Già Thiên

Chương 1203: Thần Quáng Vật

Màn ánh sáng trong suốt sáng lạn như thủy tinh kia chiếu xuống, những sinh vật xương trắng phát ra những tiếng kêu thảm thiết, quỷ hỏa trong đầu lâu tắt đi, hóa thành từng đợt khói nhẹ, mà cốt thể lại vỡ ra từng tấc, trở thành bột phấn.

Đây là cái gì?! Khí tức tường hòa mà thánh khiết, như có thể tinh lọc thế giới này.

Diệp Phàm kinh ngạc, ở bên cạnh nó, những quỷ hồn không có cốt thể như băng tuyết, nhanh chóng tán rã, trở thành một mảnh sương khói.

Ở sâu trong cấm địa, tiếng gầm gừ càng lúc càng khủng bố, phát ra từng đọa ô quang, chiếu rọi từng đợt từng đợt ma quang.

- Thật cường đại!

Diệp Phàm rút lui, lướt người ra xa mấy ngàn dặm vì hắn cảm nhận được một cỗ khí tức rất nguy hiểm, già thiên cái địa mà tới. Hắn nếu không lùi đi thì chỉ như một chiếc thuyền nan trong biển động, bất cứ lúc nào cũng bị đánh nát.

Âm thanh ca ca không dứt bên tai, thế giới này vô cùng bất ổn, dù cách xa cả ngàn dặm nhưng một tòa cốt son cũng sụp đổ, tất cả xương trắng trên mặt đất hóa thành bột phấn.

- Lực lượng cấp Thánh!

Diệp Phàm biến sắc, không ngờ lần đầu tiên gặp được sinh linh cấp Thánh nhân ở nơi thí luyện này. Có thể nghĩ cũng biết con đường phía trước sẽ đáng sợ bực nào!

Trên mặt đất có vô tận xương cốt trắng xóa, là một mảnh mở mịt, nhìn không thấy cuối, lan tràn tới tận cuối chân trời.

Mà cũng ở phía chân trời kia, từ trong biển xương trắng chậm rãi dâng lên một vầng thái đương màu đen. Nó to lớn vô cùng, che phủ bầu trời, phát ra vạn lũ ô quang, đan vào nhau thành trật tự thần liên màu đen, xuyên thấu hư không.

Mặt trời đen cấp Thánh nhân!

Diệp Phàm mở Thiên Mục, cẩn thận đánh giá, muốn nhìn thấu căn nguyên này. Vầng mặt trời đen này lớn bằng cả ngọn núi, đối lập với tiên quang sáng lạn trên bầu trời.

Hai thứ này đối kháng nhau, đều loạn xạ quang hoa, pháp tắc đan vào nhau, không ngừng mai một. Một cái tràn ngập sinh cơ, một cái ẩn chứa lực lượng hủy diệt.

Ông!

Tiên quang phát xuống càng lúc càng nhiều, xé mở hư không, khiến phiến thế giới hắc ầm này càng lúc càng sáng ngời, không còn hôn ám nữa.

Âm thanh nổ tung truyền tới, vô số cốt sơn băng toái, xương cốt văng tung tóe khắp nơi, rất nhiều sinh linh xương trắng giãy dụa, kêu gào, lao về bốn phía.

- Ở trong Tử Vong Quốc Độ của ta, các ngươi gieo xuống cái gọi là hạt giống của các ngươi, tiến hành thí nghiệm, không ngừng giết chóc con dân của ta! Các ngươi muốn chết sao?!

Một thanh âm uy nghiêm từ trong mặt trời đen kia phát ra, thần tắc ảnh hưởng tới những đám mây khiến chúng hóa thành tử khí cắn nuốt tiên quang, lần nữa che phủ cả bầu trời.

Ông!

Một cây bạch cốt đao sáng lạn như ánh trăng từ trong mặt trời đen vọt lên, nhằm vào trời cao, đánh về phía thánh quang thần bí.

Ầm ầm!

Những đám mây bị xé mở, một mảnh đại đạo thần ngân ép xuống, pháp tắc xâm lấn vô cùng cường đại, tràn ngập lực lượng thánh khiết, liên tiếp va chạm với cốt đao!

Cấp Thánh nhân!

Diệp Phàm không tin nổi, song phương đều là đại nhân vật cấp Thánh nhân, thủ đoạn thông thiên. Hắn may mắn đã lùi đủ xa, bằng không đã gặp một hồi đau thương rồi!

- Đây là một thế giới nguy hiểm, khó trách các bậc tiền bối có đi mà không có về, từ thái cổ tới nay chỉ có ba người là còn sống sót đi ra, những người khác, gồm cả Thánh thể cũng đều đổ máu ở Vực ngoại!

Thần sắc của hắn ngưng trọng, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, coi như là cửa thứ nhất mà đã gặp được nhân vật cấp Thánh đáng sợ, vậy những cửa phía sau sẽ còn nguy hiểm và đáng sợ bực nào nữa?!

Bên trong mặt trời đen này ẩn chứa một sinh mệnh thể cường đại, từ trong kẽ hở vươn ra từng đợt ô quang, giống như xúc tua, liên tiếp va chạm với tiên quang giữa bầu trời.

Từ trong mặt trời đen này lao ra một đầu cổ thú thần bí, nói chính xác là một cốt linh có sinh ra huyết nhục, có vẻ rất không tầm thường.

Sau lưng nó có một dãy gai xương đâm thẳng lên trên, trắng trẻo mà phong duệ, nhẹ nhàng chấn động cũng phá tan càn khôn, mỗi căn đều dài tới mấy trăm trượng.

Đây là một thiên thú Vực ngoại mà Diệp Phàm chưa từng nhìn thấy, khổng lồ mà mạnh mẽ, thân thể như hổ báo, có lân giáp như cá sấu, có sừng như hươu, có thiết trảo như ưng, có một cái đuôi thật lớn như bò cạp.


Ngoại trừ những gai xương trên lưng trắng nõn, phong duệ thì các bộ vị còn lại trên thân thể hắn lại như tử ngọc, lóng lánh sáng lạn, thoạt nhìn vô cùng thần võ, thánh huy lưu động quanh thân.

- Hóa sinh trong tử vong!

Diệp Phàm hoảng sợ, cảm nhận được tử khí cường đại! Đầu thiên thú Vực ngoại này chỉ tùy tiện di động cũng phát ra tử khí đáng sợ từ trong cơ thể, chấn nát bát phương.

Con cự thú này cao tới mấy ngàn trượng, há mồm điên cuồng gào thét, chấn nát mây đen, cảnh vật trên vòm trời hiện ra. Ngoại trừ nhật nguyệt tinh tú còn có một cỗ chiến xa, giống như Thần Vương hạ giới tuần du.

Ầm!

Điện mang thật lớn mang theo hỗn độn khí đánh xuống đầu thiên thú, mang tới ngàn vạn đạo ngân cấp Thánh, muốn tinh lọc cả phiến địa phương này.

Tiên quang lúc trước chính là từ cỗ chiến xa cổ xưa này chiếu xuống, phóng ra từng đạo quang huy, tràn ngập Tử Vong quốc gia.

- Trong cỗ chiến xa này là ai?!

Diệp Phàm kinh ngạc.

Đi lên con đường thí luyện mạnh nhất, hắn rốt cục gặp được một ít sinh linh nhưng mỗi con đều vô cùng kỳ lạ! Đây là sự đối kháng cấp Thánh, hắn không dám tới gần!

Ngao...

Thiên thú gào rít, đại chiến với nhân vật trong cỗ chiến xa trên bầu trời, làm cho cả thế giới tử vong này cũng đang run rẩy, những đám mây bị xé mở, đủ loại ánh sáng trút xuống.

- Chỉ là mượn dùng chiến xa mà thôi, liên tiếp xâm phạm Quốc Độ của ta, lần này không cho ngươi chạy nữa.

- Chủ nhân Tử Vong Quốc Độ, ta cũng không muốn mạo phạm. Ngoại trừ gieo một hạt giống, tìm kiếm một loại khoáng vật chúng ta cần. Ngươi nếu cho phép thì sau khi thu thập được, ta sẽ lập tức rời đi, không bao giờ trở lại nữa!

Từ trong chiến xa truyền ra dao động thần niệm.

Trong lòng Diệp Phàm kinh ngạc, đánh giá chiến xa kim loại dày mấy ngàn trượng kia, cảm nhận được một loại bàng bạc. Thứ Thánh nhân này muốn thu thập rốt cuộc quý báu như thế nào?!

- Là thần liệu của Tử Vong Quốc Độ ta mà ngươi nói muốn lấy sao?! Nằm mơ đi!

Con thiên thú này phát ra dao động thần thức như đủ lay động tinh vực, mênh mông khôn cùng.

- Những khoáng vật này đối với ngươi mà nói thì cũng vô dụng thôi! Ta có thể trao đổi với ngươi, đưa cho ngươi tử khí và thi hài vô lượng, khiến ngươi tương lai chắc chắn có thể đột phá!

Từ trong chiến xa lại phát ra dao động.

Diệp Phàm cảm thấy quái dị, đào khoáng vật sao?! Hắn nghĩ tới quốc gia Vĩnh Hằng, người nơi đó người ta hướng tới tiến hóa dịch mạnh nhất, không ngừng tiến hành lữ hành tinh tế. Tinh luyện ra thần dịch là mục tiêu cao nhất trong cuộc đời!

Nhưng chiếc chiến xa này thoạt nhìn rất khác với phi thuyền kia, chẳng lẽ cũng là văn minh khoa học kỹ thuật và đại đạo ngân tích kết hợp với nhau sao?!

- Không hẳn!

Thiên thú cự tuyệt, mấy chục gai xương trắng trên lưng đều xông lên tận trời, hóa thành những cây thần mâu, xẹt qua vũ trụ, nhằm thẳng về phía chiến xa kim loại. Đồng thời, nó tự mình nhảy lên, chiếc sừng hươu lóe ra thần quang ngũ sắc, khiến bầu trời hiện ra một hắc động.

Đại chiến bùng nổ, hai nhân vật cấp Thánh nhân liền lao ra Vực ngoại, chìm sâu vào vũ trụ vô ngần, triển khai đại chiến sinh tử.

Thân hình Diệp Phàm lóe lên, hóa thành một đạo cực quang, chìm sâu vào trong cốt hải kia, phát hiện một tòa lại một tòa đại mộ, đều là do xương cốt mà thành.

Nơi này có không dưới chục tòa, mà trong mỗi tòa đều có một khối tàn cốt thi hài kỳ dị, vô cùng âm trầm, tràn ngập tử khí.

Đâỵ chính là các đời chủ nhân Tử Vong Quốc Độ lưu lại, phần lớn đều là toái cốt, mất đi ánh sáng, bởi vì tinh hoa đều bị người kế thừa hấp thu.

Mà ở sâu trong cốt hải này, nơi tử khí dày đặc hơn lại là nơi các đời chủ nhân Tử Vong Quốc Độ tu luyện, được xưng là cấm địa, những sinh linh khác không dám tới gần. Chỉ khi đột phá Thánh cảnh mới dám đi khiêu chiến.

- Không có thứ gì có giá trị!

Diệp Phàm lẩm bẩm. Đây là thế giới tử vong, không thể dựng dục ra tiên dịch, chỉ có xương cốt và quỷ hồn.


Hắn ngẩn đầu nhìn lền bầu trời, hai nhân vật cấp Thánh nhân đang đại chiến ở Vực ngoại, mây đen lại bao phủ thế giới này, nơi nơi đều là một mảnh hôn ầm.

- Viên cổ tinh này dường như không quá lớn, ta có thể thử tìm thứ gọi là khoáng vật quý hiếm kia.

Trước đó, hắn sử dụng bí pháp lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ giao cho hắn, khẩu tụng chú ngôn, cảm ứng dao động bí trận thượng cổ. Trên một đại địa rời xa cấm địa kia, hắn phát hiện một trận môn. Nơi đó tự thành một tiểu thế giới, bên trong có một loại Ngũ sắc Tế Đàn nhỏ, ngay cả Thánh nhân cũng không thể phát hiện và tiến vào, chỉ biết được trận văn mới vào được.

Diệp Phàm thở phào, cổ trận vẫn còn tồn tại! Nếu trận thai bị hủy, cần hắn tự mình tu bổ, cũng là một loại thí luyện, cực kỳ phiền toái.

Tuy rằng lão Thánh nhân Kỳ Sĩ Phủ có nói con đường phía trước khẳng định có tạm dừng, cần chính mình tiếp tục nhưng hắn không hy vọng chỉ mới bắt đầu được nửa năm đã gặp phải tình huống không ổn này.

Diệp Phàm nhớ rõ nơi phiến tiên quang kia bắn xuống, nhanh chóng tới nơi đó. Bởi vì đó là hạt giống thăm dò, hơn phân nửa khoảng cách với khoáng vật quý hiếm kia sẽ rất gần.

- Ồ, dao động kỳ dị!

Quả nhiên, sau khi tới khu vực này, tiên quang kia rơi vào trong lòng đất liền truyền ra từng đợt dao động, yếu ớt không thể cảm giác. Cũng chỉ có thân thể sánh ngang Thánh nhân như Diệp Phàm mới đủ mẫn duệ để cảm giác được dị động dưới chân mình.

Ầm!

Cả người Diệp Phàm tán phát kim quang, trở thành một chiến thần, thân thể cường đại bẻ gãy nghiền nát, chìm sâu mấy ngàn dặm, tới hạch tâm đại địa.

Ngoại trừ dung nham, nơi này còn có một cỗ khí cơ khủng bố, âm trầm, như đi tới ngọn nguồn tử vong khiến thân thể hắn muốn nổ tung, lông tóc dựng hết lên.

- Đó là cái gì?!

Dung nham lưu động ầm ầm, nơi này nhiệt độ cực cao, người bình thường chắc chắn đã sớm hóa thành tro tàn, tuy nhiên hắn vẫn không có việc gì.

Trong dung nham này, có một khối tảng đá lớn sớm nứt nẻ, bên trong ẩn chứa dịch thể màu đen, như mặc ngọc tan chảy ra, ô quang lưu động, lóng la lóng lánh.

- Đây... khí tức tử vong cực kỳ khủng bố! Nguồn truyện: Truyện FULL

Tại đây có một cỗ khí tức tử vong dày đặc vô cùng. Diệp Phàm tin tưởng nếu tu sĩ bình thường chỉ cần hít một hơi cũng sẽ trở thành xương trắng, cắn nuôt sinh cơ con người.

- Đây là khoáng vật vị Thánh nhân kia tìm kiếm sao?! Rốt cục nó có lợi ích gì? Chẳng lẽ có thể luyện hóa chí bảo hoặc tinh luyện thành bảo dịch!?

Diệp Phàm tự nhủ.

Hắn không dám tới quá gần. Loại đồ vật này có thể cắn nuốt sinh cơ, cả cổ tinh này biến thành tử vong tuyệt địa hơn phân nửa có liên quan tới nó.

Tuy ràng tảng đá này chỉ lớn bằng cái thớt nhưng Diệp Phàm lại cảm thấy như đang đối mặt với một đại dương tử vong mênh mông. Dịch thể màu đen ẩn chứa trong nó khiến lòng người cũng phải hỏng mất.

- Khẳng định không phải là phàm vật! Trước kệ, thu hồi đã, đợi ngày sau chậm rãi nghiên cứu!

Diệp Phàm lấy ra một bảo bình, là một kiện binh khí cấp Vương nhưng vừa thu lấy khối đá này lập tức chiếc bình vỡ nát, không thể bảo tồn được.

- Dịch thể gì mà có thể phá hủy cả Thần binh Vương giả?!

Hắn vô cùng kinh ngạc.

Hắn lại lấy ra một tiểu hồ lô màu đỏ. Đây là một kiện vũ khí cấp Bán Thánh, hắn thu được từ một tên cường giả Cổ tộc.

Rắc!

Cảnh tượng tương tự lần nữa hiện ra, tiểu hồ lô này cũng không chịu đựng được, lập tức tan vỡ. Dịch thể lóng lánh màu đen nhìn thật ghê người.

- Cũng thật quá đáng, là khoáng vật gì chứ?! Nó còn nặng hơn cả thập vạn đại sơn, chẳng lẽ là trọng bảo đủ hủy thiên diệt địa sao?!

Diệp Phàm càng lúc càng kinh ngạc. Loại dịch thể màu đen này đúng là không tầm thường. Hắn không dám dùng tay đụng vào, tế ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh thu lấy nó.

Lần này lại rất thuận lợi, không gặp biến cố gì, chiếc đỉnh hoàn hảo không tổn hao gì.

- Địa phương này không thể ở lâu! Lấy đi khoáng vật này không biết sẽ dẫn phát tới hậu quả ra sao nữa!?

Diệp Phàm lập tức lao lên, trước tiến vào bí trận thượng cổ rồi leo lên Ngũ sắc Tế Đàn, từ đó biến mất!

Chỉ qua nửa khắc, cuộc chiến ở thiên ngoại lan tới mặt đất. Chiến xa khổng lồ và thiên thú dài mấy ngàn trượng thi thoảng hiện ra, cứng rắn giao đấu trong những đám mây.

Tiên quang thi thoảng lại rơi xuống, chủ nhân chiến xa vẫn đang dò xét khoáng vật này.

Nhưng mà chủ nhân Tử Vong Quốc Độ lại kêu lớn một tiếng:

- Ồ, không đúng, nó đã biến mất! Mật độ tử khí giảm xuống rất nhiều, kẻ nào cướp mất thần vật?!

Chủ nhân chiến xa kim loại kia cũng giật mình!

- Sao lại như vậy?! Khoáng vật thật sự biến mất, không còn trên cổ tinh này. Tử Vong Quốc chủ, ngươi giấu nó đâu rồi?!

- Nói hươu nói vượn. Đây đều là của ta! Thần khí trời sinh của cổ tinh biến mất, nhất định là do các ngươi giở trò, nạp mạng đi, trả Thần trân cho ta!

- Là kẻ nào cướp mất khoáng vật! Toàn bộ viên cổ tinh này cũng không quý giá bằng nó, vì sao lại biến mất!? Ta tìm kiếm cả ngàn năm mới phát hiện ở nơi này, nhất định phải tìm ra!

Hai nhân vật cấp Thánh nhân này đều đỏ mắt, liều mạng đại chiến, đồng thời quét thần thức cường đại về bốn phía, tìm kiếm chỗ khả nghi.