Già Thiên

Chương 1193: Thánh Nhân Nói Đạo Lý Bằng Nắm Đấm

Chỗ sâu nhất trong Kỳ Sĩ Phủ bừng sáng. Từng luồng sáng đánh nát cả thiên địa, nơi nơi đều là hắc động. Thánh nhân đang giao chiến tại nơi này.

Trận chiến này đã tới hồi gay cấn, nếu ánh sáng kia mà đánh lên mặt đất thì nhất định sẽ khiến Trung Châu lún xuống một mảng lớn, tối thiếu là Linh Sơn của Kỳ Sĩ Phủ cũng không còn đảm bảo nữa.

Nhưng dù tiếng hô quát truyền tới, thánh quang tràn ra thì địa phương này cũng không bị hủy, được bảo tồn nguyên vẹn.

- Kỳ Sĩ Phủ không hổ là trọng địa của Nhân tộc, địa thế muôn đời hiếm gặp kết hợp với đạo văn, khiến nơi này trở thành bất hủ!

Một vị Cổ Thánh lẩm bẩm, thế công càng mạnh hơn, phát động công kích tuyệt thế của Vương giả trong Thánh nhân.

Đại đạo nổ vang, tiên quang tỏa ra càng nhiều. Ánh sáng tràn xuống trong thiên địa, khiến cả địa phương này hóa thành một mảnh đất khô cằn.

Những người đang xem cuộc chiến đều biến sắc. Giờ khắc này bọn họ thấy tinh không vô ngần, có ngân hà rực rỡ trút xuống, hào quang vạn trượng, áp nát càn khôn, như muốn lật úp nơi này vậy.

- Chủ nhân của Kỳ Sĩ Phủ, ngươi còn dựa vào nơi hiểm yếu mà chống cự sao? Muốn bị giệt tộc, giết không còn một người à?

Một vị Cổ Thánh khác bá đạo phi thường, lạnh lùng nói.

Vòm trời rách nát ra. Khắp nơi mờ mịt, các loại tiên quang bay múa. Hắc động không đếm hết ẩn hiện, hóa thành hư không.

- Đám Vương tộc các ngươi thật sự là khinh người quá đáng, không nói chút quy củ nào sao?!

Lão Phủ chủ của Kỳ Sĩ Phủ quát, mái tóc hoa râm dựng đứng lên.

- Chúng ta khinh người quá đáng thì đã sao?

Một vị Cổ Thánh ngang ngạnh nói, vẻ mặt lạnh lùng, một theo tiếng cười vô pháp vô thiên, có thể nói là không kiêng nể gì, khiến người ta nghe mà cảm thấy đặc biệt chói tai.

Xa xa, tất cả cao thủ của Kỳ Sĩ Phủ đều biển sắc, nắm chặt bàn taỵ. Mấy cổ Thánh tới xâm phạm này đúng là không sợ hãi gì, khiến người ta tức nổ phổi, hận không thể lập tức đánh chết tươi bọn chúng.

Đáng tiếc là những kẻ này quá cường đại, Nhân tộc đương thời có mấy cường giả địch nổi bọn chúng chứ?

- Quá đáng thật. Những tên Cổ tộc này đúng là đáng bị băm thành ngàn mảnh. Khinh Nhân tộc ta thiếu Thánh nhân nên kiêu ngạo tới cực điểm rồi!

Một lão già của Kỳ Sĩ Phủ tức giận tới mức cả người run run.

Đám người Diệp Đồng, Lệ Thiên, Đông Phương Dã cũng đềụ oán hận, hai hàng lông mày dựng thẳng, căm tức nhìn trời cao. Điều an ủi duy nhất đối với bọn họ là Diệp Phàm không sao. Thấy hắn bình tĩnh như vậy cũng có thể đoán ra là lão Thánh nhân của Kỳ Sĩ Phủ hẳn là đã có chuẩn bị.

Trong vùng mật thổ kia, đại chiến lúc này càng ngày càng kịch liệt. Lão Phủ chủ công tham tạo hóa, một mình chống đỡ sáu vị Thánh nhân, đại chiến tới hồi gay cấn rồi.

- Chủ nhận của Kỳ Sĩ Phủ, ngươi làm gì thế? Vì một Thánh thể thật là không đáng đâu. Nếu người lại mất mạng ở đây thì đúng là hối đã muộn đó.

- Ha ha, lão già này thật sự rất mạnh, ngoài dự tính của chúng ta. Tuy nhiên ngươi liều mạng như vậy thì cũng chẳng chống nổi mấy khắc đâu, cuối cùng cũng uổng mạng thôi.

Sáu vị Cổ Thánh đại chiến với lão Phủ chủ, chiến khí mênh mông, che lấp cả vầng mặt trời chói mắt. Mà một vị cổ Thánh lại triệu hoán tới thánh huy của sao trời, khiến nơi này biến thành một vùng tinh không.

Lưu tinh bay khắp nơi, sao chổi xẹt ngang trời. Từng luồng hào quang bao phủ cả địa phương này, mang tới lực lượng khủng bố phi thường của tinh tú, phủ kín cả địa vực Trung Châu.

- Các ngươi tự cao tự đại, khinh tới tận cửa nhà người khác, sẽ có một ngày cùng có người mạnh hơn đánh tới tộc các ngươi, giết chết các ngươi!

Lão Phủ chủ quát.

- Ngươi đang nói chuyện cười sao? Chi bằng vào Kỳ Sĩ Phủ các ngươi? Hay vẫn mong Thánh thể Nhân tộc chứng đạo? Đáng tiếc chúng ta sẽ không cho hắn cơ hội đâu. Hôm nay máu tươi của hắn sẽ nhuộm đỏ trăm trượng!

Sáu vị Cổ Thánh ngang trời, đồng thời trấn áp lão Phủ chủ của Kỳ Sĩ Phủ. Địa phương này tỏa ra ánh sáng đủ màu, mỗi luồng đều mang tính hủy diệt. Chư thánh quần chiến, cảnh tượng lúc này quá mức thảm liệt.

Nếu không phải là nơi này của Kỳ Sĩ Phủ rất đặc biệt, khắp Tử Sơn đều dày đặc đạo ngân, mặc dù là dư quang của Thánh nhân đánh xuống cũng đủ để nơi này bị hủy diệt mấy chục lần rồi.


- Một câu vừa rồi của ngươi rất đúng. Hôm nay chúng ta khinh Nhân tộc các ngươi đã sao? Các ngươi có năng lực làm gì ta? Không chỉ giết đám Thánh thể của Nhân tộc, chúng ta còn muốn cướp Ngũ Sắc Tế Đàn, ngươi không ngăn nổi đâu!

Thánh nhân Cổ tộc đánh lâu như vậy, một kẻ liền kiêu ngạo cười to. Hắn muốn cho lão Thánh nhân nổi giận, khiến tâm thần đối phương không tĩnh lặng.

- Đám người các ngươi đều kiêu ngạo như vậy, nói tới mức này thì lão hủ dù liều mạng của phải lưu lại vài cái mạng của các ngươi!

Lão Phủ chủ hét dài.

- Lão già, hôm nay chúng ta nhất định thịt ngươi rồi. Chúng ta khinh Nhân tộc không có người đó, đã làm sao nào!?

Một vị Cổ Thánh ương ngạnh và bá đạo cười to.

Ầm ầm!

Đột nhiên từng luồng kiếm khí ngập trời đánh ra từ bên trong Kỳ Sĩ Phủ. Tất cả đều là kiếm quang hỗn độn, chém cho vòm trời bốn phương sụp đổ, hóa thành một vùng đất chết.

- Cái gì? Sát trận hỗn độn kia rõ ràng đã đóng lại, khởi động cần thời gian rất dài, làm sao lại thức tỉnh nhanh như vậy?! Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

- Mau lui lại, rời khỏi nơi này, thoát khỏi sát trận đi!

Vẻ mặt mấy vị cổ Thánh tràn ngập sự kinh ngạc, xuất hiện ý sợ hãi. Tất cả đều bay cao lên, chìm sâu vào đám mây nên muốn thoát khỏi sát trận tuyệt thế thời thượng cổ.

- Phụt!

Một luồng kiếm quang hỗn độn đảo qua, máu tươi bắn tung mấy chục trượng, xẹt qua ngực của một vị cổ Thánh, bị đánh thành hai nửa.

- A...

Hắn kêu thảm thiết, mưa máu ngập trời, nguyên thần tỏa sáng, bay vụt lên, xé mở hư không, muốn bỏ chạy khỏi nơi này.

Nhưng sát trận hỗn độn này quá quỷ dị và đáng sợ, không gì thoát nổi, có thế giam cầm hư không. Hắn không có cách nào vượt qua được, vào khoảnh khắc máu tươi rơi xuống thì cả tòa sát trận thượng cổ thức tỉnh, tập trung vào vị cổ Thánh này. Tất cả kiếm khí hỗn độn đồng thời tập trung về hướng này.

- Phụt!

Ngàn vạn luồng ánh sáng hỗn độn bổ tới, đánh cho nguyên thần của vị cổ Thánh này không còn hình dáng gì nữa, ngọn lửa sinh mạng cũng nhanh chóng khô héo đi, từ rực rỡ tới lập lòe như sắp tắt, chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Phiến sát trận hỗn độn này đáng sợ thấy rõ, ngay cả Thánh nhân cũng đều có thể bị giết. Mấy vị Cổ Thánh nhảy vào tầng mây lúc này sắc mặt đều khó coi tới cực điểm.

- Không...

Người này phát ra tiếng kêu to không cam lòng cuối cùng, bị kiếm khí hỗn độn đánh thành bụi bậm, chết không thể chết hơn nữa. Một cổ Thánh lại bị giết đơn giản như vậy.

Xa xa, đại hắc cẩu mở mắt to như chuông đồng nói:

- Thật không hổ là Kỳ Sĩ Phủ. Tòa sát trận này thực đáng sợ, có khả năng sọ sánh với trận văn của Đại đế cổ. Nhưng chưa từng nghe nói nơi này có hoàng đế đâu.

Ánh mắt của nó đột nhiên sáng ngời, mở lớn ra, nghĩ tới Cửu Bí.

- Ngươi có thủ đoạn tốt lắm, muốn lừa chúng ta tới đây chém giết!

Một vị Cổ Thánh trên tầng mây rống giận nói.

- Đáng tiếc là tính toán của ngươi không thành rồi. Hôm nay nhất định chúng ta sẽ gạt bỏ lão thất phu ngươi!

Mấy vị Tổ Vương của Cổ tộc chạy thoát ra, chỉ có một người bị kiếm quang giết chết mà thôi.


Lúc này bọn họ đứng sừng sững lên trời cao, ánh mắt như hàn băng vạn năm không thể hòa toan, lạnh lẽo vô tình, muốn đại khai sát giới.

Lão Phủ chủ bình tĩnh nói.

- Đám người ngươi đã đánh tới cửa rồi, cho rằng Nhân tộc ta không có cách gì, như vậy thì đã đáng gì. Chỉ có dùng máu tế trận, giao chiến để giảng đạo lý.

Diệp Đồng, Yêu Nguyệt Không, Lý Hắc Thủy đều nắm chặt nắm tay, kích động phi thường. Lão Phủ chủ kích hoạt sát trận hỗn độn, tiêu diệt một vị Thánh nhân Cổ tộc, khiến cho bọn họ đều thở phào một hơi, xả nỗi giận trong lòng vừa rồi.

Ngày nay chỉ còn lại năm vị cổ Thánh, lão Phủ chủ hơn phân nửa có thể liều mạng đối với chúng, không còn bị động như lúc trước nữa.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp thả lỏng thì một luồng dao động rất mạnh đã vọt tới, xông ra từ phía chân trời.

- Ngươi nói không sai. Hôm nay dùng máu tế trận, giết người để nói lý. Chúng ta đúng là định ăn tươi Nhân tộc các ngươi, đúng là muốn bắt nạt các ngươi thì đã sao!

Cùng giọng nói này vọt tới, vị Thánh nhân Cổ tộc thứ bảy xuất hiện, uy thế ngập trời. Huyết vân ép xuống nặng như biển, mùi tanh ập tới, khiến người ta hít thở không thông, giống như có trăm vạn ngọn núi máu bay tới vậy.

Mọi người đều biến sắc. Vị cổ Thánh thứ bảy xuất hiện khiến Cổ tộc gây chiến, còn đánh tới như vậy. Lão Phủ chủ của Kỳ Sĩ Phủ còn có thể chống đỡ được sao?

Cổ tộc hưng sư động chúng, không đạt mục đích thì không bỏ qua, dù có chuẩn bị, có đối sách nhưng không có thực lực tuyệt đối cùng không được!

Mọi người đều vô cùng lo lắng. Đây vẫn là một thế giới dựa vào thực lực mà nói. Trước mặt nhiều vị cổ Thánh, sách lược gì cũng đều vô dụng, chỉ cần một quyền là tan nát!

- Không sao đâu.

Diệp Phàm trấn định nói, xoa xoa đầu của Hoa Hoa, động viên mọi người.

- Thật sự... Không có tai ương ngập đầu à?

Một vị đệ tử tinh anh của Kỳ Sĩ Phủ hỏi.

Diệp Phàm không nhiềụ lời. Thế cục hôm nay đã được lão Phủ chủ định trước hơn nửa năm. Ngũ Sắc Tế Đàn rất chói mắt, Cổ tộc đã sớm cho người theo dối, hôm nay mới phải dùng thế kim thiền thoát xác.

Lão Thánh nhân lần đầu tiên gặp hắn ở quán rượu nhỏ đã nói, nửa năm sau gặp mặt sẽ đưa hắn tiến vào Thiên Lộ cổ, cố ý để lộ manh mối, mượn ngày hôm nay hủy diệt Ngũ Sắc Tế Đàn, đồng thời tát cho Cổ tộc một cái.

- Lão già này đúng là muốn tìm đường chết. Thánh thể Nhân tộc chắc chắn sẽ bị giết, Kỳ Sĩ Phủ cũng tan tành. Ngũ Sắc Tế Đàn tất nhiến sẽ thuộc về chúng ta.

Một gã Cổ Thánh lạnh lùng nói.

- Nói chuyện bằng thực lực đi. Không có thực lực thì dù Nhân tộc các ngươi có đạo lý cũng vô dụng, chỉ có thể cúi đầu trước chúng ta!

Một vị Vương giả trong Thánh nhân nói.

Mọi người đều tức giận. Những người của Kỳ Sĩ Phủ đều giơ tay, không sợ chuyện không có thực lực ra hỗ trợ nữa.

Mấy vị Cổ Thánh này không có khả năng lại tiến vào sát trận. Giết một gà cổ Thánh rồi rất khó có thể dụ chúng vào nữa.

- Thật không? Nắm tay lớn chính là đạo lý sao? Thế cùng tốt. Lão hủ giảng đạo lý với các ngươi.

Đúng lúc này thì một âm thanh già nua truyền tới.

Trên Ngũ Sắc Tế Đàn kia, thân thể Diệp Phàm đột nhiên hóa thành sương mù xanh. Ở chỗ đó xuất hiện lão già ốm yếu, hóa thành một người!

- Cái gì, là hắn... Cái Cửu U!

- Hắn...sao lại ở đây? Tới từ khi nào?

- Đi mau!

Mấy vị Tổ Vương của Cổ tộc mặt xanh mét, tràn ngập vẻ bất an, chẳng dám nói nhiều, xoay người định chạy.

- Mấy vị đã đến đây rồi, theo như lời các ngươi nói thì chúng ta dùng nắm tay giảng đạo lý đi.

Mặt Cái Cửu U có vẻ bệnh tật, giọng nói bình thản không chút giận dữ nhưng hắn điểm ra một chỉ liền lập tức khiến phong vân biến ảo!

Một luồng sáng xông lên tận trời, giống như thái dương sụp đổ, xẹt qua vũ trụ, chiếu rọi khắp vĩnh hằng!

Phụt!

Một gã Cổ Thánh nổ tung tại chỗ, máu tươi bắn tung tóe, đỏ cả thiên địa, hừ một tiếng cũng không hừ nổi đã biến thành một thi thể.

Năm vị Cổ Thánh còn lại đều bị dọa khiếp vía. Bọn họ là nhân vật cấp bậc nào chứ? Một vị Cổ Thánh trong đó không ngờ bị người ta dùng một ngón tay điểm nát. Đúng là khiến cho mỗi người run sợ tới cực điểm.

- Đừng có đi. Chúng ta tiếp tục nói lý. Nói xong ở địa phương này, lão hủ còn đến các tộc của các ngươi, cẩn thận nói lý.

Cái Cửu U lại điểm ra một chỉ. Phốc một tiếng, vị cổ Thánh thứ hai hóa thành một băi máu loãng, hình thần câu diệt.