Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 304: Chương V97.1: Cuộc sống mới (1)

Thành tựu của Hans trong giới tâm lý học là không ai phủ nhận được, thậm chí cả những trọng tội gã từng phạm phải cũng có thể được coi là con dấu chứng nhận năng lực của gã. Chuyên gia tâm lý trên đời này rất nhiều nhưng lên đến đỉnh cao thì lại chẳng được mấy người, bởi có những chuyện không phải chỉ cần cố gắng là xong, nó cần thiên phú.


Hans đã từng làm gì? Tội của gã nhiều không đếm xuể và cái nào cũng kinh khủng đến mức khó tin, đứng đầu trong số đó là khi gã vẫn còn làm viện trưởng bệnh viện tâm thần Coen, gã đã sử dụng sở trường của mình – tâm lý ám thị – lên tất cả các nghiên cứu sinh đến Coen.


Gã đã biến họ trở thành con dao trong tay gã, chém ra những vệt máu đỏ tươi chết chóc. Thế nhưng không một ai phát hiện ra, mãi đến khi một sinh viên tâm lý nhận thấy điểm đáng ngờ thì FBI mới bắt đầu sinh nghi với Hans, cuối cùng xác nhận chuyên gia tâm lý tiếng tăm ngày xưa nay đã bị đồng hóa thành thái nhân cách. Và cậu sinh viên can đảm đó chính là Mặc Khiêm Nhân.


Trước khi bị bắt Han đã ba lần định ám sát Mặc Khiêm Nhân nhưng chẳng những không thành công mà còn bị Mặc Khiêm Nhân tống vào tù, có điều hiển nhiên biến thái không hề thấy sợ, trái lại gã còn vì thế mà nảy sinh hứng thú với Mặc Khiêm Nhân.


Mộc Như Lam ngồi trên giường vừa ăn táo vừa đọc đống hồ sơ vụ án mà cô phải làm nũng vòi cả buổi Mặc Khiêm Nhân mới cho, bên trong là ghi chép về vụ án của mỗi tên tội phạm tại tầng một bệnh viện Coen cùng những hình ảnh máu me đủ khiến người ta phải gặp ác mông, cứ như một tuyển tập truyện kinh dị có minh họa vậy.


Mộc Như Lam đọc một cách thích thú.


Trăng đã lên cao mà Mặc Khiêm Nhân vẫn chưa về bệnh viện Coen, Emilyn cuối cùng cũng bị yêu cầu tạm thời cách chức để nghỉ dưỡng chờ hồi phục tâm lý, lãnh đạo FBI không thể không nhờ Mặc Khiêm Nhân toàn quyền xử lý, đồng ý là phải có hy sinh mới có tiến bộ nhưng hy sinh quá nhiều thì cũng không được.


Đối với Mặc Khiêm Nhân, vụ án này đáng lẽ đã có thể được phá, thế nhưng tính cách lạnh nhạt khiến hắn chỉ bàng quan đứng nhìn. Ai cũng ích kỷ cả, hắn biết sẽ có người bất mãn với sự bất trị của hắn, mà hắn cũng chẳng tha thiết gì cái danh hiệu “độc nhất”, bọn họ muốn bồi dưỡng một Mặc Khiêm Nhân thứ hai thì cứ việc, miễn đừng làm phiền đến hắn là được.


Còn về chuyện trơ mắt nhìn người vô tội bị sát hại, hắn có lương tâm thật, nhưng không nhiều đến “mức đó”. Hơn nữa hắn chỉ đơn giản là theo chân tổ điều tra, bản thân tổ điều tra không có năng lực phá án đâu phải là lỗi tại hắn?


Nói cho cùng, Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam giống nhau, họ đều thuộc dạng nửa chính nửa tà, hại người nhưng cũng cứu người.


Mặc Khiêm Nhân chỉ lo Mộc Như Lam bị đám biến thái kia ảnh hưởng, trường hợp tệ nhất là cô vô tình để lộ sơ hở làm Hans phát hiện, có những tên biến thái cực kì nhạy với đồng loại, tuy không nhiều nhưng cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của chúng. Vì vậy hắn nhất quyết không cho Mộc Như Lam tiếp xúc với đám biến thái trong ngục, bây giờ Mộc Như Lam đang rảnh không có gì làm nên bắt đầu tò mò đủ chuyện, Mặc Khiêm Nhân vốn không đủ sức cưỡng lại Mộc Như Lam nhưng vẫn làm cứng đến cùng, bất quá chỉ cho cô đọc các ghi chép về tội của chúng thôi.


Ai mà chẳng tò mò, những kẻ thoạt nhìn ưu tú như thế, rốt cuộc chúng đã làm ra chuyện kinh khủng gì.


Gấp tập hồ sơ vừa đọc lại, Mộc Như Lam mở một tập khác. Monhason Trei, năm nay mới hai mươi hai tuổi, vào tù đã hai năm, trước kia từng làm người mẫu. Nhờ sức quyến rũ khó cưỡng của mình, hắn được xưng là nam người mẫu hàng đầu quốc tế thời đại mới khi còn rất trẻ tuổi, có gần một triệu fan ở châu Âu. Đã xuất bản ba cuốn sách ảnh, lượng tiêu thụ mỗi cuốn nhiều gấp hai lần tất cả các người mẫu cùng thời. Danh tiếng tột đỉnh, là người mẫu thành công nhất trong giới người mẫu năm mươi năm qua. Từng tham gia một bộ phim điện ảnh Hollywood nhưng đã bị bắt trước khi phim ra rạp, về sau bộ phim đó cũng bị cấm chiếu để tránh người ta có ấn tượng khó phai với hắn.


Mọi tin tức liên quan đến hắn đều bị chặn lại. Giới showbiz kẻ đến kẻ đi, người mới hôm qua được tôn là nữ thần gợi cảm sang hôm nay đã bị ngọc nữ thuần khiết thay thế, hai năm sau thời hoàng kim là quá đủ để Monhason rơi vào quên lãng, bây giờ có lên mạng cũng khó mà tìm ra một mẩu tin nào về hắn, nếu không nhờ có fan lưu giữ ảnh của hắn thì phỏng chừng sẽ ai nhớ trên đời này đã từng tồn tại một con người tựa phù dung sớm nở tối tàn như thế.


Mộc Như Lam nhướng mày, cô bắt đầu tò mò về tội của hắn và tại sao hắn lại trở thành thái nhân cách rồi. Không ai tự dưng biến thái cả, có nguyên nhân mới có kết quả, mười năm ủ bệnh chính là minh chứng rõ nhất.


Theo hồ sơ miêu tả, hai năm trước Monhason đã bắt nhốt và bạo hành năm cô gái ở độ tuổi từ mười lăm đến mười tám một cách vô nhân đạo, kinh khủng hơn cả là ép nạn nhân phải ăn phân uống nước tiểu. Sau nửa tháng tra tấn, hắn kết thúc vụ án biến thái bằng cách chôn sống và dìm chết các nạn nhân rồi đi tự thú.


Monhason bình thản đến đáng sợ, suốt cả quá trình từ khai báo đến dẫn cảnh sát tới hiện trường, hắn đều im lặng một cách vô cảm. Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, mẫu tóc lẫn trong phân trong dạ dày nạn nhân trùng khớp với DNA của Monhason.


Đều bị giam ở tầng một nhưng là tội của hắn với những tên khác so ra không cùng một đẳng cấp, bọn chúng hành xử như những “nghệ thuật gia” khát máu, còn hắn thì chỉ đơn thuần là một thằng điên đáng kinh tởm. Thế nhưng các chuyên gia tâm lý học lại xác nhận, hắn không điên, mà là bị thái nhân cách.


Mộc Như Lam nhíu mày, trong đầu nhớ lại chàng trai trẻ tuổi cô gặp khi bước vào nhà giam tầng một, những tên biến thái khác đều đứng dậy nhìn cô chằm chằm, chỉ có mình hắn là ngồi trong buồng giam lẳng lặng nhìn cô, hệt như một người bình thường.


Thật khó mà tin được Monhason và kẻ trong hồ sơ là cùng một người, hơn nữa tư liệu về hắn quá ít, thậm chí không có chỗ nào đề cập đến quá khứ của hắn cũng như động cơ và tâm lý khi phạm tội.


Không giống những phạm nhân khác, Monhason không hành nghiên cứu sinh đến nỗi đứng đi vào nằm đi ra. Hắn là kẻ an toàn nhất để nghiên cứu nhưng đồng thời cũng là kẻ khó để nghiên cứu nhất, bởi vì hắn luôn luôn phớt lờ nghiên cứu sinh, lần duy nhất hắn hành xử bất thường thì lại bị Hans đánh giá là giả, là cố tình…


Một tên thái nhân cách kì quặc…
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, chuyển sang đọc một hồ sơ khác.
Quạ kêu, đêm lặn, trăng tà.


Một ngày nữa lại trôi qua, hai tháng hè ngọt ngào với Mặc Khiêm Nhân ở bệnh viện Coen cứ thế kết thúc. Trong thời gian này, Mộc Như Lam chỉ ở không nhưng không hề thấy kỳ nghỉ trôi qua lãng phí, Mặc Khiêm Nhân thì phá án, tầng hai bệnh viện tâm thần Coen có thêm một bệnh nhân kiêm phạm nhân, Emilyn không tới nữa, Hans cũng yên phận không gây thêm chuyện, tựa như lần ám thị tâm lý đó chỉ là một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi.


Sau hai tháng, học sinh năm nhất bước lên năm hai, năm hai bước lên năm ba, năm ba mỗi người một ngả, trong chớp mắt, họ dường như trưởng thành hơn rất nhiều.


Rất nhiều năm sau, trong học viện Lưu Tư Lan vẫn còn lưu truyền huyền thoại về cô gái nọ và truyền thống hội trưởng hội học sinh thay phiên nhau bảo vệ học viện Lưu Tư Lan. Mỗi lần như thế, chúng học sinh lại nghĩ đến những con người đoàn kết mà cuồng nhiệt kính yêu một cô gái, không biết tương lai của họ đã ra sao.


Tốt nghiệp cấp ba là đường phân cách ngày cũ với tương lai, họ hẳn đã phải đối mặt với những ngã rẽ cuộc đời mà họ luôn trốn tránh.
++++
Trong căn biệt thự lộng lẫy.
Thảm đỏ trải dài từ cửa đến dưới chân toạ ỷ cao ngất, bên dưới là vài chiếc sôpha.


Uể oải ngả người vào tay ghế, Thái Sử Nương Tử chán nản nhìn về trước, giọng đều đều, “Khi nào Bùi Dương mới về?”


“Cậu hỏi chi vậy?” Lễ Thân ngồi cạnh thấy cô như vậy thì bất đắc dĩ đay trán. Hội trưởng đại nhân chỉ tạm sống xa họ một thời gian thôi mà? Có phải đi luôn không về đâu? Cứ làm như bị bồ bỏ không bằng, nhìn khó chịu chết được!


“Hết một học kỳ rồi mà cậu ấy vẫn chưa về, các cậu nói thật đi, có phải cậu ấy đã gặp chuyện…” Thái Sử Nương Tử tiếp tục thều thào, trông không khác gì cọng bún thiu. Lam Lam đi rồi, cô thấy tịch mịch quá.


“Cái mồm ăn mắm ăn muối.” Lễ Thân cốc đầu cô rồi nhìn sang Lê Mặc ngồi đối diện, “Nghe nói Lê Dạng thi cùng một trường với hội trưởng đại nhân?”
Lê Mặc gật đầu, trầm lặng như mọi khi.


Lễ Thân và Thái Sử Nương Tử nhìn nhau kinh ngạc. Đêm trước ngày thi đại học, lúc biết nguyện vọng của Mộc Như Lam, nhiều người đã chọn Havard giống cô nhưng sau đócô đã khuyên bọn họ nên lắng nghe tiếng lòng chứ đừng bước theo cô một cách mù quáng. Xét cho cùng mỗi người đều có cuộc sống riêng, thần tượng chỉ là để ngắm nhìn từ xa, họ không thể sống thay bạn hay ở bên bạn mãi mãi. Chia xa là để gặp lại, khi đã khoát lên một diện mạo mới, ngày các bạn hội ngộ sẽ là một ngày đầy những bất ngờ.


Vì lời của Mộc Như Lam mà cơ hồ mọi người đều ngẫm lại, cả Mina cuối cùng cũng chọn MIT thay vì Havard, vậy mà Lê Dạng... Em gái Lê Mặc, cô ấy thích Đoạn Nghiêu, khoan nói đến năng lực của cô ấy mà hãy nhìn mối quan hệ tay ba này đã, tại sao cô ấy lại chọn học cùng trường với Mộc Như Lam? Thật khó hiểu.


Trên cầu thang có tiếng bước chân, nụ cười hờ hững treo trên môi thiếu niên yêu nghiệt, cặp mắt đào thỉnh thoảng sáng lóe như một viên đá quý tuyệt mĩ, đẹp đến hút hồn. Hắn chậm rãi đi đến ngai vàng, vóc dáng cao gầy trông vẫn không mấy hung bạo, thế nhưng ẩn trong nét quyến rũ lại là một áp lực nặng trịch khiến người khác phải nín thở.


Mọi người im lặng nhìn hắn, Thái Sử Nương Tử bất giác ngồi thẳng dậy, thần sắc bớt uể oải hẳn.
“Gọi các cậu tới đây là để thông báo một chuyện.” Âm thanh khàn khàn lướt sát qua tai mỗi người, cảm giác như bị rút mất linh hồn làm bọn họ kinh hãi.


Thái Sử Nương Tử không khỏi dựa sát vào Lễ Thân, cô nuốt nước miếng cái ực, mẹ ơi, lão đại thành tinh thật rồi sao? Sao càng ngày càng giống “yêu ma” vậy? Câu hồn đoạt phách kiểu này, hắn định bày trò gì đây?


“Nhân dịp này, tôi muốn...” Đôi mắt đen nhánh đẹp đẽ mà quỷ quyệt như cầu vồng giữa đêm đen, đôi môi mỏng khẽ mở, bằng chất giọng êm tai tựa âm thanh đất trời, hắn tuyên bố mở đầu chiến tranh, “Đánh một trận lớn.”


Thiên sứ tạm thời rời đi để ác ma ở lại chiến trường. Khi cô trở về, có lẽ chiến tranh đã kết thúc, cảnh còn người mất.