Già Thiên

Chương 1070: Thánh Thể trảm đạo

Đây là một ngọn núi thấp, không có kỳ cảnh, chỉ thấy mấy gian nhà tranh. Ba năm nay hơn nửa thời gian Diệp Phàm đều ở ngọn núi nhỏ không tên này.

Trước nhà tranh có một vườn nho xanh tuốt, bên cạnh là một vườn thuốc. Một số lão dược và linh quả tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Xa xa có một rừng tùng Tiểu Tùng giống như một con hầu tử suốt ngày tiến vào tiến ra, tìm kiếm quả tùng, vui đùa thật hăng hái.

Trương Thanh Dương khổ hạnh ba năm, truyền đạo khắp thiên hạ. Diệp Phàm đều biết tất cả. Hắn đã phải trả giá rất nhiều, mà biến hóa của Vạn Vật Mầu Khí đỉnh chính là căn cứ chính xác nhất.

Lúc này nó đã thông linh, mỗi thời khắc đều có niệm lực tinh thuần chìm sâu vào trong đó, từng tia từng đợt giống như ánh sáng thần tiên tươi đẹp. Thánh quang tòa ra, siêu phàm xuất trần.

Thiên Đình cắm rễ trên đời, lớn mạnh thịnh vượng, mỗi ngày đều có lực lượng tín ngưỡng tiến vào đỉnh. Đây là một loại chuyển biến thần thánh, chuyện chế khí tức bất hủ.

Xoẹt.

Trên bầu trời có một tia chóp xẹt qua, sau đó là mưa to giàn giụa. Diệp Phàm đứng trước cửa sổ không nhúc nhích, nhìn về phía điện xà trong tầng mây xa xa.

Tiểu Tùng mờ một Hỏa Hoàng quả, lộ ra lóp thịt đỏ tươi mềm mại bên trong, chóp đôi mắt to lấy lòng đưa cho Diệp Phàm và Trương Thanh Dương.

Rầm rầm.

Điện xà màu bạc bay múa, du động trong đám mây đen nhánh, xé mờ vòm trời, đánh ra khí tức khiến người ta phải run rẩy. Đối với người tu đạo mà nói, thời tiết này rất nguy hiểm.

- Thanh Dương, ngươi chuẩn bị tốt chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Sư phụ, ta chuẩn bị tốt rồi.

Tiểu Thiên Sư của Đạo giáo đáp. Mấy năm qua hắn đi truyền đạo khắp nơi nhưng tu vi lại không hề giảm, một đường tinh tiến. Đó không hề quan hệ với sự chăm sóc của Diệp Phàm.

- Vậy thì tiến vào trong sấm sét đi thôi. Thả lỏng thể xác và tinh thần, nhận lấy thanh tẩy. Đừng sợ hãi. Ta đảm bảo ngươi sẽ không có việc gì.

Diệp Phàm nói.

Mấy năm nay mỗi khi tới dông tố, Diệp Phàm lại lựa chọn vài vị đệ tử hộ pháp, giúp bọn họ lấy thiên lôi luyện thể.

Các cổ giáo đều có bí pháp, dưới tình hình chung thì các đệ tử có kế thừa lâu đời có thể dẫn phát hai lần lôi quang, vượt qua một số tai kiếp.

Đó cùng chưa phải thiên kiếp chân chính. Ở thời đại này không ai có thể dẫn động thứ đó nữa, nhưng có thể thông qua cổ pháp mượn thiên lôi luyện thể, coi như là độ kiếp, nhưng cùng có nguy cơ hình thần câu diệt, đa số người đều không dám thử.

Ba năm nay mấy vị đệ tử ký danh của Diệp Phàm đã vượt qua tám chín lần kiếp như vậy. Mà Trương Thanh Dương lại cao hơn, đã tới mười một lần, ngày nay sắp sửa tiến hành lần thứ mười hai.

Mấy người này đều có kỳ cốt, đặt ở Bắc Đẩu cổ Tinh Vực có thể trở thành con cưng một phương, đáng tiếc là sinh không gặp thời, đúng vào thời kỳ mạt pháp không thể cảm ứng được thiên kiếp. Bởi vậy hàng năm Diệp Phàm đều giúp bọn họ dẫn lôi luyện thể.

Người bình thường thì hai lần đã là cực hạn. Mà bọn họ hàng năm đều phải dẫn lôi quang độ kiếp, mỗi lần đều lớn hơn lần trước, sắp có thể so được với thiên kiếp chân chính rồi.

Mấy năm nay đạo hạnh của bọn họ tinh tiến, mỗi bước đều rất ổn định, vững chắc vô cùng, dị thường kiên cố.

Mà trong quá trình này Diệp Phàm lại chú ý đặc biệt. Trương Thanh Dương khổ hạnh đi khắp thiên hạ truyền đạo, ở cùng với đỉnh, bản thân cùng có không ít tín ngưỡng lực, đối kháng với thiên kiếp cùng ung dung hơn những người khác nhiều. Vì vậy số lần độ kiếp của hắn cùng là nhiều nhất.

- Sư phụ, ta lên đây.

Trương Thanh Dương nói.

Hắn vọt lên tận trời, đón một tia chóp, tiến vào trong tầng mây nồng đậm. Tia chóp mười phương đều bổ tới, tất cả đều giáng lên người hắn.


Trong phút chốc, điện quang tràn ra hừng hực. Ngân xà bay múa. Cả địa phương này giống như xảy ra đại chiến. Ánh sáng ngập trời. Hắn chống lại tất cả, dẫn lôi luyện thể.

- Quả nhiên là cường đại hơn trước vài lần.

Diệp Phàm tự nhủ.

Dần lôi quang nhập thể rèn luyện, dù là ngươi tu luyện có tiến bộ hay không đều mạnh hơn lần trước vài lần. Trên trời giống như cùng có một bản ghi chép vậy. Thế nên dù là tu sĩ có thiên tư trác tuyệt cùng không dám năm nào cùng lên trời.

- Dần động lôi quang tới mức này cùng có thể coi như thiên kiếp rồi.

Diệp Phàm gật đầu.

Ầm!

Trong thiên địa, tia chóp lóe lên cuồng bạo, chiếu sáng hừng hực. Có điện hải màu bạc giáng xuống, bao phủ toàn thân Trương Thanh Dương, xé rách càn khôn.

Diệp Phàm nhìn kỳ, làm hộ pháp cho đệ tử nhưng cùng không tự tay giúp đỡ. Nếu không có tai nạn hình thần câu diệt thì tuyệt đối hắn sẽ không ra tay.

Tiểu Tùng chóp đôi mắt to, cùng nhìn chằm chằm vào đám mây. Mấy năm trước nó đã vượt qua thiên kiếp chân chính, từ lúc đầu còn oa oa khóc lớn, đến bây giờ lại trấn định như vậy, coi như tiến bộ không nhỏ.

Nó biết rõ sự đáng sợ của thiên kiếp, kinh thiên động địa, to lớn khôn cùng. Nhất là lôi đình đánh xuống ở thời kỳ mạt pháp lại càng quá sức tưởng tượng, mỗi lần nghĩ tới đều khiến nó run rẩy, móng vuốt nhỏ giơ lên che ngực, nghĩ lại mà sợ hãi.

- Hả, lại có tác dụng.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào lôi hải trên bầu trời. Trên người Trương Thanh Dương tỏa ra tín ngưỡng lực tinh thuần, triệt tiêu những tia chớp màu đen rất lớn, dung hóa vào trong cơ thể nhưng lại không làm tổn thương tới bản thân.

Vào thời khắc nguy hiểm nhất này, thánh quang lại có hiệu quả không thể hiểu nổi, quả nhiên là thần diệu khó lường, khiến người ta không khỏi trầm tư.

Sau nửa canh giờ, khi lôi quang chín tầng đã hạ xuống, Trương Thanh Dương da tróc thịt bong, xương cốt cùng sắp tiêu tán nhưng rốt cục cùng gian vượt qua.

Hắn hạ xuống, tiến vào trong nhà tranh, thần sắc kích động vô cùng. Bời vỉ thân thể hắn càng thêm cường đại, pháp lực mênh mông, nguyên thần cùng lớn mạnh hơn một chút.

-Tốt lắm.

Diệp Phàm gật đầu. Hắn trước khi trảm đạo độ kiếp thì cần phải an bài một số việc, tránh cho khi hắn xảy ra chuyện bất ngờ sẽ phát sinh đại loạn. Vậy nên hắn cùng không vội vàng độ kiếp.

Mấy tháng tiếp theo Diệp Phàm lại giúp mấy vị đệ tử trải qua thiên kiếp một lần, đạo hạnh tiến nhanh.

- Con đường của ngươi ngươi phải đi đi. Ta không thể cho ngươi một phương hướng nhất định. Độ kiếp, ngộ đạo, lựa chọn thế nào đều phải tự mình lựa chọn.

Diệp Phàm xoa xoa đầu Tiểu Tùng.

Hắn không muốn tiểu tử này bị câu nệ trong suy nghĩ, muốn nó phải phóng khoáng lựa chọn, không giống như những đệ tử khác đều đã an bài chỉ dẫn đường lối rõ ràng trong tương lai.

Một tháng sau Diệp Phàm một mình rời đi, không cho bất luận kẻ nào đồng hành.

Tiểu Tùng sợ hãi đuổi theo ô ô khóc lớn, muốn đưa tượng phật bằng đá cho hắn chắn kiếp như bị Diệp Phàm cự tuyệt.

Trương Thanh Dương lại hô to, muốn để Diệp Phàm đưa tất cả tín ngưỡng lực lên thân thể, nói là có thể có tác dụng lớn, bình an độ qua trảm đạo kiếp. Mấy vị đệ tử khác cùng đều kêu gọi.

Diệp Phàm không quay đầu lại. Hắn rút toàn bộ tín ngưỡng lực trong đỉnh ra trút xuống, giống như thác nước mênh mông tràn ra, tạm thời bao phủ ngọn núi

Những niệm lực tinh thuần này khẳng định có tác dụng lớn nhưng hiện tại hắn không muốn dựa vào nó. Nếu đã đi trên con đường này thì phải chém ngược đại đạo, như vậy thì cùng không nên mượn vật ngoài thân.


Ngoại trừ binh khí chứng đạo là đỉnh ra thì hắn cùng không mang thứ gì đi độ kiếp nữa. Đây là lựa chọn cuối cùng của hắn, không hề thay đổi.

- Tín ngưỡng lực. Ngày nay chúng sinh cung cấp cho ta, tương lai không thể nói rõ được...

Đây là một loại cổ kỵ mơ hồ của nó, bời vậy cùng không mượn dùng.

Diệp Phàm bước lên trời, đi tới Vực ngoại, rời khỏi vùng đất đai núi non này. Bời vì hắn sợ một khi độ kiếp sẽ hủy diệt cả một vùng non sông tráng lệ này, đánh sụp cả một vùng đại lục.

Không có ai hiểu rõ hơn hắn là kiếp nạn này đáng sợ tới mức nào. Một khi nó bùng nổ thì sẽ có tính chất hủy diệt, nhất là lúc này lại bất đồng với quá khứ. Thế nên hắn cùng không thể coi thường.

Đứng một mình trong vũ trụ đen tối lạnh lẽo, cảm nhận sự yên tĩnh như tử vong. Uy áp mênh mông của địa cầu từ xa xa không thể truyền tới, giống như một Thiên Đế thượng cổ ngủ đông vây.

- Vậy thì độ kiếp thôi.

Diệp Phàm khẽ nói.

Hắn bắt đầu thúc dục đạo hạnh, không hề áp chế thực lực nữa, thả lỏng thể xác và tinh thần, tương thông với vũ trụ thiên địa, phát ra ý chí bao trùm đại đạo.

Ầm!

Vũ trụ hư không vốn không có gì nhưng lúc này lập tức xuất hiện một vùng đại dương mênh mông. Đây là thần hải do lôi đình hóa thành.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Phàm đã bị chôn vùi trong đó, nhận khảo vấn và trách phạt của đại đạo chư thiên. Từng luồng điện quang như giang hải ập lên người hắn.

Đây là một hình ảnh tráng lệ, nếu được người ta mô tả thì sẽ khiến thế nhân rung động, nhất định chấn động thiên cổ, khiến người tu đạo khiếp sợ.

Loại thiên kiếp này khủng bố từ cổ chí kim. Mỗi một luồng kiếp quang đều mạnh hơn đại thiên kiếp của người thường. Ngàn vạn đạo kiếp quang hội tụ lại mới thành một đợt sóng điện đánh lên người Diệp Phàm.

Đây giống như một loại thiên phạt cuối đời, là một trận đại hủy diệt, không có ai có thể chịu nổi. Nó lớn tới khôn cùng, chỉ cần một làn điện quang cùng đủ để hủy diệt một vị kỳ tài ngút trời.

Mà Diệp Phàm lại tắm trong đó, mái tóc tung bay, một mình đối phó với thiên kiếp mênh mông này. Cơ thể hắn mạnh mẽ, được lôi quang như nước rửa sạch như sạch cả thân thể lẫn nguyên thần.

Đây đúng là một trận đại hủy diệt, ngay cả vũ trụ cùng bị đánh rách, xuất hiện một hố đen khủng bố. Chỉ ở giữa tâm nó mới có một chút ánh sáng không thay đổi. Cơ thể màu đồng cổ của Diệp Phàm lóe lên bảo quanh, nhận sự thanh tẩy của sấm sét.

Thiên kiếp mênh mông bát ngát như không có tận cùng. Tất cả thiên kiếp trong ngàn vạn năm dường như đều tập trung trên người hắn. Lôi quang từ cổ chí kim hợp nhất, rèn luyện thân thể hắn.

Mỗi một tấc da thịt của hắn đều rất chói mắt, mỗi một lỗ chân lồng đều tỏa ra điện mang, mi tâm có một người nhỏ màu vàng cất bước đi ra, há mồm hút một cái giống như hút cả thiên hà. Lôi hải vô cùng vô tận đều bị hút vào miệng hắn, vô cùng khủng bố.

Ngày này, Diệp Phàm cùng không tiết lộ cho Đạo môn Trung Thổ hay Đạo thống phương Tây là hắn trảm đạo. Không ai biết được chuyện này. Hắn muốn yên lặng vượt qua.

Nhưng phàm là tu sĩ đều cảm nhận được ở Vực ngoại nhất định đã xảy ra chuyện. Bời trong nội tâm bọn họ xuất hiện sự lo sợ bất an, giống như tai nạn sắp giáng xuống vậy, giống như có một thanh kiếm sắc bén lơ lửng trên đầu, trái tim nặng nề như đeo đá.

Đậy là một luồng khí tức diệt thế, khiến đồng loại run rẩy. Chỉ cần là người tu đạo tất nhiên sẽ cảm ứng được. Mọi người đều nơm nớp sợ hãi, kinh khiếp nhìn về phía Vực ngoại.

Nhưng lại không ai có thể thấy được kết quả gì. Nơi đó quá mức xa xôi, không thể suy đoán được nguyên cớ.

Bởi vì loại kiếp phạt này cổ kim hiếm thấy, bọn họ cùng không có khả năng nghe được ở đâu, chưa nói gì tới chuyện thấy được.

Ầm!

Lôi hải tầng đầu tiên biến mất. Trong hư không xuất hiện một tia chóp quái dị, có Phục Hi Long bi, có Nữ Oa đạo thạch...mỗi một hình ảnh đều thần bí vô cùng.

Thứ này còn khủng bố hơn vừa rồi. Mỗi một tia chóp đều giống tổ khí, cuồng bạo giáng xuống, quả thực có thể đánh tan một viên cổ tinh.

Đây là dấu vết của đại đạo trong thiên địa, đại biểu cho thiên đạo thượng cổ, mỗi lần đánh xuống đều vô cùng kinh thế, có thể đánh tan cả một thế giới.

Diệp Phàm phải chém ngược đại đạo, thoát khỏi nó, ngự trị nó, tất nhiên phải chịu sự tấn công của các loại thánh đạo từ xưa tới nay.

Ầm!

Trong hư không vũ trụ có điện quang diệt thế tỏa ra hừng hực. Tia chớp hình tổ khí đánh ra, trong khoảnh khắc một viên tinh tú thượng cổ tan biến. Cảnh tượng trong lịch sử được tái hiện.

Những tia chóp vô cùng vô lượng giáng xuống. Diệp Phàm một mình đối kháng, mái tóc đen rối tung, cơ thể màu đồng lóe lên ánh sáng thần thánh, dù bị đánh cho đứt gân gãy xương cùng có thể chữa trị rất nhanh.

Người nhỏ màu vàng đứng trên mi tâm, ngạo nghễ thiên hạ, giống như thân thể không khuất phục, nhận sự rèn luyện và thanh tẩy của lôi đình vạn trượng.

Đỉnh luyện chế từ Vạn Vật Mau Khí, nhận sự luyện chế của lôi hải, trải qua tia chóp hình tổ khí rèn luyện, mãi vẫn không bị đánh tan, càng ngày càng chắc chắn bất hủ.

Diệp Phàm đứng trong kiếp quang ngập trời, mỗi một tấc thân thể đều lóe sáng, tắm rửa sấm sét vô tận, rèn luyện Thánh thể bất hủ, tẩy rửa nguyên thần màu vàng, dùng muôn ngàn thử thách để đỉnh khí chứng đạo.

Lúc này dù hắn có thể chống đỡ được nhưng cùng không dám lơi lỏng chút nào. Bời vì đại kiếp nạn chân chính còn ở phía sau.