Già Thiên

Chương 1151: Phạm tội do Thích Già Ma Ni

Mọi người đều hoảng sợ, đây rốt cuộc là nhân vật cường đại cỡ nào, thì mới có thể đạp lên đạo văn của Phật môn cấm địa như giẫm lên trên đất bằng, chẳng lẽ người đang xông vào này là một Thánh nhân hay sao?

- Vùng cổ địa thần thánh không phải chỗ cho ngươi giương oai, Phật Tính Phổ Chiếu!

Một lão tăng bày ra bộ dáng Sư Tử Hống, chấn động khắp các tòa Cổ Miếu tại đây.

Vào lúc này, các luồng tín ngưỡng lực giống như biển rộng này bắt đầu lay động lên, từ trên bầu trời hạ xuống dưới, mỗi một luồng đều vô cùng rực rỡ chói mắt, giống như các thác nước mờ mịt.

Đây là một loại thiên địa đại thế phi thường khủng bố!

Đối với các Phật tu mà nói thì tinh thuần niệm lực chính là một thứ thần thánh, nhưng đối với những người không tin vào giáo lý thì lại chẳng khác nào độc dược chướng khí cả.

Đối với các tu sĩ mà nói, đây rất xưng với cái tên Nghiệp Hỏa, đến cả Thánh nhân cũng phải nhíu mày, ngay cả chư Thần cùng đều phải tranh lui.

Lúc này, các luồng tín ngưỡng lực đầy trời hạ xuống, hiển nhiên là những người của Lan Đà Tự đã tức giận rồi, bị người ta xông vào trong ba tầng cấm địa, đây là thần thông và thủ đoạn từ xưa đến nay của các đại ma đầu.

Diệp Phàm từng ở Phạm Đế Cương (Vatican) trải qua công kích như vậy, tín ngưỡng lực gia trì vào thân thể, luyện hóa thân thể, khiến hắn phải trải qua không ít khổ sở, nhưng vẫn khó có thể chém chết hắn được.

Phật quang như nước, bao phủ khắp nơi, Diệp Phàm phải thừa nhận áp lực cực lớn, nhưng vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bước nhanh về phía trước.

- Diệu Y, ta đến để thăm nàng đây!

Diệp Phàm thét dài, tín ngưỡng lực tràn ngập ánh sáng đều bị hắn mở ra, hắn như đang ngược sông mà đi, các dòng nước chảy sang hai bên, không thể cản được đường đi của hắn.

- Thì ra ngươi là vì nàng mà đến, nàng phạm phải lỗi nặng, ai cũng không được gặp, nếu như muốn ra khỏi Phật tháp, thì trừ khi từ bỏ một thân đạo hạnh mới được!

Một lão tăng xuất hiện, phi thường uy mãnh.

- Mong đại sư khai ân, để cho ta đi vào!

Diệp Phàm đứng trong đình viện của tầng mười ba Phật viện, nghiêm túc nói.

- Không được, ngươi xong vào Lan Đà Tự của chúng ta đã là bất kính rồi, mời ngươi mau rời đi, nếu không sẽ phải chịu tội lớn!

Lão tăng quát lớn.

Rất nhiều cao thủ Phật môn bay tới, vây quanh cả khu vực này, vây hắn ở trung tâm.

- Ta không định kết thù kết oán với các ngươi, nhưng lần này chỉ có thể nói rất xin lỗi mà thôi!

Trong mắt Diệp Phàm lóe ra các luồng sáng lạnh lẽo, bàn tay vung lên, một ngọn núi cao màu đen xuất hiện, trực tiếp liền đập ra phía ngoài, tạo ra một con đường ở phía trước, ép cho mọi người chỉ có thể bay ra ngoài, lui lại.

Toàn thân hắn phát ra ánh sáng, giống như một Ma Thần đi nhanh về phía trước, biết được An Diệu Y bị nhốt ở nơi đây, hắn một khắc cũng không muốn dừng lại, tiếng thẳng vào trong trọng địa này.

- Người nào dám đến trọng địa của giáo ta làm càn?

Một tiếng Sư Tử Hống truyền đến, khiến cho cả bầu trời cũng đều run rẩy lên.

Ầm...!

Diệp Phàm trực tiếp ra tay, vỗ bàn tay về phía trước, một lão tăng cả người đều là Phật quang, thân hình gày gò, hóa thành một luồng sáng, bị đánh vãng ngược ra ngoài.

- Ngươi...!

Rất nhiều nhà sư đều khiếp sợ.

- Bán Thánh?

Diệp Phàm hơi nhíu mày một chút. Hắn vẫn chưa dừng lại, vận chuyển bí quyết chữ Hành, lưu lại một tàn ảnh, ngay lập tức biến mất, tiến sâu vào trong dày thánh miếu này.


Một tòa cổ tháp chín tầng được xây tại phía trước, tín ngưỡng lực ngưng tụ tại đây, Phật quang chiếu khắp thập phương.

Diệp Phàm xuyên qua các tòa phật viện, xông vào trong Lan Đà Tự, đi tới trước cửa một tòa Phật tháp chín tầng, nó được dùng nham thạch xây thành, mỗi một tầng đều cao gần một trượng, cũng không được coi là quá mức rộng rãi.

Trên thân của chín tầng tháp có khắc đầy điển cố của Phật giáo, có các loại đạo thân của Cổ Phật và Bồ Tát, tản ra từng luồng Phật quang như sóng gợn, dường như nó đang đứng trong vĩnh hằng.

Nó không có có bộ dáng cao tận mây, mà chỉ cao chín trượng mà thôi, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất đặc biệt, giống như nó có thể mãi mãi trường tồn.

Phật môn trọng địa run rẩy, lão tăng cản đường này tuy rằng còm nhom, nhưng tinh khí thần lại mười phần tràn đầy, cặp mắt giống như hai cái đèn vàng đang nhấp nháy, hẳn lại một lần nữa ra tay.

Diệp Phàm quay đầu lại, ánh mật bắn ra hai luồng sáng rực rỡ, cánh tay đánh ngược lại, đỡ lấy một chưởng của đối phương.

Bịch... bịch... bịch...!

Lão tăng này liên tiếp lui lại mười mấy bước, cánh tay run lên, hổ khẩu tóe máu, toàn thân gần như co rút lại, hắn cực kỳ khiếp sợ, người này có thân thể cường đại cỡ nào thì mới có thể đẩy lui hắn như vậy được?

- Ngươi là người nào, dám khinh nhờn Lan Đà Tự Thánh địa?

Một đám tăng nhân đuổi tới, hơn nữa còn nhiều thêm vài vị cao thủ bay tới, phong tỏa toàn bộ nơi này, vây quanh chật như nêm cối.

Trên bầu trời, niệm lực tinh thuần mênh mông như biển, tản ra ánh sáng thánh khiết, đều bao phủ khắp thiên địa, dường như bất cứ lúc nào cùng có thể buông xuống dưới.

Mấy trăm lão tăng cùng nhau phát ra Sư Tử Hống, đây là thần thông dùng để phục ma, nếu như đây là Đại Yêu và Ma Vương bình thường thì đã sớm xụi lơ trên mặt đất, thần hồn tan nát.

Diệp Phàm thân là Thánh thể Nhân tộc, thần thể cực kỳ rắn chắc, binh đao khó mà thương tổn đến được, máu thịt thì như thần kim, bảo vệ nguyên thần trong cơ thể, khó có thể lay chuyển hắn chút nào.

Dưới các luồng Phật âm ầm ầm này, hắn vẫn bình tĩnh như bàn thạch, không nhúc nhích chút nào, mái tóc đen rối tung, một người đối mặt với rất nhiều Thần tăng, bình tĩnh lên tiếng:

- Ta muốn biết Diệu Y phạm vào điều gì, tại sao lại nhốt nàng tại đây?

Chín tầng Phật tháp không phải là thứ tầm thường, ngay cả hắn cũng không dám vọng động, đây tuyệt đối là thạch tháp do các bậc tiền bối Thánh nhân xây nên, rất khó phá vờ được.

- Đây là chuyện của Phật môn chúng ta, không liên quan đến ngươi!

Một đầu đã trẻ tuổi lại dùng Sư Tử Hống quát lên.

- Nàng là người của ta, chuyện của nàng cùng là chuyện của ta, bất kể chuyện gì đã xảy ra, ta đều phải hỏi đến, phải gánh vác chúng!

Diệp Phàm nói, trong đôi mắt bắn ra các luồng tinh quang lạnh lẽo.

Hơn nữa, hắn còn dùng vô thượng đạo âm, hòa hợp với thiên địa đại đạo, ép các các Phật âm này xuống.

- Nàng là truyền nhân của ma đầu, ngày nay bộ dáng đã bại lộ, tất nhiên là phải bị nhốt lại, bất kể ngươi là ai, đều không có quyền nhúng tay vào chuyện của Phật môn chúng ta!

Tên lão tăng gầy còm đạt tới cảnh giới Bán Thánh kia lên tiếng.

- Nàng thành tâm hướng Phật, tại sao lại trở thành truyền nhân của ma?

Diệp Phàm khó hiểu.

- Nàng nắm giữ tâm đăng của Thích Già Ma Ni, chiếm được một bộ phận truyền thừa, Thích Già là đối lập với Phật, là một tên ma đầu lớn nhất thế gian.

Một tăng nhân trẻ tuổi nói.

Diệp Phàm ngẩn ra, Phật chi tâm đăng, chẳng lẽ đây chính là cái đèn cổ mà hắn lấy được từ Huỳnh Hoặc cổ Tinh đó ư, mười bốn năm trước hắn đã đưa nó cho An Diệu Y. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

- Niệm tình nàng có lễ kính A Di Đà Phật, tuy rằng có nắm giữ Ma chi tâm đăng, nhưng cùng chỉ bị trấn áp ở trong Phật tháp chín tầng mà thôi, trăm năm sau sẽ cõ thể được thả ra!

Vị lão tăng cấp Bán Thánh kia nói.


- Một Thích Ca Mâu Ni, trong hai nghìn năm qua lại khiến cho cả Tây Mạc như gặp phải đại địch, xem ra thật sự là sâu không lường được...!

Trong lòng Diệp Phàm tự nhủ.

Chuyện này là do hắn gây nên, tất nhiên là hắn lại càng phải đi giải quyết, hắn đảo qua chúng tăng, nói:

- Nếu như truy ra tận cùng thì, ta cũng là một ma đầu, bởi vì cái thanh đăng đó là do ta đưa cho nàng!

- Cái gì, ngươi là... một trong mười đại đệ tử của Thích Ca Mâu Ni hay sao?

Một lão tăng quát hỏi.

Năm đó, Thích Ca Mâu Ni một người độc đấu với chúng tăng Tây Mạc, một mình đi lên Tu Di Sơn, sau đó lại ung dung rời đi, không người có thể ngăn cản, khiến cho mỗi vị Phật đồ đều rất khẩn trương.

- Cũng không phải, ta chỉ là một người tu đạo bình thường, ngẫu nhiên nhặt được cái thanh đăng đó mà thôi. Chỉ là một cái đèn mà thôi, làm sao lại dùng nó để xác định thân phận người ta được, các ngươi cùng nói, An Diệu Y lễ kính A Di Đà Phật cơ mà, vậy thì mời các vị đại sư thả nàng ra!

Diệp Phàm nói.

- Nàng tôn kính A Di Đà Phật là một chuyện, nhưng tu ma lại là một chuyện khác, đi theo một đường của riêng mình, trấn áp như thế đã là hình phạt nhẹ rồi!

Người của Lan Đà Tự nói.

- Các vị thật sự không muốn thương lượng sao, vậy thì ta cũng không muốn nhiều lời nữa, chỉ có thể đắc tội các vị Thánh tăng mà thôi!

Diệp Phàm bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt tòa Phật tháp chín tầng này.

- A Di Đà Phật!

Một tiếng Phật hiệu vang lên, một vị Thần tăng cấp bậc Bán Thánh dùng vẻ mặt uy nghiêm, nói:

- Phật môn tịnh thổ không cho phép ngươi giương oai!

Ầm...!

Diệp Phàm cùng không nói nhảm, dùng một quyền đánh về thạch tháp phía trước. Lục Đạo Luân Hồi Quyền cực kỳ trôi chảy được thi triển ra, một quyền này xứng đáng được xưng là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.

Cả tòa thạch tháp đều lay động lên, nhưng mà một quyền này lại không thể đánh mở cửa đá được, từ trong đó tràn ra từng đợt thánh quang, khóa chặt cánh cửa này cực kỳ chắc chắn.

Thạch tháp là một kiện Thánh khí!

Đương...!

Tiếng chuông lớn lại từ từ vang lên, giống như đang giảng giải đạo lý, vang khắp các chùa chiền tại đây, giống như có thể khiến một ma đầu lạc lối qua về.

- Một trăm lẻ tám La Hán phục ma đại trận!

Một nhà sư quát lớn. Một trăm lẻ tám lão tăng bước ra khỏi hàng, tất cả đều ngồi xếp bằns trong hư không, miệng niệm chân kinh, các phù văn rậm rạp xuất hiện, ép về phái Diệp Phàm.

Những thứ này tuy rằng được miệng tụng ra, nhưng lại giống như được dùng kim loại sáng bóng luyện chế thành, phát ra ánh sáng rực rỡ, mỗi một lời đều cao như một người, bao phủ Diệp Phàm vào trong.

Đương...!

Diệp Phàm vung quyền, mỗi một lần đều đánh vào một chữ cổ này, phát ra từng đợt âm thanh leng keng, đánh nát chúng.

Một trăm lẻ tám La Hán phục ma, đây là việc mà cả nghìn năm qua chưa từng có, bọn họ mượn dùng trận văn khắc trong các ngôi chùa này, thúc dục khí thế của trời đất, cùng phát huy đạo hạnh bản thân đến mức lớn nhất, khí thế có thể nuốt trọn cả nhật nguyệt.

Trong vùng tịnh thổ Phật môn này, hôm nay phát ra các tiếng sấm cuồn cuộn, nguyên khí bốc lên ầm ầm, các luồng sáng chiếu ra vạn tia, còn có các tia chớp xen lẫn.

- Người này có thể so được với Ma Vương thời cổ, ngay cả một trăm lẻ tám La Hán đại trận cũng không đánh bại được!

- Phá...!

Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, ngay lập tức bổ ra chín nhát, đây là hình thức ban đầu của Yêu Đế Cửu Trảm, hắn cùng không phải là nắm giữ được toàn bộ nội dung quan trọng, chỉ thông hiểu một chút đại khái mà thôi, nhưng hắn lại dùng Đấu Chiến Thánh Pháp để thi triển, khiến cho cuồng phong gào thét, trời sụp đất nứt, tuyệt đối mạnh mẽ tới mức cực hạn.

Ầm... ầm...!

Tất cả một trăm lẻ tám lão tăng đều lui lại, có rất nhiều người khóe miệng vương máu, tiếng Phật hiệu liên tiếp vang lên, không dứt bên tai.

- Lại cường đại như vậy hay sao...!

Mọi người đều kinh hãi.

Giữa trung tâm, Diệp Phàm đứng thẳng, vẻ mặt vẫn rất ung dung, không có vẻ chật vật nào, hắn đã phá vỡ cả Phục Ma Trận này.

- Mời sư thúc ra tay!

Bán Thánh truyền âm, hướng về phía sau của dãy chùa thét dài.

Diệp Phàm nhíu mày, sư thúc của Bán Thánh chẳng lẽ là một vị Cổ Phật hay sao, nếu vậy thì thật sự có chút không ổn.