Già Thiên

Chương 1230: Tiên Vũ

Phạm Tiên mái tóc đỏ rực như ngọn lửa bay múa, thân thể thướt tha như tinh linh trong lửa, nhưng lúc này ngón tay bị nắm đến trắng bệch.

Lần trước đối mặt Diệp Phàm, đối phương vận dụng Ngũ sắc Thần Quang uy lực cực lớn, đánh tan mười chùm sáng công kích của mẫu hạm.

Nàng đối với người này rất phức tạp, là nàng dẫn về tộc, vốn có thể được trọng dụng, nào ngờ cuối cùng đi tới bước này.

Xẹt!

Một đạo huyết quang từ trong mẫu hạm bay ra, đó là thần thuật được phù văn Cổ Thánh củng cổ, thuộc công kích đại đạo, nhắm ngay Diệp Phàm.

Thứ này sánh với một chiêu tuyệt đối của Cổ Thánh, có thể đập nát tiểu hành tinh, như một mảnh mây máu xẹt qua không gian, hàng trăm triệu cổ tự xếp hàng đỏ rực.

- Đó là thiêu đốt ma huyết tế, hy vọng có thể châm máu vàng của hắn, khiến hắn tạm thời mất khống chế!

Phạm Tiên thần sắc không đổi nói.

Vì đối phó Diệp Phàm, Thiên Đường đất lành đã làm rất nhiều chuẩn bị, thậm chí tìm ra cổ pháp để đối phó người có huyết mạch đặc biệt.

Quả nhiên, dù là Diệp Phàm ở trong cơ giáp cũng cảm giác khô nóng, máu vàng trong thân thể như đang bốc cháy.

Trong lòng hắn chợt động, nghĩ:

- Không đơn giản, trước kia quốc gia Vĩnh Hằng đã từng xảy ra chuyện gì, không lẽ là vì nhằm vào Bất Diệt Kim Thân mà sáng tạo ra pháp môn đặc biệt?

Hắn không đổi sắc, vận chuyển bí quyết chữ Giả, máu trong thân thể nhanh chóng khôi phục lại, nhưng mà huyết khí không gian, chỉ là biến thành động lực mà thôi.

Hắn tin tưởng cấm thuật của đối phương khó mà làm gì được hắn!

Keng!

Sau lưng Diệp Phàm, Ngũ sắc Thần Quang vọt lên hóa thành năm thanh bảo kiếm: xanh, vàng, đỏ, đen, trắng xếp hàng ngang, tràn ngập hỗn độn khí, mỗi một thanh như có thể đập vụn cổ tinh, cực kỳ mạnh mẽ nặng nề.

Xẹt xẹt!

Ngũ Sắc Thần Quang quét qua, năm thanh bảo kiếm chém ngang, khí mơ hồ tản ra, chùm tia sáng như máu cùng ngàn vạn ký tự mờ nhạt.

Tiếp đó, kiếm quang ngâm lên, năm đạo kiếm khí quét ngang trực tiếp chém ra trăm dặm đánh về phía mẫu hạm, muốn đánh vào nó.

- Đúng là lòng tham, còn muốn tiêu diệt thuyền mẹ tộc ta hay sao?

Cao thủ Phạm tộc phẫn nộ nói.

Những người khác sắc mặt khó coi, Ngũ sắc Thần Quang này vốn thuộc về bọn họ, hôm nay rơi vào tay Diệp Phàm tiến hành phản chế, khiến tâm tình bọn họ rất kém.

Ầm!

Năm đạo kiếm khí chém xuống, thần năng khôn cùng làm mọi người trên thuyền mẹ biến sắc, hộ thuẫn thuyền mẹ lóe ra hào quang, phù văn nứt ra một chút, thiếu chút bị đánh vào trong.

- Lực lượng của người kia quá mạnh mẽ, hắn thật sự chỉ là trảm đạo thôi sao? Lại có thể hoàn toàn thúc đẩy uy lực của cơ giáp Cổ Thánh, sánh ngang Thánh nhân.

Một đám người bên cạnh Tề Manh rung động, một ít người trẻ tuổi lộ ra thần sắc khác thường, cảm thấy tên kia quá hung hãn.

- Xem ra lời đồn không giả, hùng mạnh như Thiên Đường Phạm tộc thật sự đầu đầy tro bụi, tổn thất nặng nề, chỉ là do một khổ tu sĩ tạo thành.

Trong phi truyền dài trăm trượng, những người trẻ tuổi thần sắc phức tạp, đều là tuấn kiệt nhưng không ai có chiến lực như thế, Diệp Phàm biểu hiện ra thật là kinh người.

Tiếng kiếm ngâm không dứt, sau lưng Diệp Phàm, năm thanh bảo kiếm xông lên phát ra ánh sáng chói lọi, hắn chủ động tấn công thuyền mẹ, kiếm khí ngập trời.

- Đáng giận, tên kia thật quá mạnh, hắn che giấu tu vi thật!

Phạm tộc không còn cách nào, có hối cũng có hận, để cho một người trẻ tuổi mạnh mẽ như vậy đi tới mặt đối lập, tâm tình thật là phức tạp.


Ầm ầm!

Thuyền mẹ chấn động, không ngờ đã bị uy hiếp.

- Mở ra màn hào quang năng lượng, bảo vệ thân tàu!

Phạm Tiên hạ mệnh lệnh, thần sắc nghiêm túc.

Một mảnh quần sáng mở ra, bảo hộ toàn bộ cự hạm bên trong, vô số cổ phù lóe lên trên thân tàu, đay là tàn phù thần minh cổ đại có thể bảo hộ.

Diệp Phàm giật mình, khó mà đánh vào được, sở dĩ mẫu hạm mạnh mẽ là vì các thuộc tính đều là tối cao, trừ khi là vương tọa trong cơ giáp, bằng không công cụ chiến tranh Cổ Thánh thông thường sẽ không thể công phá được nó.

- Hắn chi dựa vào một bộ cơ giáp mà thôi, vậy mà hắn có thể bức người Thiên Đường tới e ngại như thế, thật là khó tin!

Người phía Tiên Vũ Tinh kinh hãi.

Ngay cả Tề Manh cũng mắt đẹp chớp động, lộ ra vẻ kinh dị.

Diệp Phàm lại không dám kiêu ngạo, hết sức cẩn thận, đạp bí quyết chữ Hành mỗi một lần lướt ngang cả chục cả trăm dặm, lựa chọn công kích.

- Đáng chết, hắn đang khiêu khích, nghiền nát hắn!

Trong thuyền mẹ có người lạnh giọng nói.

Diệp Phàm dự cảm được nguy hiểm, hành động càng cẩn thận hơn, đối phương mở ra quầng sáng năng lượng, còn thuyền mẹ lại không bị cản trở phát động công kích ra ngoài.

- Đánh nát hắn! Thật đáng giận, hắn đang làm nhục chúng ta, không thể để cho hắn sống.

Người Phạm tộc tức giận nói.

Ở xa xa, Diệp Phàm vặn vẹo, ở trong cơ giáp xanh lam hành động nhanh nhẹn, không ngừng làm các thủ thể đối với cổ thuyền, khiến bọn họ không thể nhịn được cơn giận.

- Để ta ra ngoài, ta hủy diệt hắn!

Một vị cường giả có mái tóc đỏ rực như lửa thiêu đốt, vừa nhìn là biết tính tình táo bạo, muốn khống chế cơ giáp lao ra.

- Không cần tức giận, hắn không kiên trì lâu được, uy lực thuyền mẹ là vô cùng, hắn chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi.

Phạm Tiên nói.

- Ta thật sự không nhìn nổi hắn khiêu khích, còn không ngừng dùng Ngũ sắc Thần Quang khắc chữ, khiêu khích chúng ta, ta muốn tham chiến!

Cường giả tính nóng như lửa này nói.

Một vị lão tiền bối ra mặt nói:

- Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng mà ngũ hành cơ giáp cũng bị đánh bại, ngươi tự nhận có thể mạnh hơn bọn họ hợp lực hay sao? Cơ giáp Cổ Thánh tộc ta đã sắp không còn, không thể tổn thất một bộ nào nữa.

- Ta chi muốn thử một lần, các người có thể khác thần văn trên cơ giáp, nếu ta thua, có thể lập tức thu hồi không đánh mất cổ giáp. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Người trung niên kiên trì muốn xuất chiến, không nuốt nổi cơn giận này.

Rất nhiều người Thiên Đường khó chịu, đứng ra xin giúp, cuối cùng một lão tiền bối gật đầu cho tính tình nóng nảy kia khống chế cơ giáp Cổ Thánh đi chiến đấu.

Vù!

Một đạo ánh sáng tím vọt ra, nhanh đến tận cùng, đây là một bộ chiến tranh công cụ mạnh mẽ, toàn thân cơ giáp sáng bóng, đường cong lưu loát gần như hoàn mỹ.

Hắn cầm một cây long thương như kim cương tím khắc thành, sắc bén chói mắt đâm về phía Diệp Phàm, không nói một lời, chỉ có đánh một trận chiến!


Ầm!

Đó chi là dư sóng một thương mà thôi, một mảng lớn vẫn thạch ở xa xa bị quét ngang hóa thành bụi.

Keng!

Diệp Phàm rút một thanh trường kiếm màu lam ở sau lưng, dài mấy trượng đánh tới trước như quỷ mị, nhanh đến tận cùng kéo theo một dãy ánh sáng.

Keng!

Hắn chấn một kiếm đẩy long thương lên cao, Ngũ sắc Thần Quang sau lưng lóe lên, năm đạo kiếm khí thông thiên đánh xuống chém rơi một tay.

Động tác đơn giản nhanh gọn, cực kỳ hung hàn mạnh mẽ!

Mọi người ngây dại, không phải không biết khổ tu sĩ Vực ngoại rất mạnh, nhưng mà không ngờ hắn hung hãn tới mức này, vừa ra tay đã như thế.

Trước kia, tinh môn trên cổ tinh bùng nổ nhiều lần khiến thương vong nặng nề, từ đó về sau không được phép xây tinh môn trên mặt đất nữa, bình thường đều phải xâm nhập qua tinh không.

Vì vậy, phi thuyền của Tề Manh trở về xuất hiện ở Vực ngoại.

Diệp Phàm nắm giữ kỳ bàn trận văn không chịu hạn chế, không bao lâu sau, hắn đã xuất hiện trên hành tinh sinh mệnh này.

- Thật là tinh cầu xinh đẹp.

Hắn không nhịn được khen ngợi.

Núi cao quấn quanh tiên khí, hồ lớn như bảo thạch, bình nguyên như phỉ thúy, toàn bộ tinh cầu xanh mát tú lệ, linh khí đầy trời thật là xinh đẹp.

Nhất là hắn thấy được rất nhiều thành thị hiện đại, nhà cao chọc trời rung động lòng người.

Hơn nữa còn có rất nhiều thần đảo to lớn treo trên bầu trời, núi sông tráng lệ, linh tuyền róc rách, đến đài trôi nổi, đủ loại thần thú dị điểu Kim Ô, Kỳ Lân, Đại Bằng...

Tỉnh cầu vừa hiện đại lại có không khí thần thoại cổ đại, khiến người ta có cảm giác khác thường.

Diệp Phàm không biết tinh cầu này có bao nhiêu dân cư, từ không trung thấy rất nhiều thành lớn, hắn không ngừng bay, lại gặp được rất nhiều đất hoang.

- Ồ, không chỉ có thành phố hiện đại, thần đảo cổ đại, còn có thành trì viễn cổ và những di tích xưa.

Diệp Phàm kinh ngạc, hắn phát hiện trong những vùng đất hoang nguyên thủy có một số thành trì cổ đại, cũng có cổ bảo, còn tồn tại một ít khổ tu sĩ.

Mảnh tinh vực này không phải không có người chuyên tu bảo tàng thân thể, chẳng qua rất ít, hoàn toàn xuống dốc, kỳ thật đều lấy luyện khí là chủ yếu, không tính là tu sĩ cổ đại thuần túy.

Diệp Phàm rất cẩn thận, hắn biết mảnh tinh vực này vẫn phòng bị chủng tộc đến từ Vực ngoại, hơi vô ý sẽ bị xem xét ra.

Hắn thu hồi cơ giáp, thay đổi dung mạo, tốn vài ngày tìm hiểu cẩn thận, sau đó đổi thân phận hợp pháp, thậm chí tìm ra hồn ấn tinh thạch biểu hiện thân phận.

- Đúng là như giấc mộng, hiện đại như thế, ta còn tưởng là trở về Địa cầu nữa chứ...

Nơi này còn hiện đại hơn Địa cầu, bước đi giữa thành phố mộng ảo, Diệp Phàm cảm khái.

- Trước khi đi chủ tinh Vĩnh Hằng, ta thả lỏng một chút.

Diệp Phàm du lịch chung quanh.

Mặt trời nóng bòng, bờ cát trắng, nước biển xanh, mọi thứ thật là xinh đẹp.

- Mặt trời, bờ cát, biển khơi, bao nhiêu năm rồi chưa có loại cảm thụ này.

Diệp Phàm ôm trái dừa, nằm trên bờ cát cảm thấy thật không thực sự.

Ở xa xa có nhiều người, phần lớn là người phàm đang tận tình hưởng thụ ánh mặt trời, bờ cát, sóng biển.

Trên Tinh Không cổ Lộ còn có nơi như vậy, giống như trở lại Địa cầu làm cho Diệp Phàm có một loại cảm giác không thật.

- Làm sao cô tìm được ta?

Diệp Phàm buồn bực.

Tề Manh lại tìm được hắn, trên người mặt quần áo mỏng thích hợp đi trên cát, thân thể trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong suốt nhìn vào hắn.

Diệp Phàm giăn người nằm trên cát trắng, đối mặt nước biển ngọc bích, hoàn toàn thả lỏng coi mình như người phàm, trở về quá khứ.

- Cường đạo, kẻ trộm, trả cơ giáp cho ta!

Cách đó không xa, một cô gái thanh thuần xinh đẹp đi tới, bộ dạng tức giận khiến người ta không nhịn được muốn xoa nắn đôi má trắng nõn của nàng.

- Làm sao cô tìm được ta?

Diệp Phàm buồn bực.

Tề Manh lại tìm được hắn, trên người mặc quần áo mỏng đi trên cát, thân thể trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong suốt nhìn vào hắn.