Già Thiên

Chương 1291: Thần ngủ say

Trong cung điện đá phát ra ánh sáng thánh khiết như mặt trời, nơi này là Cổ Miếu triều bái thần linh Thái Dương.

Diệp Phàm, hầu tử, Cơ Tử đi trong đền, lập tức tới trước truyền tống trận, đồng loạt thúc đẩy đạo pháp, kích hoạt từng đạo văn rắc rối.

Oong!

Hào quang lóe lên, vực môn mở ra, xuất hiện một nơi thần diệu. Nơi đó hỏa tinh thành chất lỏng, dương cương mãnh liệt, đại biểu nguyên lực thuần dương nhất thiên địa.

Nóng rực dọa người, ngay cả Thánh nhân cũng không dám dính vào, tạo thành uy hiếp rất lớn tới ba người, ánh lửa hừng hực, nơi đó có khí cơ thần linh mạnh mẽ.

Thật sự có người!

Một cỗ áp lực bàng bạc như lười dao sắc bén ập tới làm người ta hoảng sợ, cơ thể muốn tan vỡ.

- Có một tòa cổ trận cấm kỵ, rất giống Đại đế Cổ bày ra chặn con đường phía trước, không thể đi vào.

Bọn họ nhìn vào phía trước, hỗn độn khí cũng hòa tinh quấn quanh làm khu vực kia mơ hồ, chỉ có thể cảm nhận được nơi đó có người, nhưng không thể nhìn rõ, Thiên Nhãn Thông cũng không thấu được.

Cổ trận thật xa xưa, tối thiếu tồn tại mấy trăm vạn năm vẫn cứ vận chuyển, thu nạp hỏa tinh thiên địa, dung hợp căn nguyên vạn vật.

Nếu có người ngủ say ở đây, không phải thần linh thì là ai?

Trăm vạn năm lóe lên, năm tháng quá lâu, người thường căn bản không thể tưởng tượng được, đó là năm tháng luân hồi chuyển sinh bao nhiêu lần cũng không hết.

- Nơi này là thần miếu cổ đại, cúng bái mặt trời, không lẽ là quan tài của Thái Dương Thánh Hoàng ở trong đó?

Cơ Tử nói.

Nếu dựa theo lẽ thường thì rất có thể, nơi Đại đế Cổ chôn cất đều rất thần bí, phần lớn lăng tẩm đều khó tìm được.

Thái Dương Thánh Hoàng Nhân tộc pháp lực cái thế, sau khi qua đời chôn cất ở Thái Dương, đó là chuyện rất bình thường.

Dù đã chết đi, người đời sau mỗi ngày đều nhìn lên mặt trời, như đang triều bài Cổ Hoàng Nhân tộc vô thượng, đây là vinh quang vô thượng.

Diệp Phàm lắc đầu, chỉ có hắn biết không thể nào là Thái Dương Thánh Hoàng, bởi vì năm đó cũng chín rồng kéo quan tài xuyên qua vũ trụ, nhìn thấy Thần Chỉ Niệm. Bọn họ đi cũng một dường, chiếc quan tài đá cuối cùng chôn ở mắt Bắc Hải cổ địa Tử Vi sinh mệnh.

Bọn họ lui ra ngoài, không xông vào trong. Phía trước có khí cơ thần linh lưu chuyển, thực lực ba người bọn họ khó mà qua được.

Hắc Hoàng tới đây, vốn rất không tình nguyện, nhưng mà nghe nói có pháp trận Đại đế Cổ để nghiên cứu, còn có tồn tại thần linh mờ ảo ngủ đông, lập tức nước miếng trào ra.

Ở trên chân là nó tiểu đầu trọc ôm như gấu túi, chết cũng không buông tay, khóc đòi muốn ăn chân Kim Ô nướng, ôm chân Hắc Hoàng không chịu buông.

Tiến vào Thái Dương Tinh, đại hắc cẩu không thể không thúc đẩy đạo lực bảo vệ nó, bằng không nháy mắt sẽ biến thành tro.

- Có canh xương Kim Ô, thịt Cổ Thánh để ăn, làm sao mà thiếu chúng ta.

Ban đầu chỉ có vài người, cuối cùng chạy tới một đám. Đông Phương Dã, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch, Lão Đao Bả Tử, Lý Hắc Thủy... đều đến, thúc đẩy Thần Nữ Lô hộ thể tiến vào cổ điện Thái Dương Tinh.

Ngoài ra Diệp Đồng đặc biệt đến đây, nơi này có thần tích Thái Dương Thánh Hoàng để lại, có rất nhiều diệu dụng cho hắn ngộ đạo tu hành.

- Kim Ô lớn như vậy!

Ánh mắt Đông Phương Dã trợn tròn, vác cây gậy răng sói đi một vòng lớn.

Hai con Kim Ô không khác gì ngọn núi nhỏ, cái đầu quá lớn, bộ lông vàng toàn thân đập keng keng sắc bén không khác gì thần kiếm.

Tiểu đầu trọc nước miếng trào ra, chớp mắt to kêu la muốn ăn Kim Ô nướng, đây là thịt thần trong truyền thuyết.


Nướng Kim Ô cấp Thánh nhân rất rắc rối, dù bọn họ mới thành thánh, nhưng mà hình thể là bất hủ, rất khó hư hại.

May mà nơi này là Thái Dương Tinh, có hỏa tinh vô tận, tụ tập lại có thể luyện Thần khí, tự nhiên cũng có thể nướng Kim Ô.

Cuối cùng bọn họ vận dụng Thần Nữ Lô nhét một con Kim Ô vào trong, bắt đầu luyện hóa nấu nướng.

- Dùng binh khí cấp Đại Thánh nướng thịt, thật là làm xấu Pháp khí này...

Lệ Thiên lẩm bẩm.

Ầm một cái, Hắc Hoàng mặt xám mày tro nổ văng ra vực môn, bản thân thiếu chút nổ nát, thở hổn hển, rõ ràng chịu đau khổ.

- Con bà nó, giống như chuyên nhắm vào bổn hoàng vậy, đây là một tàn trận thái cổ, bị người ta sửa đổi liền trở nên sâu xa khó lường.

Cả người nó dựng thẳng hết lông đen, trên người có nhiều vết máu, không ít chỗ cháy đen, vừa rồi phá trận thiếu chút nuốt hận.

Mọi người hoảng sợ, tạo nghệ đạo văn của Hắc Hoàng tuyệt đối đăng phong tạo cực, hiếm có ai trên đời sánh bằng. Ngay cả nó cũng bó tay, tuyệt đối là Pháp trận khiếm khuyết cấp Đại đế Cổ.

- Nhẹ tay một chút, nếu thật là một thần linh tiền sử ngủ say, chúng ta đều phải chết.

- Chó má, đã nhiều năm như thế, dù là sinh vật hình người cũng tọa hóa lâu rồi, sẽ không nhảy dựng lên đâu.

Hắc Hoàng khó chịu.

Mọi người đang nghĩ cách, đồng thời nướng Kim Ô, còn Diệp Phàm sớm tiến vào không gian tìm kiếm Nhân Ma.

Từ hai tên Kim Ô lấy được phương hướng mơ hồ, hắn tiến vào không gian, từ chỗ xảy ra chuyện dò tìm một đường, cũng không gặp chuyện gì.

Mấy vị Thánh hiền Vực ngoại đều biết Nhân Ma, tiết lộ vị trí, Bắc Đẩu cổ tinh vực gặp phải cơn bão táp này, tự nhiên khu tinh vực này trở thành cấm địa, ngược lại dễ tìm hơn.

Ở không gian, đạo hỏa bùng lên, một lão già để trần nửa người ngồi ở đó, đang vuốt gậy xương sáng bóng.

Diệp Phàm chỉ tới thử xem, không ngờ thuận lợi như vậy, xem ra lão gia Nhân Ma cũng đang muốn đi về Bắc Đẩu cổ tinh.

- Chẳng lẽ vị dã nhân tổ tông này sẽ đi Vạn Long Sào gây chuyện, bằng không sao lại lau chùi binh khí?

Trong lòng Diệp Phàm chợt nhảy lên.

Hắn là Nhân Ma, vị lão gia bề ngoại tục tằng này tự nhiên đã sớm thấy hắn, thần thức vô biên có thể quét qua khắp ngõ ngách không gian.

- Tiền bối...

Khi một già một trẻ xuất hiện trong điện đá Thái Dương Tinh, một đám người choáng váng, vị tổ tông này thật quá trâu bỏ đi chứ.

Lấy Xích Kim Thần Liên xỏ một chuỗi Kim Ô vác trên vai, giống như thợ săn treo mấy con gà rừng trên người.

Ngay cả khí phách như hầu tử cũng phải rụt cổ, ngay cả tục tằng như Đông Phương Dã cũng tròn mắt, ngay cả thô bạo khốn nạn như đại hắc cẩu cũng phải run run.

Nhân Ma mới nói rõ ràng cái gì mới gọi là phóng thích, cái gì mới là cuồng dã, không phát ra khí cơ khủng bố, nhưng mà chuỗi Kim Ô sau lưng là đủ để dọa Thánh nhân chết khiếp.

Thánh nhân thái cổ cũng không ra vẻ gì, ngồi trên chiếu trong điện, một đám người vây quanh Thần Nữ Lô bắt đầu hưởng thụ thánh thịt Kim Ô nướng chín vàng.

Từng vò rượu đưa lên, mùi thơm lan ra, cộng thêm thịt thần, mọi người cạn đầy chén cắn xé.

Không tới một lát, tiểu đầu trọc liền khóc, há to miệng nhìn thịt nướng vàng rụm, vừa chảy nước miếng vừa lau nước mắt.


- Ta còn muốn ăn, nhưng mà ta không thể ăn được nữa...

Hắn giương mắt nhìn cánh Kim Ô cũng chân Kim Ô, bộ dạng khát vọng đầy nước mắt làm người ta muốn cười.

- Không sao, ta tinh luyện tinh khí thánh giả khỏi khối thịt này, yên tâm ăn đi.

Diệp Phàm cười nói, đưa cho nó một khối cánh vàng rực.

Mọi người cười ha ha, tiểu đầu trọc lại xấu hổ.

- Lão gia, ta cảm thấy ngài có chút giống tổ tiên xa của chúng ta?

Uống rượu một hồi, Đông Phương Dã đi lên nói.

Mọi người cũng kinh ngạc, thỉnh giáo Nhân Ma có con cháu hay không.

Nhân Ma nói hắn có một đứa con, tên là Đông Phương Bối Da, nhưng đã trăm vạn năm, sớm không thể tìm kiếm.

Đông Phương Dã cũng găi đầu Chiến Thần Man tộc bọn họ quật khởi từ hoang cổ, cách những năm thái cổ quá xa, tổ đã không thể nào tìm hiểu được tiên xa là ai.

Mọi người chọc ghẹo bảo Đông Phương Dã mau gọi tổ tông, bởi vì trang phục tập tính của hai người quá giống, căn bản không cần tra xét.

Pháp trận sáng rực, đạo văn lóe lên, Nhân Ma, Diệp Phàm, Hắc Hoàng... bước vào vực môn, cũng tới chỗ sâu nhất trong Thái Dương Tinh.

Không thể không nói, vị dã nhân lão gia này mạnh "khủng khiếp", gậy xương trong tay vung lên làm cho cả Thái Dương Tinh cũng rung lên.

- Tổ tông, ngài nhẹ tay, đây là mặt trời nguyên địa sinh mệnh của Bắc Đẩu, lờ như bị hủy diệt, ngài muốn ăn thịt Kim Ô, Kỳ Lân cũng không biết tìm ở chỗ nào.

Nhân Ma cũng có chừng mực, cũng không muốn lộn ngược Thái Dương Tinh, chỉ là một gậy dọn sạch chướng ngại, lập tức đến trước Pháp trận cấp Đại đế Cổ.

Bởi vì trước đó còn có rất nhiều đạo văn khác, dày đặc bảo vệ kín mít.

Uy áp vô thượng tràn tới, hùng hồn như tầng trời giáng xuống, khí tức mênh mông cũng trời cuối đất.

Đây là pháp tắc cổ trận, thuộc về tồn tại vô thượng sáng tạo.

Nó không đầy đủ, nhưng cũng không thể tiết độc, nuốt lực lượng thiên địa, vô cũng vô tận.

Đứng gần như thế, trực tiếp đối mặt thần trận, mọi người cảm giác được uy nghiêm này. Thần sắc Nhân Ma ngưng trọng, chậm rãi vung gậy xương, vạch một góc phù văn đi vào trong trận.

Hắc Hoàng phải hít một hơi lạnh, vị dã nhân này thật là thần dùng, chẳng lẽ muốn cậy mạnh phá Pháp trận cấp Đại đế Cổ hay sao? Dù là không đầy đủ, nhưng không phải ai cũng hủy diệt được.

Rõ ràng, Nhân Ma không tục tằng như bề ngoài, cũng không cậy mạnh quét ngang, mà từng bước đi vào. Hắn hiểu được đạo văn, muốn dùng pháp phá trận.

Mọi người đi theo sau, cảnh tượng không ngừng biến đổi, một lát quân lâm cửu thiên, một lát như vào địa ngục... Ở thiên địa thái cổ, Kim Ô gào thét, Thiên Bằng tung hoành, Thương Long bay lượn, cực kỳ khủng bố.

- Hả, không đúng, ta cảm giác được khí tức quen thuộc!

Hắc Hoàng ngạc nhiên.

- Chẳng lẽ... Độc Nhân Đại đế?

Diệp Phàm cũng giật mình, bởi vì mơ hồ phát ra khí thế thôn thiên, loại đạo khủng bố này đang lan tràn.

Phía trước là một mảnh tiên huy mơ hồ, hỗn độn khí quấn quanh, hỏa tinh hóa thành thần dịch bọc thành một cái kén hình người, lơ lửng bên trong. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Độc Nhân Đại đế, nàng còn chưa chết, ngủ say trong đó hay sao?

Mọi người chấn động, một đám nhìn nhau, nếu là thật thì rõ ràng là đảo điên.

- Ta đã gặp người này...

Nhân Ma đột nhiên lên tiếng, có thể làm vị dã nhân tổ tông này biến sắc, có thể tưởng tượng là kinh người cờ nào.

- Ngài đã gặp... là gần đây... hay là ở những năm thái cổ?

Hắc Hoàng giọng rung rung.

Trái tim những người khác cũng đập mạnh, vô cũng khẩn trương, bởi vì đáp án có thể sẽ là long trời lở đất.

- Là ở thời kỳ thái cổ, ta đã gặp người này.

Nhân Ma nhìn chằm chằm chiếc kén trong tiên khí hỗn độn, lúc này chỉ có lão nhìn thấu tiên vụ, nhìn vào căn nguyên, những người khác có Thiên Nhãn cũng không được.