Già Thiên

Chương 1358: Giết không tha

Đại thống lĩnh Vu Hàn biến sắc, hắn từng kỳ càng tìm hiểu tỉ mỉ, trước khi Diệp Phàm tiến vào Thái cổ đàn tràng thì chỉ là một vị Bán Thánh mà thôi, tại sao lúc này lại cường đại như thế được?

Hắn tin chắc, lần này không có người nào độ kiếp trong đàn tràng cả, bởi vì hắn nắm trong tay một tấm đạo kính do phiến không gian này sinh ra, có thể cảm giác được các tình huống bện trong, đối phương hẳn là không có đột phá, nhưng sao lúc này lại đáng sợ như thế được.

Kịch liệt va chạm lẫn nhau, hoàng kim đại kỳ phát ra âm thanh sấm rền chớp giật, nhưng vẫn buông xuống hàng vạn dải ngân hà, mờ mịt như thác nước, hùng hồn như thái cổ cửu thiên, ép cho mỗi người đều bốc lên khí huyết cuồn cuộn, quả thực muốn bao phủ khắp cả nơi này vào bên trong.

Đây là một loại thiên địa dị tượng, làm cho người ta sợ hãi tận trong linh hồn.

Nhưng mà, ngay cả thánh kỳ uy lực như vậy mà cũng không thể làm phai mờ hình ảnh của bàn tay to lớn kia, có thể rõ ràng nhìn thấy, một dải ngân hạ bị bàn tay to lớn của Diệp Phàm bóp nát, hóa thành các ánh sao rực rỡ.

Xích một tiếng vang lên, Diệp Phàm dùng một tay xé rách nửa lá cờ này, dị tượng đầy trời đều biến mất, khôi phục lại vẻ bình tình.

Đại thống lĩnh sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong tay hắn cầm một cây tàn kỳ, đã bị Diệp Phàm dùng tay xé đi hơn phân nửa, điều này quả thực không thể tường tượng được.

- Một đám vô sỉ, ta sẽ tiễn từng người các ngươi đi chết đây!

Diệp Phàm lạnh lùng nói, thần quang trong mắt đại thịnh, lập tức vận dụng bí quyết chừ Binh, cây đại kỳ trong tay Đại thống lĩnh đảo ngược, thiếu chút nữa đã đánh cho hắn bị thương.

Keng... keng...!

Phía sau Đại thống lĩnh, tất cả những binh sĩ đang bày ra sát trận thượng cổ kia đều tim đập dồn dập, dùng binh khí của minh đỡ lại đòn tấn công này, phát ra âm thanh leng keng rung động. Nguồn truyện: Truyện FULL

Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một người trong đó đã bị cây Thanh đồng kiếm của chính hắn cắt rơi đầu, nguyên thần cũng bị chém chết.

Người còn lại thì bị một cái cổ tháp đang lơ lửng trên đầu đập xuống, đánh cho đứt gân gãy xương, trở thành một bãi bùn máu.

Đương...!

Tiếng chuông lớn vang lên, đại chung đang lơ lửng trên đầu một lão binh sớm đã thành Thánh nhiều năm bỗng từ từ vang lên, sóng âm đã ép cho mấy người gần đó trở thành huyết vụ, chết ngay tại chỗ.

Diệp Phàm đã động sát niệm, gần như trong nháy mắt đã giết sạch sẽ những binh sĩ này, chỉ còn có hai người sống sót, là những kẻ được Đại thống lĩnh mạnh mẽ mang đi, thối lui về phía sau.

Nhưng mà, kết quả chờ chúng cũng chỉ là chết chậm hơn một lát mà thôi, Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, vận dụng đạo rống, hai người kia đang ở trong tay Đại thống lĩnh, bỗng hóa thành hai bộ hài cốt, xương cốt và máu thịt cùng bắn ra, tan rã ma chết.

- Ngươi dám hung tợn giết chóc trong Nhân tộc Thánh thành, không sợ bị các chấp pháp giả trên cổ lộ buông xuống giết chết hay sao?

Đại thống lĩnh Vu Hàn quát.

- Vậy sao khi ngươi phái những binh sĩ này tiến vào Thái cổ đàn tràng để giết ta, cướp sạch Đạo Chi Nguyên thì lại không sợ?

Diệp Phàm hỏi.

- Mời Tiếp dẫn sứ ra tay, bắt giết tên phản đồ này!


Đại thống lĩnh hô to, thanh âm cực lớn, khiến cho cả bức tường của tòa cổ thành cũng rung động, phát ra âm thanh ong ong...

Lúc này, mọi người tràn ngập rung động, Diệp Phàm vừa đi vừa giết người, chém chết tất cả hơn hơn mười binh sĩ thủ thành, lại còn ép cả Đại thống lĩnh tới tận trình độ này.

Tuy nhiên khi mọi người vẫn đang kinh ngạc, khi Tiếp dẫn sứ không ngờ lại không lộ diện, làm cho Đại thống lĩnh không thể không trực tiếp kêu gọi, thinh cầu ra tay.

- Vu Hãn Đại thống lĩnh đã trở thành Cổ Thánh vào hai ngàn bốn trăm năm trước, không ngờ được hôm nay lại thất bại, tương truyền hắn có thể được xếp vào năm vị Vương của Thánh nhân đầu tiên, chẳng lẽ lại là hư ảo hay sao?

Có người đang nghị luận, ai nấy đều động duna.

- Ta dùng nhân cách để thề, lời này không phải là sai, Đại thống lĩnh không sai biệt lắm đã đạt hàng ngũ năm vị Vương của Thánh nhân đầu tiên, mặc dù thật sự không đạt tới cảnh này, thì cũng đã bước một chân vào rồi.

Mọi người động dung, Diệp Phàm có chiến lực cường đại tới mức nào, vậy mà lại có thể đánh một trận với Đại thống lĩnh có cảnh giới bậc này, khiến cho hắn rút lui, thật sự là khủng bố ngập trời,

- Giết người rồi, tên tu sĩ Diệp Phàm đã làm phản, mọi người cùng tiến lên giết hắn, mời Tiếp dẫn sứ ra tay tiêu diệt!

Âm thầm có người hô to, muốn cổ động mọi người.

Diệp Phàm có ánh mắt như điện, lập tức quay đầu lại, xuyên thấu qua từng bức tường người, trong ánh mắt có nhật nguyệt tinh tú chìm nổi muôn đời, thâm thúy khôn cùng, ngay lập tức đã nhìn xuyên thấu tất cả.

Sáu thân ảnh đang đứng cùng một chỗ, nấp trong biển người, nhưng làm sao có thể tránh được linh giác ngày nay của Diệp Phàm, đúng vậy, đó chính là sáu gà bộ hạ của Đế Thiên.

Sáu tên này đều không phải là Nhân tộc, đã từng xâm nhập vào trong Thái cổ đàn tràng, tiến hành vây giết Diệp Phàm, muốn đoạt lấy Đạo Chi Nguyên, tên nào tên nấy đều vô cùng tự phụ, nói lời khoa trương, cho rằng hắn không thể chứng đạo, nên đi là tùy tùng của Đế Thiên, lúc này chúng đã thừa dịp làm loạn.

Một tiếng hừ lạnh truyền đến, chấn nhiếp tâm thần của mỗi người, Tiếp dẫn sứ đã đi ra, nhiều người kêu gọi như vậy, nếu hắn vẫn không hiện ra thì cũng không được.

Tuy nhiên, hắn bước đi rất thong thả, rõ ràng là chờ xem Đại thống lĩnh bất mãn, bằng không sẽ không ngồi xem hơn mười người binh sĩ bị xé nát như thế này.

Diệp Phàm thần sắc vừa động, Tiếp dẫn sứ quả nhiên cường đại, tuyệt đối là đỉnh phong tại cảnh giới Vương của Thánh nhân, sắp bước chân vào hàng ngũ Đại Thánh, xếp song song với Bắc Đẩu Cửu Hoàng Vương, Lân Thiên Vương.

- Đợi khi Tiếp dẫn sứ đến, ta muốn xem ngươi dám ngông cuồng như thế nào nữa!

Đại thống lĩnh Vu Hàn nói, ra vẻ trấn định, vung ống tay áo, xoay người định rời đi.

- Ta đã cho ngươi đi rồi sao?

Diệp Phàm nói, từng bước đi ra, cản đường đối phương.

Tất cả mọi người giật mình, Tiếp dẫn sứ sắp sửa xuất hiện rồi, vậy mà không ngờ hắn còn dám như thế, thật sự là to gan lớn mật.

Một tiếng long ngâm truyền đến, long giao tiễn trên lưng Đại thống lĩnh Vu Hãn bay ra, hóa thành một mảnh tiên quang hừng hực, một con chân long và một con giao long hợp lại cùng một chỗ, giết về phía hẳn.


Diệp Phàm vung tay, phịch một tiếng, trực tiếp bắt lấy thanh đạo tiễn rực rỡ

này, muốn hàng phục nó, nhưng thần linh trong thanh đạo binh này lại không cam tâm, hai tay hắn dùng sức, rắc một tiếng, ngay tại chỗ bẻ gãy Thánh khí này, trong khi đó, da thịt hắn vần không chút trầy xước nào.

Mọi người đều ngẩn ra, đây là thân thể đáng sợ cỡ nào thì mới có thể tạo thành cảnh tượng như vậy được?

Tiếp theo, mi tâm Diệp Phàm chợt lóe sáng, một tòa tiểu đỉnh bay ra, nhanh chóng biến lớn, buông xuống từng luồng mẫu khí, đấu chuyển tinh di, chỉ trong khoảnh khắc đã bay tới trên đầu Đại thống lĩnh.

Hắn tế ra đỉnh, nhưng lại không phải vì ngăn cản long giao tiễn, mà là vì giết chết địch nhân, lo lắng xảy ra điều gì đó không ngờ, bị Vu Hãn bỏ chạy.

Ầm... ầm...!

Cảnh tượng trời long đất lở hiện ra, trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh có hàng vạn luồng sáng bắn ra, ức tia mẫu khí, bên trong là một mảnh vũ trụ tinh hải, cũng có cảnh tượng Chu Tước đang hoành đánh ba ngàn giới, hỗn độn thần linh đang rít gào, ngay tại chỗ đã hút Vu Hăn vào trong.

Bên trong đỉnh có các luồng tinh hải trào ra, nhẹ nhàng chận động, rồi sau đó đảo ngược, miệng đỉnh chúc xuống, một luồng tro tàn bay xuống, Đại thống lĩnh Vu Hãn đã chết, trở thành một đám bụi xám.

- Đại thống lĩnh Vu Hãn mặc dù chưa trở thành Vương của Thánh nhân, nhưng cùng gần như đến cảnh giới đó rồi, vậy mà cứ chết như vậy, tu sĩ Diệp Phàm này thật là cường đại.

Mọi người đều cảm thấy da đầu run lên một trận, không cần nói gì nữa, từ hôm nay trở đi, các thí luyện giả trong thành thì hơn phân nửa đã không có ai dám tranh phong cùng Diệp Phàm nữa rồi.

Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh bay trở về, mẫu khí buông xuống, vạn linh hiện lên, vạn luồng tinh hà chiếu xuống, bảo hộ Diệp Phàm ở bên trong. Hắn bay lên trời, cất bước trên không trung, đuổi theo một hướng nào đó.

Nơi đó có sáu bóng người, từng tên đều biến sắc, không ngờ rằng bị phật hiện, chúng muốn vượt qua hư không, cùng lúc đó, Thanh Thi tiên tử đã xuất hiện, muốn chắn đường đi của Diệp Phàm.

Ầm...!

Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh bay ra, đâm về phía trước, hư không tan vỡ, hai người trong đó bị đánh rơi xuống đất, toàn thân máu thịt bầy nhầy, mẫu khí buông xuống này đã ép cho xương cốt của bọn họ đứt ra từng khúc, quát to một tiếng, hóa thành hai luồng huyết vụ.

Mọi người ai cùng hết hồn, cái đỉnh này có uy lực quá lớn, chỉ đơn giản buông xuống một đợt mẫu khí mà đã nghiền nát hai vị Thánh nhân, đây là một cái cổ đỉnh khiếp người tới mức nào đây?

- Đây là Vạn Vật Mẫu Khí, là tiên liệu mà cả Đại đế cổ cùng khó có được, vậy mà lại bị hắn luyện chế thành đỉnh.

- Tục truyền, hai mươi mấy vạn năm trước, có một nữ nhân kinh diễm muôn đời chiếm được bảo vật này, lại chưa kịp chú đỉnh, chẳng lẽ cuối cùng rơi vào tay hắn ư?

Đỉnh hình tròn có ba chân hai tai, trên mặt có khắc nhật nguyệt tinh hà, có chim bay cá nhảy, có hoa điểu ngư trùng, có chu tước thần kỳ, có tiên dân trước thời thái cổ... Vạn vật cùng tồn tại, trông rất sống động, hỗn độn khí tràn ngập, khiến cho mọi người đều kinh hãi không thôi.

Một cái đỉnh như vậy đã khiến cho mỗi người đều phải động lòng, nhất là các thí luyện giả đi lên Tinh không cổ lộ, mặc dù rất tự tin, nhưng khi nhìn thấy đạo binh mà chỉ Đại đế cổ mới có thể có được, thi đều động dung.

Nhưng lúc này ai dám bước lên? Diệp Phàm đến cả Đại thống lĩnh của Nhân tộc đệ nhị thánh thành mà cùng đều giết, đây là một cuồng nhân "không nói lý lẽ", do đó vẫn không có người nào dám bước lên đoạt đỉnh cả.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn đã đánh ra được một uy danh hiển hách tại đây.

- Ngươi muốn thay bọn họ ra tay sao?

Diệp Phàm cầm ầm kim trường thương trong tay, thần uy lẫm lẫm, trên đầu có Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đang lơ lửng, vạn luồng thánh huy phát ra uy thế mãnh liệt mênh mông.

- Những người này chính là Thánh nhân, ta không biết vì sao Diệp huynh phải lấy tính mệnh của bọn hắn, vì vậy mới bước lên hỏi!

Thanh Thi tiên tử nói, nàng nhẹ nhàng đi tới, thướt tha như một tiên nữ, lông mi cong cong, trong mắt mang theo một loại linh khí khó tả.

- Bọn họ không phải là thí luyện giả, cùng không phải là Nhân tộc, lại dám tiến vào Thái Cổ đàn tràng vây giết ta, lý do này đã đủ hay không?

Diệp Phàm nói.

Mọi người hít một hơi khí lạnh, sáu vị Cổ Thánh cùng nhau tiến vào trong đàn tràng, Diệp Phàm có thể tránh thoát được sự vây giết của bọn họ, chỉ riêng điều này thôi thì cùng đã đủ để ngạo thị cả cổ lộ này rồi.