Diệp Phàm ngẩn ra. Thánh thể nhất mạch lại lưu lại thứ gì? Dường như đó cũng không phải vật bình thường.
- Chúng ta sớm đã không đủ sức bảo vệ nữa, nếu để trong tay khẳng định sẽ bị người khác chú ý, chỉ có thể nhờ Tiếp dẫn sứ bảo quản thay.
Dương Vân Đằng nói.
- Cuối cùng nó là cái gì?
Diệp Phàm lộ vẻ khác thường.
- Tổ tiên lưu lại thứ gì thì chỉ có nhân tài có máu màu hoàng kim mới có thể mở ra.
Dương Vân Đằng nói. Hắn cũng kể lại một số chuyện xưa.
Tổ tiên Thánh thể trước khi bước trên con đường tinh không, dự cảm tương lai thiên địa sẽ phát sinh biến hóa, Thánh thể sẽ có thể càng ngày càng xuống dốc và gian nan, vì vậy lưu lại một ít đồ vật.
- Người trong cơ thể có thánh huyết màu vàng thì tương lai có những thứ kia có thể đánh tan giam cầm của thiên địa, tiến hành đột phá.
Dương Vân Đằng nói.
Nhưng tổ tiên Thánh thể trước khi rời đi cùng từng nói, làm thế có thể tạo nên cường giả cái thế, khiến Thánh thể xuống dốc tái hiện huy hoàng, vì vậy không được vận dụng tùy tiện, không gặp hắc ầm náo động hoặc Nhân tộc có đại nguy cơ thì không được sử dụng.
Chỉ có khi Nhân tộc bị trấn áp trong kiếp nạn lớn hủy thiên diệt địa thì mới có thể lấy những thứ kia ra, khiến Thánh thể Nhân tộc bị phủ trong bụi bặm lịch sử bừng sáng trở lại!
Diệp Phàm than khẽ. Tổ tiên của Dương Vân Đằng quả nhiên lòng mang thiên hạ, khí nuốt núi sông. Người như vậy đáng được sùng kính, cũng không có mấy người có thể so sánh được.
- Hiện giờ hắc ầm náo động còn chưa xuất hiện, nếu dùng rồi thì có phải là hơi sớm không?
Diệp Phàm nói.
- Ta từng nghe nói con đường thành tiên sắp sửa mở ra. Tổ tiên từng nói là lúc đó tất sẽ có một đại kiếp nạn. Thánh thể nhất mạch hẳn là phải tái hiện ở lúc này.
Dương Vân Đằng nói.
Tổ tiên của Thánh thể nghĩ tới rất nhiều, sớm đã có dự cảm, biết sau thời đại hoàng kim đại thế sẽ là hắc ầm náo động. Rực rỡ phồn hoa kết thúc cùng là lúc phát sinh chuyện tàn khốc.
Thánh huyết trong cơ thể Dương gia ngày càng loãng, sớm muộn gì cũng biến mất trong biển người. Ngày này Dương Vân Đằng thấy Diệp Phàm nói trong cơ thể con cháu hắn có rất nhiều máu huyết màu vàng đang ngủ đông, lập tức nghĩ tới chuyện này.
Có lẽ đây là Thánh thể cuối cùng của Dương tộc, tương lai rốt cục khó có thể xuất hiện thể chất như vậy, thậm chí không lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất. Vì vậy đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để thực hiện nguyện vọng của tổ tiên, dùng tại kiếp nạn thành tiên sắp sửa xuất hiện, trấn áp náo động của Nhân tộc.
Diệp Phàm nghe vậy thì trầm mặc một lúc. Tổ tiên Thánh thể nhất mạch này lòng mang thiên hạ, bảo vệ Nhân tộc, kết quả là đổ máu ngoài Vực ngoại, chết xa nhà, thật sự là bi thương.
Dương Vân Đằng cùng giãn lông mày trong chốc lát, dường như đã quyết định gì đó, sau đó rất lâu mới nói:
- Con đường thành tiên mở ra, lần náo động đáng sợ nhất từ xưa tới nay sắp sửa phát sinh. Cháu ta còn nhỏ, căn bản không thể trưởng thành kịp tới bước đó. Thánh thể nhất mạch chỉ còn có thể dựa vào ngươi. Lão hủ muốn giao toàn bộ những thứ đó cho ngươi, giúp ngươi đạt tới cảnh giới đại thành chân chính, thiên hạ vô địch!
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Đây là do tổ tiên các ngươi lưu lại, để cho Dương Hi kế thừa. Hơn nữa ngày này ta đột phá không cần những thứ này.
- Ạô...
Mấy đứa nhỏ Thương gia kêu khóc sợ hãi, tức giận mắng, không cam lòng mười phần, ý chí yếu kém bắt đầu khóc lóc.
Tiểu phá hài mấy năm nay đều không yên ổn, thường xuyên bị đám người này bắt nạt, trong lòng uất ức. Nhất là vì không muốn để người khác làm nhục tổ tiên mình, hắn thường xuyên xung đột với đám người này nhưng mỗi lần đều bị đánh cho toàn thân thâm tím, máu tụ rất nhiều. Nếu không phải thể chất của hắn đặc thù thì đã chết lâu rồi, căn bản không sống được tới sáu bảy tuổi.
Hiện giờ tất cả đều đảo ngược. Dương Hi vung nắm tay, giải phóng phẫn nộ trong lòng, đánh cho đám nhỏ Thương gia quỷ khóc thần gào, mặt mũi túa máu.
Mấy đứa nhỏ khác cũng sợ tới trắng bệch mặt mũi, lập tức giải tán. Có kẻ cá biệt còn chạy tới Thương gia truyền tin.
- Tốt lắm, tha cho bọn chúng đi. Tương lai đợi ngươi cường đại rồi có thể đánh khắp Thương gia.
Diệp Phàm nói. Đối với Thương tộc có huyết mạch rất loãng hắn cũng chẳng coi vào đâu. Kẻ địch chân chính là người có huyết mạch Thương Thiên Bá Huyết, không phải những hậu duệ phàm trần này.
Dương Hi thở hổn hển, dừng tay đá bay bọn chúng, không để ý tới nữa.
- Rời khỏi nơi này đi. Đi tới quan ải thứ năm mươi của Nhân tộc. về sau các ngươi ở lại đó đi.
Diệp Phàm nói, tránh cho việc ngoài ý muốn phát sinh. Địa phương này không thể ở được.
- Thánh thể nhất mạch xuống dốc thật có khí phách, để ta xem là nhân vật nào lại đánh dập miệng mũi của con cháu nhà ta!
Xa xa truyền tới tiếng hét dài. Một thân ảnh tới gần rất nhanh, thực lực không thể khinh thường, vượt qua chiến lực đỉnh phong của cổ tinh này rất xa.
Thương tộc từ không biết bao nhiêu năm trước đã đưa mấy đứa nhỏ trong tộc đi ra ngoài rèn luyện, đều tu đạo thể ngộ tại đây vài năm, ngày thường cũng có cao thủ trấn giữ.
Đây là một lão già đầu bạc như tuyết, từng sợi tóc trong suốt, da thịt trắng như ngọc, ánh mắt như hai luồng sét phóng tới.
Thần sắc Diệp Phàm hờ hừng nói:
- Biến đi, đừng tự tìm phiền phức.
- Ngươi là ai?
Lão già hỏi. Phía sau hắn có mười mấy người, gồm cả đám trẻ con vừa khóc lóc kia.
- Ta sẽ đi một viên cổ tinh khác xem gia tộc các ngươi một chuyến.
Diệp Phàm nói. Đây là việc hắn đã quyết định từ trước, muốn thử lăng mộ chôn cất cường giả tuyệt đỉnh có huyết mạch Thương Thiên Bá Huyết sau khi vỡ nát.
- Lớn mật. Ngươi cho ngươi là ai? Dám nói như vậy. Ngươi có liên quan với Thánh thể nhất mạch sao?
Phía sau lão già có một số người bước lên, giống như thần sư, tỏa ra khí phách khủng bố.
Đây là uy áp đặc biệt của tộc này, dù là huyết mạch đã rất loãng nhưng vẫn giống như sóng to tràn ra, chấn nhiếp tu sĩ toàn thành.
- Tổ tiên Thánh thể thua chết, bị tổ tiên tộc ta giết, ngươi có tư cách gì mà nói vậy? Lăng mộ thần viên của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch không phải nơi ngươi có thể đặt chân!
Một người quát.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn tới, con ngươi tỏa ra những tia sáng màu vàng. Người này tuy đạt tới cảnh giới Vương giả nhưng lập tức thấy sởn gai ốc, thân thể không kìm nổi mà run rẩy.
Bịch, bịch, bịch... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Những người này đều không tự chủ được mà rút lui. Nhất là người cầm đầu hùng hổ kia giờ gần như không thể hít thờ dưới luồng uy áp này.
- Thánh thể, là một Thánh thể tu luyện thành công!
Một người trong số đó kêu lên, miệng phun máu, mặt vàng như giấy.
Diệp Phàm không cố ý phóng khí tức ra, chỉ phát ra từng tia từng đợt đã khiến bọn họ sợ hãi rồi. Song phương là kẻ địch truyền đời, vô cùng mẫn cảm.
- Ta không muốn làm khó dễ các ngươi. Trừ phi là Thương Thiên Bá Huyết chân chính xuất hiện, nếu không các ngươi không đáng để ta ra tay. Đi hết đi.
Diệp Phàm rất bình tĩnh nói nhưng rơi vào tai những người này lại như từng luồng sấm sét.
Những người này khởi binh vấn tội mà tới, lúc này sắc mặt tái nhợt, không nói một câu, xoay người rời đi.
Thế lực khác trong thành đều sợ hãi, không dám nhiều lời. Không ai đứng ra, tất cả đều im lặng tới cực điểm.
Vực môn mở ra. Dương Vân Đằng dẫn tiểu phá hài quay đầu lại nhìn lần cuối cái sân rách nát kia, theo Diệp Phàm vượt hư không, đi về phía quan ải thứ năm mươi của Nhân tộc.
Quan ải thứ năm mươi của Nhân tộc phồn hoa, nếu so với hành tinh khô cạn kia thì nó giống như một Thiên Thành, đặt trong tinh không, ngẩng đầu nhìn lên là vũ trụ mênh mông. Nơi này cường thịnh tới cực độ.
Tiếp dẫn sứ mặt đầy râu quai nón, dáng người khôi ngô cường tráng, tên là Triệu Công Nghĩa, thoạt nhìn thực thô lỗ, giờ phút này đang ở trong quán thịt lừa ăn uống một mình. Một vò rượu lâu năm, còn có mấy miếng thịt.
- Thúc thúc râu ria!
Dương Hi kêu lên một tiếng. Hắn đã từng gặp Tiếp dẫn sứ một lần.
Diệp Phàm nở nụ cười. Cái người này mà lại gọi là thúc thúc sao? Đúng là tiểu phá hài không biết mới gọi được. Tuổi tác Tiếp dẫn sứ nhiều không kể hết, chỉ biết bốn ngàn năm trước đã bị một con lừa thần lừa gạt.
Dương Vân Đằng tiến tới thi lễ. Hắn biết Tiếp dẫn sứ bảo vệ một mạch của bọn họ, bằng không thì tộc này hơn phân nửa đã không còn tồn tại nữa.
Tiếp dẫn sứ biết ý định của bọn họ tới liền gật đầu, nói:
- Ngươi muốn lấy lại những thứ kia sao? Cùng không biết đã giữ bao nhiêu đời rồi, bụi đất phủ đầy tới nơi rồi.
Bọn họ đi vào bên trong phủ Thành chủ, tiến vào trong vùng phong ấn kia.
Dương Hi nhìn mà ngạc nhiên. Một đứa nhỏ toàn bị bắt nạt, chưa bao giờ được tới tòa thành này, lúc này nhìn thấy nhật nguyệt tinh tú đều hiện lên, dán trên bầu trời, trăm lời không giải thích nổi.
Lúc này y phục rách nát của nó đã được thay bằng một bộ mới, thoạt nhìn thanh tú non nớt vô cùng.
Dương Vân Đằng hơi không yên. Tổ vật sắp xuất hiện khiến hắn khó có thể bình tĩnh được.
Tiếp dẫn sứ Triệu Công Nghĩa mờ một kho báu phía sau ra, đẩy cửa đá rất lớn, bên trong tràn ra ánh sáng đầy mầu sắc, có không ít Pháp bảo. Không hề dừng lại, hắn đi tới tần sâu nhất, lấy ra một cái hộp đá, trịnh trọng trao cho Dương Vân Đằng.
- Ôi!
Triệu Công Nghĩa khè thở dài một tiếng.
Hộp đá này rất long đong nhưng cả Thánh nhân cường đại cũng không thể mỡ, nhiều năm qua vẫn ở bên trong phong ấn.
- Chỉ có Thánh thể Nhân tộc nhất mạch dùng máu huyết màu vàng mới mở ra được. Nhân vật công tham tạo hóa nếu mạnh mẽ phá vờ thì nó chỉ dập nát chứ không còn lại được gì.
Diệp Phàm cầm vào tay, cảm thấy nặng nề hơn với tưởng tượng, trong lòng kính trọng tổ tiên Thánh thể nhất mạch. Hắn tất nhiên cùng không để Dương Hi đổ máu, cắt cổ tay. Từng dòng sáng lấp lánh chảy xuống, chìm sâu vào trong hộp đá.
Răng rắc!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra. Hộp đá văng ra, có lực lượng năm tháng tràn ngập, lại mang khí tức tang thương, khiến ai nấy đều chấn động.
- Tổ tiên!
Dương Vân Đằng kêu to một tiếng.
Dương Hi cùng cảm giác được khí tức huyết mạch tương liên, khóc nấc lên.
- Thánh thể Nhân tộc, thời điểm cần tới nhất định sẽ ra mặt, lưu lại những thứ này để hậu nhân cường đại lên, chỉ vì bình định hắc ầm náo động.
Tiếp dẫn sứ Triệu Công Nghĩa thờ dài.
Ba bình ngọc nhỏ không lớn hơn ngón tay cái, trong suốt lấp lánh, bên trong có chất lỏng có thể thấy rõ ràng.
Đây là một loại đại dược thần thánh của Nhân tộc!
Trong bình ngọc nhỏ thứ nhất có máu màu vàng, dù mười mấy vạn năm vẫn rực rỡ lóa mắt như trước, giống như thần kim nóng chảy, chói mắt khiến người ta không mỡ mắt được.
Diệp Phàm đối mặt với nó, máu huyết màu vàng trong cơ thể ù ù chấn động, chen chúc lao ra, cộng hưởng với bình ngọc.