Già Thiên

Chương 1019: Đường lên Linh Sơn

Bên phía Ấn Độ có tin tức, mấy lão tăng cực kỳ coi trọng, lão tăng một trăm chín mươi tuổi Tất Ma Đề khởi hành, hẹn hai vị bạn cũ đi đến.

Hai ngày sau, bốn vị thượng sư cùng chuyên gia Phạn văn đi theo cùng, Tất Ma Đề cùng hai lão tăng khác đến thành phố B, gặp lại Diệp Phàm.

Dù y học có bước phát triển nhảy vọt, nhưng mà lão tăng sống đến một trăm chín mươi tuổi vẫn là một kỳ tích với người thường.

Tất Ma Đề tinh thần quắc thước, dù bộ dạng già nua hết chỗ nói, nhưng vẫn bước đi như bay, xương cốt cứng cỏi, mắt đọc rõ từng chữ như chuông vang, mang theo tiếng rung kim loại.

Hai lão già đi cùng với hắn cũng vậy, vừa nhìn tuổi ngang nhau, bọn họ thân thể khô cao, làn da vàng gầy trơ xương, hốc mắt lõm sâu, nhưng tinh thần đầy đủ.

Bọn họ chắp tay chữ thập, hành lễ với Diệp Phàm, thần sắc an lành, ba người đi qua ba thế kỷ, hiểu rõ hồng trần, xứng với cao tăng.

Diệp Phàm trả lễ, âm thầm gật đầu, ba người Tất Ma Đề đều không tầm thường, đã tiến vào Đạo Cung Bí Cảnh, tự nhiên tuổi thọ kéo dài.

Ở tinh không kia, đến tuổi này mới tiến vào Đạo Cung Bí Cảnh thì không đáng nói, miễn cưỡng tính là tu sĩ mà thôi.

Nhưng mà Địa Cầu là thời đại mạt pháp, có được tu vi này đã là không dễ, có thể coi ba người kà kỳ tài.

Diệp Phàm mời bọn họ ngồi, tay phải tùy tiện vung lên, có mấy ly trà tẩm linh dược xuất hiện từ không khí, lập tức làm ba lão tăng kinh dị không thôi.

Sau khi gặp người trẻ tuổi này, bọn họ biết gặp được thần thông, tu vi có thể sánh với Giáo chủ cổ đại.

Bất luận ba vị lão tăng hau bốn vị thượng sư, hoặc là chuyên gia Phạn văn kia tiếp nhận trà linh dược, trên mặt tràn ngập thần sắc tiếc nuối.

- Trời đất biến đổi, ở thời đại này còn có thiên tài địa bảo như vậy, đúng là dị số, chiêu đãi này thật quá mức, thật là không gánh nổi.

Bọn họ hợp tay chữ thập thành kính biểu đạt tạ ơn, loại linh dược này đúng là hiếm thấy cả đời.

Diệp Phàm có rất nhiều chuyện muốn hỏi, đi thẳng vào vấn đề. Liền đề cập hôm nay Địa Cầu còn có cổ giáo hay không, ở nơi nào, hắn muốn tìm hiểu giới tu hành.

- Trong những năm thượng cổ, có rất nhiều đại giáo, cổ phái san sát, cường giả như mây, không thiếu đại thần thông, nhưng hôm nay tất cả đều đã thay đổi.

Tất Ma Đề nói.

Ở Ấn Độ cổ, năm đó Phật giáo từng hưng thịnh, thay thế Bà La Môn giáo, giáo chúng đông đúc, tháp cổ như rừng, cuối cùng xuống dốc.

Ấn Độ giáo hôm nay vốn từ Phệ Đà giáo cùng Bà La Môn giáo, coi như một luân hồi thay thế Phật giáo, đương nhiên các giáo dung hợp lẫn nhau, các pháp cùng tồn tại, hoặc cộng sinh làm một thể.

Tất Ma Đề nói, nếu thời cổ không nói tín ngưỡng, chỉ riêng thần thông pháp môn thì có rất đông môn phái. Trong đó Phệ Đà giáo ảnh hưởng sâu xa, là đời trước của Bà La Môn giáo, trước khi Thích Ca Mâu Ni xuất gia cũng từng tu Bà La Môn pháp.

Một bộ Phệ Đà Kinh xuyên qua quá trình hưng suy của các giáo, từ Phệ Đà giáo đến Bà La giáo, lại đến Phật giáo, hoàn thành một cái Luân Hồi, hôm nay thành Phệ Đà Kinh.

Tất Ma Đề nói rất nhiều chuyện, nói không ít đạo thống thời cổ, nói khi đó có rất nhiều truyền thừa, trăm hoa khoe sắc, cường giả như mây.

Về sau tất cả đều ngã xuống, chùa chiền nơi hắn trải qua một trận đại nạn, mất đi phần lớn pháp môn, hoàn toàn suy sụp, mất đi liên hệ với các môn ngày xưa.

Đến thời đại hôm nay, ngay cả hắn cũng không biết các môn còn tồn tại hay không, chỉ quen biết vài người tu hành, nhưng hắn cảm thấy các môn hẳn là còn đó. Nhưng mà người ỏ thời đại mạt pháp đều đã lánh đời, không muốn người biết mà thôi.

Diệp Phàm có hứng thú với Phệ Đà Kinh, muốn mượn xem thử. Hắn biết thứ này không phải giáo lý trong mắt người phàm, nhất định có bí quyết tu hành.

- Ngươi cũng biết trung thổ, như đạo giáo, Trung thổ xuất ma,như là huyết thống Yêu Thần thượng cổ….

Nói thật, hắn cũng không có nhiều hứng thú với Ấn Độ cổ, càng muốn hiểu biết các giáo thượng cổ ở Z quốc.


Tất Ma Đề lộ ra thần sắc trịnh trọng, nói:

- Trung thổ sâu không lường được, chúng ta cũng không hiểu nhiều lắm.

Hắn phát ra kính sợ thật tình với Trung thổ, không rõ đạo giáo, chưa bao giờ gặp người trong giáo. Nói Trung thổ xuất ma cũng là nghe tiền bối nói, không quá rõ ràng.

Hắn tự mình trải qua duy nhất là nhìn thấy tồn tại như Yêu Thần kia, khiến hắn run sợ, thoáng nhìn từ xa liền vội chạy, không dám đền gần.

- Ngươi nhìn thấy ở đâu?

Tất Ma Đề nói địa danh, Diệp phàm lộ dị sắc, chính là chiến trường năm xưa, chết không biết bao nhiêu người.

Vào chiến tranh thế giới thứ hai, Tất Ma Đề một đường khổ hạnh sang đông, gặp chiến trường có một đọa huyết quang xỏ xuyên trời cao, cực kỳ kinh khủng, tiếp đó hùng hồn như biển rộng.

- Con Yêu này thật là biết chọn thời cơ.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Năm đó có không biết bao nhiêu anh linh chết đi, khắp mặt đất là máu, cảnh tượng thảm thiết. Đây là thời đại mạt pháp, là cơ hội thăng cấp Đại Yêu khó có, dùng máu cùng linh đúc thành.

- Có người ra tay không?

Diệp Phàm hỏi.

- Không có, người tu hành không thể can thiệp, chuyện dân gian, đây là điều luật định ra từ thời thượng cổ, thiên hạ chấp hành, đời đời tương truyền không ai dám vi phạm.

Tất Ma Đề nói.

Diệp Phàm gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng cân nhắc Yêu Thần kia mạnh cỡ nào.

Bằng ánh mắt Tất Ma Đề năm đó, không thể nhận biết được, huyết khí ngập trời, yêu uy hùng hồn, điều này quả thật là kinh người, tối thiểu cùng là Giáo chủ.

- Thật không tầm thường, ở thời đại mạt pháp này còn có một Cổ Yêu như vậy, đúng là nằm ngoài dư liệu, không biết nay nó ở nơi nào.

Diệp Phàm tự nói.

“ Bộ tộc này có liên quan đến giả mạo Bàng Bác hay không?”

Bỗng nhiên hắn sinh ra liên tưởng.

Dựa vào Tất Ma Đề nói, Trung thổ rất sâu, Yêu Thần kia chỉ là bình thường, hắn còn từng nghe lão tăng tiền bối nói gặp tồn tại đáng sợ hơn, nhưng không quá rõ ràng.

Cuối cùng bọn họ đi ra, mang theo tượng phật đá đi khu Tây Tạng, muốn mở ra con đường đi Linh Sơn.

Phật giáo đã suy thoái ở Ấn Độ, nhưng lại thịnh vượng ở Trung thổ. Năm đó có Bồ Tát tạo hóa lưu lại di ngôn, Linh Sơn dời sang đông, dựa theo các vị La Hán phỏng đoán là nằm ở Tây Tạng.

Linh Sơn là đàn tràng nguyên thủy của Phật môn, từ trước khi Thích Ca Mâu Ni thống nhất lập giáo đã tồn tại, lúc đó tăng nhân tu hành hại thân thể, có đại thần thông.

Trước khi Thích Ca Mâu Ni lập giáo, tăng nhân rải rác trên Địa Cầu, Linh Sơn là nơi duy nhất có thể triệu hồi bọn họ, là cổ địa thần bí.

- Đáng tiếc, một vị Bồ Tát cùng Cổ Phật cuối cùng viên tịch, không ai có thể mở ra con đường đi tới Linh Sơn.

Tất Ma Đề nói tượng phật đá cổ này là thánh vật mấu chốt, có lẽ giải được câu đố thiên cổ, đàn tràng nguyên thủy kia có thể còn sống lại.


Diệp Phàm không dẫn theo Tiểu Tùng, chỉ tạm thời lấy đi tượng phật đá, đàn tràng thượng cổ Linh Sơn không kém Tu Di Sơn, có thể sẽ có nguy hiểm đáng sợ, hắn không muốn tiểu tử đơn thuần kia mạo hiểm.

Đoàn người đi trong khu không người, một mảnh vắng vẻ, bầu trời xanh ngẫu nhiên đám mây trắng muốt, không khí cảnh vật đều rất trong sạch.

Có lẽ đây là vùng đất lành duy nhất, hôm nay khắp nơi đều có dấu chân con người, nhà cao tầng san sât, xi măng cốt thép che giấu hoa cỏ, thiêu đi cảnh tượng tự nhiên.

Diệp Phàm nâng tượng phật đá, dùng đại pháp lực củng cố, khiến nó phóng ta ánh sáng chói lọi, mấy cổ tự cuối cùng bên trong hiện ra, còn hắn thì huyết khí hoàng kim tận trời.

Những người kia run lên, vô cùng kính sợ, đại thần thông như vậy bọn họ chưa từng gặp được trên đời, hôm nay có thể tận mắt thấy được.

Ba vị lão tăng Tất Ma Đề nói một ít mật ngữ Phật giáo, nói cho Diệp Phàm những chuyện xưa cũ, có lẽ sẽ tìm được Linh Sơn.

Diệp Phàm đi thẳng tới trước, dựa theo lời bọn họ đọc chú ngữ, tượng phật đá càng sáng chói, sau đó hoàn toàn thực chất, keng keng rung động, mắt phật như muốn mở ra.

- Thiên địa có khác lạ, mau nhìn, phía trước xuất hiện ngọn núi.

Một vị thượng sư kinh ngạc.

Cảnh tượng thật quái dị, không ít ngọn núi xuất hiện ở chân trời, cực kỳ cao lớn, chọc thẳng vào mây, khí thế hùng hồn đè nén người ta không thở nổi.

Nhưng mà mỗi ngọn núi đều mờ nhạt, không quá rõ ràng, cảm giác xa xôi ở cuối thiên địa.

- Có một con đường xuất hiện, nhưng lại đứt quãng…

Một vị thượng sư khác rung động, chỉ phía trước.

Đó là cổ lộ, trước này chưa từng thấy, hôm nay đột ngột xuất hiện đi tới núi non xa xăm.

- Đó là ….đường đến Linh Sơn!

Tất Ma Đề cả người run lên, không xứng với bộ dạng cao tăng đắc đạo, chỉ vì hắn quá kích động.

Diệp Phàm vừa truyền thêm đại pháp lực vào tượng phật đá, vừa đọc chú ngữ, phía xa có phật lực hùng hồn truyền tới, dao động làm người ta muốn quỳ bái, vượt trên mọi thứ.

- Thật là Linh Sơn!

Ánh mắt Diệp Phàm sáng lấp lánh, cảm ứng giống như hắn đi vào Tây Tạng không lâu trước, nhưng lúc này kéo dài thật lâu.

Cổ lộ uốn lượn đi ra, đoàn người bọn họ từng bước đi trên con đường thần bí này, bên đường có rất nhiều cổ tích, căn bản không giống thế giới thật.

Ngọn núi xa xa quá hùng vĩ, không biết ẩn giấu ở địa vực nào trong thế giới thật, lần trước Diệp Phàm vượt qua Tây Tạng cũng không thấy, hôm nay lại có cảm giác đè nén.

- A, phía trước có một cổ thi thể!

Một vị thượng sư nhanh chóng đi tới.

Con đường này thật xa xưa, như từ thượng cổ đến nay cũng không có người đi qua, trên tảng đá đầy sương gió năm tháng, một lão tăng xương bọc da, cả người vàng vọt nằm phía trước, sinh cơ đã tắt.

Bọn họ không phải chứng kiến ảo ảnh, đây là một thi thể thật sự, cảm giác lạnh băng, bộ tăng y cổ xưa, chạm vào liền hóa thành bụi.

- Đã chết ít nhất trăm năm rồi.

Một vị thượng sư nói.

Trước người này còn có tảng đá khắc một hàng cổ tự viết bằng Phạn văn, như là di ngôn cuối cùng, viết vội vàng liền chết.

Tất Ma Đề xem kỹ liền nói ý chung, đây là một vị cao tăng đắc đạo, một lòng hướng Phật, cũng không gặp được Linh Sơn. Trước khi tọa hóa trong lòng hiện lên tuệ quang, một đường khổ hạnh tìm được cổ lộ, nhưng thọ nguyên đã khô cạn.

Bọn họ không nán lại, tiếp tục đi tới, Diệp Phàm cũng cố tượng phật đá, không ngừng niệm chú ngữ, cổ lộ kéo dài xuyên qua từng ngọn núi to lớn không có trên thế gian.

- Có một ngôi đền rách nát!

Không lâu sau, bọn họ gặp một ngôi chùa cổ, quy mô không lớn, chỉ có một gian điện đá, một lão tăng tọa hóa trong đó. Hắn không để lại di ngôn, tìm đường Linh Sơn chỉ có thể, phía trước mịt mờ không biết hy vọng gặp được.

- Đây là một vị đại thần thông, làn da đã có một tia vàng nhạt, thiếu chút thành quả vị La Hán.

Mấy vị thượng sư chắp tay chữ thập, tụng niệm Thích Ca Phật.

Diệp Phàm nghỉ chân, cổ lộ phía trước càng xa, tựa như không có tận cùng, không biết đi đên nơi nào, chỗ này còn là Địa Cầu hay sao? Trong lòng hắn cân nhắc.

Dao động Phật tính mênh mông sôi trào, nhưng Linh Sơn sánh với Tu Di Sơn thật sự ở phía trước? Hắn không biết có thể tiếm vào đàn tràng thượng cổ kia hay không.