Già Thiên

Chương 1260: Oai Thánh Hoàng

Hắc kim thiết côn tiên quang rực rỡ, hàng tỷ tường quang rơi trong cấm địa Sinh Mệnh, chiếu rọi một mảnh vĩnh hằng sáng chói, hoàng uy Cực Đạo bùng nổ!

Nhưng mà làm người ta khiếp sợ là cự viên màu vàng kia, thần vổ cái thế ngạo thị bát hoang, đội chín trời đạp chín tầng đất, rống chấn động Bắc Đẩu cổ tinh!

- Đấu Chiến Thánh Hoàng...

Sâu trong Cổ Quáng Thái Sơ truyền ra tiếng thét kinh hãi.

Hoàng uy tràn ra như sóng thần muốn đánh gãy ba ngàn giới, ngập trời hùng hồn chấn cổ kim, làm cho các Thánh cũng kinh hãi.

- Cái gì... Lão Thánh Hoàng đã tọa hóa trong những năm thái cổ, tại sao hắn lại xuất hiện?

Những đầu sò Cổ tộc ở xa xa luôn chú ý, nhìn thấy cảnh này liền bị dọa phát run, thiếu chút quỳ xuống, bóng dáng hùng vĩ kia làm bọn họ kinh hãi vỡ mật.

- Thánh Hoàng, thật là ngài ấy, đã qua nhiều năm như thế... ngài ấy vẫn còn sống tới giờ?

Một số người từng diện kiến Đấu Chiến Thánh Hoàng, chính mắt nhìn thấy hình dáng đó, lúc này thấy được bóng dáng màu vàng đội trời đạp đất trong vùng cấm, mọi người ngây dại.

Đấu Chiến Thánh Hoàng có rất nhiều truyền thuyết, cả đời không thua, từ trẻ tuổi đã cũng những Đại đế trẻ tuổi tranh hùng trên đường chứng đạo, về sau muốn hóa thành Chiến Tiên, tham công tạo hóa thần uy chấn cổ kim, ai không phục, ai không sợ.

Lấy đấu kinh thiên hạ, lấy chiến ngạo cổ kim, được xưng Đấu Chiến Thánh Hoàng!

Chỉ nói riêng chiến lực, khó mà tìm được một đối thủ, hắn là hoàng giả trong đấu chiến, không thể sánh bằng.

Sát khí lao ra từ Cổ Quáng Thái Sơ bị cự viên màu vàng này rống một cái tan biến, khiến cho khắp vùng cấm Thái Sơ sôi trào, ánh sáng vàng bao trùm Cổ Quáng.

Đấu Chiến Thắng Phật đứng ở đó, thần sắc hoảng hốt, có nhớ lại, có vui mừng, cũng có buồn bã, thật lâu sau mới thở dài. Mất đi cuối cùng cũng mất, không thể trở lại.

Huynh trưởng của hắn tọa hóa, từ năm thái cổ không thể trở thành chiến thiên, không phải thiên tư không được, mà là hoàn cảnh không cho phép, thiên địa không dung.

Ở trong mảnh vũ trụ này, không ai có thể thành tiên, không phải không được, mà là tiên lộ đã bị phá hỏng.

Thiết côn màu đen chìm nổi, treo trên đầu cự viên màu vàng, hắn không giận mà uy, đè trên chín trời, nhìn xuống vạn cổ, sừng sững như thần linh.

Tự nhiên đây không thể là Đấu Chiến Thánh Hoàng chân chính, không kính thiên địa, cương liệt ngược dòng mà đi, vì hóa thành Chiến Tiên đã sớm ngã xuống trăm vạn năm.

Đây chỉ là thần ẩn chứa trong thiết côn, tái hiện thần uy oai hùng của hắn, Cổ Hoàng binh tự chủ sống lại bảo hộ Đấu Chiến Thắng Phật, tránh cho hắn bị tồn tại trong Cổ Quáng sát hại.

- Cổ binh của Đấu Chiến Thánh Hoàng để lại, ngươi muốn làm gì?

Trong Cổ Quáng truyền ra tiếng quát, giống như tức giận, rốt cuộc có dao động cảm xúc, không còn hờ hững như trước.

- Lấy ra!

Một đạo thần niệm lạnh như băng truyền ra, chỉ có hai chữ này.

- Ngươi muốn cái gì?

Tồn tại trong Cổ Quáng ổn định tâm tình, lại khôi phục vô tình lành khốc.

- Thái Sơ mệnh thạch!

Cự viên màu vàng cầm thiết côn, lạnh lùng nhìn Cổ Quáng trong sương mù.

- Ngươi cho ngươi là ai, thật sự coi mình là Đấu Chiến Thánh Hoàng hay sao? Chẳng qua là một kiện cổ binh mà thôi!

Âm thanh trong Cổ Quáng uy nghiêm khí phách, lộ ra khí thế như chúa tể vạn vật.

- Lấy ra!

Cự viên màu vàng vẫn là hai chữ, đại côn hắc thiết trong tay chỉ về phía trước, hắn cất bước đi, toàn bộ vùng cấm đều rung động.


- Một kiện Cổ Hoàng binh muốn đánh với ta một trận...

Âm thành tồn tại trong Cổ Quáng lạnh đến cực điểm, phát ra dao động ngập trời rung động Bắc vực, muốn ra nghênh chiến.

Một tồn tại khác lên tiếng, giọng bình thản nói:

- Đợi cho đời này là vì cái gì, trả giá nhiều như thế, còn so đo gì, cho hắn một viên mệnh thạch thì sao chứ?

Sâu trong cấm địa sinh mệnh lập tức yên lặng, có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ở xa xa, mấy lão tộc trưởng đại hoàng tộc rất khẩn trương, chú ý mọi chuyện, có người cầm Cổ Hoàng Lệnh, dường như cũng muốn đi qua.

- Giờ không phải thái cổ, ngay cả Đấu Chiến Thắng Phật đi vào cũng có họa sát thân, chúng ta dừng lại đi.

Đám đầu sỏ thái cổ có thể sống tới đời này đã trải qua rất nhiều, không muốn khiến tồn tại trong cấm địa không vui, im lặng rút lui không rên một tiếng.

Qua thật lâu, tồn tại vô thượng vẫn luôn đối đầu gay gắt mới lên tiếng:

- Thánh Hoàng không kính thiên không kính địa, kết quả còn không tới đây nhờ vả!

Một khối mệnh thạch màu bạc bay lên, to bàng nắm tay, chứa đựng bí mật Thái Sơ, ẩn chứa lực lượng sinh lực, vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm trong thiên địa.

Ngàn vạn ánh bạc trút xuống, nó nặng nề lơ lửng như chứa đựng cả một hành tinh, bay về phía Đấu Chiến Thánh Hoàng.

- Tuy hắn không phải huynh trưởng của ta, nhưng có ý niệm, nói là lấy ra.

Đấu Chiến Thắng Phật nói, chỉnh lại cho đúng.

Trong Cổ Quáng tràn ra từng trận sát khí cực kỳ khủng bố, tràn về phía lão Thánh Viên, có thể đánh tan nguyên thần Cổ Thánh.

Đấu Chiến Thánh Hoàng cầm cây côn lớn nhấc bước tới trước, bùm một tiếng chấn tan sát khí, một tay cầm lấy Thái Sơ mệnh thạch, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, tiếp tục đòi.

- Lấy ra!

Ở xa xa, mọi người thấy cảnh này mà hít vào một hơi lạnh, tuy rằng không phải lão Thánh Hoàng năm đó, nhưng uy thế cũng khí phách của ngài vẫn còn rõ ràng.

Bởi vì đây chỉ là cổ binh của ngài ấy mà thôi, đã hung hăng như thế, nếu là chân thân năm đó, sẽ có thần uy vô thượng như thế nào?

- To gan!

Trong Cổ Quáng truyền ra một tiếng hét lớn, hoàng khí cổ tràn ra như có Chí tôn sắp xuất thế, khiến cho trời đất muốn tan vỡ.

Bắc Vực, vạn vật hủy diệt, vạn linh run rẩy, uy áp không thể chống cự!

Đọa Nhật Lĩnh trong vùng cấm Thái Sơ như, là nơi năm xưa Hằng Vũ Đại đế luyện binh, hôm nay vẫn còn kiến trúc đứng sừng sững, đã nhiều năm qua vẫn không ngã.

Lúc này, tấm biển trên kiến trúc cổ phát ra từng trận ánh sáng, hai chữ Hằng Vù nổ vang rung trời, rõ ràng bị oai lực Cổ Hoàng kích hoạt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trong Cổ Quáng Thái Sơ, hoàng uy cuồn cuộn, khí thế ngày càng mạnh, tồn tại kia nếu không tiếc đánh một trận, thu lấy cây thiết côn này.

- Cầm ba chiếc Cổ Hoàng Lệnh đến đây, đưa thêm một khối mệnh thạch thì sao, hẳn là thỏa măn yêu cầu, bằng không tính là chúng ta vi phạm ước định.

Một tồn tại vô thượng khác vừa lúc lên tiếng.

Rõ ràng, tồn tại trong Cổ Quáng không muốn xảy ra chuyện, càng không muốn đánh nhau phá tan cảnh bình tĩnh, nhiều năm qua chờ cái gì? Chỉ là con đường thành tiên.

- Được, ngày sau rời quáng, trước khi bước lên tiên lộ, một lần thanh toán với một mạch Đấu Chiến Thánh Viên.

Một hồi đại chiến lướt qua, bình ổn lại...


Trong Thần Tàm Lĩnh, mấy người Thần Tàm công chúa sắc mặt trắng bệch, nhân quả này quá lớn, đó là tồn tại vô thượng, ngoài Đại đế Cổ ra thì có ai chống lại?

Tương lai có thể là đại họa!

Điều này làm cho trong lòng mọi người dâng lên bóng ma, tương lai phải làm sao mới được, trừ khi chứng đạo, bằng không làm sao là đối thủ của Chí tôn.

- Cấp bách quá, các vị phải sớm tăng thực lực lên.

Một lão nhân Thần Tàm Lĩnh thiện ý nói.

Cổ Quáng Thái Sơ như ngọn núi lớn đè trong lòng bọn họ, có trời mới biết tương lai sẽ thế nào.

- Vị Chí tôn kia nhất định có thù cũ với phụ thân ta, nhưng mà không sao, ta bước trên tinh không, sẽ đủ mạnh khi trở về!

Thánh Hoàng tử nói.

- Thời gian không nhiều lắm.

Cơ Tử nói.

Bọn họ có thiên tư ngút trời, nếu đủ thời gian sẽ bay vọt là tất nhiên, nhưng mà muốn tranh đấu với Chí tôn thì khó nói, bởi vì đó là chúa tể vùng cấm đáng sợ nhất xưa nay!

Trong vùng cấm Thái Sơ, trong tay Thánh Viên màu vàng xuất hiện một khối mệnh thạch to bằng cái chậu, phát ra mệnh tinh cũng đạo hoa kinh người.

Tiên khí rơi xuống, cả người hắn cũng thiết côn chìm trong sảng khoái.

Cuối cùng, mọi thứ biến mất, hóa thành ánh sáng nhập vào trong thân thể Đấu Chiến Thắng Phật, hắn từng bước đi ra ngoài cấm địa Sinh Mệnh.

Xa xa, mấy đầu sỏ thái cổ im lặng, khó có thể nói ra lời, không thiếu lão tộc trưởng Thái Cổ Hoàng tộc tràn ngập kính sợ lão hầu tử này.

Một mình vào Thái Sơ, huynh trường đối chọi với Chí tôn trong Cổ Quáng, hắn cũng không khép nép, vậy mà vẫn còn sống đi ra, hơn nữa còn mang theo thứ mình muốn!

Không biết bao lâu sau, thế gian im lặng, bóng đêm phủ xuống, sâu trong vùng cấm Thái Sơ mới phát ra một tiếng nói nhỏ, nhưng bên ngoài hoàn toàn không nghe được, đã bị ngăn cách.

- Đó là chấp niệm bất diệt của Đấu Chiến Thánh Hoàng, hóa Chiến Tiên thất bại, dù tọa hóa vạn cổ, nhưng vẫn không cam lòng...

Đấu Chiến Thắng Phật trở về bình yên, Thần Tàm Lĩnh một mảnh hoan hô, đều rất vui mừng, đây là chuyện lớn đáng ăn mừng.

- Không biết Đoạn Đức sống chết thế nào, hóa thành những đợt khí dung nhập thiên địa, chẳng lẽ sẽ thật sự ngã xuống hay sao?

Đây là bí mật khó hiểu, theo lý mà nói với bản tính của Đoạn Đức thì quyết sẽ không tự tìm đường chết, nhưng mà chính mắt mọi người thấy hắn bị đánh nát.

Đấu Chiến Thắng Phật xuất hiện ở Thần Tàm Lĩnh, giao khối mệnh thạch to bằng cái chậu cho bọn họ.

- Thúc thúc!

Thánh Hoàng tử run giọng nói, viên đá này là lão Thánh Viên lấy mạng đổi lấy, lúc đó nguy hiểm cực điểm.

- Ta không sao, một ngày con chưa thành Thánh, ta sẽ một ngày không tọa hóa, sẽ đợi cho con đủ mạnh mẽ.

Đấu Chiến Thắng Phật nói, dẫn mấy La Hán kim cương chuẩn bị trở về Tây Mạc.

- Nếu thật như thế, ta tình nguyện không thành Thánh!

Hầu tử nói.

Đấu Chiến Thắng Phật lộ ra một tia cười từ ái, nói:

- Đứa nhỏ ngốc, mọi người đều phải chết, không ai có thể ngoại lệ, trừ khi thành tiên. Thúc thúc cũng phụ thân con khó mà thành công, hy vọng một ngày kia con có thể đi vào tiên vực, hóa thành Chiến Tiên, giải quyết tâm nguyện của phụ thân con.

Rốt cuộc ngủ đông trong Cổ Quáng Thái Sơ là tồn tại gì? Đây là vấn đề mọi người muốn biết.

Lão Thánh Viên chỉ nói một câu, đó từng là Chí tôn, hắn rất kiêng kỵ không muốn nhiều lời, sợ rước họa lớn tới hậu bối, cứ thế rời đi.

Không ai có thể không chết, trừ khi thành tiên, bằng không sẽ không có trường sinh, muốn đánh tan lẽ thường, cần phải trả giá tàn khốc!

Thiên Mệnh Nham Thạch, Tử giới chỉ tâm, Thái Sơ mệnh thạch tới tay, số lượng đầy đủ, khiến trong lòng bọn họ dao động.

Có mấy loại chủ khoáng vật thần tính, có nghĩa là có thể luyện ra Tiến Hóa Dịch giai đoạn thứ mấy.

Giai đoạn ba? Bọn họ thật không cam lòng.

Mà mấy phần bảo dịch trong tay bọn họ, gần với giai đoạn bốn, nhưng còn chưa đạt tới, sử dụng ba loại chủ khoáng vật ấp ủ, có lẽ sẽ tăng phẩm chất thần dịch.

- Còn chút không cam lòng, nếu tìm được một loại tài liệu chủ nữa sẽ không cần ấp ủ, mà là trực tiếp chiết xuất ra, có thể tinh luyện ra rất nhiều.

- Có!

Trong lòng Diệp Phàm vừa động, cảm thấy hẳn là có thể thành công, có thể chân chính chiết xuất Tiến Hóa Dịch giai đoạn thứ tư.

Mọi người cũng nhìn lại, đều có chút kích động, đây là cơ hội thành Thánh, nếu thành công thì không ít người có thể bước qua chỗ mấu chốt.