Già Thiên

Chương 1110: Thần Thai

Dưới thạch cốc, Kỳ Lân Thú nằm một mình trên tảng đá, trên vách đá có cổ dược sinh trưởng, có cả những dây leo với hương hoa thơm ngát, không khí vô cùng tường hòa.

Gió mát thổi tới, Thánh nữ Dao Trì với mái tóc tung bay, váy áo trắng như tuyết cũng phất phơ khiến thân thể nàng vô cùng uyển chuyển thướt tha, như thần nữ từ cửu thiên buông xuống nhân gian.

Vẻ đẹp của nàng không cần phải nghi ngờ, đủ nói kinh diễm thiên hạ! Các Thánh địa bất hủ, các Thần triều cổ xưa của Trung Châu, rất nhiều Vương tộc từng cầu hôn nàng nhưng vẫn bị nàng uyển chuyển từ chối.

Diệp Phàm nhoẻn cười, nếu đã bì nhìn thấu thì cũng không cần phải che dấu nữa. Dao Trì cũng không có ác ý với hắn, không cần phải lo lắng.

- Huynh có phí giữ miệng không?

Thánh nữ Dao Trì mỉm cười, quốc sắc thiên hương khiến các loài thân hoa cũng phải ảm đạm.

- Ta có thể có, ngoại trừ giết người diệt khẩu cũng chỉ có thể lấy thân báo đáp, ngoài ra cũng không lấy ra được thứ gì khác!

Diệp Phàm trêu chọc.

Thánh nữ Dao Trì liếc mắt nhìn hắn, một phần mái tóc đen nhánh vương trên gương mặt tinh min, thanh lệ xuất trần mà linh động nói:

- Diệp huynh có thể trở lại đúng là kỳ tích, phải chúc mừng huynh mới đúng! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Chỉ là may mắn mà thôi!

- Ta muốn mời Diệp huynh hỗ trợ một chút!

Thánh nữ Dao Trì nói.

- Ồ, phía sau tiên tử là thế lực kế thừa của Tây Hoàng mà còn có chỗ khó xử sao?!

Diệp Phàm từ chối cho ý kiến.

- Việc này đối với Diệp huynh mà nói thì cũng không coi là gì, có thể dễ dàng làm được nhưng đối với Dao Trì ta lại ảnh hưởng rất lớn, cho nên mới mời huynh hỗ trợ!

Thánh nữ Dao Trì nói.

Nàng nói như vậy khiến Diệp Phàm không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không kìm được đưa tới lên xoa xoa cằm nói:

- Đến tột cùng là có chuyện gì?

- Là muốn mượn của Diệp huynh vài giọt thánh huyết!

Thánh nữ Dao Trì trịnh trọng nhìn hắn nói.

- Thì ra là vậy!

Diệp Phàm lâp tức hiểu điều bọn họ muốn làm, không khỏi trở nên trầm ngâm. Đây đúng là một đại sự, nếu xử lý không tốt có thể hỏng hết.

- Diệp huynh cũng sẽ không bị tổn thương, vài giọt thánh huyết đối với huynh không hề đáng ngại, thật hy vọng huynh có thể hỗ trợ!

- Máu của ta không khó cầu nhưng cách sử dụng của các cô lại khiến ta lo lắng!

Diệp Phàm nhìn về phía trước, muốn nhìn rõ bản tâm của nàng ta.

Dao Trì có mấy khối kỳ thạch, thần bí khó lường, có bốn khốn là do Tây Vương Mẫu tìm thấy, còn ba khối là do Nguyên Thiên Sư đời thứ năm Trương Lâm đưa cho họ. Lần đại hội Dao Trì trước chính là vì mấy khối kỳ thạch này.

Thiên Hàng từ từng ở một một khối kỳ thạch này, bị Diệp Phàm nhìn ra, lúc ấy ở trong một quả trứng trắng toát như ngọc, thần văn dao động kinh thế, cuối cùng Cổ tộc tới mang hắn đi.

Có một khối kỳ thạch khác sinh ra cửu khiếu bát khổng, còn đặc biệt hơn nữa, được Dao Trì rất coi trọng. Từ trước tới nay, các đời thánh hiền đều giảng pháp, giảng kinh cho nó.

Lúc trước, Hầu tử tới cầu thánh dược Bàn Đào, Dao Trì cùng hắn trao đổi Đại Chiến Thần huyết, dùng máu hắn tẩm bổ tiên thạch kia hơn một tháng, trí nhớ Diệp Phàm vẫn khắc rất sâu.

Hôm nay, Thánh nữ Dao Trì nhờ hắn chính là vì khối kỳ thạch kia. Năm đó, hắn chưa thành thánh, hiệu quả thánh huyết cũng không lớn nhưng hôm nay lại khác.

- Tiên tử, mong các ngươi hày cân nhắc kỹ, thần thai do thiên địa sinh dưỡng ra, duy trì nó cũng khó có thể nói là họa hay phúc, làm như vậy có chút mạo hiểm đó!

Diệp Phàm nhíu mày.


Hơn nữa, còn một chuyện đáng ngại nữa mà hắn còn chưa nói tới. Thần thai cửu khiếu bát khổng một khi xuất thế có lẽ là một hồi đại tai nạn, ngoại từ Đại đế cổ ra thì rất khó có người có thể hàng phục!

- Lời nói của Diệp huynh không sai!

Thánh nữ Dao Trì gật đầu, lời nói thể hiện sự lo lắng nhưng sau đó lại trở nên bình thường. Có thánh hiền dùng tâm huyết cuối đời độ hóa, thạch thai này sớm đã tương thông với bọn họ.

Thánh nhân cường đại biết bao, hết thế hệ này tới thế hệ khác giảng kinh khiến thần thai sớm phát sinh biến hóa, trở thành một bộ phận của Dao Trì, khó có thể làm ác.

Diệp Phàm im lặng, không nói gì thêm nữa. Mấy câu nói này của hắn cũng không thể thay đổi được quyết định của Dao Trì. Đây là tâm huyết kết tinh từ bao đời của bọn họ, ngay cả thánh hiền cổ còn không cho đó là điều đáng lo ngại thì còn biết phải làm sao nữa!?

Hắn biết thần thai này không nên xuất thế, một khi xuất hiện sẽ vô cùng cường đại. Dù sao biết bao năm tháng vẫn nghe các thánh hiền, danh túc giảng đạo, hơn phân nửa đã thông hiểu hoàn chỉnh bộ Tây Hoàng Kinh!

- Diệp huynh đáp ứng rồi sao?

Thánh nữ Dao Trì hỏi.

- Ta muốn cân nhắc một chút!

Diệp Phàm nói.

- Trong lòng Diệp huynh vẫn còn lo lắng sao?

- Ta nghĩ cô còn nhớ rõ lời nói của Hắc Hoàng chứ? Dù nó rất vô liêm sỉ nhưng lời này cũng không phải giả, dù sao nó cũng từng đi theo Vô Thủy Đại đế.

Ở đại hội Dao Trì, Hắc Hoàng tửng nói mười mấy vạn năm trước từng có một Thánh địa cường đại từng làm chuyện tương tự, kết quả Thánh linh xuất thế khiến một Thánh địa bị hủy diệt tan thành bụi đất. Nếu không có Vô Thủy Đại đế thành đạo, dùng cường lực trấn tử, rất khó tưởng tượng sẽ tạo ra di thiên đại họa như thế nào?!

Thánh nữ Dao Trì gật đầu nói:

- Đã không có Đại đế, Thành Tiên Lộ muốn mở ra, bằng lực lượng Nhân tộc hiện tại, có mấy người có thể xông vào?!

Nàng không nhiều lời nhưng Diệp Phàm có thể cảm nhận được cảm giác cấp bách của các đại Thánh địa trong thiên hạ. Ngày nay, các thế lực truyền thừa bất hủ đều nhằm vào chuyện này, muốn cử hà phi tiên.

Diệp Phàm về tới tinh xá, nói chuyện với Liễu Y Y về rất nhiều chuyện ở nơi tinh không khác khiến cảm xúc nàng ngổn ngang trăm mối, thi thoảng lại rơi lệ, vô cùng nhớ thương phiến cố thổ kia.

- Yên tâm đi, rất có hy vọng!

Diệp Phàm an ủi, tuy nhiên cũng không nhiều lời.

Ngày hôm sau, Thánh nữ Dao Trì lại tới nữa, hỏi Diệp Phàm đã suy nghĩ thế nào. Hắn thật sự không tiện cự tuyệt, Dao Trì có thiện ý và từng tương trợ hắn. Hắn dù cảm thấy không ổn, cũng không có cách nào từ chối, gật đầu đồng ý nói:

- Thật ra vấn đề không phải là còn có Cổ tộc sao?

Thánh nữ Dao Trì cười khuynh quốc khuynh thành, khiến ánh mặt trời cũng mất đi vẻ rực rỡ nói:

- Diệp huynh chịu tương trợ thì đúng là không còn gì tốt hơn nữa. Chúng ta sẽ không để huynh không công mất đi chút máu đâu! Có cần gì, huynh cứ lên tiếng.

Điều Diệp Phàm cảm thấy hứng thú nhất ở Dao Trì chính là chương cấm kỵ của Tây Hoàng Kinh, một thang cuối cùng, ghi lại cảm ngộ, bí thuật, truyền thừa tinh hoa nhất của cả đời Tây Hoàng.

Đáng tiếc, đây là điều không thể, không ai chịu đưa ra loại bí pháp này. Một chương bí thuật cuối cùng của Đại đế cổ không mấy khi thi triển ra, càng không nói truyền cho ngoại nhân.

- Ta muốn biết Tây Hoàng rèn Tiên Lệ Lục Kim Tháp như thế nào!

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Diệp Phàm nói, đưa ra yêu cầu của mình.

- Rèn luyện Đế binh... Những thứ này hậu nhân cũng không biết đầy đủ, tuy nhiên chúng ta có thể cố hết sức để huynh tìm kiếm trong Tàng Kinh Các!

Thánh nữ Dao Trì nói, trên mặt hiện ra vẻ dị thường.

Đế binh rất khó luyện thành, đối với Đại đế là điều vô cùng trọng đại trong cuộc đời. Đại đế chết đi, Đế binh như sinh mệnh kéo dài của bọn họ, thay bọn họ thủ hộ hậu nhân.

Ở đương thời, thứ quý báu nhất chính là binh khí của Đại đế cổ!

Ở sâu trong vòm trời tràn ngập hỗn độn khí, Tây Hoàng Tháp như ẩn như hiện, trầm trầm phù phù, như đang trấn áp, như thuở sơ khai khai thiên lập địa, buông xuống vạn đạo tiên khí nhè nhẹ, thủ hộ cả phiến tịnh thổ.

Diệp Phàm và Thánh nữ Dao Trì đi tới, cùng nhau hướng về phía quan trọng nhất. Lúc này, hắn mở ra Thiên Nhãn nhìn Tiên Lệ Lục Kim Tháp, thấy được một căn nhà gỗ nhỏ, cách Đế binh không xa.


Có một nữ nhân cô đơn đứng trên đám mây nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt đau thương không nói nên lời.

Vẻ mặt Diệp Phàm chấn động, chỉ liếc mắt đã nhận ra đây là hồng nhan tri kỷ Dương Di của Nguyên Thiên Sư đời thứ năm Trương Lâm, là Thánh nữ Dao Trì vạn năm trước.

Hắn không nhiều lời, trong lòng âm thầm thở dài. Trương Lâm đánh một trận trấn áp Bắc Vực, một mình một người tiêu diệt Thần Linh Cốc, lại táng thân trong ánh bình minh, vĩnh viễn không thể trở về.

- Thành Tiên Lộ rốt cục khi nào mở ra?

Diệp Phàm đột nhiên nói.

Thánh nữ Dao Trì ngẩn ra nhìn hắn nói:

- Không ai biết chính xác được nhưng hẳn không lâu nữa, ngay cả Cổ tộc cũng đứng ngồi không yên, đều đang có chuẩn bị!

- Ta còn một chuyện khác rất ngạc nhiên, vẫn muốn hỏi rõ chỉ là cảm thấy có chút mạo muội...

Diệp Phàm nói.

- Chuyện gì vậy?

Thánh nữ Dao Trì hỏi lại.

- Ta từng nghe người ta nói rằng ban đầu Dao Trì vốn không ở nơi này, là từ một chỗ khác chuyển tới, không biết là thật hay giả, tột cùng là vì sao?

Diệp Phàm từng cùng Hắc Hoàng đi qua nơi đó, cũng từng thu được chương Đạo Cung của Tây Hoàng Kinh, nhưng hắn tuyệt không thể nói ra, bằng không sẽ có phiền toái.

Cố địa của Dao Trì là nơi sinh cơ tuyệt diệt, một mảnh tịch mịch, vô cùng quỷ dị. Hơn nữa, mỗi khi nghĩ tới Tiên Trì kia, hắn vẫn cảm thấy sởn tóc gáy, dưới đáy ao có được không biết bao thi thể, đều xinh đẹp trẻ tuổi, là đệ tử Dao Trì, không biết vì sao lại táng thân nơi đó.

Theo Hắc Hoàng nói, tài liệu luyện chế Tây Hoàng Tháp chính là thu được ở sâu dưới đáy hồ đó.

Thánh nữ Dao Trì nghe lời này liền thần sắc trịnh trọng, lắc đầu nói:

- Đó là một chuyện cũ, lâu lắm rồi, trong Dao Trì không mấy ai hiểu rõ, ta cũng không biết!

Phía trước là một mảnh hơi nước mênh mông, tiên khí lượn lờ, đủ loại ánh sáng. Bọn họ đã đi vào trọng địa quan trọng nhất của Dao Trì - Tiên Trì.

Tên của giáo phái này xuất phát từ Tiên Trì, ở cố địa có, nơi này cũng có một cái.

Phiến địa vực này như Tiên giới, vô cùng ảo mộng, thường nhân phải dừng lại, căn bản không thể tới gần.

Ở trong này, các loại thúy thú ẩn hiện, tường điểu bay lượn. Các loài chim thú tương tự Tam Túc Kim Ô, Hỏa Phượng Hoàng, Kỳ Lân thường xuyên tới lui phụ cận.

Một gốc cây cổ thụ vươn tới tận trời xanh, vô cùng cao lớn, giống như một con rồng, chính là Thánh thụ Bàn Đào, nó cắm rễ bên bờ Tiên Trì, hấp thu tinh hoa, dược hương thơm ngát.

Hơn nữa, mảnh đất này tràn ngập các loài cỏ hoa, nơi nơi đều có.

Thần thổ bực này đúng là thiên hạ khó tìm, là diệu địa tẩm bổ thiên địa linh thai, mỗi gốc cây ngọn cỏ nơi này đều thông linh, càng không nói những loài dị thụ khác.

Trong mắt Diệp Phàm tràn ngập dị quang, hắn nhìn thấy mấy tên cổ tộc, cầm đầu là một người trảm đạo, được đại nhân vật của Dao Trì đi cùng, đang đứng trước Thánh thụ Bàn Đào, tưới một loại máu thần bí hướng về phía một khối kỳ thạch.

- Khí tức Thiên Hoàng tử!

Thần quang trong mắt Diệp Phàm hừng hực. Từ trong những giọt máu ngũ sắc kia, hắn cảm nhận được khí cơ của địch nhân.

Thánh nữ Dao Trì gật đầu nói:

- Bọn họ chính là thủ hạ của Thiên Hoàng tử!

- Các ngươi cũng xin máu của Thiên Hoàng tử sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Không có, là hắn chủ động đưa tới, hắn từng muốn dùng Cổ kinh Bất Tử Thiên Hoàng trao đổi lấy khối kỳ thật cửu khiếu bát khổng của chúng ta!

Thánh nữ Dao Trì nói.

- Ồ?

Diệp Phàm giật mình, Cổ kinh Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại được xưng là Thần Linh Cổ kinh. Hắn chấn nhiếp toàn bộ thời địa thái cổ, được vạn tộc cộng tôn, chí cao vô thượng.

Một nhân vật có thể ngạo thị muôn đời, thiên hạ độc tôn, cổ kinh hắn lưu lại tất nhiên vô cùng huyền diệu, được vạn tộc coi như Thần linh.

- Chúng ta không thể đáp ứng, Thành Tiên Lộ sắp mở ra, một bộ tiên kinh đặt trước mặt cũng không quan trọng hơn thần thai này!

Thánh nữ Dao Trì nói.

Thần sắc Diệp Phàm vừa động nói:

- Mấy khối kỳ thạch của Dao Trì được đặt cùng một chỗ sao?

- Tuy có tiếp xúc nhưng không được đặt một chỗ.

Thánh nữ Dao Trì nói.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm khối Thạch Vương dưới gốc cổ thụ, lại nhìn về máu Thiên Hoàng tử, lặng yên suy tư.