Già Thiên

Chương 1247: Huy Hoàng Mười Vạn Năm Trước

Trong tinh không lạnh như băng, nơi đó là một mảng lớn tối đen vô biên vô hạn, bàng bạc mà đồ sộ, mang theo áp lực khôn cũng từ xa đến gần, làm cho sắc mặt Thánh nhân đều trắng bệch.

Vũ trụ phi thường rộng lớn, mênh mông không có cuối, nhân loại mặc dù có thể vượt qua, suốt cả đời cũng chỉ là hoạt động trong một khu vực có hạn.

Đối mặt với vòm trời hắc ầm kỳ bí này, bản thân mình quá mức nhỏ bé, bé nhỏ không đáng kể, ở trong tinh vực gần như khó có thể gặp được thứ gì khác, cô quạnh là chủ đề muôn thuở.

Thế nhưng, ngày hôm nay thường lệ đó đã bị phá vỡ, những gì bọn họ nhìn thấy cực kỳ rung động, đợi đến lúc thanh tỉnh lại lạnh giá từ đầu tới chân.

Mầu hạm đội của họ bao la hùng vĩ hào hùng biết bao, nhưng lúc này so sánh với từng mảng lớn sắt thép bên kia, lại có vẻ rất nhỏ yếu, không tính là gì.

Đó là một mảng hạm đội thật lớn, mỗi một chiếc thuyền đều vô cũng hùng vĩ, ít nhất đều có tới hơn một ngàn trượng, mà lớn nhất tới mấy vạn trượng, đông nghìn nghịt, cuồn cuộn mãnh liệt băng ngang qua vòm trời!

Nhảy vượt phiêu lưu trong vũ trụ cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu năm, sớm đã khắc dấu ấn dòng thời gian lịch sử trên thân chúng, tuy nhiên hiện tại thủy chung bất hủ, trường tồn từ xưa đến nay.

- Thật sự... là bọn hắn!

Ngay cả giọng nói của Cổ Thánh đều run run.

Hạm đội lạnh như băng này so với đội mẫu hạm của họ còn đồ sộ và hùng vĩ hơn, mắt nhìn không đến cuối, đây mới là bá chủ vô địch có thể quét ngang vũ trụ!

Mặc dù hơn phân nửa chiến hạm đều đã ảm đạm, không còn sáng bóng, nhưng cái loại uy nghiêm, cái loại khí thế này vẫn còn tồn tại. Nhất là dấu vết đại đạo bất hủ kia vẫn chưa phai màu, vẫn còn đang lưu động, tản phát ra thần uy vô thượng có thể trấn áp chín tầng trời mười tầng đất.

Đây là sự huy hoàng muôn thuở, là một kết tinh nền văn minh của thời đại tuyệt đỉnh, từng quét ngang bát hoang, là thời điểm bọn họ có năng lực đạt tới xưng tôn trong vũ trụ. Cờ chiến của họ đến đâu, nơi đó đều phải thần phục.

Thế nhưng đến nay, bọn họ lại không còn có một tia dao động sinh mệnh, biến thành không khí trầm lặng. Nhìn lại bao quát nơi này giống như một phần mộ cổ xưa.

Đây là một loại hoang liêu, là một loại thê lương, tất cả huy hoàng, tất cả chuyện cũ đều bị tống táng trong bụi bậm lịch sử, trầm lặng trôi nổi trong vũ trụ.

Đây là một đám thuyền âm hồn cực kỳ khủng bố, qua năm tháng dài dòng như vậy, làm cho người ta nhắc tới liền biến sắc, đối mặt với chúng như đối mặt với tử thần. Như đối kháng với Ác Linh vừa thoát khỏi gông cùm xiềng xích chốn Địa Ngục.

Mười vạn năm trước, hào quang của họ chói sáng vạn trượng, khai sáng một thời đại thịnh thế trước nay chưa từng có, đó là một thời đại hưng thịnh, thần huy vô địch chiếu rọi khắp nơi!

Nhưng mà, theo bọn họ kết thúc cách một đoạn năm tháng sau tái hiện lại, bọn họ trở thành đại danh từ của tử vong và khủng bố, chấn nhiếp tinh hải vũ trụ.

Ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hạm đội từng vô địch trong một lần viễn chinh, sau một chuyến tiến vào chỗ sâu trong tinh hải vũ trụ, vĩnh viễn bước trên tuyệt lộ, khi xuất thế lại thì đã biến thành quỷ thuyền.

Đây là một hồi ác mộng, huy hoàng vô địch lột xác biến thành bóng ma tử vong. Lần đầu tiên đội mẫu hạm phát hiện bọn họ tùy tiện xông tới dò xét, kết quả trở thành kẻ đi theo tử thần. Trở thành một bộ phận của chúng.

Vì thế, Cổ Thánh của chủ tinh Vĩnh Hằng đều bị kinh động, kết quả mười một vị Thánh được phái đi tìm hiểu và tất cả đều có đi không có về!

Qua đi năm tháng dài lâu. khi mọi người lại nhìn thấy chúng, phát hiện chiến thuyền của mười một vị Thánh nhân cũng đã trở thành một bộ phận trong đó.

Mà thời điểm đó thời gian đã qua hơn hai vạn năm, người đời sau nghĩ rằng thời kỳ nguy hiểm đã trôi qua. Cho dù trong hạm đội ngày xưa có nhập chủ sinh linh khủng bố, ngày nay hẳn cũng đã sớm rời đi, có thể vạch trần đáp án.

Nhưng mà, ác mộng vẫn kéo dài, chuyện đáng sợ trước kia lại tái diễn. Bốn vị Cổ Thánh đi trên hạm đội đó đều vô thanh vô tức biến mất, tùy cũng cùng với họ toàn bộ đều ở lại chỗ sâu trong vũ trụ tối đen, không có người nào trở về.

Năm vạn năm sau nữa, nó lại xuất hiện, không biết từ phương nào tới, không có chung điểm, không có khởi điểm, trôi nổi vô mục đích trong hư không vũ trụ.

Ở thời điểm đó, bá chủ các nơi của chủ tinh Vĩnh Hằng sau khi biết tin, liền lệnh cho mười vị Thánh hiền kết hợp nhau cũng đi, ở trong vòm trời lạnh như băng ngăn chặn đường đi của chúng, xâm nhập vào hạm đội.

Nhưng, ác mộng vẫn như cũ tiếp tục, chưa kết thúc!


Mười vị Thánh hiền đều biến mất, giống như tiền nhân một đi không quay lại.

Lần đó, người của chủ tinh Vĩnh Hằng tức giận, xuất động rất nhiều vũ khí

mang tính hủy diệt, phát động công kích có thể hủy diệt tinh vực, muốn đi vạch trần chân tướng sự kiện quỷ dị đáng sợ này.

Đó là một hồi cảnh tượng khiến người ta mỗi lần nghĩ tới đều sởn tóc gáy. Công kích bằng chùm tia sáng đủ để hủy diệt hành tinh, thái dương, rất nhiều thiên thể, vậy mà hoàn toàn không nổi lên được tác dụng gì.

Mảng thuyền âm hồn này vô thủy vô chung, trôi nổi không biết mệt mỏi, tất cả đại đạo Thần khí, Thánh quang khoa kỹ đều vô dụng với chúng, ngược lại chúng khuếch tán ra một loại dao động kỳ dị, các mẫu thuyền tham gia công kích đều biến thành bột mịn, biến thành bụi vũ trụ, không hề có một người nào chạy thoát.

Chuyện cũ đáng sợ tái diễn, khiến cho trong lòng người của chủ tinh Vĩnh Hằng đều khủng hoảng. Mười vạn năm qua, bọn họ xâm nhập vũ trụ khai quật, từng gặp chúng mười bốn lần, xuất hiện ở các tinh vực khác nhau, cách xa nhau cũng không biết bao nhiêu tinh hệ, rất khó tưởng tượng chúng là làm thế nào tới.

Một lần gặp cuối cùng là bốn vạn năm trước, đó là ở ranh giới một tinh hệ cách xa chỗ lần trước không thể tưởng tượng. Từ đó về sau chúng không còn xuất hiện, vốn tưởng rằng đã biến mất ở tận cuối vũ trụ hoang vắng kia.

Ai mà nghĩ tới, thuyền âm hồn thượng cổ lại xuất hiện!

Y như quá khứ, chúng nó mãi mãi tịch mịch như xưa, mười vạn năm không có gì biến hóa, không khí trầm lặng, người sống tránh xa.

- Tránh đi! Là nó tránh đường!

Sợ hãi lan tràn, ngay cả Thánh nhân đều lộ sắc mặt khó coi, chính là mảng quỷ thuyền đáng sợ này không một tiếng động cắn nuốt tổ tiên bọn họ.

Không có người nào có thể ngăn cản, từ xưa tới nay, bọn họ không bao giờ quên bi kịch năm đó, trừ phi Thần minh cổ đại sống lại, bằng không đi lên chỉ có uổng mạng.

Đây là một mảng sắt thép lạnh như băng, là một phiến phần mộ tử vong, có thể chôn vùi Cổ Thánh, nuốt hủy tất cả cường giả.

- Mười vạn năm trước, nó từng là đinh phong của một thời huy hoàng, cường giả viễn chinh rốt cuộc gặp phải chuyện gì, vì sao biến thành cái dạng này?

Đây là nghi vấn của mọi người, nhưng từ xưa đến nay đều không có người nào có thể giải đáp.

Thậm chí, ngày xưa bọn họ muốn đi tới nơi nào, đến tột cũng muốn chinh phục thứ gì, đều không thể nào khảo chứng, bởi vì năm đó cũng không có lưu lại mảy may manh mối gì, nhóm hạm đội vô địch này là lặng lẽ thực hiện chuyến đi xa.

- Chẳng lẽ... đã trôi qua mười vạn năm, chúng ta còn không thể vạch trần chân tướng được sao? Năm tháng trôi qua dài lâu như vậy, có lẽ nơi đó cũng không còn lại gì.

Trẻ tuổi một thế hệ cách thời đại đó rất xa xôi, có thanh niên huyết khí phương cương không kìm nổi từ mò trong lòng, muốn trở thành anh hùng xé mở sương mù thăm dò.

- Ai dám vọng động, giết chết ngay tại chỗ!

Cổ Thánh tự mình ra lệnh, càng là người cường đại trong lòng càng là trầm trọng. Năm đó Thánh hiền cổ bị huỷ diệt còn ít sao, trong đó không ít nhân sĩ tuyệt thế.

Mười vị Thánh nhân thời điểm năm vạn năm trước, chính là ôm trong lòng ý tưởng sớm giải đáp sự tình, trong lòng nghĩ rằng năm tháng đã san bằng hết thảy nên đổ bộ đi lên, kết quả còn không phải bị diệt toàn bộ sao!

- Năm đó, số hạm đội này rốt cuộc cường đại đến mức nào, xem theo quy mô mà nói, thực sự rất mạnh mẽ, hùng vĩ tới cực điểm. Chẳng lẽ là tập hợp toàn bộ chiến lực của chủ tinh Vĩnh Hằng ngày xưa hay sao?

Có Vương hầu không kìm nổi rung động, phát ra nghi vấn.

Hạm đội này đúng thật là rất đồ sộ, như đám mây đen ép xuống bát hoang, trầm trọng khiến người ta không thở nổi, trong đó có bốn chiếc thuyền lớn dài tới hai vạn trượng, được các hạm đội đông nghìn nghịt vây ở trung tâm. So với mẫu thuyền ngày nay phải to lớn hơn rất nhiều.

Nếu nói đám thuyền âm hồn trường tồn từ xưa này là một người khổng lồ, như vậy đoàn hạm đội viễn chinh của bọn họ hiện nay chỉ là một đứa trẻ, căn bản không thể cũng luận bàn.

- Năm đó, chủ tinh Vĩnh Hằng chúng ta quả thực rất huy hoàng, có lẽ là đạo lý của thiên địa: cực thịnh tất suy chăng, ngay cả trời xanh đều không vừa mắt.


Một vị Cổ Thánh nhìn bốn chiếc thuyền thân thuyền thật lớn kia, sắc mặt tái nhợt. Nói ra một ít chuyện cũ thượng cổ, khiến mọi người không thể không hít một hơi khí lạnh.

Ở niên đại ngày nay, quốc gia Vĩnh Hằng đích xác đạt tới thịnh thế rất mạnh, một viên Sinh Mệnh cổ Tinh ở cũng một niên đại mà có thể xuất hiện ba vị Đại Thánh đã là rất huy hoàng rồi, thế mà mười vạn năm trước, người của tinh vực này đã thực hiện đột phá, đánh vỡ tình trạng bình thường.

Không biết đến tột cũng có phải bảy vị Đại Thánh, hay là còn có thể cộng thêm vài người. Tóm lại thời đó vang dội cổ kim, đạt tới một mức độ nghe nói mà rợn cả người.

Nghe nói, ở thời đại đó nếu không có gì bất ngờ, có thể sẽ sinh ra một vị Thần minh! Cuối cùng... không thể như nguyện.

Lần viễn chinh đó, chính là bốn vị Đại Thánh mang đội mà đi, trước mắt bốn chiếc mẫu thuyền to lớn dài đến hai vạn trượng tại trung ương của đám quỷ thuyền che phủ bầu trời kia, chính là Thánh thuyền của Đại Thánh.

- Cái gì? Bốn chiếc mẫu thuyền cấp Đại Thánh, năm đó có bốn vị Đại Thánh chỉ huy hạm đội viễn chinh, đây là chiến lực khủng bố tối cao cỡ nào chứ! Thể mà cứ như vậy tiêu vong một cách kỳ bí, cuối cùng trở thành thuyền âm hồn ư?

Rất nhiều người rúng động, vô cũng khiếp sợ với kết quả này. Trong lòng các Cổ Thánh đau xót, trong đó có tổ tiên trực hệ cá biệt của bọn họ đã ngã xuống không minh bạch.

Đám quỷ thuyền khổng lồ mang theo khí tức tử vong, ầm ầm mãnh liệt trôi qua trước mắt bọn họ, không ai dám lên phía trước, chỉ có thể ở xa xa nhìn di vật huy hoàng của tổ tiên.

Đột nhiên, có người kêu lên sợ hãi:

- Ồ! Không đúng, kia là cái gì, ở giữa bốn chiếc thuyền Đại Thánh cổ, cột chặt với xích sắt thật lớn là cái gì vậy?

Các loại mẫu thuyền đều không thể ghi hình tại khu vực đó, nơi đó có tản phát ra dao động quỷ dị, có thể ngăn cản hết thảy dò xét.

Một vị Vương hầu đứng ở ngoài mẫu thuyền, ý vào lá gan nhìn ra xa. Hắn dùng Thiên Nhãn Thông quan sát cảnh vật kỳ lạ kia.

Nhưng, khoảng cách quá xa, ở trong vũ trụ hắc ầm mơ hồ, bất cứ một đoạn khoảng cách giữa thiên thể đối với nhân loại mà nói, đều là xa khôn cũng không thể nhìn thấy.

- Tiến vào gân một ít!

Một vị tổ thánh cũng phát hiện tình huống, bảo một chiếc mẫu thuyền phi hành tới phía trước, nhưng cũng không dám đến gần, chỉ là ngoài xa nhìn tới.

- Đó là... Text được lấy tại https://truyenfull.vn

Rất nhiều cường giả đều lao ra phi thuyền vũ trụ, ở trên hư không nhìn về phía xa, con ngươi khép mở, từng chùm tia sáng chìm sâu vào phía trước.

Diệp Phàm cũng rời chiến hạm, đứng trên thân tàu, quan sát xa xa, Nguyên Thiên Nhãn của hắn tinh tường biết bao, lập tức thấy được nội tình, vô cũng chấn động.

- Là một cổ quan tài thật lớn!

Một vị Cổ Thánh thất thanh kêu lên.

Khoảng cách lại đến gần một chút, mọi người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn ra xa, rốt cục thấy rõ ràng kỳ cảnh.

Bốn chiếc thuyền Đại Thánh cổ, phân biệt chiếm cứ một góc, không ngờ lại bao vây một cỗ quan tài thật lớn, trôi nổi trong vũ trụ.

Cổ quan tài không biết làm bằng vật gì, giống như kim loại không phải kim loại, giống như đá không phải đá, giống như gỗ không phải gỗ, không rõ bàng chất liệu gì, phong cách cổ xưa mà tang thương, vượt qua dòng thời gian năm tháng dài lâu khó có thể tưởng tượng.

Bốn sợi xích thô to cột vào mặt trên của nó, giam nó giữa bốn chiếc mẫu thuyền Đại Thánh, có vẻ vô cũng yêu tà nghịch thiên!

Quan tài tuy rằng thật lớn, nhưng so sánh với bốn chiếc thuyền cổ Đại Thánh, lại có vẻ rất bé nhỏ, thế nhưng mọi người nhìn tới phía trước, lại lập tức xem nhẹ bốn chiếc thuyền Đại Thánh cổ, trong mắt chỉ có nó.

Ở trong vũ trụ lạnh như băng này nó mới là duy nhất, có một loại khí tức đáng sợ, chứng minh nó là diễn viên vĩnh viễn không thay đổi trong thiên địa!

Một vị Cổ Thánh run giọng nói:

- Mười vạn năm qua, tinh vực Vĩnh Hằng ta từng trước sau mười bốn lần phát hiện thuyền âm hồn đại biểu tử vong này, nhưng mỗi một lần đều chỉ có thể nhìn thấy ở giữa bốn chiếc thuyền Đại Thánh là một mảng tối đen giống như hư không thần bí vô ngần kia, không thể nhìn thấu, không nghĩ tới ngày nay chúng ta lại nhìn thấu đáo, hay là nói nó tự mình lộ ra hình dáng!

Một vị Cổ Thánh khác thần sắc ngưng trọng lên tiếng:

- Nói như vậy, năm đó tổ tiên chúng ta viễn chinh, xuất động bốn vị Đại Thánh, chính là vì nó?

"Bọn họ khai quật, hoặc là nói thu được chiến lợi phẩm chính là cổ quan tài thật lớn này ư?" Cổ Thánh tại đây đều đang tự hỏi thầm.

Diệp Phàm nhìn cổ quan tài thượng cổ thần bí, trong lòng dâng lên cơn sóng gió động trời!

- Nếu hắc ầm biến mất, hết thảy nơi đó đều có thể thấy được, có lẽ có thể tìm tòi quá khứ. Liều mạng thôi! Ta đi coi một chút, vạch trần đáp án đáng sợ từ thời viễn cổ này!

Một vị Vương hầu nói.