Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 352: Chương V118.2: Cướp người (2)

Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi


Một chiếc xe thể thao màu vàng lao như đến trước cổng học viện Bạch Đế, cửa cánh chim nâng lên, bước xuống là một đôi chân mang giày da bóng lộn, nối tiếp bởi một mái tóc đen được cột thành búi, kính mắt chữ nhật màu vàng nâu, cằm thon, môi đỏ, tên đàn ông nọ mặc sơmi họa tiết da báo, nút không cài hết để lộ khuôn ngực trắng hờ hững.


Tựa như một con báo gấm đa tình.
Hắn quẹt thẻ từ xác nhận thân phận, cổng mở ra, chờ hắn vào rồi tự động đóng lại.


Chọn đại một cái xe gôn, Tả Nhất Tiễn lái nhanh tới khu y tế. Sau khi trở về từ California, hắn vẫn luôn cùng các nhà nghiên cứu ở trụ sở tìm cách tái hiện thiết kế của chìa khóa két Desno, vì vậy mới không có thời gian đến đây gặp Boss, chứ không phải là vì hắn sợ đâu! Lần này hắn đến chủ yếu cũng không phải để tia gái! Hắn đến là vì Boss!


Lúc đi ngang qua phòng bệnh của Mộc Như Lam, Tả Nhất Tiễn bất giác nhìn vào trong, thấy Mộc Như Lam thì không khỏi ngẩn ra. Ơ? Cô gái này…


“Ối! Tên biến thái! Sao anh lại tới đây?!” Đang cầm ấm nước đi dọc hành lang, Hắc Báo hốt hoảng la to cứ như đụng phải ma, đến nỗi suýt làm rớt luôn ấm nước xuống đất.


Tả Nhất Tiễn bị Hắc Báo quát như thế thì cũng quên bẫng mình đang nghĩ gì, thấy vẻ lồng lộn của con báo trẻ, hắn nhếch miệng cười, quay gót giày tiến về phía Hắc Báo, “Gặp anh cậu vui đến vậy hả? Tả Nhất Đao em trai?”


“Đệt! Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó!” Hắc Báo ghét nhất chính là cái tên Tả Nhất Đao này, thà đây là mẹ đặt cho thì không sao, vấn đề là nó do-Tả-Nhất-Tiễn-đặt-cho! Ỷ lớn tuổi hơn hắn thế là tự tiện đổi tên hắn, còn nói cái gì mà Tả Nhất Tiễn với Tả Nhất Đao nghe mới giống anh em, buồn nôn chết mẹ!


“Cậu nói vậy làm anh tổn thương quá.” Tả Nhất Tiễn đặt tay lên ngực, “Trái tim này làm từ pha lê đấy nhé.”
“Cút giùm!”
“Trong bệnh viện phải giữ yên lặng.” Tuyết Khả đi tới nói với Tả Nhất Tiễn, “Đến rồi thì đi gặp Boss đi.”


Bạch Mạc Ly đang dùng bữa còn Mãnh Sát thì đậu trên bệ cửa bầu bạn với y, chính vào lúc này, Tuyết Khả dẫn Tả Nhất Tiễn đến.
“Boss.” Tả Nhất Tiễn lập tức thu hồi vẻ ngả ngớn trên mặt.
“Ừ.” Bạch Mạc Ly bình thản đáp, ánh mắt sắc lẻm làm Tả Nhất Tiễn lạnh gáy, “Chuyện gì?”


Tả Nhất Tiễn mở vạt áo, khoe ra một loạt dụng cụ trang điểm bằng bạc treo trên thắt lưng, “Boss, có muốn tút tát lại nhan sắc không?”
Tả Nhất Tiễn – chuyên viên thẩm mỹ duy nhất tại Đế chế Bạch.
Bạch Mạc Ly nhìn về phía hắn.


Tả Nhất Tiễn sượng sùng thôi ngay trò đùa, Tuyết Khả đảo mắt không nói gì, Hắc Báo thì giật giật miệng, tên này không phải anh mình!


Tả Nhất Tiễn thả vạt áo xuống, chắc chắn Bạch Mạc Ly không giận rồi mới bước vào vấn đề, “Gần đây tôi nhớ ra vài hình ảnh mơ hồ, chìa khóa két Desno có lẽ đang nằm trong tay một cô gái.”


Đại để là do dạo này hắn cứ đau đáu chuyện chìa khóa nên buổi tối hay nằm mơ chuyện hôm đó, tình cảnh ở Universal Studios Hollywood tái hiện, hắn bị người của Giáo hội rượt đuổi giữa đám đông. Cuối cùng hắn phát hiện ra, hình như có tóc ai đó phất qua người hắn, cổ hắn đau đau, nhưng vì lúc đấy đang vội chạy nên không để ý, đến khi nhìn lại thì vòng cổ đã mất rồi.


Tuyết Khả nghiêm mặt, “Một cô gái?”
“Universal Studios Hollywood có bao nhiêu du khách nữ, biết chừng đó thì có ích gì?” Hắc Báo dội một gáo nước lạnh.
“Có nhớ cô ta trông thế nào không?” Tuyết Khả hỏi.


“Không nhớ rõ lắm, kính bị hơi mồ hôi làm mờ rồi, chỉ nhớ là mặt có nét châu Á, tóc đen dài, mặc váy trắng, đầu đội mũ. Tóc cô ta phất qua cổ tôi, cấu tạo của chiếc vòng khiến nó rất dễ mắc phải những vật mảnh như tóc, có lẽ là đã bị tóc cô ta kéo đi.” Tả Nhất Tiễn cố gắng hồi tưởng.


Hắc Báo sợ hãi ôm cổ, “Hay là anh gặp ma?” Ma quấn tóc siết cổ người! A a a a a ghê quá!
Tuyết Khả trừng một cái làm Hắc Báo phải ngậm miệng, hắn làm động tác kéo khóa môi, tỏ vẻ sẽ không xen vào nữa.


“Đã có manh mối thì chúng ta nên tìm thêm lần nữa, biết đâu sẽ dễ hơn so với tìm mật mã.” Tuyết Khả nhìn sang Bạch Mạc Ly. Cứ theo mô tả của Tả Nhất Tiễn trong lời nói đoán, một cô gái châu Á, mặc váy trắng, đội mũ, nếu lấy được dữ liệu camera an ninh, bỏ chút thời gian và công sức thì có khi sẽ có tác dụng.


Bạch Mạc Ly gật đầu đồng ý.
Đế chế Bạch mới chỉ có một phần ba mật mã, trong khi Giáo hội đã có hai phần ba và thậm chí là manh mối về một phần ba cuối cùng. Họ đang bị Giáo hội dẫn trước, nếu tìm ra được chìa khóa thì đúng là không còn gì tốt hơn.
++++
Cùng lúc đó.


Bệnh viện tâm thần Coen.
Joey nhìn tờ chi phiếu trong bì thư, thèm thuồng nuốt nước miếng, năm triệu đô… Hắn chỉ cần đồng ý cho người ta vào gặp Caesar là trong tay có ngay năm triệu đô!
Năm triệu đô đó!


Hai mắt Joey biến thành hai hình $, năm triệu đô, gấp bao nhiêu lần lương của hắn! Ôi muốn quá! Người ta chỉ yêu cầu được gặp Caesar một lần, hắn ngồi ngoài giám sát hình ảnh và âm thanh, với hệ thống an ninh nghiêm ngặt ở đây, người ta làm gì được, chỉ vậy thôi là có năm triệu đô rồi!


Hắn run run định đóng dấu phê duyệt, sau đó lại rụt tay lại như giật điện, hai hình $ trong mắt cũng xìu xuống, hắn sờ sờ cổ, nhớ đến lời cảnh cáo của Mặc Khiêm Nhân trước đó, viện trưởng của họ nói, hắn mà dám cho bất cứ ai vào thì cút khỏi Coen ngay…
Năm triệu đô…
Cút khỏi Coen…


Năm triệu đô…
Cút khỏi Coen…
Tuy là làm phó viện trưởng nhưng lương của hắn cũng chỉ ba cọc ba đồng, chả là gì so với năm triệu đô! Không làm nữa thì thôi! Người chết vì tiền chim chết vì ăn!


Joey hùng hổ dọng con dấu xuống, xong lại hối hận, run run vò tờ giấy rồi vứt vào thùng rác cùng tấm chi phiếu, không được nhìn không được nhìn, hắn sẽ bị đồng tiền làm mờ mắt, không được nhìn không được nhìn… Nghĩ kỹ thì, ai lại đi bỏ ra năm triệu đô chỉ để gặp một tên biến thái, nhất định là có gì đó mờ ám, bởi thế hắn phải vững tâm. Năm triệu đô ấy hả? Tài sản của Amon còn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần!… Mặc dù chẳng có một cắc nào liên quan tới hắn…


Joey đứng dậy, lầm bầm năm triệu đô không là gì cả, trong lúc vô tình đã làm đổ cái thùng rác. Có điều hắn chả còn tâm trạng đâu mà để ý nữa, hắn chỉ muốn tìm cái gì đó ăn cho quên nỗi sầu, năm triệu đô cóc là cái gì hết!


Joey rời văn phòng viện trưởng, lát sau, có nhân viên phụ trách gửi nhận tài liệu bước vào, thấy thùng rác bị đổ, anh ta đặt đống tài liệu mới nhận lên bàn rồi cúi xuống dọn dẹp, phát hiện một tờ giấy nhăn nhúm có dấu phê duyệt, anh ta mở ra xem, chắc là phó viện trưởng trong lúc dọn đồ đã nhầm thành rác rồi vứt đi. Anh ta bèn trải phẳng tờ giấy ra phủi sạch, sau đó chuẩn bị đem đi gửi…