Già Thiên

Chương 1217: Phế Và Cường

Sau nửa đêm, mọi âm thanh đều im bặt, trăng sao tỏa ánh sáng mờ ảo dịu dàng.

Trong rừng trúc các loại dị tượng của Diệp Phàm hiện ra, tinh hệ vũ trụ cổ xưa ép sát xuống dưới chìm nổi vờn quanh hắn, ánh sáng hỗn độn của thuở khai thiên lập địa chiếu xuống, bảo vệ xung quanh hắn.

Đây là một vùng đất lành hào quang đầy màu sắc, hắn trở thành "số một" mãi mãi không thay đổi, tĩnh tâm ngưng thần, tìm hiểu đạo bất biến xưa nay, tìm hiểu, tham khảo, thực hiện thăng hoa của bản thân.

Trong bóng đêm, trên vòm trời, đều có người ẩn trong tầng mây âm thầm nhìn trộm, kinh dị nhìn hết thảy chuyện xảy ra, cảm thấy có chút khó tin!

- Phải ngăn cản hắn, bằng không tên khốn đó sắp đột phá!

Tào Thanh lẩm bẩm nói, thần sắc ác nghiệt, sắc mặt như đao gọt, như là đá cẩm thạch khắc thành.

Ở bên cạnh hắn, người lão bộc mặc trường bào màu xám với giọng lạnh căm căm lên tiếng:

- Để lão nô đi thôi! Trực tiếp xử lý hắn luôn đi, trạng thái này rõ ràng bất phàm, bằng không tương lai có thể là một đại địch!

- Không được! Hiện tại nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, nếu đánh chết hắn sẽ xảy ra phiền toái lớn, có lẽ có người còn cấp bách hơn chúng ta, cứ chờ một chút xem!

Tào Thanh nói.

Trong mắt lão bộc tinh quang chợt lóe sáng, nói:

- Vậy hãy tạo một chấn động thật lớn quấy nhiễu đi, cắt ngang ngộ đạo cảnh của hắn, để hắn thất bại trong gang tấc. Trong lúc dùng Tiến hóa dịch mạnh nhất tối kỵ ngoại nhân quấy nhiễu, cứ để hắn nuốt hận đi!

Trong sương mù màu xám, Phạm Trụ thần sắc ác nghiệt, nhìn Diệp Phàm được mấy vũ trụ cổ xưa vờn quanh, trở thành tồn tại giống như Thần minh duy nhất, phát ra hào quang vô cùng tận, khóe miệng hắn lộ ra một vẻ cười bí hiểm, tia sáng trong mắt hừng hực như hai ngọn Thần đăng, nhưng vẫn không phát ra một lời nào.

- Muội muội thân ái của ta! Muội không tiếp nhận đề nghị của ta sao, tên tiểu tử đến từ ngoài tinh hệ này thật sự rất bất phàm, là một lựa chọn không tệ, nếu như từ các ngươi mà sinh ra một Chiến thể mạnh nhất vũ trụ, tương lai Phạm tộc chúng ta có thể đi vào chủ tinh Vĩnh Hằng xưng tôn, không hề thua kém so với Tiên Vũ Tinh Hải, mà không phải dời ra một góc...

Phạm Thiên cười hắc hắc nói, vừa gian tà vừa lạnh lùng, còn có một loại tự kiêu hợm hĩnh.

- Ta càng ngày càng cảm thấy người này không dễ khống chế, không được, cần phải nghĩ biện pháp khác.

Phạm Tiên bước chậm tao nhã, thân đang ở trên tầng mây, ánh trăng chiếu xuống cơ thể thon dài trắng toát như ngọc, mái tóc màu đỏ sáng lấp lánh, xinh đẹp như một tinh linh.

"Ầm!"

Đột nhiên, một chùm tia sáng thật lớn từ vòm trời bắn xuống, thô to như một ngọn núi, muốn san bằng rừng trúc kia, biến mó thành một mảnh phế tích.

Đây là công kích đại đạo, giống như một màn pháo hoa tươi đẹp, nhưng nguy hiểm đủ để xóa bỏ một Bán Thánh!

Có người vận dụng chiến thuyền đáng sợ, phát ra một kích chí cường!

"Ầm!"

Phạm Trụ ra tay, trên người hiện ra một bộ quang đoàn màu tím, rồi sau đó rất nhanh hóa thành một khối cơ giáp tử kim cao lớn mười mấy trượng, vung lên một cây trường mâu màu tím, quét ngang lên trời cao, ngăn cản một kích kinh thế này.

- Tên khốn không nên thân! Hắn là để cho tộc ta sử dụng, ngươi lại muốn diệt trừ hắn, như thế nào không có một chút khí lượng?

Phạm Trụ sắc mặt âm trầm, truyền ra dao động thần thức nói với người trong chiếc chiến thuyền trên vòm trời.


Đây là một người dòng họ ngoại Phạm tộc, trẻ tuổi mà thực lực cường đại, tên là Đọa Lạc, rất được trọng dụng. Lúc này hắn ở trong bóng tối ra tay, muốn giải quyết người cạnh tranh trong tương lai, giảm đi một uy hiếp lớn sau này.

Đọa Lạc thích Phạm Tiên, hắn đố kỵ căm hận mọi người đi gần bên nàng, trước có Tào Thanh, ngày nay lại thêm một tên Diệp Phàm lai lịch không rõ, khiến hắn sinh ra dự cảm nguy cơ mãnh liệt, nên muốn ở thời khắc tiến hóa mấu chốt âm thầm diệt trừ Diệp Phàm.

Tiến hóa nguy hiểm nhất là không được để neoại nhân quấy rầy, hơi có sơ suất là sẽ vạn kiếp bất phục!

Diệp Phàm trong lòng không minh, đang ở trong tinh vân vũ trụ cổ xưa tìm hiểu đại đạo, các loại đạo ngân quá khứ, hiện tại, tương lai lộ ra, hỗn độn khí cuộn trào mãnh liệt.

Hắn không sợ bị quấy rầy, bởi vì chủ tu chính là bảo tàng thân thể, không dựa vào ngoại khí giống như người trên tinh vực này, từ thân thể đến ý thức của hắn đều vững chắc như sắt thép, vững chắc không thể lay chuyển.

Chỉ trong khoảng nửa khắc như vậy, đạo hạnh của hắn tinh tiến một mảng lớn, lại chạm tới Tiên Tam Trảm Đạo tiểu bậc thang thứ tám, nếu có thể hiểu ra sẽ lập tức đột phá.

Thiên mệnh thần tính, Thái sơ sinh tử pháp... từng cái xuất hiện, chân nghĩa phức tạp khó hiểu này lạc ấn trên cơ thể hắn, trở thành dấu vết bất hủ, làm cho hắn từ tinh thần đến trong xương tủy đều đang ngộ đạo.

"Còn kém một chút..." Hắn chau mày, trong lòng không kìm nổi thở dài, chỉ kém một chút mà thôi, lại thủy chung không thể chạm đến bậc thang đạo kia, không bước lên được.

Trong lòng Diệp Phàm đành chịu, Tiến hóa dịch lần này còn thần bí và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bảo dịch mạnh nhất cướp đoạt của nữ nhân con ngươi màu tím ở Bất Tử Sơn, nhưng vẫn như cũ không được.

"Chẳng lẽ Tiến hóa dịch mạnh nhất đã vô dụng với ta?"

Ngân hà vũ trụ cổ xưa chậm rãi mờ nhạt đi, thần tính bất hủ lạc ấn vào trong Tiên Thai của hắn, tia sáng hỗn độn thái sơ cũng biến mất, cuối cùng tuyên khắc vào trong huyết nhục hắn, lực lượng trường sinh lan tràn ra. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Vật chất, thần tính của bảo dịch huyết mạch mạnh nhất toàn bộ bị hắn hấp thu, thân thể cùng tinh thần đều chiếm được rèn luyện cùng thanh tẩy, nhưng vẫn như cũ là kém một bước không thể thăng cấp.

"Ầm!"

Đột nhiên, tại thời điểm cuối cùng, truyền đến một loại dao động thật lớn, đây là một kích của Thánh nhân phủ trùm xuống muốn hủy diệt cả địa phương này.

Một bàn tay to màu xanh vô cùng khủng bố, bao phủ toàn diện phía trên rừng trúc, có thể hủy diệt hết thảy, ai cũng không kịp ngăn cản.

Bụi mù bốc lên, ngay chỗ này xuất hiện một cái hố lớn có hình dạng năm ngón tay, sâu không thấy đáy, hắc ầm khôn cùng, hoàn toàn hủy diệt cả phiến khu vực rộng lớn này.

- Là ai dám hành động tuyệt diệt giết chết hắn?

Gương mặt xinh đẹp của Phạm Tiên phát lạnh, tức giận tới cực điểm, Diệp Phàm là nàng mang về tới, vừa mới bắt đầu mài giũa, còn chưa phóng ra tia sáng kỳ dị đã bị người giết chết, điều này thật sự quá độc.

Phạm Thiên nói:

- Hừ! Thật là quyết đoán, lợi dụng trong quá trình hắn tiến hóa ra tay, không chết cũng phải tàn phế, chỉ riêng loại dao động quấy nhiễu thật lớn này cũng đã rất đáng sợ!

Xa xa, Phạm Trụ thần sắc lạnh xuống, trong con ngươi bắn ra hai tia sáng khiếp người, trước tiên hắn phóng lên trên vòm trời, chỉ thấy một chiếc thánh thuyền đang tiến hành không gian nhảy vượt, biến mất.

Một phiến bầu trời khác, vẻ âm độc trên mặt Tào Thanh chợt lóe sáng rồi tắt, khôi phục bình thản, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Ở bên cạnh hắn, lão bộc áo xám kia lên tiếng:

- Không có người phát hiện, chỉ có điều đáng tiếc là chiếc thánh thuyền này phải rời khỏi Thiên Đường.


- Cho dù hắn không chết, nghĩ đến trong lòng cũng nhất định rất nghẹn uất khó chịu, ngộ đạo cảnh đã bị cưỡng ép gián đoạn!

Tào Thanh thản nhiên nói.

Một loạt biến cố này đều xảy ra trong nháy mắt. Sau nửa đêm tiếng người tiếng động lớn xôn xao, rất nhiều người bay tới, làm cho trong Thiên Đường này rất nhanh rơi vào cảnh hỗn loạn.

- Đã xảy ra chuyện gì có địch tập kích sao?

- Trời! Một cái hố thật lớn thật sâu như vậy, nhất định là Thánh nhân ra tay, một kích bá đạo tuyệt thế, ai có thể sống sót?

Hiện trường bàn tán xôn xao, trong Thiên Đường rất nhiều người vây xem, đều ngạc nhiên thán phục, tất cả đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Khi bụi mù tan hết Diệp Phàm từ dưới một cái một khe lớn trong hố sâu phía xa xa đi lên, tuy rằng quần áo rách tả tơi, nhưng lại không có thương tích gì, thần sắc lành liệt tới cực điểm.

Có người muốn không từ thủ đoạn giết hắn, địa phương này có lẽ không ở lại thời gian dài lâu được. Người có địch ý với hắn không kiềm chế được, khiến hắn không kìm nổi muốn đại khai sát giới, muốn một lần phản kích tàn khốc!

- Hắn thật đúng là may mắn, không ngờ vẫn còn sống!

- Trùng hợp rơi vào trong một khe lớn mà thôi! Nếu như ở dưới phạm vi một kích kia, thì dù hắn có một trăm cái mạng cũng không đủ chết!

Mọi người đuổi tới sau đều đang bàn luận, hiện trường vô cùng ồn ào hỗn loạn, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng Diệp Phàm cực kỳ may mắn.

Chỉ có người hiểu biết nội tình mới biết rõ người này bất phàm biết bao! Đây chính là một kích của Thánh thuyền ẩn chứa pháp lực cùng thần ngân đại đạo, tương đương với Cổ Thánh toàn lực ra tay, không ngờ lại bị hắn tránh khỏi, đây là một kỳ tích rất khó tưởng tượng!

- Hắn còn sống! Dưới công kích lợi hại tương đương với một Thánh nhân mà hắn vẫn thoát được một mạng!

Trong mắt đẹp của Phạm Tiên lóe sáng, trên gương mặt trắng nõn tuyệt mỹ đầy vẻ kích động.

- Người kia thực không đơn giản! Ta nói đường muội ngươi nếu tiến đến cùng với hắn, cuối cùng chịu thiệt có thể là ngươi!

Phạm Thiên nhíu mày, lần đầu tiên thu hồi vẻ cười gian tà, vô cùng trịnh trọng nói.

Không hề nghi ngờ muốn tránh thoát một kích này cần phải có linh giác vô cùng nhạy bén, thiên phú cực kỳ kinh người mới được, đây hơn phân nửa là một loại thần thông bản năng tìm chỗ lành tránh chỗ dữ!

Tại một phương bầu trời khác, một ít dòng chính của Phạm tộc chính mắt nhìn thấy hết thảy, sắc mặt mỗi người không giống nhau, chỉ có Phạm Trụ trong mắt chợt lóe lên thần quang khiếp người, rồi nhoáng một cái biến mất trong hư không.

- Ta muốn người này phải lập tức chết đi, bản năng trực giác của hắn thật đáng sợ, một khi để hắn đột phá, tương lai tất thành họa lớn!

Tào Thanh tóc bạc trắng tung bay, thần sắc ác nghiệt, trên mặt tràn ngập vẻ âm lạnh, lẩm bẩm:

- Quốc gia Vĩnh Hằng có mấy người kia như vậy đủ rồi, một khi nhiều ra một tên như vậy, thì phiền toái lớn rồi!

- Lão nô biết phải nên làm gì, sẽ không để hắn sống quá lâu!

Lão bộc áo xám nói giọng the thé.

Rất lâu sau, khu vực này mới bình tĩnh trở lại. Sáng sớm hôm sau, sau rất nhiều người bàn tán về chuyện này, rồi truyền đi rất nhiều phiên bản không giống nhau...

- Hắc! Các ngươi biết không, tên tiểu tử ngoại lai kia không ngờ lại may mắn chiếm được Tiến hóa dịch huyết mạch mạnh nhất, nhưng gà mái chung quy là gà mái, cũng không có biến thành phượng hoàng, tiến hóa thất bại, còn gây ra phen động tĩnh này!

- Hắn dựa vào cái gì mà được Tiến hóa dịch mạnh nhất, không công lăng phí mất một lần cơ hội, lại căn bản vô dụng, thật là đáng giận!

Một đám người bất mãn, tất cả đều nói châm chọc, cảm thấy cấp cho Diệp Phàm dùng loại này quả thật là quá phận.

Nhưng mà, Phạm Trụ một trong các đầu sỏ Phạm tộc lại làm ra một quyết định kinh người, trong bóng tối lại tiếp tục đưa tới cho Diệp Phàm một ít Tiến hóa dịch, đồng thời bảo vệ cho hắn sử dụng.

Ngay cả Diệp Phàm đều có phần kinh ngạc, không nghĩ tới Phạm tộc lại hào phóng như thế. Nhưng mà kết quả khiến người ta thất vọng, hắn vẫn như cũ không có đột phá, cấp bậc Tiến hóa dịch này không có hiệu quả với hắn.

- Tại sao có thể như vậy, người kia thiên phú kinh người, lần trước bị đánh gãy, lần này nhưng thuận lợi tiến hành, như thế nào vẫn thất bại?

Phạm Thiên lộ ra thần sắc cổ quái.

Phạm Tiên vô cùng thất vọng, trên mặt tràn ngập vẻ khó hiểu, nói:

- Hắn lại không có tiến hóa thành công, ta vốn còn thực chờ mong hắn có thể nở rộ ra quang hoa kinh diễm chiếu rọi khắp thể gian đây! Chẳng lẽ là phế thể trong ức vạn người cũng khó gặp trong truyền thuyết, khó có thể tiến hóa, chỉ có thể dựa vào chính mình từng chút một phá giai, thong thả tu luyện?