Già Thiên

Chương 1364: Thất Phương Giai Sát

- A...

Lưu Nghiệp kêu to.

Mũi thương dài tới một thước, lạnh căm cắm chói mắt đâm xuyên qua ngực hắn. Hắn đau đớn cử động, máu tươi rơi xuống, dính lên người ấm áp mà nhơn nhớt.

Mái tóc đen của Diệp Phàm tung bay, một tay cầm thương chỉ lên trời, đóng đinh Lưu Nghiệp giữa không trung, máu tươi chảy xuôi dọc theo thân thương lạnh như băng, đỏ tươi mà ghê người.

Mũi thương lạnh như băng đâm rất sâu, máu tươi phun ra, mang theo mùi tanh, nhuốm đỏ cả thân thương bằng kim loại.

Chấp pháp giả không lâu trước đây còn cao cao tại thượng lúc này bị Diệp Phàm đâm một thương xuyên người, ghim giữa không trung, máu tươi chảy đầm đìa, khiến cả Yến phủ lặng ngắt.

- Ngươi sẽ hối hận!

Thống lĩnh tiền nhiệm Yến Vũ nói, tuy rằng bị Tiếp dẫn sứ khống chế nhưng vẫn lên tiếng, mặt mang theo một tia oán độc.

Lưu Nghiệp là con cháu của một vị chấp pháp giả, thân phận không nhỏ, bối cảnh khiến người khác kiêng kị nhưng Diệp Phàm vẫn đâm xuyên tim hắn, phun máu tươi tại chỗ.

- Ta làm việc không bao giờ hối hận!

Diệp Phàm quyết đoán nói.

Keng một tiếng, trường thương của hắn đã cắm trên mặt đất. Lưu Nghiệp thét thảm một tiếng, trực tiếp bị đóng đinh trên một khối đá xanh, máu tươi phun tung tóe, thân thể run rẩy.

Diệp Phàm rút một mũi tên xương ra, cầm đại cung nói với Long Mã:

- Chấm dứt mạng của hắn đi.

Lúc này Long Mã đang đuổi giết Yến Xích Phong. Ngày nay nó đã thành Thánh, chiến lực tăng vọt, đánh cho huyền tôn của Yến Vũ gào khóc thê thảm, xương cốt toàn thân gãy tới trên trăm khúc.

Vút!

Tên xương bắn ra, xé tan thiên địa, giống như một ngôi sao chổi bắn sâu vào trong tinh vực, kinh thiên động địa, khắp cả bầu trời đều rung chuyển.

- Không!

Thống lĩnh tiền nhiệm Yến Vũ kêu to, gan mật như muốn nứt ra. Đây là huyền tôn duy nhất của hắn, bị người ta làm bia ngắm sống, muốn ngăn cản nhưng toàn thân lại không cử động được.

- A...

Một tiếng kêu thê lương truyền tới. Ngũ quan của Yến Xích Phong vặn vẹo, mi tâm trúng tên. Một đóa hoa máu bắn ra, sau đó cả đầu nổ tung, rồi toàn thân tan nát, hình thần câu diệt. Lần này hắn cũng không có con rối chết thay nữa.

Yến Vũ đau lòng suýt nữa ngất đi, trong miệng liên tục nguyền rủa Diệp Phàm, ánh mắt bùng nổ hung quang. Đáng tiếc là Tiếp dẫn sứ đã áp chế hắn khó có thể nhúc nhích nổi.

- Ngươi đúng là không tốt, cướp sinh mạng trong tay bổn tọa. Trời xanh có đức hiếu sinh, để hắn chết đơn giản như vậy không phải là quá sướng rồi à?

Long Mã bất mãn nói.

- Đám ma quỷ các ngươi!

Yến Vũ tức giận hộc máu.

- Ma quỷ chân chính ở trong lòng ngươi.

Diệp Phàm mắng. Hắn đối phó với người khác cùng vẫn vô tình như vậy.

Xôn xao!

Toàn bộ Yến phủ sôi trào. Chuyện phát sinh hôm nay đã chấn động thành thứ hai của Nhân tộc, có lẽ phải truyền khắp tinh không cổ lộ.

Diệp Phàm giết thống lĩnh Vu Hãn trước, sau đó lại đánh vào phủ đệ của thống lĩnh tiền nhiệm, giết con cháu của chấp pháp giả, đúng là long trời lờ đất, tạo thành phong ba rất lớn!

Hai gã dị tộc còn lại thần sắc tái nhợt, lui lại phía sau không tiếng động, muốn chạy trốn. Nhưng mọi người có thể buông tha cho chúng sao?

Vũ Tiên, Nhuế Vĩ và một số tu sĩ khác đều ra tay, cắt đứt đường lui của bọn chúng, bắt sống cả hai.

- Giết đi!


Tiếp dẫn sứ nói rất ngắn gọn.

Diệp Phàm suy nghĩ. Nếu thẩm vấn khẳng định sẽ liên lụy tới một số cá lớn. Hắn cũng không muốn để Tiếp dẫn sứ khó xử hơn, lại giương cung, bắt hai mũi tên xương ra. Phốc phốc hai tiếng, hai gã cường giả dị tộc trực tiếp bị bắn chết, trở thành sương mù máu và xương nát.

- Sâu trong tinh không cổ lộ ngươi nửa bước sẽ khó đi. Người chân chính có thể chứng đạo sẽ đưa ngươi ra đi!

Một gã dị tộc trước khi chết oán độc kêu.

- Đế Thiên phải không. Dám cản đường ta thì ta sẽ lấy mạng hắn, đánh thành mưa máu!

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Hai gã dị tộc mang theo sự không cam lòng và tràn ngập oán giận, trực tiếp hóa thành tro bụi, thần thức bị xóa sạch.

- Người kia thực sự có thể liều mạng với Ma Thần cổ Hoang, quả quyết và bá đạo.

Tiểu thị nữ Linh Nhi của Thanh Thi tiên tử thầm nói.

- Hôm nay có oán báo oán, có thù báo thù, đừng hòng có kẻ nào chạy thoát!

Long Mã kêu lên, mã đạp trời cao, chặn đứng nhị thủ lĩnh của Thiên Hoang

Thập Tam Kỵ, Dạ Vô Hồn.

Dạ Vô Hồn muốn giết nó nhưng tiếc rằng Long Mã ngày nay đã thành Thánh, chiến lực tăng vọt, khủng bố phi thường, một chân đạp xuống suýt nữa đánh nứt hắn.

Dạ Vô Hồn cũng là một vị thánh giả, ngay cả Thương long tọa kỵ của hắn cùng là Thánh thú, có thể thấy tu vi bản thân rất cao, chẳng qua gặp phải quái vật như Long Mã, hoàn toàn bị áp chế, lập tức bị ăn bốn vó, giáp trụ toàn thân nổ tung, xương ngực gày nát.

- A...

Nhị thủ lĩnh trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ rống giận, đây là một loại sỉ nhục đối với hắn. Hắn cảm thấy phi thường không cam lòng, không lâu trước hắn còn đối chọi gay gắt với Diệp Phàm, tiến hành đại chiến.

Vậy mà giờ hắn lại bị tọa kỵ của đối phương áp chế, hiển nhiên hai người đã ở hai cấp khác nhau. Hắn đã bị khắc chế không còn lực trả đòn, rất nhanh liền bị trọng thương.

- Phụt!

Long Mã quay về, bước qua bầu trời, máu tươi tung tóe, đạp nát Thánh thú Thương long của Dạ Vô Hồn. Màu đỏ tràn ngập bầu trời.

- Ta liều mạng với ngươi!

Dạ Vô Hồn kêu to. Hắn từng đặt bẫy Diệp Phàm nhiều lần, cổ động Yến Xích Phong ra tay, liên hợp Quản Thừa, nhằm vào Diệp Phàm và Long Mã, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục này, bị một con thú cưỡi áp chế. Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả mọi thế đều giống như trò cười vậy.

- Xem Thiên Long Bát Bộ do bổn tọa sáng chế ra đây. Ngươi nếu có thể tránh thoát thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu không thì ra đi đi.

Long Mã lộ vẻ như cao thủ tuyệt thế.

Ầm, ầm...

Tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc vang lên, giống như trống trời ầm ầm. Long Mã đạp bước trên bầu trời, mỗi bước hạ xuống đều bùng nổ Thánh khí, đạp nát càn khôn, trời sụp đất nứt.

Phốc! Phốc...

Thân thể của nhị thủ lĩnh Thiên Hoang Thập Tam Kỵ chấn động mảnh liệt, không ngừng rút lui, trong lòng tuyệt vọng, tràn ngập uất nghẹn, vốn có thể tranh đấu với Diệp Phàm, ngày nay ngay cả tọa kỵ của hắn cũng không địch nổi.

- Thiên Long Bát Bộ!

Long Mã đạp bước trời cao, đường hoàng phun ra bốn chữ này.

Sau đó tiếng phốc phốc vang lên không dứt. Nhị thủ lĩnh Thiên Hoang Thập Tam Kỵ từ thân thể tới đầu đều có dấu chân ngựa, lần lượt nổ tung, trở thành một vùng mưa máu.

- Ma Thần cổ Hoang sẽ chờ các ngươi ở con đường phía trước, giết khắp tinh không không có địch thủ, báo thù cho chúng ta!

Dạ Vô Hồn ngã xuống, tràn ngập vẻ không cam lòng.

Mọi người đều run lên. Cái tên Đại Ma Thần chấn động tinh không cổ lộ, chém giết trên đường phía trước khiến nhật nguyệt không có ánh sáng, thiên địa thất sắc, khiến cả Trích Tiên Tử, Đế Thiên cùng phải đau đầu.

Một trận chiến hôm nay của Diệp Phàm đồng thời đắc tội cả Đế Thiên và Đại Ma Thần, tương lai khẳng định rất gian nan, phải chiến đấu kịch liệt.


Ầm ầm!

Diệp Phàm tế đỉnh, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh tỏa xuống, áp Yến phủ tan nát. Kiến trúc cổ thành phiến lúc này hóa thành tro bụi cả, dù có bố trí Pháp trận thái cổ cũng vẫn không ngăn nổi uy áp của đỉnh.

Từ hôm nay, Yến gia bị đánh thành đất bằng, những nhân vật chủ yếu có liên quan cùng không chạy nổi, toàn bộ đều bị đánh gục.

- A...

Yến Vũ kêu to. Hắn thân là Vương giả trong Thánh nhân lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể ngăn cản được chút nào, trong lòng nghẹn khuất.

- Xin Tiếp dẫn sứ chấp pháp, giết chết lão này!

Diệp Phàm nói.

Tiếp dẫn sứ thở dài khe khẽ. Phong ba xảy ra ở thành thứ hai của Nhân tộc như vậy, hắn quả thật cùng có lỗi. Đối mặt với chư hùng, cũng chỉ còn cách nghiêm khắc chấp pháp, trấn áp những kẻ phá hoại quy định mà thôi.

- Không...

Yến Vũ kêu to, hoảng sợ giãy giụa. Nhưng bàn tay khổng lồ trên bầu trời giáng xuống, thân thể hắn liền nứt ra từng khúc một.

- Tiền bối để ta tới. Bước trên con đường này, tất cả ác danh đều để ta mang cả!

Diệp Phàm bay lên bầu trời, đạp một cước xuống trán Yến Vũ.

Phụt!

Máu tươi nở rộ như pháo hoa. Tiên Thai của Yến Vũ vỡ nát, nguyên thần thiêu đốt thành tro tàn.

Diệp Phàm giống như một Ma Vương, ánh mắt lạnh lẽo, mái tóc tung bay, đáp xuống mặt đất.

Đáng tiếc Yến Vũ đã bước vào Vương giả của Thánh nhân, nếu hoàn toàn củng cố được thì con đường có thể sẽ rất huy hoàng, thế mà lại chết ở nơi này.

Ánh mắt mọi người lúc này nhìn về phía Diệp Phàm. Trường thương màu đen đóng đinh Lưu Nghiệp trên mặt đất, máu tươi chảy đầm đìa. Hắn vẫn chưa chết.

- Dừng tay. Chỉ cần thả ta ra thì tất cả mọi chuyện còn có thể. Sâu trong tinh không cổ lộ sẽ có rất nhiều người ưu đãi ngươi.

Hắn kêu to.

Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ Binh. Chiến y Đại la ngân tinh phát sáng chói mắt, chấn động boong boong, rơi xuống trên người Lưu Nghiệp, tổ hợp lại bên cạnh hắn.

Đây là một bộ giáp cường đại của Vương giả trong Thánh nhân, do thần liệu luyện thành, thuộc về chấp pháp giả cường đại trong tinh không cổ lộ, ngày nay lại bị Diệp Phàm đoạt tới.

Một người mặt quần áo màu bạc, sắc mặt tái nhợt, diện mạo tuấn mỹ nhưng lại có vẻ âm nhu, ánh mắt như Thái âm tinh, có âm khí lượn lờ hiện ra trước mặt mọi người.

- Thả ta ra đi. Sâu trong tinh không cổ lộ ngươi có thể đi lại thoải mái!

Hắn tiếp tục năn nỉ.

Diệp Phàm rút trường thương trong tay ra, sau đó không nói gì mà trực tiếp tát tới.

- Bùng!

Đây là một cái tát thẳng vào mặt, răng và máu loãng cùng nước bọt bắn tung tóe, nửa khuôn mặt cũng gần như bị đánh nát nhừ.

Đương nhiên đây là do Diệp Phàm đã khắc chế chứ nếu trực tiếp dùng hết sức thì cả đầu hắn cũng đã nát bấy.

- Ngươi... Dám đánh ta...

Lưu Nghiệp bị một cái bạt tai tới ngẩn ra. Thân phận hắn phi phàm, từ nhỏ chưa ai dám động tới một đầu ngón tay của hắn, lúc này lại bị người ta làm nhục.

Bùng!

Diệp Phàm lại tát cái nữa, khiến nửa mặt còn lại của hắn cũng bị đánh nát, miệng đầy răng gẫy, phun ra cùng với máu tươi.

Sau đó Diệp Phàm giơ chân đá ra. Lưu Nghiệp giống như một quả bóng cao su nảy lên cao.

Long Mã giơ chân đạp xuống. Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Lưu Nghiệp bị đạp tới đứt gân gãy xương, bị vó ngựa lớn như cái chậu rửa mặt dẫm lên người. Hắn trở thành một đống bầy nhầy.

- Không...

Hắn kêu to thê thảm, nhìn về hướng Tiếp dẫn sứ xin giúp đỡ, muốn hắn ra tay ngăn cản.

Tiếp dẫn sứ há mồm muốn nói như Diệp Phàm đã nói trước:

- Đây đều là do ta làm, để ta làm ác nhân hẳn đi.

Phụt!

Đầu Lưu Nghiệp vỡ vụn, chết uất ức. Kiêu ngạo ương ngạnh, tàn nhẫn âm độc đều đã vô dụng, bị dẫm tới chết.

Ngày này Thánh thành thứ hai của Nhân tộc đại chấn, tin tức truyền rất nhanh vào trong tinh không cổ lộ, dẫn tới sóng to gió lớn!

- Thánh thể tới đây!

- Táng Để Tinh Thánh thể tới đây!

Thánh thể Nhân tộc xuất hiện, yên lặng mười vạn năm lại tái hiện ở tinh không cổ lộ, giết Đại thống lĩnh hộ thành, chép con cháu của chấp pháp giả, mạnh mẽ lên đấu trường, hóa thành một con gió lốc. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Tin tức này giống như thác lũ quét khắp thiên địa, tràn vào tinh không cổ lộ, dẫn phát một hồi địa chấn!