- Đây là cấm địa Thái cổ?
Phía sau, ba đệ tử của Hoắc Thản đều sợ hãi kêu thành tiếng, trên mặt mất màu máu, một mảnh tái nhợt.
Khắp nơi, cây cỏ phong phú, lão dược đầy đất nhưng lại là một vùng yên tĩnh không một tiếng côn trùng kêu, không một tiếng chim hót cũng không có thú rống. Giống như một vùng đất chết.
Cổ mộc cao chọc trời, chạc cây vươn ra, xuyên qua bóng cây che phủ có thể nhìn thấy chín ngọn Thánh sơn, cách nơi này không xa, có một loại ma tính cắn nuốt nguồn sinh mệnh của người.
- Không!
Một đệ tử của Hoắc Thản hoảng sợ kêu to, hắn lần này có lẽ xong đời, không có đường sống.
Đây là một nơi như thế nào? Có vào mà không có ra!
Vào thời thái cổ cũng không có cấm địa này, hình thành sau thời thái cổ, sau khi Cổ tộc sống lại đầu tiên liền hiểu rõ sự nguy hiểm của nó.
Từng có không ít cao thủ của Cổ tộc tới đây mưu đồ Cửu Diệu Bất Tử Dược, kết quả tất cả đều nuốt hận mà chết. Mặc dù là Thánh nhân cũng đều thất bại, miễn cưỡng chạy ra lại tổn thất thọ nguyên kinh người.
Ngày nay, Diệp Phàm lại mượn dùng bàn cờ trận văn của Đại đế cổ, vượt qua vào nơi đây, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao? Muốn cùng bọn họ ngọc đá cùng nát.
- Sư phụ, chúng ta mau đi.
Hiện tại cũng không phải lúc liều mạng, ba tên đệ tử hận sau lưng không thể mọc hai cánh lập tức chạy đi.
Tại nơi này, một thân pháp lực của bọn họ đều mất đi, ngoại trừ khí lực vẫn cường đại như trước không có gì khác phàm nhân, sắc mặt tái nhợt khó coi tới cực điểm.
Hoắc Thản thần sắc âm trầm, không nói một lời xoay người bước đi. Hắn cũng không muốn ở nơi này tiêu hao, bởi vì mỗi thời mỗi khắc đều đoạt mạng của hắn.
- Hôm nay, các ngươi có vào không có ra, một tên cũng đừng mong chạy!
Tốc độ Diệp Phàm mau biết bao, khí lực mạnh mẽ, không dựa vào đạo hạnh cũng có chiến lực kinh người. Hắn hóa thành một bóng sáng màu vàng mờ nhạt ngăn cản đường đi.
Ông!
Một thương đâm tới, hư không vặn vẹo – Đây là thuần lực lượng thân thể, trường thương vàng lợt xé rách thiên địa phát ra một mảnh ô quang.
Hoắc Thản biến sắc. Tại nơi này thực lực hắn bị hạn chế rất lớn, mất đi pháp lực ngạo thị sinh linh của Thánh nhân, rất khó vận chuyển đạo hạnh bản thân.
Ầm!
Hắn gian nan thúc giục, miễn cưỡng chấn ra từng đợt hào quang bao bọc nắm tay, phát ra từng tia thần năng hướng về phía trước đón đỡ trường thương.
Hai người giao kích, thần quang bắn tung tóe, chưởng chỉ có thể so với ánh sao bạc, trong suốt ẩn chứa lực xé trời.
Keng!
Hoắc Thản bàn tay trong suốt né qua mũi thương sắc bén, đánh chéo ở trên thân thương, rồi sau đó như cá trượt dọc theo cán màu đen chém về phía ngón tay Diệp Phàm, muốn đoạt binh khí.
Diệp Phàm bước xéo, tay trái cầm thương, quyền phải chắn đỡ, quyền chỉ màu vàng nhiều điểm sáng bóng đẩy lui Hoắc Thản. Rồi sau đó hai tay nắm lấy trường thương, sử dụng như đại côn đánh ngang ra ngoài.
Một tiếng kêu to the thé, dòng khí nổ tung, hư không bị ép mơ hồ, Hoắc Thản bay nhanh rút lui.< Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm./p>- A...
Một tiếng thê lương thảm thiết phát ra, một đệ tử của Hoắc Thản bị thân thương màu đen quét trúng, xương cốt gãy ra, máu thịt bắn tóe, xương trắng ởn, thân thể như một chiếc lá rụng bay ra ngoài, vứt bỏ tính mạng.
- Ngươi...
Trên trán Hoắc Thản nổi gân xanh, cả người phát ra sáng bóng trong suốt, nhưng lại không thể thay đổi được gì. Trong vùng cấm này hắn khó thể một rống núi sông nát.
Diệp Phàm khẽ nhíu mày. Tu sĩ đắc ngôi Thánh quả nhiên siêu thoát phạm trù con người, cho dù trong vùng cấm còn có thể vận dụng bộ phận pháp lực, không thể giải thích bằng lẽ thường.
Đây là địa phương gì – Một nơi Cấm địa Sinh Mệnh. Mấy chục năm nay, từ khi chín rồng kéo quan tài va chạm vực sâu, sau khi Hoang chậm rãi sống lại, cấm địa càng ngày càng khủng bố.
Bất kể là phàm nhân hay là người trảm đạo, bất kể tu vi ngươi thế nào. Một khi tiến vào nơi đây đều sẽ bị tước sạch một thân tu vi, trở thành người thường như nhau.
Hắn còn nhớ rõ ràng, lão Hoàng chủ tuyệt thế của Cổ Hoa hoàng triều sinh mệnh không còn nhiều, vì kéo dài mạng sống mặc Hoàng kim chiến y của Thánh hiền cổ, lưng đeo chiến kiếm xông vào cấm địa. Kết quả vừa vào không được bao lâu liền trực tiếp trở thành tro bụi, chỉ có một chiếc Thần y màu vàng bay ra, để lại bi thương.
Thánh nhân, siêu thoát vạn linh, không thể dựa theo lẽ thường để suy tính. Đạo hạnh của Hoắc Thản vẫn chưa hoàn toàn khô cạn, hơn nữa thân thể cấp Thánh vẫn còn có lực chiến một trận.
Vút!
Hoắc Thản như tên rời cung vọt tới, trì hoãn thêm một giây hắn liền thêm một phần nguy hiểm, một khắc cũng không muốn dừng lại, muốn đánh ra ngoài.
Diệp Phàm dùng trường thương công phạt, mỗi một lần vung lên đều có thể quật nát vòm trời, kinh sợ hai gã đệ tử khác của Hoắc Thản hết hồn, không còn kiêu ngạo trước đó, thở mạnh cũng không dám.
Hoắc Thản dù sao cũng là một vị Thánh nhân, mặc dù không thể vận dụng pháp lực, kinh nghiệm chiến đấu cũng cực kỳ phong phú, bộ pháp hình cung lên trước, tán thủ đánh ngang, né qua mũi thương, cận thân ẩu đả, đánh vào yếu hại Diệp Phàm.
Diệp Phàm ung dung trấn định, trên người hắn có một tầng giáp đá, với vỏ đá Thần Nguyên làm tài liệu, dùng loại Nguyên Thuật Cấm Tiên Lục Phong tế luyện mà thành, hóa thành Nguyên Thiên Thần Y.
Hắn giơ tay nhấc chân đều vô cùng ung dung, mặc dù năm tháng ăn mòn cũng khẳng định kiên trì lâu hơn Hoắc Thản, ngã xuống trước khẳng định không phải là hắn.
Keng!
Trường thương vàng lợt trong tay Diệp Phàm đâm ra từng đạo thần mang, không rời yếu hại của Hoắc Thản, vạch ra từng vết máu trên người hắn.
Hai người giao đấu kịch liệt, trong chưởng chỉ Hoắc Thản ẩn giấu thần huy, lòng bàn tay trong suốt rực rỡ, ồ ồ phun trào thần huy, muốn mạnh mẽ chấn ra thánh lực hủy diệt Diệp Phàm.
Đây là một loại uy hiếp, thánh lực không khô can, tuy rằng chỉ từng tia từng sợi nhưng phi thường khủng bố.
- Sư phụ, nhất định phải giết chết hắn.
Hai đệ tử không dám mở miệng, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện đồng thời di chuyển bước chân lui ra xa, muốn chạy trốn.
Xích!
Đột nhiên một đạo ô quang phóng tới, trường thương vàng lợt rời tay Diệp Phàm, bắn vụt ra. Một tên đệ tử Hoắc Thản miệng hộc máu, bị trường thương đâm xuyên bay ra ngoài trăm trượng, đóng đinh trên mặt đất.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm rời khỏi chiến trường, như một con Giao long màu vàng nhạt lướt ngang, một lần nữa nắm lấy trường thương.
Một tên đệ tử khác của Hoắc Thản thấy thế, lạnh buốt từ đầu tới chân, cũng không dám động thêm một bước. Đây là một vị sát thần, khí cơ sắc bén khiến hai chân hắn nhũn ra, gần như muốn quỳ trên mặt đất.
Mà hắn đang rất nhanh già nua, nguyên bản phong nhã hào hoa nhưng trước mắt lại nếp nhăn chồng chất, không bao lâu sẽ chết già.
- Sư phụ... Cứu ta!
Hoắc Thản thấy thế, không kìm nổi thét dài một tiếng. Hắn đã trở thành Thánh nhân, lại bị một con kiến trong mắt hắn ép tới mức độ này, trước mặt hắn liên tục giết ba đệ tử. Đây là một loại đại hận và sỉ nhục.
Keng keng.
Đốm lửa bắn ra bốn phía, hai người lại lần nữa đại chiến, trường thương vàng lợt cùng nắm tay cộng minh, như từng đạo tia chớp đan xen.
- Con kiến cắn không chết cự long. Ta đắc Thánh vị, há là một con kiến như ngươi có thể khi dễ!
Hoắc Thản sắc mặt xanh mét, sát khí lộ ra, lòng bàn tay tràn ra thánh quang dày đặc hơn một chút.
Diệp Phàm không sợ, cầm thương mà chiến. Trường thương vàng lợt lóe lên sắc bóng kim loại lạnh lẽo, thân thể thon dài mà mạnh mẽ, sợi tóc màu đen xõa đến thắt lưng, ánh mắt trong suốt, hào quang sáng lạn, toàn thân mũi nhọn thu giấu, có một loại khí chất siêu thoát.
Ông!
Hai người lại oanh kích một lần, trường thương của Diệp Phàm vụt lên đầu vai, Hoắc Thản lảo đảo, xuất hiện một khối vết máu, phát ra một tiếng gầm giận dữ.
- Sư pháp thiên địa, đạo pháp tự nhiên, càn khôn đại đạo hiển. Trấn áp cho ta!
Hoắc Thản rống giận.
Ầm ầm!
Hắn thật sự mượn tới được một sợi thần uy đại đạo, như một vòm trời ép xuống dưới, thánh uy ẩn hiện, bàng bạc không thể chống cự.
Nhưng mà chỉ duy trì một lát, đạo ngân trên bầu trời vỡ ra, hóa thành một mảnh lưu quang biến mất, không thể ép xuống.
Diệp Phàm thần sắc hờ hững. Kết quả này hắn sớm đoán được, bằng không sao lại chọn nơi này làm chiến trường, là nơi duy nhất có thể áp chế Thánh nhân.
- Thánh thể thái cổ chỉ kém một bước liền trở thành Đại Thánh, thân mặc Cổ Hoàng chiến y đoạt thiên địa tạo hóa của tộc mình cũng chỉ miễn cưỡng tự bảo vệ, có thể phi hành, cùng Hoang nô chiến một trận. Ngươi – một người mới trở thành Thánh nhân, đạo quả chưa củng cố, ngay cả Thánh binh truyền thế cũng không có, cũng muốn ở đây nghịch thiên?
Diệp Phàm đả kích vô tình, ra tay càng thêm nhanh chóng, trường thương trong tay hóa thành một mảnh ô quang bao phủ Hoắc Thản vào trong.
- A...
Xa xa, đệ tử của Hoắc Thản kêu to, da thịt toàn thân buông lỏng, vốn là một đại cao thủ ngày nay lại sắp già cả tới chết.
Hắn rốt cục bất chấp gì khác, co giò chạy như điên phóng về phía bên ngoài cấm địa Thái cổ, mái tóc bạc theo gió mà bay, vô cùng thê thảm. Đối với hắn mà nói, đây là một mảnh đất ma.
Diệp Phàm một thương đánh ngang bức lui Hoắc Thản, hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo.
- Ngươi dám...
Hoắc Thản giận dữ, đã trơ mắt nhìn ba đệ tử chết trong tay hắn, lúc này mắt như nứt ra, quyết không thể dễ dàng cho phép chuyện này lại xảy ra một lần nữa.