Già Thiên

Chương 1139: Chọc thủng trời

Thiên Hoàng tử xưng bá một thời, được thiên hạ tung hô huyết mạch thể chất đứng đầu thiên hạ, ngạo thị quần hùng, hôm nay hình thần hủy diệt, người ta chỉ có thể cảm thán.

- Huyết mạch, thể chất, không tâm tương ứng, kết quả vẫn là cỏ dại.

Trước mắt không phải lúc ngẩn người, thánh uy hùng hồn lan tràn tới sơn mạch, tình thế cực kỳ nguy cấp.

Ầm ầm!

Một đoàn thánh uy khác vọt lên trong Chân Hiền Thành, hóa thành mặt trời đen chiếu rọi, ngăn cản Thánh nhân Cổ tộc hùng mạnh kia, cắt đứt đường tới.

- Huyền Quy Yêu Thánh ra tay rồi.

Diệp Phàm nói.

Sở dĩ hắn vượt qua không gian đến nơi này giết Thiên Hoàng tử, là vì sợ xảy ra chuyện bất ngờ. Có Huyền Quy Yêu Thánh tọa trấn, vào lúc mấu chốt có thể cản trở Tổ Vương Cổ tộc.

Keng!

Thánh Hoàng tử nhận lấy Thiên Đao bất tử, tiếp đó thi triển bí pháp, tụ tập tất cả khí cơ lên người hắn, giả tạo là một mình hắn gây ra.

- Không cần phải làm vậy, Tổ Vương trong bát bộ thần tướng sẽ không nói lý lẽ.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Bọn họ không nói lý lẽ, sẽ có người từ từ nói với bọn họ.

Thánh Hoàng tử trầm giọng nói.

- Các ngươi đi đi.

Diệp Phàm xoay người nói với đám người Lệ Thiên, Diệp Đồng, để bọn họ thoái ẩn Thiên Chi Thôn không cần đi ra.

- Sư phụ, ngài theo cùng chúng ta đi.

Diệp Đồng đầy lo lắng, kéo chặt góc áo của hắn. Ở lại là phải chết, dù Diệp Phàm có thiên tư nghịch thế, cũng không thể chống lại được Thánh nhân.

- Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt, nhẫn nhịn năm trăm năm, thành Thánh đánh lại đám lão rùa kia, giết sạch sẽ là được.

Long Mã ra vẻ hung hăng nói.

- Đã chọc thủng cả trời rồi, dù sao cũng phải có người đối mặt, phải không?

Diệp Phàm khẽ thở dài.

- Không được, mau chạy đi, không thành Thánh không thể quyết đấu, ta xem ai dám xâm nhập vào Tử Sơn!

Hắc Hoàng nói, nhìn chằm chằm thánh quang tận trời ở xa xa.

Diệp Phàm lắc đầu, nếu giết Thiên Hoàng tử, nhất định phải có cơn sóng ngập trời trỗi dậy. Mấy Tổ Vương tọa trấn trong bát bộ thần tướng cùng Bắc Vực sẽ không nói lý lẽ, bước tiếp theo quá nửa sẽ là Thánh nhân đại chiến.

- Trời đã thủng, phải do ta đối mặt.

Lòng hắn đã quyết.

- Sư phụ!

Diệp Đồng xiết chặt tay, ánh mắt đỏ lên ẩn chứa nước mắt, cảm thấy Diệp Phàm đang đi chịu chết.

- Không sao, ta đã chuẩn bị một phần đại lễ, nếu thật dám bức bách ta...

Ánh mắt Diệp Phàm sâu xa, nhìn về chân trời vĩnh hằng.

- Vì dự kiến ổn thỏa, chúng ta đi trước, tồn tại vô thượng chân chính sắp đến rồi

Thánh Hoàng tử nói.

- Cũng được!


Diệp Phàm gật đầu.

Theo yêu cầu không thể cãi lại của Diệp Phàm, mấy người Diệp Đồng, Lệ Thiên đều đi, trốn vào Thiên Chi Thôn, có một vị Sát thánh tọa trấn, hơn nữa vô cùng bí ẩn, sẽ bảo đảm an toàn.

Hắc Hoàng ở lại, nó tinh thông trận văn đại đạo, lỡ như xảy ra chuyện có thể hỗ trợ chạy trốn. Năm đó nó lấy được kỳ bàn trận văn ở Bất Tử Sơn, ngay cả cấm địa Sinh Mệnh cũng không cản nổi, có thể vượt qua hư không thành công, có thể thấy được tài nghệ.

Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử, Hắc Hoàng đi qua hư không tới Bắc Vực, tiến vào Thiên Tuyền thạch phường Thần Thành, gặp được Thánh nhân Vệ Dịch, ngồi quanh lò lửa nấu tiên trà ngộ đạo, mùi thơm ngát tràn ra, đạo huy lan tỏa làm người ta muốn đạp mây phi tiên, thai cốt nhẹ nhỏm.

Đám người Diệp Phàm đã đi xa, nhưng mà Nam Vực cùng Trung Vực lại một mảnh náo loạn, trời đã thủng, bên ngoài là một mảnh đại loạn sôi trào.

Thiên Hoàng tử đã chết, tin tức chấn động thế gian, làm cho toàn Đông Hoang rung động, thế gian khiếp sợ, mọi người không dám tin.

Bát bộ thần tướng khóc than, một mảnh tang tóc bi ai vô tận, con của Thần đã chết, giống như trời đã sụp xuống.

- Sao lại như thế, huyết mạch duy nhất của thần linh tiêu vong, chúng ta không bảo vệ được, là tội nhân thiên cổ mà!

Bát bộ đại quân khóc rống, cảnh tượng bi thảm núi non sụp lở.

Vạn tộc hít một hơi lạnh, cảm thấy khó tin, xảy ra quá đột ngột, đúng là long trời lở đất.

Bất Tử Thiên Hoàng khoáng cổ tuyệt kim, độc tôn Cửu Thiên Thập Địa, vô địch cổ kim, hắn lưu lại huyết mạch duy nhất cứ thể bại vong? Nhiều người phát mộng.

Huyết Hoàng Sơn, Hỏa Lân Động, Nguyên Thủy Hồ, Thần Tàm Lĩnh... các đại Cổ Hoàng tộc đều ngây ngẩn, Thiên Hoàng tử chỉ huy nhiều người nam hạ như vậy, lại bị người ta giết, quả thật kinh thiên.

Ngày đó Bắc Vực rung chuyển, trên những ngọn núi cao nhất ở hành cung xa xưa, bốn vị cổ Thánh thét dài, khí nuốt trời trăng, tổ thân cắt qua bầu trời thẳng xuống phía nam, chạy tới Chân Hiền Thành.

- Phải có câu trả lời, không tìm ra thủ phạm, vậy thì tắm máu thiên hạ.

Lời nói vô tình chấn vạn núi non lay động, vang vọng đất bằng, nhanh chóng bị tất cả tu sĩ biết được, truyền khắp Đông Hoang.

Thiên Hoàng tử bại vong bị giết ở ngoài Chân Hiền Thành, làm cho thiên hạ động đất, dẫn tới hậu quả đáng sợ vượt xa tưởng tượng, phản ứng khắp nơi rất lớn.

Gió thổi mưa giông trước cơn bão, áp lực nặng nề khắp Đại Hoang, không khí gian nan, là yên tĩnh trước bão táp.

- Vậy mà đã chết... Bất Tử Thiên Hoàng vô địch cổ kim, kế thừa thể chất cùng huyết mạch của ngài ấy, cũng bị người ta giết?

Rất nhiều Cổ tộc không tin.

- Hắc, con của thần linh cũng chỉ là thế thôi, kết quả còn không bị người ta chém, đánh mất anh danh cha ông.

- Hay cho Nhân tộc hùng mạnh, đầu tiên đại chiến Hoàng Hư Đạo, Hỏa Lân Nhi, sau đó chém Thiên Hoàng tử, con của Cổ Hoàng cũng không địch lại.

Hôm nay vạn tộc chung sống trên đời, bộ phân thân thiện với Nhân tộc, bộ phận trung lập, còn có một bộ phận thì đối địch, phản ứng với chuyện này tự nhiên hoàn toàn khác.

- Đây là nhân kiệt thể hệ, nhưng chống lại con ruột của Cổ Hoàng, cuối cùng còn chém Thiên Hoàng tử, thật là kinh diễm, nhưng mà chọc tới đại họa như thế, xem như chọc thủng bầu trời rồi, làm sao xong chuyện đây?

Có người mơ hồ đoán được, có thể là Thánh thể Nhân tộc, nhưng không ai nói ra.

Trên đời kinh hoàng, thiên hạ chấn động, phàm là tu sĩ đều chú ý, ảnh hưởng chuyện này quá lớn.

Thân phận Thiên Hoàng tử quá mức đặc thù, mấy vị Tổ Vương thái cổ xuôi nam, tức giận phá tan chín tầng trời, tuyên bố muốn tàn sát thiên hạ, bình định Nam Vực.

- Thiên Hoàng tử là ta giết!

Giữa lúc sóng ngầm sôi trào, gió mây vần vũ, Thánh Hoàng tử ở Bắc Vực đứng ra tuyên bố với thể gian, ôm tất cả vào người mình.

Nhưng các tộc đều biết, Thiên Hoàng tử bại vong có liên quan rất lớn tới cường giả Nhân tộc kia, là người cuốn lấy Thiên Hoàng tử đánh gục ngoài Chân Hiền Thành.

- Thánh Hoàng tử ngươi phải chết!

Bát bộ thần tướng rống giận, ầm ầm chấn động thiếu chút khiến Trung Vực nổ tung, nước bốn biển phủ trời cao.

- Ngươi đã đứng ra thừa nhận, vậy thì lấy chết tạ tội đi!

Một vị Tổ Vương quát, lập tức chạy tới Bắc Vực, muốn lập tức giết Thánh Hoàng tử.


- Không cần ngươi tới, ta ở Chân Hiền Thành!

Ngày đó, một con Đấu Chiến Thánh Viên toàn thân lông vàng sáng rực, ngửa đầu rống giận, nháy mắt biến mất.

Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Cơ Tử, Hắc Hoàng rời Thần Thành, không muốn bị cổ Thánh kia chặn ở đây, thẳng đường xuống nam.

- Hắc Hoàng, trận thai không thành vấn đề chứ, đừng có nửa đường đã bị Thánh nhân chặn đứng đấy.

- Ngay cả Bất Tử Sơn cũng không cản được kỳ bàn trận thai, cũng vượt qua không gian được, muốn cắt đường sống của ta, hừ hừ hừ...

Đại hắc cẩu cười lạnh ngạo nghễ.

- Chậm đã, đợi tiếng chuông Tu Di Sơn vang lên, chúng ta mới lên đường.

Thánh Hoàng tử nói.

Lúc này, Đông Hoang náo nhiệt, sắp chọc thủng cả trời, Tổ Hoàng trong bát bộ thần tướng thả ra lời muốn giết Thánh Hoàng tử, lần này muốn hoàn toàn xé rách trời.

Thiên Hoàng tử đã chết, có thể nói là chọc thủng trời, còn nếu Thánh Hoàng tử lại chết, có thể sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Đây là Cổ Hoàng tử không có người hộ đạo, bình thường không có người để ý, nhưng nếu thật có Thánh nhân diệt hắn, coi chừng sẽ có người cuồng bạo huyết chiến đốt sạch Đông Hoang, thiên địa cũng lộn nhào.

Không cần nói Nhân tộc, chính Cổ tộc cũng sợ hãi, một vị cổ Thánh đi Bắc Vực giết Thánh Hoàng tử. Nếu thành công, có nghĩa là một trận sóng gió đã nổi lên.

Đông...

Một ngày, tiếng chuông vang vọng Tu Di Sơn, lan ra không biết bao nhiêu vạn dặm, cả tòa Lôi Âm Tự phát ra ánh sáng chói lọi, Phật quang phổ chiếu, sinh linh khắp nơi dập đầu, bách bệnh tiêu tan.

- Tiếng chuông rốt cuộc đã vang lên.

Thánh Hoàng tử biết tin tức, tinh thần hoảng hốt.

- Đại lễ của ngươi chuẩn bị không dùng được, mau thu lại, bằng không khiến người ta phát lạnh cả người.

Hắc Hoàng nói với Diệp Phàm, thở phào một cái.

Ở sâu trong sơn mạch ngoài Chân Hiền Thành, bóng người rậm rạp, khắp nơi là tu sĩ, vạn tộc đều đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hôm nay xảy ra chuyện lớn như thế, có thể nói là chọc thủng trời, không có một tộc nào không chú ý, người đến đều là đại cao thủ, tình thể cực kỳ ác liệt.

Bão tố buông xuống, bầu trời sẽ có khoảng khắc yên tĩnh ngắn ngủi, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết được.

- Thánh Hoàng tử đến rồi, cường giả Nhân tộc thần bí kia cũng tới, bọn họ... thật sự dám xuất hiện?

Oa!

Trung Vực xôn xao, mọi người ai cũng than tiếc, ầm ĩ rung trời, thật không ngờ đám người Diệp Phàm dám tới.

Vùng đất hoang ngoài Chân Hiền Thành ồn ào, các tộc cả kinh, mơ hồ cảm thấy chuyện này rất phức tạp, tuyệt đối không đơn giản như mặt ngoài.

- Chỉ sợ... liên can tới ân oán của các đại đầu sỏ trong những năm thái cổ!

Có mấy sơn chủ Cổ tộc rất mẫn cảm.

Thánh Hoàng tử, Cơ Tử cùng đi tới, xuất hiện ở ngoài Chân Hiền Thành, thần sắc bình thản có một chút gợn sóng.

- Ngươi thật dám xuất hiện?

Âm thanh đáng sợ vang lên, xẹt qua bầu trời, khắp nơi nổ tung, sương khí hỗn độn trời sụp đất nứt.

Chúng sinh run sợ, dù tránh né thật xa cũng không nhịn được muốn quỳ bái, đây là "Thánh uy" chân chính", siêu thoát phạm trù "người".

- Có gì mà ta không dám, bước đi giữa thể gian, không thẹn với lòng, mảnh thiên địa này ta muốn đi đâu không được?

Thánh Hoàng tử ngẩng đầu, thân thể như thần kim đúc thành, vẫn không hề sợ hãi, chống thiết côn mà đứng.

- Ngươi hại chết con duy nhất của Thần, là tội nhân thiên cổ, dù có chết vạn lần cũng không thể chuộc tội!

Chỉ một tiếng nói mà thôi, đã khiến hư không sụp đổ, bầu trời nổ tung, đè thiên địa tan biến, vạn vật run sợ.

Thánh Hoàng tử ngửa đầu cười to, nói:

- Một tên Thiên Hoàng tử không nên thân mà thôi, tài không bằng người, bị giết thì giết, kéo nhiều chuyện như vậy làm gì?

Một tiếng uy nghiêm quát lên:

- Làm càn, hắn là con của Thần, vạn tộc tôn sùng, ngươi là con dân của hắn, phải dập đầu, còn không quỳ xuống thỉnh tội.

- Chó má con của Thần, không hơn như thế, độc chiến cũng không phải đối thủ của ta, còn không phải bị ta giết!

Thánh Hoàng tử căn bản không khuất phục, còn lớn tiếng quát lại Tổ Vương.

Ở xa xa, mọi người không dám thở mạnh một cái, các đại Cổ tộc đều như thế, khẩn trương đứng nhìn.

- Một tên không biết sống chết, dám tiết độc Thần linh, hôm nay không giết ngươi, thiên lý không tha!

Một bàn tay to lớn như vươn ra từ sâu trong bầu trời, ầm ầm, vạn vật hủy diệt, hỗn độn sôi trào như muốn diệt thế, trực tiếp đánh xuống Thánh Hoàng tử, muốn đánh hắn thành thịt vụn.

Thật dám xuống tay? Mọi người da đầu tê dại, dù là các đại Vương tộc thái cổ cũng hoảng sợ, các đầu lĩnh Cổ tộc sâu sắc cho ra kết luận: chuyện hôm nay không đơn giản như mặt ngoài.