Già Thiên

Chương 1024: Hỏa Táng Tiên

Nhà tần thống nhất đất nước, cũng thống nhất văn tự, văn tự của sáu nước kia gần như tuyệt diệt. Loại đại triện nơi này giống như Giáp cốt văn, cũng giống Chung đỉnh văn.

Diệp Phàm không dừng lại, nhanh chóng đi vào vì hắn vừa rồi nhìn thấy có mấy người vào trước hắn. Hắn không lo sợ bọn kia có thực lực đáng sợ mà sợ họ lỗ mãng ra tay, phá đi những thứ có giá trị.

Coong!

Một đạo kiếm quang đặc biệt chói mắt trong cổ mộ tối đen, chiếu sáng một không gian lớn, như một đạo cầu vòng chém về phía Diệp Phàm. Có kẻ tập sát hắn.

Bất kể là ở nơi nào, cứ có người là có giang hồ. Những người tiến vào đại mô này tự nhiên là vì đạo pháp và thần khí, bất cứ ai cũng đều là đối thủ cạnh tranh.

Keng!

Diệp Phàm bấm tay, một thanh lợi kiếm như thu thủy nhát mắt vỡ thành mười mấy mảnh, như một đống ngọc lưu ly rơi xuống đất. Hắn phất tay, một đạo thân ảnh phía trước đương trường bị hất văng ra ngoài, xương cốt vỡ vụn, huyết nhục mơ hồ, găm sâu vào trên vách đá.

Diệp Phàm không dừng chân. Hắn thậm chí đã giết qua cả Vương trảm đạo, căn bản không để ý tới sinh tử một kẻ cảnh giới mệnh Tuyền, cảm giác đại mộ này thật không tầm thường.

Tiên nhạc vang lên từng khúc, không phải từ cửu thiên vang lên mà từ sâu trong lòng đất truyền ra, như Cửu U Hồn Khúc, kinh tâm động phách.

Đi thêm một đoạn, một thềm đó bằng bạch ngọc xuất hiện, vẫn thông vào sâu dưới lòng đất. Đối với phàm nhân mà nói thì không thể sử dụng loại chất liệu này làm bậc đá được.

Mỗi khối ngọc này nếu đem bán ra đều thu được số tiền trên trời, mà nơi này lại có rất nhiều, thông sâu xuống lòng đất.

Những người đi trước đều đã xuống dưới, ai ai cũng cấp nập, muốn đi nhanh tới chủ huyệt. Tới lúc này đã có thể xác định được đây là nơi chôn Luyện Khí Sĩ, ai cũng nghĩ tới pháp khí thời Tiên Tần.

Cái gọi là Tiên Tần chính là ám chỉ thời kỳ thần bí trước đời nhà Tần gồm Chiến Quốc, Xuân Thu, Ân Thương, Tây Chu…,ngược dòng tới thời đại nguyên thủy khi nhân loại vừa sinh ra.

Boong boong

Từng trận kiếm minh vang lên, phía trước có một vách đá ngăn cản đường đi tới, trên mặt khắc đầy vết kiếm, thanh âm leng keng không ngừng vang lên như có cao thủ tuyệt thế đang đấu kiếm, từ thời thượng cổ truyền tới.

-Ma Kiến Thạch!

Diệp Phàm kinh ngạc, từng nghe nói tới tảng đá mà cường giả tuyệt đỉnh dùng để mài kiếm, dù qua vạn năm vẫn có thể nghe được tiếng kiếm minh, vì dung nhập kiếm ý bọn họ, đối với nhiều người chính là một khối báu vật.

Có bốn người dừng ở bên cạnh Ma Kiếm Thạch, như đang lĩnh ngộ. Khi Diệp Phàm chạy tới thì tất cả bọn họ đều tràn đầy máu huyết ra mồm mũi mắt, thất khiếu tả tơi, chết oan chết uổng.

Những người này đều là tu sĩ cảnh giới Thần Kiều, không ai đột phá tới Bí Cảnh thứ hai của nhân thể, ngay cả âm thanh của Ma Kiếm Thạch cũng không thể chịu nổi, đều chết nơi này.

Đây là sự bi ai của thời đại mạt pháp, ở đương kim thế gian dù thiên tư bất phàm nhưng ngay cả một khối ma thạch thượng cổ cũng không ngăn cản được khiến người ta thật sợ hãi.

Diệp Phàm suy nghĩ một lúc, kết chỉ thành kiếm, đào đi tảng đá này, trước phong ấn lại, tạm gác lại để ngày sau nghiên cứu.

Tiên nhạc vẫn vang lên du dương, càng lúc càng rõ ràng, truyền vào trong tai, rửa sạch hồn phách nhân tâm, khiến những ai đang hoảng hốt cũng trở nên thư sướng.

Diệp Phàm theo bậc thềm đi xuống, đặt chân lên cầu thang bạch ngọc, cảm nhận được một cỗ âm hàn. Loại ngọc thạch này có điểm đặc biệt, ẩn chứa một tia Thái Âm Khí.

Hắn lần này là vì bảo hộ Dương Hiểu mà tới, tự nhiên phải tiêu trừ hết thảy nguy hiểm, liền vận chuyển Thái Âm Chân Kinh, luyện hóa đi từng đợt âm hàn khí.


Sau đó không lâu, hắn tiến vào một mảnh địa cung rộng lớn trong lòng đất. Hắn đột nhiên cảm giác âm phong ập vào mặt, quay đầu liền thấy được một con sinh linh, vỗ ma dực lao tới, chụp tới thiên linh cái của hắn.

Phốc!

Diệp Phàm điểm tay ra, một đạo kiếm ba đánh văng ra, huyết quang tung tóe đương trường đánh nát sinh linh này thành huyết vụ, đúng là một con dơi dài chừng hai thước, hình dáng như ác ma.

-Con dơi thật lớn, trong lòng đất này phong bế bao nhiêu năm, nó rốt cục làm sao có thể sinh tồn được, chẳng lẽ còn có lố nào khác thông với bên ngoài?

Diệp Phàm cũng không thèm để ý, những việc nhỏ này không cần tốn thời gian cân nhắc.

Đi tiếp về phía trước mấy thước, hắn nhìn thấy hai cổ thi thể, chảy máu tràn ra mặt đất, sọ người bung ra, chết rất thảm thiết, vừa bị giết không lâu.

Một đại mộ từ thời thượng cổ cũng không có cơ quan gì bố trí đặc biệt nhưng đã đoạt đi tính mạng sáu tu sĩ, bọn họ chết thật không hề đáng.

Diệp Phàm đi tới điểm cuối địa cung này, lại xuất hiện thềm đá bằng bạch ngọc, thông sâu xuống lòng đất, như từng bước tiến gần tới động phủ trong truyền thuyết, công trình thật lớn.

Mà trong quá trình này, hắn mấy lần chấn xuất kiếm ba, giết chết mấy chục con dơi lớn, đều dài hơn hai ba thước, hình thể khiến người ta sợ hãi, như những ác quỷ, sau khi chết đều được hắn đốt hết, bằng không những nhà khảo cổ xuống đây khẳng định sẽ lâm vào đại loạn.

Diệp Phàm tiến vào chỗ sâu, tiên nhạc vẫn không ngừng vang lên, phía trước có một loạt chuông gió, đang tự mình vang lên tiếng nhạc.

Hắn mở tay ra, từng đợt hà quang đánh ra, bay về phía những chiếc chuông gió, cố định chúng lại, không phát ra thanh âm nữa.

Những chiếc chuông gió này thật cổ xưa nhưng vẫn bảo tồn hoàn hảo, không chút yoonr hao. Diệp Phàm cẩn thận kiểm tra, nhận ra chúng đã trải qua thiên chuy bách luyện, tuy nhiên bên trong cũng không có đạo ngân, chỉ có một loại tương tự như tinh khí thần. Năm đó chủ nhân ngôi mộ này chắc rằng rất thích tiếng nhạc, vô ý thức lạc ấn lên những chiếc chuông gió này.

Lúc này, sau khi cố định những chiếc chuông gió, lạc ấn trên đó cũng biến mất vì chúng không phải pháp khí cho nên ý niệm cũng khó có thể trường tồn.

Hắn tiếp tục đi tới, bỗng dưng cảm nhận được sát khí lành lạnh, đạo đạo kiếm quang như những dải tơ giống nhau chém tới, đủ các loại màu sắc.

Sát khí tuyệt thế!

Còn chưa tới gần, cơ thể Diệp Phàm liền sinh ra phản ứng, đây là phi kiếm siêu cường, ngay cả hắn cũng có chút không chịu nổi.

-Đây là mộ của ai! Tất cả đều là Thánh nhân thượng cổ lưu lại.

Trong đó, một đạo kiếm quang màu đỏ là chói mắt nhất, lớn bằng bàn tay, không ngừng bay lượn trong địa cung. Những đạo màu tím, màu lam, màu vàng cũng lao theo, chém nát hư không!

-Không đúng, đây cũng không phải chân chính là phi kiếm mà là một loại kiếm ý! Thật cường đại! Thật khủng khiếp!

Diệp Phàm kinh thán.

Nếu là binh khí của Thánh nhân viễn cổ đang bay lượn thì dù là hắn chỉ sợ cũng không thể tới gần. Loại kiếm ý này cực kỳ dọa người, khiến thân thể người ta như muốn nứt ra.

Có ba vị tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh ngã trên mặt đất, trên người không có một miệng vết thương nào, đều bị kiếm ký xuyên thấu cơ thể mà chết. Đây là mấy gã tu sĩ đi được xa nhất, vào tới đây tất cả đều chết đi.

Diệp Phàm than khẽ một tiếng. Mấy người này đều có thể coi là cao thủ của thiên hạ hiện tại nhưng lại chết một cách không hề đáng như vậy!

Cổ huyệt Thánh nhân đâu phải là nơi mà người bình thường có thể tiến vào. Chỉ một lũ sát niệm bọn họ lưu lại cũng đủ giết chết bất cứ một cao thủ tuyệt đỉnh nào.


Đây là một căn nhà luyện kiếm, trên vách tường có bảy vỏ kiếm, cũng không tinh tế mà đơn giản làm bằng da thú, đều rách nát tới độ sắp hóa thành tro tàn.

Từ những bố cục nơi này cho thấy vị Thánh nhân viễn cổ này rất giản dị, không lưu lại cơ quan gì, ngoại trừ cánh cửa đá tràn ra Thái Âm Khí thì căn bản không có nguy hiểm gì.

-Lưu lại bảy thánh kiếm nơi này sao?

Diệp Phàm tìm kiếm, vận chuyển đạo hạnh, muốn thu lấy bảy vỏ kiếm này.

Phốc!

Nhưng chỉ vừa động, bảy vô kiếm bằng da thú đã hóa thành bụi bặm, cũng không phải là đã quá lâu mà do kiếm ý ẩn chứa trong đó cũng đủ khiến loại chất liệu này không thể chịu nổi.

Sau khi vỏ kiếm bị hủy, bảy đạo kiếm quang tung hoành trong căn nhà đá này cũng biến mất, mai một ở trong hư không, sát ý vô tận cũng biến mất.

Diệp Phàm thầm than đáng tiếc. Bảy chiếc vỏ kiếm tự hủy, bằng không cũng đều là báu vật vô giá, thông qua kiếm ý khủng bố ẩn chứa trong đó, hơn phân nửa có thể học được ngự kiếm thuật vô thượng của chủ nhân ngôi mộ này.

Hắn suy nghĩ một chút liền cảm thấy thoải mái. Số Cổ kinh hắn thu được cũng không thiếu cho nên cũng không vì điều này mà tiếc nuối.

Đi qua gian nhà đá, hắn tiến vào một mảnh biển lửa bừng bừng chắn phía trước, nhiệt độ cao tới dọa người, dĩ nhiên là Thái Dương tinh hỏa.

Thông qua phiến hỏa diễm này có thể thấy được bên trong có một chiếc quan tài bị một gốc cây quấn quanh, táng ở nơi sâu nhất của mộ huyệt, khiến nơi này hừng hực quang hoa.

Hỏa táng quan!

Hỏa táng quan trong truyền thuyết đều là những nhân vật rất có lai lịch, người bình thường không có khả năng bố trí vì cần có Thái Dương tinh hoa và một gốc cây Hỏa Đằng do tinh huyết Thánh nhân bồi dưỡng nên.

Gốc cây kia vừa nhìn đã biết có độ tuổi ít nhất là mấy ngàn năm, rễ gây như long giác, lá như vàng ròng, rực rỡ chói mắt.

Nó cắm rễ trong Thái Dương tinh hoa, hấp thủ chất dinh dưỡng hỏa tinh, sinh mệnh lực rất cường đại. Đây được xưng là linh đằng, là báu vật để luyện khí chú binh.

Hạt giống Hỏa Đằng rất thưa thớt, nhất lẽ rễ cắm sâu vào trong Thái Dương tinh hỏa lại càng như lông phượng sừng lân, là thứ mà Thánh nhân viễn cổ yêu thích nhất.

Sao lại lựa chọn loại hỏa táng này? Có rất nhiều truyền thuyết, cách nói có vẻ chính xác nhất chính là Thánh nhất biết mình phải chết, dùng tinh khí chí dương của Hỏa Đằng để bảo trụ một tia dương khí cuối cùng trong cơ thể, chờ cơ hội sống lại. Từ đó có thể thấy được sự khó lường của hỏa táng quan.

Một mảnh Thái Dương hỏa tinh, một gốc Hỏa Đằng, một cỗ quan tài, một vị Thánh nhân viễn cổ/

Diệp Phàm vô cùng rung động, không ngờ lại gặp được loại này chẳng lẽ Thánh nhân thượng cổ có thể phục sinh sao? Đây khẳng định là một nhân vật thiên tư trác tuyệt trong lịch sử.

Tiểu Tùng rất khẩn trương, da lông màu tím toàn thân loang loáng, đôi mắt như hắc bảo thạch nhẹ nhàng lay động, ngoan ngoãn đi theo phía sau Diệp Phàm, không dám tiến lên.

-Vị Thánh nhân thượng cổ này không bố trí cơ quan diệt sát người xông vào, tâm địa thật lương thiện. Nơi này hẳn không có quá nhiều nguy hiểm.

Diệp Phàm tu Thái Dương Chân Kinh, cũng không e ngại Thái Dương Chân Hỏa, tiến nhập vào ánh lửa hừng hực, vòng quanh quan tài, cẩn thận xem xét.

Loại hỏa diễm này cực kỳ đáng sợ, dưới tình huống bình thường thì ngay cả Vương đã trảm đạo cũng không thể tới gần, chỉ hơi tiếp xúc cũng có thể hóa thành tro tàn, ánh lửa làm người ta phải sợ hãi.

Hỏa Đằng rất thô to, mỗi chiếc lá đều leng keng rung động như được luyện thành từ Hoàng Huyết Xích Kim, những nhánh cây như cầu long quấn quanh cổ quan, giữ giữa không trung.

Quan tài chứa đựng tử vong, vốn đầy tử khi nhưng nơi này có Hỏa Đằng cho nên lại tràn ngập sinh cơ.

Diệp Phàm lặng lẽ cảm ứng, sau đó khẽ thở dài một tiếng. Người bên trong đã chết đi, một tia dương khí không thể bị hỏa tinh chí dương lưu giữ, không thể sống lại.

Sau đó, hắn chú ý tới một khối thạch giữa quan tài, được luyện thành từ đồng thau,vô cùng dày và nặng, trên đó có mấy cổ tự bằng Chung đỉnh văn.

Từ sau khi Diệp Phàm trở về, mấy ngày nay luôn tiếp nhập các tàng quán, đọc được rất nhiều cổ tịch, học được đủ loại cổ tự,

Hắn nhận ra một ít cổ tự trên đó, lập tức trong lòng chấn động mãnh liệt, dâng lên hãi lãng ngập trời. Đây quả nhiên là một đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.

Xíc Tùng Tử, trong điển tịch đạo giáo Đạo Tàng có ghi lại, trong Liệt Tiên truyền cũng có nói hắn là tiên nhân thượng cổ. Hơn nữa, trong một cổ tịch khác cũng ghi lại. Trong Hoài Nam Tử, Tề Tục cũng có những ghi chép liên quan.

Một đại mộ thượng cổ như vậy lai lịch chỉ có thể dùng hai từ dọa người để hình dung. Diệp Phàm vô cùng rung động, thông qua Thiên Nhãn nhìn thấy được quan tài này không hề tầm thường.