Già Thiên

Chương 1126: Vơ Đình Vét Huyệt

Ánh bình minh từ phương Đông quét tan bóng đêm, bắt đầu một ngày hoàn toàn mới, ngoài Thanh Hà Thành khói bạc lượn lờ, sương mù tràn ngập.

"Xoạt!"

Đột nhiên, một đạo tiên quang hừng hực bắn ra, Thánh Hoàng tử xé mở hư không, nhảy vào giữa đám người, trong tay cầm đại côn quét ngang, những người vừa rồi kêu gào này bị đánh cho đứt gân gãy xương, óc văng tung toé, chết một mảng lớn.

- Thánh Hoàng tử đến đây rồi! Ngăn hắn lại, giết chết không luận tội!

Có cao thủ hét lớn. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Thế nhưng, hầu tử tới nhanh đi cũng nhanh, dũng tuyệt thiên hạ, huyết khí ngập trời, đại côn trong tay quét qua, xương cốt máu thịt cùng nhau nổ tung, hắn mạnh mẽ đánh ra một con đường máu, băng ngang qua rồi biến mất ở phía chân trời, phía sau lưu lại hơn một trăm cổ thi thể.

- Quyết chiến ngoài cấm địa Thái cổ!

Đây là câu nói của Thánh Hoàng tử lưu lại, chấn động làm cho tai của rất nhiều người đau nhức, tràn ra vết máu.

Bên ngoài Thanh Hà Thành lập tức sôi trào, mọi người chờ đợi suốt một đêm, rốt cục thấy được kết quả, có người ra tay, ước định địa điểm đại chiến.

Trên chiếc chiến xa cổ xưa, Thiên Hoàng tử sắc mặt âm trầm, hắn không kịp ngăn cản, mắt thấy hầu tử đánh giết một đám thủ hạ rồi nghênh ngang mà đi, Thiên Đao trong tay hắn phát ra hào quang sáng như tuyết chói mắt, hoành ngang chặt đứt vòm trời.

- Chết tiệt!

Có Cổ tộc oán hận nguyền rủa.

Nhưng mà, rối loạn cùng tiếng kêu rên còn chưa kịp bình tĩnh trở lại, có một đạo tiên quang hừng hực xuất hiện, một cây ám kim trường thương xé rách thiên địa, như là sáng lập ra một cái thông đạo hỗn độn.

Mũi thương vô cùng sắc nhọn phun ra thương mang dài đến mười mấy dặm, quét ngang xuống, cổ tộc kêu la thảm thiết, máu thịt bay tung tóe, Diệp Phàm cầm thương hạ xuống, đại sát tứ phương.

"Phốc!"

Một đạo huyết quang hiện ra, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, một gã Vương giả đại thành bị hắn đâm thủng xương trán, nứt toạt ra ở trên hư không.

- Chạy đi đâu!

Thiên Hoàng tử cực kỳ phẫn nộ, ở trước mặt hắn đại khai sát giới, đây chẳng khác nào là tát vào mặt hắn, làm sao hắn còn gì mặt mũi?

Thiên Đao bất tử trong tay hắn hóa thành một luồng hào quang rừng rực sáng như tuyết mà cuồng bạo, giống như dải ngân hà từ trời cao buông xuống, trút xuống ánh đao chói mắt đầy trời chém thẳng tới Diệp Phàm.

"Keng!"

Diệp Phàm sử dụng cây ám kim trường thương màu đen làm như đại côn, múa động lên, trực tiếp đập vỡ vòm trời nổ tung, một số cổ tộc khắp nơi tất cả đều giải thể, máu thịt văng tung tóe. Thân thương ô quang chói mắt lập tức va chạm trên Thiên Đao bất tử, giữa hai người phát ra một tiếng nổ vang rung trời, chấn cho mọi người đều kêu thảm thiết, bưng kín lỗ tai.

- Thật mạnh!

Diệp Phàm không thể không phát ra tiếng cảm thán, Thiên Hoàng tử này quả nhiên có huyết mạch quán cổ tuyệt kim, không hổ là con của Bất Tử Thiên Hoàng, dũng mãnh tuyệt thiên hạ.

Mà lúc này, Thiên Hoàng tử thần sắc ác nghiệt, hắn bổ ra một đao, ngay cả dấu vết đại đạo đều chém nát, tràn ngập hỗn độn khí, nhưng lại bị đối phương tung một kích liền chặn lại.

Diệp Phàm đương nhiên sẽ không ham chiến, đây là một địch thủ cường đại, nhiều năm qua vẫn luôn quyết đấu cùng thiếu niên Bất Tử Thiên Hoàng, tu vi sâu không lường được.

- Ngoài Cấm địa Thái cổ chiến một trận!

Diệp Phàm lưu lại một câu như vậy, rồi sau đó thân hắn cùng thương hợp nhất, hóa thành một đạo cầu vồng, đâm thủng thân thể một vị Vương giả đại thành, chấn cho vỡ nát tan tành, rồi biến mất trên không trung.

Ở ngay chỗ hắn biến mất, bốn luồng đạo ngân khủng bố xuất hiện đánh vỡ nát nơi đó, đáng tiếc không thể đánh trúng hắn.

Bên ngoài Thanh Hà Thành biến thành một mảng sôi trào, mọi người cảm xúc sôi sục, chờ mong đại chiến rốt cục bắt đầu rồi, toàn trường một mảnh ồn ào rầm rĩ.

Ở ngoài mấy ngàn dặm, Diệp Phàm cùng Thánh Hoàng tử nhìn nhau cười, bọn họ có thể tính ra dựa theo tính cách của Thiên Hoàng tử, trước khi tới bên ngoài cấm địa Thái cổ khẳng định là phải thăm dò trạng huống, như vậy cũng đủ thời gian cho bọn họ rồi.

- Đi! Đi vét sạch quê nhà hắn!

Hai người mở ra vực môn, vượt qua hư không đi tới Bắc Vực.

So sánh với xuân về hoa nở ở vùng đất phương Nam, Bắc Vực tiêu điều hơn nhiều, không có một ngọn cỏ, trăm vạn dặm, ngàn vạn dặm đất chết, không khó nhìn thấy tận đầu cuối.

- Ở thời thái cổ, vùng đất này là nơi sinh cơ tràn đầy nhất trên đời, cỏ cây phong phú, cổ dược khắp nơi, linh khí nồng đậm không tan, vạn tộc rầm rộ. Đáng tiếc, thịnh cực tất suy, đây là quy luật vạn vật phải tuân theo!

Thánh Hoàng tử cảm thán.

Diệp Phàm cùng hắn tới Bắc Vực, lập tức đuổi theo hướng một chỗ vùng đất cấm của sinh linh thái cổ, đây là một dãy núi cao cổ xưa, bao la hùng vĩ khôn cùng.

Từ địa thế mà nói, đây là một vùng đất thăng long, mơ hồ có thể thấy được từng dãy từng dãy núi giống như rồng nằm, lưng núi nhấp nhô, đại thế kỳ vĩ, kéo dài hùng tuấn, đối ứng cùng nhật nguyệt tinh tú, như là có sinh mệnh đang hô hấp.

Ở trước thời thái cổ, địa phương này có rất nhiều thác nước cao vạn trượng, giống như thiên hà đổ xuống, giống như thần tích, mờ mịt khôn cùng. Nhưng ngày nay hết thảy đều khô cạn, một gốc cây cỏ dại cũng không có, hết thảy trụi lủi.

Thánh Hoàng tử cùng Diệp Phàm xâm nhập mười mấy vạn dặm, mới đến chỗ sâu nhất của cổ mạch này, không thể không nói dãy núi này cực kỳ hùng hồn, ít có nơi nào sánh bằng.

"Rào rào!"

Phía trước truyền đến tiếng nước chảy đinh tai nhức óc, đầy sinh cơ, cổ thụ sói rừng, có cường giả thái cổ dùng bản lĩnh nghịch thiên mạnh mẽ khôi phục hết thảy nơi này.

Chỉ mới mấy chục năm mà cỏ cây cùng cổ dược các thứ dường như đã trải qua hàng vạn năm, bao phủ bầu trời che lấp đại địa, đương nhiên cũng có rất nhiều cây là bọn hắn mạnh mẽ di dời từ địa phương khác tới.

Ngay phía trước có chín dòng thác nước lớn từ trên trời đổ xuống, trắng xoá, có hơi nước sôi trào đổ xuống từ trên mấy ngọn núi lớn cao vạn trượng.

- Chỗ này...

Diệp Phàm không thán phục không được, hình thế núi non ở địa phương này quả nhiên bao la hùng vĩ và đẹp lạ thường, đi khắp thiên hạ cũng khó tìm ra vài chỗ để so sánh.

Thác nước cao vạn trượng đổ xuống phát ra tiếng động long trời lở đất, lại như thiên quân vạn mã đang chen chúc lao xuống, thanh thế to lớn.

Ở trên trên vách núi đá cao vạn trượng, cắm rễ từng gốc từng gốc cây kỳ dược, đều thuộc loại dị chủng sắp tuyệt tích, rễ cây thô to, phiến lá xanh biếc sáng loáng.

- Nơi này...

Đoạn Đức bọn họ sớm tới nơi trước một bước, đang vòng quanh chân núi thật lớn quan sát địa thế. Hắc Hoàng là bận rộn nhất, nó phóng đi rất nhiều trận kỳ ra các hướng, muốn bày ra Khi Thiên Đại Trận.

- Đúng là phải vây khốn nơi đây, bất kể bên trong phát sinh chuyện gì, cho dù là cả vạn người đang độ kiếp, ngoại giới cũng sẽ không biết, chúng ta có thể yên tâm vét sạch hang ổ này.

Bốn phía địa phương này, còn có mấy chỗ sơn thế rất đặc biệt, cách nơi đây khá xa, trên mỗi một ngọn núi đều có một vị Tổ Vương thái cổ tọa trấn.

Đó là tồn tại đỉnh phong của đương kim thiên hạ, một ngày không Thánh là một ngày cường giả trong mắt bọn họ là con trùng con kiến, vì thế đám người này tự nhiên không dám kinh động.

Trên thân mỗi người đều có ngọc khối của Hắc Hoàng đưa cho, mặt trên có khắc các loại phù văn, có thể hỗn loạn thiên cơ, còn có thể ẩn giấu khí tức bản thân, năm đó khi Diệp Phàm bị đệ tử của Thần Toán Tử thôi diễn phát hiện, cũng đã từng dùng thứ này để che giấu.

Mà sau khi Diệp Phàm tới nơi, lại dùng Nguyên Thuật thông thiên triệt địa che giấu khí tức cho bọn họ, cho mỗi người đều mang theo mấy khối Nguyên thạch, có khắc đạo ngân hắn lĩnh ngộ được.

Không thể không nói, dãy núi này rất trống trải, vị trí chỗ bọn họ cũng chỉ là sơn môn mà thôi, cả khu vực núi lớn thành dãy, nguy nga hiểm trở.


- Mệt đi đứt nửa cái mạng già ta rồi! Các ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần phải bố trí tốt trận kỳ!

Hắc Hoàng dặn dò.

Một ngày này, một đám người đồng loạt hành động, mỗi một người đều là đại cao thủ chấn nhiếp một phương, bày trận tự nhiên không thành vấn đề.

Trong đó, Diệp Đồng là hưng phấn nhất, lớn như vậy hắn vẫn luôn là đứa trẻ tốt, hôm nay làm chuyện vơ vét nhà người ta là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới.

- Vô Lượng Thiên Tôn, thiện tai thiện tai!

Đoạn Đức cười híp mắt, mặt mày hồng hào, chắp hai tay sau lưng nhìn vào chỗ sâu trong sơn môn xa xa, lần này chính là hắn đề nghị mọi người mới đến vơ vét nhà người.

Sau nửa canh giờ, đại hắc cẩu tự mình đi kiểm tra, sợ xuất hiện sơ suất, bởi vì chuyện này liên quan đến sinh tử của bọn họ, vạn nhất bị Tổ Vương chặn ở bên trong, hết chỗ chạy thoát thân.

Sau đó, Diệp Phàm cũng tham gia, vì để ổn thỏa hắn tự mình bố trí, khắc ra một vùng Nguyên Thiên Mê Trận, để ngừa vạn nhất, bảo đảm không còn sơ hở tý nào.

- Tốt lắm, hẳn là không còn vấn đề gì, nói chuyện không hên, nếu thật gặp phải một Tổ Vương chạy đến, chúng ta cũng có thể lập tức nhảy vào vực môn chạy trốn, cho nên không cần lo lắng!

Hắc Hoàng nói.

Lần này bọn họ chuẩn bị đầy đủ, lo trước khỏi họa về sau, mỗi người giữ một cái trận thai cổ, bất cứ lúc nào, chỗ nào, đầu tiên đều có thể bảo đảm độn ra khỏi nơi đây.

- Các vị chuẩn bị vào núi, cũng nên chuẩn bị tốt Thánh khí đi, vạn nhất nhảy ra con cá lớn trực tiếp đánh chết tươi.

Hắc Hoàng nhắc nhở mọi người.

Thánh Hoàng tử cũng lên tiếng nói cho bọn họ biết, nơi này dù sao cũng là sào huyệt của Thiên Hoàng tử, là một chỗ hành cung của phụ thân hắn lưu lại, xưng là đầm rồng hang hổ cũng không quá đáng.

Sơn môn trống trải, chín dòng thác nước cao vạn trượng là kỳ cảnh, đi vào trong tiên khí lượn lờ, tiên hạc bay múa, các loại cảnh sắc mỹ lệ nhiều đếm không xuể.

Núi xanh một tòa lại một tòa, khí trời ngũ sắc phất động, điện vũ đền đài treo lơ lửng giữa trời, giống như một cảnh thế giới thần thoại.

- Các ngươi là ai?

Chỗ sơn môn dĩ nhiên có người canh giữ, lúc này liền chạy tới mười mấy người Cổ tộc, ai nấy đều tu vi bất phàm. Thế nhưng lúc này lại là một đám như hổ lang chi sư xông vào ai có thể ngăn được?

Lệ Thiên khặc khặc cười gian ác, "xoảng" một tiếng, cái nắp Thần Nữ Lô bị tốc lên, phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt, bốn phương tám hướng linh khí vọt tới, mười mấy người Cổ tộc giãy giụa, tất cả đều bị thu vào trong.

- Vì sao tiếng động lớn ầm ĩ, đã xảy ra chuyện gì?

Xa xa, trên một ngọn núi cao vạn trượng, truyền xuống một trận dao động cường đại, nơi đó huyết khí bốc hơi, có một cường giả siêu cấp đang bế quan.

- Lại là trảm đạo, không nghĩ tới bên trong lưu lại không ít cường giả, để ta tới đi.

Diệp Phàm tiến lên, trong cơ thể khớp xương kêu "rốp rốp", trong nháy mắt hắn liền biến thành một thanh niên tuấn mỹ tuyệt luân, không khác gì Thiên Hoàng tử.

- Nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi, ta muốn đập cho một trận!

Đông Phương Dă nói, có thể nói quá giống, từ hình đến thần đều cực kỳ giống nhau.

Diệp Phàm mỉm cười, lại một lần nữa thi triển Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp, thay đổi toàn bộ hình dáng của mọi người, tất cả đều trở thành hậu nhân của Bát bộ thần tướng, gần như giống hệt với nhóm người xuất hiện ở Thanh Hà Thành kia.

Ngay cả đại hắc cẩu đều trở thành một con cự thú kỳ lân, mà Long Mã thì hóa thân làm một con xích giao, tên nào tên đó đều diện mạo hung mãnh, khí tức bức người.

Diệp Phàm Nguyên Thuật xuất thần nhập hóa, bất kể dùng trên người nào, đều khó có thể tìm ra sơ hở, tất cả đều chỉ trong nháy mắt hoàn thành.

Hắn dẫn đầu đi tới phía trước, hạ xuống trên ngọn núi kia, trảm đạo giả thủ hộ tại đây lập tức xuất quan, ngay khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ lập tức ngẩn người.

- Thần tử... nhanh như vậy đã về rồi!

Người Cổ tộc này có hơi lúng túng.

"Keng..."

Thánh Hoàng tử tự mình ra tay, thúc dục Thần Nữ Lô, Ly Hỏa ngập trời thu hắn vào trong, luyện hóa thành một đống tro tàn.

- Nơi đây không còn lại mấy người, thật là một mảnh hư không, vét sạch sẽ đi!

Long Mã ác hình ác trạng nói.

Bọn họ thuận lợi tiến vào, nửa đường cũng không có bao nhiêu cổ tộc, lập tức liền đi tới trọng địa, quả nhiên là một vùng trống rỗng.

- Hắc hắc! Đạo gia ta rốt cục vào được rồi! Đây có thể sánh bằng trộm một mộ phần lớn của Thánh nhân, thật hy vọng có thể lấy được vài món Tiên Trân!

Đoạn Đức xoa xoa tay cười có phần đê tiện.

Ở trung ương có mấy ngọn núi cao, mỗi một tòa đều thẳng đứng tận trời, như là mấy thanh kiếm tiên đặt ở trong này, trên mỗi chỗ có một tòa Thiên Cung, to lớn hùng vĩ, có từng luồng khí tường hòa bắn ra bốn phía.

- Đây là bảo địa, trước bắt đầu từ tòa cung điện thứ nhất đi!

Đại hắc cẩu gầm gừ trong cổ họng, phóng vọt lên.

Địa phương này có trận thế, nhưng Hắc Hoàng phá giải cũng không khó, nó kết hợp Vô Thủy sát trận cùng các loại đạo văn khắc ra hơn một trăm miếng ngọc khối, dùng trận phá trận.

Đoàn người thuận lợi xông qua tiến vào trong cổ cung, rường cột chạm trổ, xanh vàng rực rỡ, nơi nơi đều là bảo bối, rất nhiều trang sức đều là Thần Nguyên khắc thành.

- Tách ra tìm kiếm đi!

Một đám người vọt sâu vào trong, Đoạn Đức cùng Hắc Hoàng hiển nhiên là hành gia, tranh nhau nhằm cùng một phương vị, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

"Ầm!"

Đột nhiên, truyền đến một dao động cường đại, một gian cung điện vỡ nát, người dã man bị đánh lén cả cánh tay trái đều nổ tung, máu tươi chảy đầm đìa, xương trắng lòi ra dày đặc.

- Nơi này có một người trảm đạo!

Diệp Phàm nghe tin là người nhất đuổi tới, đây là một tên cổ tộc ba mắt, nhìn thấy hắn là bộ dáng của Thiên Hoàng tử cũng không thèm để ý, vừa lên tới liền công kích.

"Ầm!"

Diệp Phàm tung một chưởng chụp xuống, đương trường đánh đập hắn miệng phun máu, rơi xuống đất.

- Các ngươi là ai mà lại dám giả mạo Thần tử.

Con mắt thứ ba của hắn dựng thẳng đầy phẫn nộ, hắn nhìn không ra sơ hở, nhưng trực giác lại nói cho hắn biết, những người này đều không phải là chân thân.

"Ầm!"

Đông Phương Dã với man cổ huyền pháp sinh ra một cánh tay mới, vung cây lang nha đại bổng đánh xuống, người này khó chống lại Thánh khí, phù một tiếng hóa thành một đám sương máu.


Đây chỉ là một khúc nhạc đệm, những người khác đều coi như thuận lợi. Long Mã tấn công vào trong cổ khuyết, mã đạp cung điện, loạn thạch băng vân, đạp sụp từng cái cổ khuyết.

- Ngay cả một kiện Thánh khí đều không thấy ư?

Nó miệng phun khói trắng, một lòng muốn tìm một kiện Thánh binh.

Đột nhiên, Thánh Hoàng tử phát ra tiếng kinh hô, có đại sự kinh người, cả đám người đều chạy tới.

- Cái bàn cờ này không đơn giản!

Đoạn Đức vừa chạy tới lập tức đưa ra phán đoán như vậy.

Bàn cờ rất thô sơ, không có sáng bóng, mặt trên có mấy chục đường ngang dọc, vết tích cổ xưa loang lổ, nhìn thoáng qua thấy nó rất thô sơ, cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Nhưng mà quan sát cẩn thận, cái bàn cờ này như là một khu chiến trường viễn cổ đằng đằng sát khí, ẩn ẩn phát ra sát thế kinh thiên như trận đại chiến thái cổ tái xuất hiện ở thế gian.

- Có cổ quái, tìm bắt một tên cổ tộc tra hỏi xem sao!

Yến Nhất Tịch ra tay, bắt một tên nô bộc cổ tộc trốn trong một cái giếng cổ, sưu tra thức hải của hắn muốn tìm hiểu rõ ràng.

- Quả nhiên không tầm thường, Thiên Hoàng tử thỉnh thoảng lại đến nơi đây bài bố ván cờ, có khi ngồi xuống chính là một ngày một đêm!

- Thì ra là thế!

Thánh Hoàng tử gật đầu, dường như có điều suy nghĩ, rồi nói:

- Tương truyền, Bất Tử Thiên Hoàng tinh thông thôi diễn, yêu thích chơi cờ, bàn cờ đá này hơn phân nửa là hắn lưu lại!

Mọi người vô cùng kinh ngạc, nếu thực đúng như thế, bàn cờ này rất quý báu, nói không chừng bên trong có đạo ngân.

- Không hề nghi ngờ đây là một kiện thần bảo, bằng không Thiên Hoàng tử cũng không có khả năng thường tới đây tìm hiểu ván cờ!

Đoạn Đức nói, bắt chuyện cùng hầu tử phi thường nóng bỏng, muốn trao đổi.

Mấy người đều nếm thử, đưa thần thức ký thác trong bàn cờ thô sơ, lập tức cảm giác sát kiếp khôn cùng, dường như bản thân mình đang ở thời thái cổ, trải qua một hồi lại một hồi đại chiến.

- Quả nhiên là bảo bối tốt! Bất Tử Thiên Hoàng biến ấn ký hóa thành sát kiếp thái cổ chân chính khắc vào trong bàn cờ đá, đối với Thánh nhân mà nói đều đáng giá tìm hiểu!

- Bảo bối này giá trị quá lớn, nhất định phải thu lấy, chậm rãi lĩnh ngộ!

Thánh Hoàng tử thận trọng thu cất.

Không bao lâu, bọn họ càn quét tòa cung điện lớn này không sót chỗ nào, cũng không có thứ đặc biệt gì khác, từ đó rời khỏi chạy tới chỗ khác.

Ngọn núi thứ hai đặc biệt cao lớn, cung điện cũng lớn hơn hùng vĩ hơn, to lớn như Thiên Cung trung ương của Thiên Đình thái cổ, uy áp khiếp người. Đứng ở chỗ này có khí thế nhìn xuống khắp thiên hạ, các loại điềm lành xuất hiện, ngàn vạn dòng tiên khí như thác nước trút xuống.

Hắc Hoàng phá vỡ trận thế, mấy người thuận lợi lên tới đỉnh ngọn núi, dù sao nơi đây dùng làm chỗ ở, cũng không có đại trận to lớn quá mức khủng bố.

Địa phương này cổ dược thành phiến cắm rễ trước Thiên Cung, dược thảo lá xanh biếc, đỏ óng ánh, tím trong sáng... đủ loại màu sắc không giống nhau, hiển nhiên từ thái cổ đến nay chưa bao giờ khô kiệt, khí trời đầy thánh khí, hương thơm ập vào mũi.

- Đó là...

Khi đi vào tòa Thiên Cung này tất cả bọn họ đều như hóa đá.

Tiên khí nồng đậm ập vào mặt, các loại dao động đại đạo nhấp nhô như tinh vực vô ngần, như là đang đối mặt với một vũ trụ cổ xưa, kinh khiếp hồn phách khiến người ta như đang phát mộng.

Mặc dù Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Đoạn Đức, Hắc Hoàng đều từng tận mắt nhìn thấy đủ thứ trên đời, lúc này cũng đều kích động một trận, miệng lưỡi khô khốc.

"Ừng ực!"

Có thể nghe được rõ ràng, trong số bọn họ không ít người đang nuốt nước miếng, thật sự là bị kinh sợ với những thứ nhìn thấy trước mắt.

- Con bà nó! Cũng chỉ có Bất Tử Thiên Hoàng mới có thể làm ra được loại chuyện này, hắn cũng thật phí bỏ làm được, Tiên vật tuyệt thế đây!

- Thật khiến người ta chấn động mà! Một đám Thánh nhân đến đây đều phải khom lưng muốn nhờ! Thật không nghĩ tới vật trong truyền thuyết này còn lưu tới ngày nay!

- Tiên duyên kinh thế nó còn sống trong Thần Tuyền. Không nghĩ tới chúng ta có may mắn lớn như vậy! Thiên Hoàng tử nếu biết chúng ta ở trong này khẳng định bị tức giận đến hộc máu!

Ngay cả Diệp Phàm ánh mắt đều thẳng, lần này vơ đình vét huyệt thu hoạch quá lớn! Chỉ riêng một kiện Tiên vật này thì chuyến đi này đã không tệ rồi! Nằm mơ đều phải cười!

Tòa Thiên Cung trung ương này có một cái tuyền trì tỏa ra ngàn luồng khí tường hòa, vạn đạo hào quang dâng lên mà ra, vừa thấy chính là Thần trì, linh khí nồng đậm không tan.

Đương nhiên, địa phương này không phải dẫn tới chú ý, chân chính làm cho tâm thần người ta chấn động, không rời mắt chính là một vật rực rỡ lóa mắt chứa trong đó, đan vào tất cả dấu vết đại đạo.

Đây là một gốc cây bảo thụ, tiên khí bốc hơi lên mù mịt, làm cho nó giống như ảo mộng, như là cắm rễ trong Tiên vực, xuyên qua hai giới sinh trưởng đến nhân gian.

Nó có mấy cái thân cây chính, lớp vỏ thô ráp sần sùi, nhưng nhìn kỹ cũng đã hợp đạo, mà những phiến lá trên cành mảnh khảnh kia thì trong suốt sáng lấp lánh, tràn đầy màu sắc, đầy thần bí huyền ảo.

Ở chung quanh những chiếc lá này có từng đợt từng đợt dấu vết đại đạo, giao hòa cùng thiên địa, ngẫu nhiên cùng phát ra tiếng ngân, luân âm đại đạo chấn động, làm cho người ta gần như trong phút chốc muốn ngộ đạo.

Đương nhiên, dẫn tới chú ý của ngưới ta nhất chính là hình dáng của những phiến lá, gần như không có một mảnh nào giống nhau, mỗi một phiến lá đều trong sáng lấp lánh, giống như dùng Cửu Thiên Thần Ngọc luyện chế thành, lay động tạo ra ngàn vạn loại hào quang, tất cả đều là dấu tích của đại đạo.

Có một phiến lá hình dạng như tiểu đỉnh, cũng không sáng bóng, đại khí phong cách cổ xưa. Nó có đủ ba chân hai tai, trong đó một cái chân vạc là cuống lá nối liền trên cành, là vật dẫn của đại đạo.

Mà có phiến lá khác hình dạng như tiên phượng, cả vật thể đỏ tươi như máu, lóe ra ráng mây đỏ, như là tắm trong thần hỏa mà sinh ra, sắp sửa giương cánh nhảy vào hư không xông lên tận trời. Chỉ có một cái lông đuôi phượng hoàng nối liền cùng cành cây, dâng lên ráng mây đỏ và hào quang tường hòa, trong mơ hồ truyền đến tiếng phượng hót.

Còn có một phiến lá giống nhau một cái chuông hoàng kim nhỏ, toàn thân hoàng kim sáng óng ánh, treo trên cành nhè nhẹ lay động, nhưng lại phát ra tiếng vang như tiếng hoàng chung đại lữ gầm rú, khiến người ta muốn hợp đạo.

Những phiến lá trên cây kỳ hình kỳ dạng, rất khó tìm ra cùng một hình dáng, nào là chu tước, bát quái, thần kiếm, hồ lô, bảo tán... tất cả đều chớp động thần hà, làm cho người nhìn thấy mà như si như say, mỗi một phiến lá đều là một loại dấu vết đại đạo, tác động đến tâm thần mọi người.

Một gốc cây tiên thụ như vậy sao có thể không rung động lòng người, có nuốt nước miếng cũng không thể tránh được, đương nhiên bọn họ vạn phần kích động, báu vật trên đời khó cầu như thế, ai thấy cũng đều phải run rẩy.

Long Mã kích động đá hất chân sau, thiếu chút nữa đá trúng đạo nhân vô lương văng ra ngoài, may mà Đoạn Đức luôn là người mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, tuy rằng rất béo, nhưng thân mình linh mẫn, tránh né kịp thời.

- Bảo bối đấy!

Đại hắc cẩu nuốt nước miếng "ừng ực", là tên thứ nhất phóng tới, Long Mă không cam lòng tụt lại phía sau, nâng lên vó chân lớn như cái chậu rửa mặt, như bão táp phóng vọt tới phía trước, thiếu chút nữa đạp trúng cái đuôi của Hắc Hoàng.

- Gâu... gâu...

- Hí... hí...

Tiếng chó sủa ngựa hí, cộng thêm tiếng niệm "Vô Lượng Thiên Tôn" của Đoạn Đức, địa phương này lập tức náo nhiệt hẳn lên.

- Không cần tranh giành, nhiều tiên diệp như vậy ai cũng có phần!

Diệp Phàm cùng Thánh Hoàng từ mau chóng tách bọn họ ra, bằng không khẳng định sẽ xảy ra ẩu đả.

Đây là Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, ai cũng không nghĩ tới ở trong này có thể nhìn thấy, thân cây thô ráp, vỏ cây sần sùi giống như vảy rồng mở ra, bên trong ẩn chứa khí cơ đại đạo.

Về phần những cành non cùng những phiến lá trong suốt trong sáng kia thì không cần phải nói, mỗi một phiến lá đều thần dị, đều vô giá, đây cũng không phải là lá non lúc trước Diệp Phàm bọn họ thu thập được, đây là phiến lá không tì vết của đạo ngân đan vào mà thành.

"Đông!"

Một phiến lá giống như ba mươi ba tầng tháp, nhẹ nhàng run lên, lưu động khí Thiên Địa Huyền Hoàng, phát ra tiếng nổ vang, làm cho tâm linh người ta yên tĩnh, mọi xao động đều lập tức biến mất.

"Coong!"

Một phiến lá trắng bạc giống như thanh đạo kiếm hàn quang chói mắt, lóe ra ra hào quang mãnh liệt, phát ra một tiếng kiếm ngân chém vào tâm tư mọi người, chặt đứt tất cả mọi chấp niệm, trong phút chốc mọi người dường như phát sinh ngộ đạo.

- Thật thần bí! Khó trách Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ được xưng là thể hiện của đại đạo, cắm rễ ngoài Thiên Địa Huyền Hoàng không ở trong ngũ hành, mỗi một loại đạo đều có thể tìm được ở trên thân nó, có thể dựa vào đó để lĩnh ngộ!

Thần trì nước chảy rào rào, cũng không lớn lắm nhưng linh khí dâng lên bừng bừng, làm cho mỗi một phiến lá đều bao bọc bên trong nó, nơi này tràn ngập hơi nước như làn khói nhẹ lượn lờ, muôn màu muôn vẻ, sáng lạn đẹp đẽ một cách thần kỳ.

Đám người Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Đoạn Đức vây lại gần cẩn thận quan sát, mấy thân cây chính phía dưới cũng không liền nhau mà đều đoạn rời, không có rễ cây.

Đây là bị người chặt xuống từ trên cây Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ, mặt chém bằng phẳng. có chất lỏng thần bí tràn ra, hương thơm ập vào mũi làm cho mọi người có cảm giác nhẹ nhàng như tiên, như muốn vỗ cánh phi thăng.

Bọn họ đứng ở địa phương này các tế bào toàn thân đều sinh động, mỗi một lỗ chân lông đều hé mở, trao đổi cùng hào quang rực rỡ ở nơi này, phun ra nuốt vào tinh hoa, hai chân tự động dựng lên cách mặt đất, như sắp "cưỡi mây bay lên cõi tiên".

- Bản lĩnh thật nghịch thiên mà! Xâm nhập Bất Tử Sơn chặt rời Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ, mang ra được mấy nhánh cây thô to, thật giống như chuyện thần thoại hoang đường!

Lý Hắc Thủy cảm thán thở dài.

- Nhân vật vượt qua Thần linh quả là danh bất hư truyền!

Diệp Phàm khẽ nói.

Bất Tử Thiên Hoàng là nhân vật thời kỳ đầu thái cổ, thậm chí còn cổ xưa hơn, sinh ra vào mấy trăm vạn năm trước, cây Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ này đúng là bị chặt ở thời đại đó.

Năm xưa, Bất Tử Thiên Hoàng dùng thân cây Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ khắc thành một cỗ quan tài Thần linh, tự táng thân mình ở bên trong, đời sau rất nhiều người bao gồm cả Diệp Phàm đều từng nhìn thấy qua.

Trong Tiên Phủ thế giới ở Trung Châu ngày đó, trên đài ngọc cao vạn trượng đă từng xuất hiện mấy kiện Đế binh Cực Đạo giằng co toàn trường, Thần Chi Niệm của Bất Tử Thiên Hoàng lại hoá sinh ra hiện hình ở nơi đó.

Diệp Phàm cũng tại đó từng giành được mấy mảnh quan tài Ngộ Đạo Thụ, đưa cho mấy vị cố nhân, bởi vậy mà Bàng Bác lại nhai nuốt cả ván quan tài, dẫn tới một ít trò cười.