tức mới nhất gần đây. Ngày nay đến đây rất nhiều tu sĩ, đều đang bàn tán về thế cục mới đây.
Mọi người tin rằng con đường thành tiên sắp sửa mở ra, bởi vì người của chư thiên vạn vực đổ xô tới tấp nập, chư thánh như thủy triều vượt hư không tới, buông xuống ở Bắc Đẩu.
Hơn nữa, các đại cấm địa Sinh Mệnh cũng không còn yên lặng. Có người nhìn thấy trong vùng cấm Thái Sơ một nữ nhân xinh đẹp thổi sáo, lướt ngang qua không trung, vượt thoát thế gian chấn động Bắc Vực.
Cũng có người nghe được, trong cấm địa Thái cổ ở Nam Vực, truyền ra từng tràng tiếng xích sắt vang động, chín tòa Thánh sơn kia ngày ngày chấn động, dưới vực sâu dâng lên sương mù vô tận.
Còn có người nhìn thấy trong Tiên Lăng Mộ một ít cổ bi phát sáng ngời, tản phát ra từng đợt khí cơ khiếp người, như là sắp xé vòm trời bay đi.
Gần đây đủ loại biến cố khiến lòng người vừa bất an, vừa chờ mong. Con đường thành tiên sắp xuất hiện dẫn tới tình thế hỗn loạn lớn nhất xưa nay, có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện như thế nào.
- Đều nói kiếp này, Tiên vực có thể nối thông với nhân giới, điều này là thật hay giả? Do đâu từ trong miệng chư thánh Vực ngoại truyền lưu ra bí văn bực này?
- Hẳn là có một số người thật sự tính ra được, bằng không bọn họ sao có thể liều mạng vứt bỏ sinh tử, từ một chỗ vũ trụ khác vượt qua tinh hà đến đây!
- Điều này cũng đúng! Nếu không có như vậy, cũng chỉ có nhân vật cấp Đại đế mới có thể đánh vào Tiên vực mà thôi, những người khác còn có hy vọng gì nữa chứ! Thật sự là chờ mong! Cả thế gian đều thành tiên, chúng ta cũng được thơm lây! Đó là toàn trường bao la hùng vĩ biết bao!
Diệp Phàm tự châm tự uống, hắn ẩn giấu hình dáng, không muốn bị người nhận ra rồi hô to gọi nhỏ, cứ im lặng ngồi ở một bên nghe mọi người bàn luận.
Tới hôm nay, trong thiên hạ này người có thể đả thương hắn thật sự không nhiều lắm, trừ phi Chuẩn đế xuất thế, bằng không hắn có thể nói là quân lâm thế gian, các tộc đều phải cung kính tôn sùng, tối thiểu ở mặt ngoài là như thế.
- Ồ! Đó là ai? Chẳng lẽ là Cổ Hoàng nữ Hỏa Lân Nhi sao, nàng ở Vực ngoại... không ngờ đã trở về!
Có người cả kinh kêu lên.
Một thân ảnh thướt tha bay ngang qua, cao bằng với cửa sổ tửu lâu. Nàng bay phía trên không trung đường phố, dưới chân là đám người lui tới, trông nàng giống như Lăng Ba tiên tử.
Mái tóc dài màu lam phất phơ theo gió, lưu động sáng bóng như ngọc bích, tay áo phất phới, da thịt trắng như tuyết, ánh mắt vùa có linh khí vừa có một loại uy nghiêm.
Nàng cứ như vậy bay vào trong thành, biến mất trong một cổ khuyết to lớn.
- Nghe nói nàng trở về tổ địa trong tộc, không nghĩ tới hơn một trăm năm sau
lại xuất hiện, nàng này ngày nay chiến lực hơn phân nửa sẽ làm Đại Thánh phải kiêng kị!
Mọi người từ thân thế của nàng còn nói tới Hỏa Lân Động, tự nhiên cũng nhắc tới Hỏa Kỳ Tử.
- Đừng nhìn Hỏa Lân Động bị chịu thiệt thòi ở Vĩnh Hằng, nhưng vẫn như cũ không người nào dám trêu chọc, thậm chí có thể càng làm cho người ta thêm kiêng kị!
- Vì sao nói như vậy?
- Các ngươi còn nhớ không, lúc mới đầu Hỏa Kỳ Tử vừa xuất thế, liền thường xuyên đi quanh quẩn một chỗ ngoài Cổ Quáng Thái Sơ, từng có không ít người nhìn thấy, điều này hàm xúc ý nghĩa gì? Bằng vào loại quan hệ mơ hồ này hẳn đủ để tộc đó trường thịnh không suy!
Theo tu sĩ càng tụ tập càng nhiều, Hắc Ám Thành càng ồn ào náo nhiệt, đủ loại bí văn đều bị đưa ra.
- Ồ! Nữ nhân kia là ai? Đầu đội đạo quan thành Phật Đà, có một loại khí thế đứng trên thiên hạ, thật kinh người!
- Ngươi chưa từng nghe nói qua sao? Nàng này là Đại Khổng Tước Minh Vương đến từ A Di Đà cổ tinh vực, không lâu mới đây trận đại chiến Tu Di Sơn vừa chấm dứt, nàng có thể là đệ nhất cao thủ của Phật môn đương thời.
- Điều này thật không nhất định, Đấu Chiến Thắng Phật hẳn là cường đại hơn so với nàng, chỉ là rời đi mà thôi!
Đại Khổng Tước Minh Vương đầu đội Hoàng kim quan, tám đôi vòng cánh tay, chuỗi ngọc lay động, ngồi trên lưng con Khổng tước màu vàng bay vào trong
thành. Loại khí phái này lập tức kinh động bốn phương, dẫn phát thế nhân đều chú t ý-
Sau đó không lâu, từ hướng Trung Châu long khí cuồn cuộn, khí tượng kinh người, một thanh long kiếm trực tiếp xé rách hư không, một vị lão nhân bước một bước liền từ Trung Châu rảo bước đi trên tòa thành!
Thái Hoàng Kiếm, như một con tổ long lắc đầu vẫy đuôi, phóng xuất ra khí tức khiến mọi người kinh hãi, chấn nhiếp thế gian, có được một loại sát phạt khí vô địch, áp lên chín tầng trời.
- Đây là... một vị Đại Thánh, như thế nào cao sang phách lối như thế, khống chế binh khí Đế mà đến, giống như hận không thể đánh nát nơi đây!
- Người của Đại Hạ hoàng tộc đến rồi! Ngàn vạn lần không cần trêu chọc, nghe nói mấy ngày trước thế giới Tiên Phủ có tin tức tiết lộ ra, thủy tổ Thái Hoàng trong tộc chết ở bên trong đó!
- Cái gì, Hoàng giả một thế hệ chết...
- Đúng vậy! Ngã xuống trên con đường thành tiên, hoài nghi có liên quan với Bất Tử Thiên Hoàng. Vị Đại Thánh này đến với khí thế như thế, hơn phân nửa là muốn tìm Cổ tộc gây chuyện!
Hắc Ám Thành, phong vân rung chuyển, một người tiếp một người đến đây đều là cường giả, khơi dậy chờ mong vô hạn của mọi người, lần này hơn phân nửa sẽ xuất hiện phong ba bão táp thật lớn.
Vô thanh vô tức, trên đường phố nhiều thêm một người, có một loại khí tức mục nát, nhưng lại làm cho chư thánh sợ run, bởi vì vị chí thánh của Đại Hạ hoàng tộc kia đi tới lại gật gật đầu chào với lão.
- Ai vậy?
Mọi người đều sợ hãi một trận, Thánh nhân của Đại Hạ khẳng định là nội tình cất giấu mười mấy vạn năm trước chờ tới kiếp này tái sinh, mà lão lại nhận biết người này, không hề nghi ngờ đúng là một người cùng thế hệ.
Bởi vì đồng dạng có một loại khí tức mục nát, giống như bất cứ lúc nào sẽ tan vào trong đống đất vàng.
- Là Đại Thánh của Cơ gia, từng lộ mặt trong trận chiến trên Tu Di Sơn!
Mọi người kinh dị, các đại kế thừa bất hủ ngày nay rốt cục không hề hạ thấp, không thèm che dấu, đều có Đại Thánh xuất thế!
Nghĩ lại cũng là lẽ đương nhiên, đều là Thánh địa nhưng với địa phương từng xuất ra Đại đế tuyệt đối không giống nhau, chỉ có chí tôn cổ đại mới có thể luyện hóa Thần Nguyên Dịch phong ấn Thánh giả, vì vậy đến nay tất nhiên có nội tình bực này.
Quá khứ không xuất hiện là vì không đến thời điếm, nếu thật xảy ra can qua, gia tộc từng xuất ra Đại đế ai có thể sánh bằng? Tuyệt đối có thể chọc trời.
Một trận gió thổi tới, hai vị Đại Thánh biến mất.
Hắc Ám Thành dẫn phát chấn động: Người của mười mấy vạn năm trước xuất hiện, càng khẳng định báo trước con đường thành tiên không còn xa nữa rồi.
Đồng thời, tin tức cái chết của Thái Hoàng như là mọc cánh bay đi truyền khắp thiên hạ, dẫn phát lên sóng to gió lớn, khiến mỗi người đều hãi hùng khiếp via.
Đến tột cùng là Bất Tử Thiên Hoàng hại chết Thái Hoàng, hay là Thái Hoàng tuổi già sức yếu, huyết khí khô héo, cuối cùng tự mình chết trận, ngã xuống trong vũng máu trên Tiên lộ? Điêu này trở thành tiêu điếm bàn luận của mọi người.
- Nữ nhân kia là ai? Thật sự quá đẹp. Giống như hình vẽ từ trong bức họa đi ra, nàng có thân phận gì?
- Trời ạ! Đi bên nàng là ai vậy, là một Thánh Linh ư? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hắc Ám Thành rộ lên một tràng tiếng kinh hô, một đôi người ngọc đi tới, nữ nhân tươi đẹp quán thế, phong thái tuyệt thế, nam nhân anh tuấn xuất chúng, khí tượng phi phàm.
Hai người kia đứng ở nơi đó, nếu muốn không cho người ta chú ý đều không được. Khí chất xuất chúng, như hạc trong bầy gà như thế dù là đứng ở trong biển người, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra được.
- Đây là Nguyệt Linh Công chúa của Cửu Lê Thần triều, được người hiểu chuyện xưng là Trung Châu đệ nhất mỹ nhân!
Rốt cục, có người nhận ra mỹ nhân tuyệt đại kia. Nàng đầu đội mão phượng, mặc hà y, lóng lánh màu sắc rực rỡ, như ánh bình minh đang bay múa.
Nàng nước da trắng nõn nà, mái tóc đen tung bay, đôi hàng mi cong vút, ánh mắt linh động, sóng mũi dọc dtra, là một giai nhân hiếm thấy, rất khó chỉ ra chút tỳ vết nào.
Diệp Phàm thần sắc vừa động, nhận ra nàng này. Năm đó ở Tần Lĩnh phía tây Trung Châu từng gặp mặt.
Ở thời điếm đó, Diệp Phàm, Cái Cửu U, Nguyệt Linh Công chúa đều đầu nhập vào Tần Môn, ngay cả Hoa Vân Phi, Lý Tiểu Mạn cũng không ngoại lệ, đều là tới vì bí quyết chữ "Binh".
Cuối cùng, Diệp Phàm cùng bệnh lão nhân đều có thu hoạch, nhiều năm qua như vậy, quay đầu nhìn lại bừng tỉnh giấc mộng, Diệp Phàm phỏng đoán Nguyệt Linh Công chúa cũng có thể chiếm được bí quyết chữ "Binh".
Năm tháng vẫn không lưu lại mảy may dấu vết trên gương mặt mịn màng của Nguyệt Linh Công chúa, đôi đồng tử như hai viên bảo thạch đen nhánh, vẫn như cũ xinh đẹp tuyệt trần, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, không thẹn được xưng là "Trung Châu đệ nhất mỹ nhân".
Nam nhân bên cạnh nàng anh khí bức người, một đôi chân mày lưỡi kiếm lấp trong tóc mai, hiển lộ ra hết tư chất thần võ, mà đôi ánh mắt sắc bén như lãnh điện, quét qua nơi đâu đều như kiếm quang bổ tới, khiến mọi người không dám đối diện.
Điếm đặc thù nhất chính là hắn có đôi cánh tay bằng đá độc nhất vô nhị của Thánh Linh, nhưng các bộ vị khác lại đều là máu thịt, như có như không lộ ra dao động lực lượng cường đại, rúng động lòng người.
Mọi người đều giật mình kinh sợ, Nguyệt Linh Công chúa xinh đẹp tuyệt thế thì không cần phải nói, mà nam nhân này lại khiến người ta sợ hãi. Người này chẳng lẽ là một Thánh Linh gần như không sứt mẻ?
Hắn mặc giáp trụ màu bạc sáng lóng lánh, khí vũ hiên ngang, hiển lộ ra hết tư thế oai hùng. Hắn bước chân hữu lực, thân hình cao lớn vĩ ngạn, tóc đen bay phất phới, vừa thấy chính là hạng người tài giỏi cao chót vót.
- Không hề nghi ngờ, đây là một Thánh Linh, ta cảm nhận được khí tức đặc biệt loại này!
Có một vị thánh hiền Vực ngoại thần sắc ngưng trọng nói.
Tương truyền, Thánh Linh chân chính đại viên mãn thân thể sẽ hóa thành thân thể máu thịt, mà người này lại chỉ còn đôi cánh tay là bằng đá, các bộ vị khác đã là thân thể, quả thực khiến người ta khiếp sợ.
Chỉ có đạt tới cảnh giới Chuẩn đế, thạch thân mới có thể chuyển biến thành thân thể máu thịt, người này rốt cuộc cường đại đến cỡ nào? Điều này làm cho trong lòng mỗi người đều chấn động kịch liệt không thôi.
- Không phải Chuẩn đế! Nếu ta không nhìn lầm, chính là vì trong cơ thể hắn có chảy xuôi hoàng huyết khó lường của Thánh Linh nhất mạch!
Một lão nhân đến từ Thông Thiên Tinh nói.
Một đôi người ngọc như vậy đi tới, nam nhân thần tư kinh thế, nữ nhân tuyệt đại khuynh thành, tự nhiên dẫn tới chú mục của mọi người, trên đường phố rơi vào tĩnh lặng, thẳng đến bọn họ đi qua hồi lâu mới rộ lên tiếng ồn ào, mọi người bàn tán sôi nổi.
Thịnh hội vạn tộc lần này không ngờ lại dẫn tới đủ loại nhân vật tới tham dự, mà đến nhiều nhân vật khó lường như vậy, nhất định khi bàn luận chương trình sẽ dẫn tới giằng co đáng sợ, thậm chí là xuất động đội hình cường đại liều mạng huyết chiến. Đương nhiên là để tranh thủ ích lợi cho tộc mình mà tiến hành chấn nhiếp.
Hắc Ám Thành nhất thời tiếng bàn tán rầm rĩ, mà một địa phương đáng sợ khác hôm nay cũng xuất hiện dị động.
Bất Tử Sơn bao phủ trong màn sương mù đáng sợ.
Từng ngọn từng ngọn núi lớn màu đen, làm nổi bật chỗ khu vực trung tâm nhất trở thành một loại địa thế siêu nhiên mà khủng bố. Từ xưa đến nay cho dù là chí tôn ở bên ngoài tiến vào Bất Tử Sơn, tới nơi đây cũng phải dừng lại!
Sương mù mông lung mờ ảo, ngọn núi lớn màu đen càng thêm nguy nga hùng tráng.
Đúng vào lúc này, một chiếc chiến xa cổ xưa chậm rãi bay ra, trong xe truyền đến một thanh âm:
- Nhiều năm như vậy, Hắc Ám Thành vẫn còn tồn tại à? Thịnh hội vạn tộc sắp mở ra, tốt lắm! Ta cũng phải đi nhìn thử xem sao!
Ở hai bên chiến xa, có vài người hầu và tùy tùng, không nói lời nào, chỉ cùng đi theo tới.