Diệp Phàm chấn động mạnh, đối mặt với Yêu Hoàng gần gũi như vậy, ở quá khứ hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày cùng ở chung trong cung điện với Yêu Hoàng, thật sự khiến người ta khó có thể tin!
Nam nhân trong Đại điện tóc đen rậm tung bay lòa xòa trước ngực và sau lưng, áo trắng phất phơ không nhiễm một hạt bụi nhỏ, thần sắc bình tĩnh tường hòa, đôi mắt sâu sắc như tinh không.
Cơ thể Diệp Phàm như sắp nứt ra, đối mặt với khí tức của Đại đế cổ, máu màu vàng trong cơ thể hắn sôi trào dữ dội như bị thiêu đốt, nổ "lốp bốp" như tiếng sấm, xương cốt đều sắp nổ tung.
Hai đoạn Tiên Xích ở trong Luân Hải hắn phát ra hào quang xanh, hóa thành hai vầng mặt trời nhỏ hừng hực quẩy mạnh bay ra ngoài, tràn ngập chờ mong nôn nóng, vô cùng bức thiết.
Thân thể Diệp Phàm run lên, không tự chủ được thối lui lại. Nam nhân trước mắt huyết khí rất tràn đầy, có một cổ dao động sinh mệnh cường đại, như là một lò lửa của Tiên vực cháy hừng hực khiến hắn không thể đến gần.
Tuyết Nguyệt Thanh siêu trần thoát tục, như sắp phải mọc cánh thành tiên mà đi, có một loại linh động không thuộc về giới trần thế này mà giống như trích tiên từ Thiên giới hạ phàm.
Hai đoạn Tiên Xích trong suốt sáng lạn, trên thanh kim lóe ra hào quang nhảy múa, chúng nó chuyển động quay chung quanh Yêu Hoàng, giống như đứa nhỏ bị lạc gặp được người thân thiết nhất.
Đây là binh khí thuộc về Yêu Hoàng, mặc dù gãy đoạn, thần niệm chứa bên trong cũng đã chết trên Tiên lộ, nhưng nó vẫn như cũ có một loại bản năng, thân thiết bên Yêu Hoàng.
Chuyện cũ ngày xưa thiên kiêu biết bao đều chôn vùi trong bụi bậm...
Nam nhân áo trắng đưa ra một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai đoạn binh gãy. Trong hành vi ẩn chứa một loại khí phách, trong đáy mắt sâu sắc kia có một loại quân lâm vũ trụ, nhìn xuống vạn vật sinh linh.
Đây là khí thế của Yêu Hoàng, là uy nghiêm của Yêu Hoàng trên đánh lên chín tầng trời, dưới trấn áp âm phủ. Tuy rằng thoạt nhìn ung dung bình thản nhưng không để cho khinh nhờn, bất luận kẻ nào đều phải kính sợ.
Yêu Hoàng cũng không có thu hồi Tiên Xích, mà để mặc cho chúng lóe sáng, bay múa ở trước người giống như những đứa nhỏ nghịch ngợm, Yêu Hoàng chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Hai mắt Diệp Phàm sinh đau, máu nước mắt đều chảy ra, không là gì khác, chỉ vì hắn nhìn thấy nguyên nhân chính Yêu Hoàng sinh ra khí cơ sinh mệnh.
"Thì ra là thể, Đại đế cổ chung quy trước sau đều mất đi, không thể sống đến bây giờ..." Hiểu rõ nguyên nhân, hắn có một chút cảm giác hoài niệm, nhưng cũng có một loại mất mát, một con người dù có kinh thế đến cỡ nào cũng không thể chân chính trường sinh.
Đó chỉ là vài giọt máu quấn quanh trên tia chớp hình người Yêu Hoàng, hiển hóa trong lôi hải hỗn độn, phát ra thần uy bất hủ, giống như một Đại đế sống lại, đỉnh thiên lập địa.
"Chân chính máu của Đế!"
Con ngươi Diệp Phàm đau đớn. Vài giọt máu đó hóa thành một vầng khói nhạt, phát ra huyết quang, như là mùi châm nhọn đâm vào mắt hắn, khó có thể nhìn thẳng vào.
Chính là từ dó phóng thích ra khí tức của Đế không gì sánh nổi, như là Yêu Hoàng thật sự tái hiện trên thế gian, chấn nhiếp chư Đại Thánh ở ngoài đều gần như phải lạy sụp xuống.
Tuy rằng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Yêu Hoàng có dao động sinh mệnh, nhưng trong lòng Diệp Phàm lại càng nổi thêm nhiều nghi vấn: "Rõ ràng là thiên kiếp, như thế nào lại dẫn tới mấy giọt máu này, mà lại còn lạc ấn hợp cùng một chỗ với Yêu Hoàng?" Quả thực khiến hắn cảm thấy không sao hiểu được!
"Chỗ đặc biệt duy nhất có thể nghĩ đến chính là phiến tinh không này cách rất gần phần mộ của Yêu Hoàng, chẳng lẽ nói thiên kiếp đã dẫn động máu của Đế đi lên?!"
Diệp Phàm nghĩ thầm, khi nghĩ đến khả năng này, da đầu hắn run lên, dẫn tới vài giọt máu như vậy cùng được đi, nếu như từ đó triệu hoán chính thi thể Đế tới đây, điều đó... quả thực hắn không dám nghĩ tiếp!
Đừng nói là hắn, cho dù là tu sĩ khắp vũ trụ đều đến đây, chỉ sợ cùng không đủ để chết, tất cả đều phải rơi vào bi kịch.
Lạc ấn tương hợp cùng thi thể, chẳng khác nào như một Đại đế chân chính sống lại, tuyệt đối sẽ không giới hạn ở cảnh giới Thánh Vương như lúc này... đến lúc đó sẽ giẫm đạp đại đạo thiên địa dưới chân.
"Ầm..."
Xa xa, lăng tẩm Đại đế cổ rung chuyển dữ dội, dòng Hoàng tuyền bao la mênh mông sôi trào cuồn cuộn, tràn ra một loại khí tức quỷ dị. Mấy Âm Thần gầm nhẹ, mà rất nhiều Âm Linh quỷ vật đều run rẩy, nơm nớp lo sợ.
"Thánh thể độ kiếp, như thế nào làm cho phần mộ Yêu Hoàng phát sinh dị biến, rốt cuộc là chuyện gì vậy?!"
Các Đại Thánh đều kinh nghi trong lòng, hơn nữa linh hồn sợ run. cổ khí tức của Đế kia ảnh hưởng tới bọn họ, khiến mỗi người đều sắc mặt trắng bệch, nội tâm tràn ngập sợ hãi.
Bên trong đại điện, Diệp Phàm gặp phải phiền toái thật lớn, Yêu Hoàng ra tay, dưới thần uy cái thế đó trong nháy mắt thân thể hắn nứt nẻ, trên cái đỉnh bị đánh thêm một cái lỗ thủng.
Mặc dù Yêu Hoàng ở trong thiên kiếp chỉ là cảnh giới Thánh Vương, nhưng có vài giọt máu của Đế kia, tuyệt đối còn khủng bố hơn so với Đại Thánh. Mấy giọt máu trải đều trên người Yêu Hoàng, làm cho hắn có sự uy nghiêm quân lâm vũ trụ ngày xưa.
Địch thủ thế này không có cách nào đánh lại!
Diệp Phàm phóng ra hướng ngoài đại điện hòng thoát đi, bằng không thật sự có thể phải độ kiếp thất bại, chết ở chỗ này! Bị Yêu Hoàng có nhiễm mấy giọt máu đó đánh chết, dù thế nào hắn đều cảm thấy thật oan ức.
"Ầm!"
Nhưng mà, Yêu Hoàng thần vĩ biết bao, đây là một nam nhân áo trắng vượt qua Thần. Yêu Hoàng bước ra một bước, thiên địa biến hóa, chặn ngay trước cửa đại điện, cắt đứt đường chạy của hắn.
Diệp Phàm nhức đầu rồi, nếu là cảnh giới Thánh Vương đối chiến, hắn có thể quyết tranh hơn thua, nhưng vài giọt máu Đế đó quá mức khủng bố, có thể xuyên thấu bất kỳ phòng ngự nào, hắn không ngăn chống được.
Tới giờ khắc này, hắn cũng không thể quản nhiều thêm nữa, liền lấy ra cái đỉnh đồng xanh, cho dù nó có dẫn tới thiên kiếp cũng không sao cả.
Cái đỉnh đồng xanh vừa ra, dường như nó cảm nhận được nguy hiểm, lập tức đánh tan lôi điện hỗn độn chung quanh, đối mặt với Yêu Hoàng phía trước, tiến hành giằng co.
Nó phát ra vầng hào quang xanh tươi đẹp, ngàn vạn tia sáng tường hòa, sáng loá nhưng may mà cũng không có dẫn tới thiên kiếp. Nó vẫn như trước khí thế hùng tráng, phong cách cổ xưa, giằng co với mấy giọt máu Đế.
"Xoạt" một tiếng, hào quang đỏ thẫm xông thẳng lên trời cao, tất cả giọt máu Đế dung hợp cùng một chỗ, giống như một viên bảo thạch xích hà sáng rực rỡ, phát ra Yêu uy cái thế.
Đây là tinh huyết của Yêu Hoàng bên trong ẩn chứa đại đạo của hắn, có sinh mệnh đặc thù thân thể cùng mảnh nhỏ kế thừa ẩn chứa trong huyết mạch của Đại đế, một khi kích hoạt khó có thể tưởng tượng.
Không hề nghi ngờ, máu của Đế sống lại, lúc này có một loại dao động sinh mệnh cường đại, như là muốn dựa vào tái sinh lần này tạo ra một khối thi thể Đế hoàn mỹ không tỳ vết.
Diệp Phàm vươn ra thần niệm, bắt giữ được một ít hình ảnh không trọn vẹn, trong lòng rung động, đó là một ít trải qua khi Yêu Hoàng còn sống chứa trong máu.
"Ầm!"
Đột nhiên, một tiếng nổ rung động tinh không, xa xa chư Đại Thánh đều bị một cổ dao động chấn bay ra ngoài, tất cả đều biến sắc.
Ở chỗ sâu trong tinh không, yêu khí xông lên tận trời, một nam nhân khôi vĩ cao hơn một khúc so với người bình thường, từ trong lôi hải mờ mịt đi ra, cơ thể màu đồng cổ nhuộm đầy vết máu, lóe ra bảo huy.
Đầu tóc hắn dày rậm đặc biệt, ánh mắt sắc bén như dao, chính là Bàng Bác độ kiếp thành công, trở thành một Thánh Vương cường đại.
Mọi người giật mình, mặc dù vừa rồi bị thiên kiếp của Diệp Phàm hấp dẫn cùng không quên một người đang bị kiếp phạt, bởi vì đồng dạng khủng bố ngập trời, người này bị bao phủ trong lôi hải.
Tuy nhiên, chung quy là không có chín vị Đế nên không hấp dẫn mọi người, vì vậy chư hùng không có tập trung chú ý nhiều lắm. Nhưng mọi người tuyệt đối sẽ không khinh thường hắn. Cho dù là Đế Thiên, Đại Ma Thần, Nhân Vương... cũng đều xem người này là một đối thủ cạnh tranh siêu cấp khủng bố.
- Rốt cục độ kiếp thành công rồi! Từ nay về sau Bàng mỗ cũng có thể quân lâm một vực!
Bàng Bác cười ha hả nói. Hắn cao hơn người thường hai ba cái đầu, trên cơ thể màu đồng của hắn bắp thịt nổi vồng như con rồng quấn quanh.
- Các ngươi đều đã chiến một trận cùng Đại đế cổ, mùi vị thế nào?
Bàng Bác hỏi Đế Thiên, Đại Ma Thần, Nhân Vương... thật đúng là nói tới điều không nên nói, làm điều không nên làm.
Mấy người này tự nhiên là thần sắc khó coi! Hôm nay ở trong thiên kiếp của Thánh thể phải nếm mùi vị chua cay khó tả.
- Ôi! Các ngươi đều chiến một trận cùng Đại đế trẻ tuổi cùng cấp, thật sự làm ta tiếc nuối! Bàng mỗ cùng muốn thử một lần. Diệp tử! Còn có Đại đế để đánh không, thả ta đi vào, ta cũng muốn tìm một người thử xem!
Bàng Bác tùy tiện nói.
Chư thánh nghe nói vậy, tất cả đều sững sờ, vị này hẳn thần kinh có vấn đề quá lớn đây! Khiêu chiến cùng Đại đế trẻ tuổi, động một cái chính là ngã xuống. Không thấy cái gương của Đại Ma Thần, Nhân Vương, Đế Thiên sao? Thiếu chút nữa toi mạng ở chỗ này.
- Bàng Bác! Ngươi lên đi!
Diệp Phàm nói vói xuống.
Mọi người ngẩn ra, trong thiên kiếp phía trên đó rốt cuộc có cái gì? Không ngờ Thánh thể lại kêu gọi vị cố nhân này lên, chẳng lẽ còn có một hồi đại cơ duyên hay sao?
Rất nhiều người tâm động nhưng cùng không ai dám cất bước, kiếp phạt như vậy ai có thể chống lại được? Nếu lại xuất hiện chín vị Đại đế, đám Đế Thiên, Nhân Vương... cũng đều phải trở thành tro tàn.
- Tốt lắm!
Bàng Bác bay lên trời, chìm sâu vào trong lôi hải. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Diệp Phàm trước tiên tế ra Khi Thiên trận văn của Vô Thủy Đại đế ngăn cách hắn, tránh cho hắn lại một lần nữa độ kiếp, rồi chỉ dẫn hắn đi vào trong Yêu Hoàng Điện.
- Ai vậy?
Bàng Bác giật mình, nhìn thân ảnh kia lại nhìn thẳng vào miếng đồng xanh giằng co cùng một đoàn máu Đế.
Bình thường mà nói, máu của Đế không làm gì được miếng đồng xanh nhưng lúc này máu Yêu Hoàng sống lại, trạng thái không giống với ngày thường, có mảnh nhỏ đại đạo lưu chuyển, làm cho miếng đồng xanh phải tản phát ra tiên hà nghênh đón.
Diệp Phàm đã chấm dứt trận chiến cùng Yêu Hoàng, rời khỏi cung điện, lưu lại miếng đồng xanh giằng co cùng máu của Đế. Lúc này hắn lộ thần sắc ngưng trọng, nói với Bàng Bác:
- Đây là Yêu Hoàng, trong mấy giọt máu Đế kia có thể có tiên kinh, ngươi ở đây tìm hiểu, có lẽ sẽ có thu hoạch lớn.
Sau đó, hắn lại dặn tiếp Bàng Bác, nhất định phải tìm cách thu hồi hai đoạn Tiện Xích kia, đó vốn chính là binh khí hắn mưu đoạt cho Bàng Bác, không thể để mất mát tại đây.
- Yêu Hoàng, ngưỡng mộ đã lâu!
Trong đôi mắt Bàng Bác nổ bắn ra thần quang, có một loại kích động cùng phấn chấn khó có thể nói nên lời. Hắn vừa miệng tụng Yêu đế tâm kinh, vừa đi tới trước tiến hành kết nối.
Diệp Phàm xoay người, mang theo Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh càng thêm tổn hại rời đi, ở trên nó nhiều thêm một lỗ thủng có hình Tiên Xích.
"Nếu đánh tiếp tục, cái đỉnh của ta chắc phải vỡ nát..." Hắn trước sau gặp vài người, đều là ra tay đánh thủng cái đỉnh, sớm muộn gì cũng phải dập nát.
Khi Diệp Phàm tiến vào bên trong tòa đại điện tiếp theo, bỗng nhiên vang lên một âm thanh kỳ quái chấn cho khí huyết hắn bốc lên, ngẩng đầu nhìn tới phía trước.
Nơi đó có một lão tăng đang gò mố, có một loại tiết tấu đáng sợ, làm cho trái tim hắn đều cộng minh theo, nhảy lên thình thịch, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
"A Di Đà Phật!"
Diệp Phàm kinh hãi, mặc dù thân ảnh đó cũng mơ hồ như các Đại đế cổ khác, nhưng hắn vẫn có thể đoán ra, người này nhất định là người khai sáng Phật Giáo.
Thế gian, chỉ có một lão tăng thành đạo, chính là A Di Đà Phật Đại đế!
Lão tăng bảo tướng trang nghiêm, có một loại từ bi, tiếng mố từng tiếng đi vào lòng người, làm cho linh hồn người ta đều theo nhịp đập cộng hưởng theo.
Đây khẳng định là một sự kiện vô cùng đáng sợ, chỉ gò cái mố gỗ đã đủ để quyết định sống chết của một người, lão tăng cường đại khiến người ta khiếp sợ.
Diệp Phàm há mồm phun ra một ngụm máu vàng, ngay sau đó hắn cử quyền đánh tới. Hắn phải phá vỡ loại tiết tấu này, bằng không thế nào cũng phải bị lão tăng này dẫn dắt đi không thể chống cự lại.
"Ầm!"
A Di Đà Phật Đại đế đứng thẳng thân lên, bỏ lại cái mố, cầm trong tay Tử Kim Hàng Ma Xử đánh tới, không còn chút từ bi nào của phật gia. Lúc này lão tăng thần uy cái thế, lại có phần giống như một Đấu Chiến Thánh Giả khủng bố!
"Ngươi còn có phải là hòa thượng hay không..." Diệp Phàm vừa oán thầm vừa dùng cái đỉnh chống lại, đại chiến kịch liệt cùng vị Đại đế thần bí đi lối tắt trên con đường trường sinh này.
Cuối cùng, Diệp Phàm tóc tai bù xù, toàn thân đẫm máu, xông ra tòa bảo tự Đại Lôi Âm Tự, trong miệng nguyền rủa liên tục, bởi vì Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh sắp vỡ thành mảnh nhỏ, mặt trên lại có thêm một cái lỗ thủng giống hình dạng Hàng Ma Xử.
Lúc này, Diệp Phàm nhạy cảm phát hiện một sự thực: Đại đế hắn gặp trong các cung khuyết cổ đều có một điểm tương thông trọng yếu, làm cho trong lòng hắn nhảy lên kịch liệt!
Nếu từ cảnh này suy tính, nhất định có thể nhìn thấy Đế Tôn, Bất Tử Thiên Hoàng, Độc Nhân...